Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Ba người đi tới thư phòng bí mật ở lầu hai, sau khi đóng cửa lại mới thả lỏng người, đồng thời cởi bỏ lớp mặt nạ thường ngày ra.

Lạc Mẫn nhịn không được vươn bày tay không bị thương ra ôm chặt Lăng Tử Hàn, không muốn buông.

Lăng Tử Hàn hiểu được cảm giác cô đơn của hắn, sự cô đơn không thể nói với bất kì ai, liền đưa tay lên ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn giúp hắn thấy thoải mái hơn.

Vệ Thiên Vũ đứng ở một bên nhìn hai người bọn họ, có vẻ rất vui.

Qua một hồi lâu, Lăng Tử Hàn mới buông hắn ra, nhẹ giọng hỏi: “Người tên Thạch Lỗi là ai?”

Lạc Mẫn cũng buông cậu ra, thoải mái cười nói: “Là đứa trẻ mà trước đây tôi đã từng cứu ở bên bờ biển. Cậu ấy do người cha thích bài bạc nên mắc nợ nần, không thể trả được, nên muốn bán cậu ấy cho một chỗ của Ngũ Mai Bang làm MB. Lúc đó cậu ấy 14 tuổi, dù thế nào cũng không chịu làm, nhất thời cùng đường, định nhảy xuống biển tự vẫn. Lúc đó tôi tình cờ đến thấy, từ dưới biển tha cậu ta lên bờ, thuận tiện thay cậu ta trả nợ, lại cho cậu ta đi học, sau khi cậu ta tốt nghiệp cấp 3, tôi đưa cậu ta ra nước ngoài du học. Năm ngoái cậu ta đỗ được bằng tiến sĩ, ở lại Âu Châu nửa năm, sáng nay mới bay về đây.”


Lăng Tử Hàn gật đầu, thuận miệng hỏi: “Chuyên ngành của anh ta là gì?”

“Hồi đại học cậu ta học luật, trên bằng thạc sĩ của cậu ta thì ghi chung vậy thôi, còn bằng tiến sĩ lại là tiến sĩ tâm lý học.” Lạc Mẫn khoái trá cười nói. “Toi luôn chọc cậu ta là cứ học tá la, bất quá cậu ta luôn nói muốn quay về Nhật Nguyệt Hội trợ giúp, nên mới học mấy cái đó. Tôi thấy cũng đúng. Trong hội của bọn tôi có rất nhiều xí nghiệp, 4/10 tập đoàn lớn trên toàn quốc cũng là của bọn tôi rồi, bởi vậy rất cần người tài trợ giúp. Cậu ta lại rất xuất sắc, hơn nữa đáng tin cậy, học thành tài lại chịu quay về giúp tôi, đó là cầu còn không được.”

Lăng Tử Hàn không hỏi gì thêm, chỉ là gật đầu.

Vệ Thiên Vũ thoải mái xen vào câu chuyện, cười hì hì nói: “Cậu ta trở về, Chu Tự nhà anh không ghen sao?”

Lạc Mẫn ngửa đầu cười rộ lên: “Musa lại chọc tôi rồi.”

Vệ Thiên Vũ chậm rãi nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhẹ nói: “Tình cảm của cậu ta dành cho anh, ai vừa nhìn liền thấy rõ, cậu ta hoàn toàn không có ý định che giấu.”

“Nhất thời bị mê muội thôi, cũng do tôi đã cứu cậu ấy mà. Thanh niên, dễ cảm động, dễ xung động, qua rồi thì hết thôi.” Lạc Mẫn phất phất tay. “Thôi, đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện của các cậu đi, tối qua thế nào? Có gì kỳ lạ không?”

Vệ Thiên Vũ đưa tay lên ấn giữa trán mình, suy tư rồi nói: “Ngoại trừ thế lực của Ngũ Mai Bang đã khác trước ra, không thấy có chỗ nào kì lạ. Khang Minh cùng Viên Sa đều nhất quyết muốn làm quen với chúng tôi, chuyện này cũng không có gì lạ. Bất quá, chuyện Khang Minh tặng cho chúng tôi người thiếu niên kia thì có chút vấn đề.”


“Một? Chẳng phải đến hai người lận sao?” Lạc Mẫn nghiêm túc mà hỏi thăm.

“Phải, chắc chắn chỉ có một người đáng nghi.” Vệ Thiên Vũ ngưng thần suy nghĩ một chút, gật đầu khẳng định.

Lăng Tử Hàn tin tưởng phán đoán của anh, nghe vậy cũng không phản bác, chỉ là nhìn về phía Lạc Mẫn, nhẹ giọng nói: “Trong thời gian này anh đừng ra khỏi nhà. Lần này thật giả khó phân, chúng tôi muốn tốc chiến tốc thắng, không muốn kéo anh vào.”

“Một chút đầu mối cũng không có, không nhất thiết phải cẩn thận như thế chứ?” Khuôn mặt của Lạc Mẫn rất ung dung.

“Thật ra là có đó.” Vệ Thiên Vũ cười rộ lên. “Thế nhưng không thể nói cho anh biết được, để tránh việc anh chạy đi mạo hiểm.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, đây là chuyện của chúng tôi, không có liên quan đến anh.”

Lạc Mẫn có chút tiếc nuối: “Các cậu đừng ai cũng coi tôi như thủy tinh được không vậy? Thân thủ của tôi không hề giảm đâu.”


