Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Bữa tối rất náo nhiệt. Ngoại trừ hai chủ nhân ra, giờ có thêm Lăng Tử Hàn, Vệ Thiên Vũ, Thạch Lỗi cùng Tiểu Ngọc, Tiểu Cẩm ngồi xung quanh bàn, trò chuyện không ngừng, khiến cho nhà ăn rộng rãi bình thường trống trãi giờ lại náo nhiệt, mấy người làm trong nhà qua lại cũng thấy vui vẻ hơn.
Chu Tự cùng Lạc Mẫn đã thật lâu không có vui như vậy. Hơn nữa khách hôm nay mỗi người đều thực sự đẹp mắt, khiến cho khẩu vị cũng tăng lên nhiều.
Chu Tự, Lạc Mẫn, Vệ Thiên Vũ cùng Thạch Lỗi đều uống vang đỏ. Bốn người nói rất nhiều, bất quá phần lớn đều tập trung trên lĩnh vực kinh tế, nào là xu thế kinh tế của mấy nước lớn, giá cả lên xuống của vàng cùng dầu thô trên thị trường quốc tế ảnh hưởng đến kinh tế Á Châu cùng B quốc, trò chuyện vô cùng thân mật.
Lăng Tử Hàn suốt bữa ăn vẫn rất trầm mặc, cứ yên lặng dùng thức ăn chay, uống nước lọc, nghe bọn họ chuyện trò vui vẻ.
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Cẩm chỉ được phép uống nước trái cây, hai người cũng không dám nói, ngay cả nói chuyện cũng có chút sợ sệt, nhìn qua thiệt không hề giống MB, không có gì gọi là mạnh vì gạo, bạo vì tiền cả.
Hai người thiếu niên yên vị hai bên ngay cạnh Lăng Tử Hàn, bên kia Tiểu Ngọc là Thạch Lỗi, bên kia Tiểu Cẩm là Vệ Thiên Vũ. Thạch Lỗi tuy là thao thao bất tuyệt mà nói, nhưng vẫn không quên chăm sóc cho Tiểu Ngọc. Lăng Tử Hàn thấy hai cậu thiếu niên vẫn có dáng bộ khiếp đảm, thỉnh thoảng lại đem dĩa ăn xoay trên bàn hướng đồ ăn về phía bọn họ, ý bảo bọn họ dùng bữa.
Không lâu sau, Chu Tự liền chú ý, không khỏi cười nói: “Thật không nghĩ tới, Tiểu Thu thật sự rất thương hương tiếc ngọc nha.”
Lăng Tử Hàn lạnh lùng liếc ngang y, dường như không thèm để tâm gì tới y.
Chu Tự cười ha ha, con mắt vẫn nhìn cậu, nhưng mặt lại hướng về phía Vệ Thiên Vũ: “Musa, tôi có đắc tội với Tiểu Thu không vậy?”
“Đương nhiên không có.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười hiền hòa nói. “Tiểu Thu tính cách vậy đó, Tự ca đừng để tâm nhiều.”
“Quả là một cậu nhóc khác thường.” Chu Tự cố ý nói như vậy, rồi nhiệt tình nhìn Lăng Tử Hàn ngồi đối diện.
Người thanh niên đối bất luận kẻ nào vật nào cũng đều có thái độ đạm mạc này đặc biệt xinh đẹp, khuôn mặt đường viền rõ ràng, đường nét cũng dần nhu hòa hơn, đôi mắt như hồ nước trên cao nguyên, quạnh quẽ lại sâu thẳm, khiến người khác hoài niệm, chiếc mũi cao thẳng lại như chứa ngạo khí, đôi môi mỏng lại như quá lạnh khốc. Bất quá, vô luận như thế nào, vóc người thon gầy cùng khí chất an tĩnh của cậu, hoàn toàn không giống sát thủ số một Á châu, mà lại như một sinh viên đại học hướng nội đơn thuần, thực sự là lừa người mà. Chu Tự nhìn khuôn mặt sáng bóng của cậu, bỗng nhiên nhớ tới hình xăm đáng sợ quỷ dị trên ngực phải của cậu, trong lúc nhất thời liền xuất thần.
Lăng Tử Hàn thấy y vừa nhìn mình chằm chằm vừa suy nghĩ miên man, không khỏi hừ một tiếng.
Lạc Mẫn nhìn Chu Tự, bỗng nhiên quay đầu, thân thiết nói với Thạch Lỗi: “Tiểu Lỗi, em mới vừa trở về, muốn vui chơi thoải mái không? Dù sao hiện tại anh cũng đang dưỡng thương, rất rảnh rỗi, có thể cùng em đi chơi tham quan toàn quốc, thuận tiện nhìn qua sản nghiệp công nhân Nhật Nguyệt Hội của tụi anh.”
Thạch Lỗi vừa nghe, không khỏi mừng rỡ, liên tục gật đầu: “Tốt, ngày mai chúng ta liền xuất phát, em sẽ lái xe.”
Chu Tự lập tức phục hồi tinh thần lại. Y ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Tôi thấy A Mẫn nên ở nhà dưỡng thương cho tốt cái đã. Tiểu Lỗi muốn đi ra ngoài đi một chút tất nhiên có thể, tôi phái thêm mấy người anh em khác đi cùng cậu, dọc theo đường đi cũng có thể bảo vệ an toàn cho cậu.” Tuy rằng y đang cười, nhưng giọng nói lại rất mạnh, mơ hồ tràn ngập sự ghen tuông, khiến người ta ôm bụng cười.
Nụ cười của Thạch Lỗi biến mất, hơi tiếc nuối nhún vai: “Quên đi, tôi có tay có chân, không cần ai bảo vệ cả. Nếu Mẫn ca ở nhà dưỡng thương, tôi sẽ ở nhà bồi anh ấy.”
Chu Tự rất không thoải mái mà liếc mắt nhìn Thạch Lỗi: “Hiện tại coi như cậu học thành tài về nước, không nên chơi bời lêu lổng? Thanh niên cần phải có sự nghiệp, ở nhà làm gì chứ? Làm thiếu gia à?”
Thạch Lỗi trợn mắt với y: “Dù tôi làm thiếu gia cũng không cần anh nuôi, anh nôn nóng thế làm gì?”
“Hừ, vậy A Mẫn nuôi thì vinh quang hơn à?” Chu Tự cười nhẹ. “Chính cậu nói mà, cậu có tay có chân, sao lại muốn người khác nuôi mình chứ?”
“Ai muốn người khác nuôi?” Thạch Lỗi dường như nóng nảy, thiếu chút nữa vỗ bàn đứng dậy. “Anh ít ngậm máu phun người chút đi, tôi vừa trở về, muốn bên cạnh Mẫn ca vài ngày. Làm sao vậy? Đụng tới anh sao? Tôi nói anh nghe, anh bớt lo chuyện người khác chút đi.”
“Làm càn.” Chu Tự vỗ bàn. “Không lớn không nhỏ, ỷ bản thân ở nước ngoài học vài năm, tưởng mình lớn lắm sao?”
Thạch Lỗi nhịn không được buồn cười. “Anh đừng có ở đó làm bộ ra vẻ đạo mạo. Người khác đọc Tam Tự Kinh cho tôi nghe tôi còn miễn cưỡng chịu được, còn anh mà muốn giảng đạo đức luân lý cho tôi sao? Hiện tại còn dùng văn chữ nói chuyện với tôi à? Anh không thấy buồn cười sao?”
Chu Tự đưa tay vỗ nhẹ Lạc Mẫn một cái: “Này, thằng nhóc mà em nuôi lớn giờ biến thành một tên khinh người rồi đó, em có thấy đau lòng hay không?”
Thạch Lỗi nhất thời mặt đỏ lên: “Đừng có gây xích mích quan hệ giữa tôi và Mẫn ca. Mẫn ca đối với tôi ân trọng như núi, vì anh ấy bỏ mạng tôi cũng không tiếc. Bất quá, nếu đổi lại là với anh, hừ —” Nói câu cuối cùng xong, cậu vẫn có chút phẫn nộ.
Chu Tự đắc ý. “Tôi không tính toán vụ đó, dù sao tôi cũng là bạn đời hợp pháp của A Mẫn, haha.”
Lạc Mẫn thấy y như vậy, không biết làm gì hơn là vừa lắc đầu vừa cười nhìn Lăng Tử Hàn nói: “Tiểu Thu, cậu ăn ít quá đi, ở chỗ này ngàn vạn lần đừng khách khí. Chúng ta khó có được dịp họp mặt đông đủ, cậu nhất định phải vui vẻ mới được.”
Khí tức lạnh như băng của Lăng Tử Hàn lập tức thu lại, hơi gật đầu với hắn.
Lực chú ý của Chu Tự liền chuyển tới trên người Lăng Tử Hàn, cười nói: “Đúng vậy, cậu ăn ít quá. Ai, Tiểu Ngọc, sao cậu lại ngồi yên đó chứ? Không biết chăm sóc khách mình sao, ông chủ của các cậu không dạy qua các cậu mấy vụ này à?”
Mặt Tiểu Ngọc trắng bệt ra, nhanh chóng đứng dậy, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, đưa tay đi lấy bình rượu, sau đó mới nhận thấy Lăng Tử Hàn không uống rượu, lại vội vã buông bình rượu, nhìn quanh một chút, liền cầm lấy cái chén trước mặt Lăng Tử Hàn đi múc canh. Hai tay của cậu run nhẹ, cầm lấy cái muôi múc canh cũng không xong.
Tiểu Cẩm ngồi bên cạnh cũng đứng ngồi không yên, chần chờ đứng lên, cầm lấy bình rượu đi tới bên cạnh Vệ Thiên Vũ châm rượu. Tay cậu run rẩy, xem chút khiến rượu đổ cả ra ngoài.
Lăng Tử Hàn hờ hững đứng dậy, cầm lấy cái muôi cùng chén canh từ tay Tiểu Ngọc ra, lập tức vỗ vỗ vai cậu, ý bảo hãy thoải mái đi.
Vệ Thiên Vũ cũng ôn nhu cầm lấy bình rượu trong tay Tiểu Cẩm, kéo cậu ngồi xuống, cười nói: “Tiểu Ngọc, Tiểu Cẩm, đều ngồi đi, Tự ca là nói đùa các em thôi, các em không cần làm mấy cái này, để bản thân tự mình ăn no là được rồi.”
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Cẩm cúi đầu, không biết làm gì.
Lạc Mẫn hung hăng đánh mạnh lên lưng Chu Tự, rồi nói với hai thiếu niên: “Đúng vậy, Tiểu Cẩm, Tiểu Ngọc, các em không cần để ý đến Tự ca, chăm sóc tốt bản thân là được rồi.”
Chu Tự bị hắn đánh một quyền mạnh xém chút nữa la lên, trong lòng cũng biết hắn đang bực mình. Chẳng biết thế nào nữa, bản thân y biết rõ sự chung thủy của Lạc Mẫn đều hướng tới trên người mình, nhưng vừa nhìn thấy Thạch Lỗi cùng Lăng Tử Hàn, nhịn không được lại cảm thấy ghen.
Tâm tư Thạch Lỗi đều hướng tới Lạc Mẫn, việc này tại Nhật Nguyệt Hội được coi như là một bí mật công khai. Lúc trước hai người họ luôn bên cạnh nhau, Lạc Mẫn lại quan tâm Thạch Lỗi đầy đủ, tuy rằng Chu Tự hiện tại biết hai người bọn họ trong lúc đó cũng không tiếp xúc thân mật, nhưng mấy người khác trong Nhật Nguyệt Hội lại không biết, bởi vậy đều nghĩ rằng Thạch Lỗi đã từng là người của Lạc Mẫn, nên việc thân cận của cậu với hắn là chuyện bình thường. Việc này khiến Chu Tự đặc biệt khó chịu, nhìn Thạch Lỗi sẽ không thuận mắt.
Mà Lăng Tử Hàn tuy rằng đối xử với mọi người luôn luôn lạnh như băng, nhưng đối Lạc Mẫn luôn luôn có một phần tình cảm rất đặc biệt, nhất là lần trước Lăng Tử Hàn tại Kim Tân Nguyệt cứu hắn ra, Lạc Mẫn luôn chú ý tới tin tức liên quan tới ‘Linh Quỷ Song Sát’. Lần này gặp lại, sự vui sướng của Lạc Mẫn thể hiện rất rõ, điều này làm cho trong lòng y thật sự là rất không thoải mái.
Tính tình của y vốn rất nóng, mấy năm nay làm việc tại chính giới, phải buộc bản thân ẩn nhẫn cẩn thận, rất khó chịu, lúc này nếu có cơ hội nhất định cũng không khách khí với Thạch Lỗi cùng Lăng Tử Hàn. Bất quá, y không muốn chọc Lạc Mẫn tức giận, lúc này bị trúng một quyền nặng, lập tức dựng thẳng người, cười với hai thiếu niên kia: “Đúng vậy, tôi nói giỡn với hai cậu thôi, chỉ là muốn cho các cậu thấy, Musa Ca, Thu Ca của các cậu quả thật rất thương các cậu đấy.”
Mặt hai người thiếu niên chợt đỏ lên, lặng lẽ bên người bên cạnh mình, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vệ Thiên Vũ đưa tay ôm lấy vai của Tiểu Cẩm, ôn nhu mà nói: “Ăn nhiều chút đi.”
Lăng Tử Hàn lại không thèm để ý tới Tiểu Ngọc.
Thạch Lỗi dường như đối với người thiếu niên có vẻ vừa cô đơn vừa hoảng sợ này có chút không đành lòng, đưa tay gắp một con tôm bỏ vào trong chén trước mặt Tiểu Ngọc, ôn hòa mỉm cười nói: “Em cũng ăn nhiều chút đi, đừng có nghe người ta nói bậy.”
Chu Tự vừa nghe, có chút tức giận trừng mắt liếc cậu, lập tức nhận ra gì đó, quay đầu nhìn Lạc Mẫn.
Lạc Mẫn tự tiếu phi tiếu nhìn y, thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười.
Chu Tự vừa nhìn vẻ mặt của hắn, lập tức hiện lên nụ cười sáng lạn, nịnh nọt nói: “A Mẫn, miệng vết thương của em vừa khép lại. Uống chút canh đi, để anh múc cho em.”
Vệ Thiên Vũ nhìn biểu hiện của y, không khỏi cười ha ha, hướng y giơ ly lên: “Tự ca, quả thật tôi bội phục anh đấy, kính anh một ly.”
Chu Tự nghe được câu nói của anh, cũng chẳng hề để ý cầm lấy ly đưa lên về phía anh, cười: “Tôi cũng vậy, kính cậu một ly.”
HẾT CHAP 19
Mục lục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...