“Nhưng thân phận thì khác trước rồi, anh không thể mạo hiểm để mình gặp chuyện được.” Lăng Tử Hàn nói chắc như đinh, thế nhưng biểu hiện vẫn là ung dung uống nước, hơi hơi nhấp một ngụm. “Huống hồ hiện tại anh chịu không nổi sinh hoạt trôi nổi như vậy đâu. Tôi nói lại lần nữa, đây là chuyện của bọn tôi.”

Lạc Mẫn nhìn cậu, yên lặng không nói gì. Tuy rằng cậu còn rất trẻ, thanh âm cũng không lớn, nét mặt luôn hờ hững, nhưng từng lời nói ra lại như đinh đóng cột, có một khí chất lãnh đạo rất mạnh. Từ lần đầu tiên gặp cậu cho đến bây giờ, cũng đã 6 năm rồi. Lạc Mẫn thường thường suy xét, thân phận của cậu rốt cục là gì, hiện nay có thể khẳng định, bọn họ không đơn giản là những nhân viên hành động bình thường, thân phận nhất định đặc biệt. Lúc trước hắn cũng đã gặp qua không ít đồng nghiệp, những người đó nhìn qua tuy mỗi người mỗi vẻ, nhưng không ai có khí chất như hai người này, rất khó lường. Lẽ nào bọn họ thực sự là ‘U linh đặc công’ trong truyền thuyết? Là những liệp nhân thần bí không gì làm không được sao?

Thấy Lạc Mẫn không cãi lại, Vệ Thiên Vũ đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài.

Trong vườn ngàn hoa nở sắc thắm, Tiểu Ngọc ngồi xổm trước một khóm hoa trắng lớn, tinh tế đánh giá, nụ cười trên mặt lại như ngày đầu xuân, cực kỳ xinh đẹp. Thạch Lỗi đứng bên cạnh cậu, nói cười với cậu chuyện gì đó, nhìn qua hình như cũng rất vui vẻ.

Vệ Thiên Vũ quan sát chung quanh một hồi, không thấy Tiểu Cẩm đâu cả.

Anh nhìn đồng hồ trên tay mình, quay đầu nói với Lạc Mẫn: “Thư phòng này của anh bị người khác lén lắp đặt máy giám sát theo dõi, nhưng hiện tại tôi đã chặn hệ thống đó lại rồi. Trước tôi chỉ chặn lại thôi, để tránh đả thảo kinh xà. Anh nên chú ý một chút.”

“Cái gì?” Lạc Mẫn giật mình. “Cậu nói trong đây có nội gián sao?”

“Khó nói được, có thể là nội gián, có thể là cao thủ bên ngoài đột nhập vào.” Vệ Thiên Vũ quay đầu lại nhìn Thạch Lỗi trong vườn hoa. Người thanh niên kia thân hình cao to, khuôn mặt tuấn lãng, mặc chiếc áo T-shirt màu trắng cùng quần jean màu đen, nhìn qua vô cùng tuấn dật rắn rỏi, mái tóc ngắn đen bóng đung đưa trong cơn gió nhẹ, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt cậu, rọi sáng nụ cười không chút tà niệm nào của cậu, khiến cậu nhìn qua vô cùng sạch sẽ trong sáng.

Lạc Mẫn nhìn khuôn mặt của Vệ Thiên Vũ, nhịn không được tiến lên nhìn xuống dưới, sau đó lắc đầu. “Không phải cậu ấy đâu. Tiểu Lỗi hầu như do chính tôi tận mắt nhìn cậu ấy lớn lên, sao cậu ấy lại làm thế được?”


Lăng Tử Hàn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, hờ hững nói: “Cậu ấy rời khỏi anh bao lâu rồi?”

“7 năm.” Lạc Mẫn nhìn người thanh niên ngoài cửa sổ, ôn hòa mà nói. “Nhưng tôi không tin cậu ấy lại muốn hại tôi.”

“Tôi cũng không tin.” Lăng Tử Hàn lập tức đồng ý. “Cậu ta rất yêu anh, đó không hề giả.”

Lạc Mẫn quay đầu lại nhìn cậu. Ánh mắt của người thanh niên này so với Thạch Lỗi còn trong suốt như nước hơn, cả người lại toát ra khí lạnh, mơ hồ như luôn có uy thế khiếp người. Khí thế này có thể chống đối người khác tiến vào lãnh địa của mình, lại như lực hấp dẫn cuốn hút người khác muốn tiến vào, khiến người khác vừa cảm giác được sự nguy hiểm lại cảm nhận được sự mê hoặc.

Hắn đang xuất thần, Vệ Thiên Vũ đến bên cạnh hắn nói: “Đương nhiên, không nhất định phải là Thạch Lỗi, cũng có thể là người khác. Mọi người trong nhà đều đáng tin không?”

“Nói thế nào nhỉ?” Lạc Mẫn có chút do dự. “Lẽ ra hẳn vô cùng đáng tin, đều là do tôi cùng A Tự đích thân chọn, quản gia kia chính là do chú Nguyên thay chúng tôi tuyển giùm, tất nhiên không thể có vấn đề. Bất quá, trong thời đại này, ai mà biết trước được? Tri nhân tri diện bất tri tâm, tuy nói là theo chúng tôi nhiều năm, là anh em gắn bó hoạn nạn, cũng không thể dám chắc không thể bị người khác mua chuộc.”

Lăng Tử Hàn trầm ngâm chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu: “Do chính anh cùng Chu Tự, Lý Nguyên đích thân chọn lựa, bị người khác mua chuộc thì khó xảy ra lắm. Chuyện này nếu muốn điều tra thì rất đơn giản, để Musa dùng hệ thống giám sát dò ngược lại, có thể tìm ra được manh mối gì đó cũng nên.”

HẾT CHAP 16

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui