Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Hai người đang hôn nồng nàn thì cửa phòng tắm mở ra, Tiểu Cẩm dùng một chiếc khăn tắm lớn quấn người lại, vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa đi ra.

Thấy hai người dây dưa trên giường, cậu sửng sốt, nhất thời đứng ở đó không biết làm sao.

Qua một hồi lâu, Lăng Tử Hàn dường như nhận thấy được cậu đã ra, nhanh chóng đẩy Vệ Thiên Vũ đi chỗ khác.

Vệ Thiên Vũ bỗng giật mình, quay đầu nhìn về phía cậu.

Tiểu Cẩm chỉ cảm thấy bốn con mắt đang nhìn mình chẳng khác nào mũi dùi đâm xuyên qua người cậu. Cậu không được tự nhiên mà chấn động, lúng túng nói: “Là do.. em … không đúng … em … ra ngoài chờ được không?”

Lăng Tử Hàn nhìn cậu, lạnh lùng mà nói: “Không cần, cậu cứ ở lại.” rồi lập tức đẩy Vệ Thiên Vũ ra, quay người xuống giường.

Toàn bộ nút áo của cậu bị tháo ra hết, khiến lộ ra ***g ngực trắng nõn cùng hình xăm bộ xương khô trong lửa rất đáng sợ. Tiểu Cẩm nhìn thấy, không khỏi theo bản năng rùng mình, sắc mặt có chút tái nhợt, cúi đầu sợ hãi. Lăng Tử Hàn không để ý đến cậu, đi ngang qua người cậu về phòng mình, khí lạnh của cậu khiến Tiểu Cẩm run cả người.

Nghe được tiếng đóng cửa bên kia, Vệ Thiên Vũ bật cười. Anh lau mặt rồi vẫy vẫy tay với Tiểu Cẩm: “Nào, em cứ ngủ trước đi, tôi đi tắm.”


Tiểu Cẩm ôn thuần gật đầu, leo lên giường. Vệ Thiên Vũ cầm điều khiển từ xa TV đưa cho cậu, rồi vào phòng tắm. Sau một lát, tiếng nước truyền đi ra.

TV ở đây không lớn, hơi mỏng, gắn trên tường, hình ảnh rất rõ ràng. Tiểu Cẩm tựa ở đầu giường, nhìn bộ phim Hollywood đang chiếu cảnh cảnh sát – cướp bắn nhau, nhanh chóng bị hấp dẫn. Trên mặt xinh đẹp của cậu có chút sự chuyên tâm đơn thuần, đôi mắt sáng trong suốt mà ướt át, có thể xem là tuyệt diệu.

Một lát sau, Vệ Thiên Vũ mặc áo ngủ đi ra, trên mặt mang đường viền rõ ràng vẫn còn đọng nước, có vẻ anh tuấn suất khí.

Tiểu Cẩm thấy anh, bỗng nhận ra chuyện mình cần làm khi đến đây, vội vã hạ mi mắt, ngồi thẳng người dậy.

Vệ Thiên Vũ nở nụ cười, tiến lên ngồi bên cạnh cậu, ôn hòa hỏi: “Trời đã khuya rồi, có mệt lắm không?”

Tiểu Cẩm nhanh chóng lắc đầu, rồi bắt đầu cởi nút áo của anh.

Vệ Thiên Vũ ôm cậu, hôn lên môi cậu một cái, lập tức trên mặt hiện chút băn khoăn, nói với cậu: “Em ngủ trước đi, tôi đi đây một chút.”

Tiểu Cẩm chỉ phải dừng tay lại, nhìn anh đứng dậy bước đi.

Vệ Thiên Vũ gõ cửa sát vách, dần dần càng gõ càng mạnh. Một lát sau, cửa mở ra, hiển nhiên Lăng Tử Hàn cũng vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ đứng ở cửa. Thấy anh, Lăng Tử Hàn dường như không nhịn được liền hỏi: “Chuyện gì?”

Vệ Thiên Vũ cười có chút kỳ lạ, liền đưa tay đẩy mạnh cậu vào bên tường ngay cửa phòng. Lăng Tử Hàn bất ngờ không phòng bị, lảo đảo lùi người. Vệ Thiên Vũ cử động người, tóm cả người cậu lại, mạnh mẽ hôn lên môi.


Lăng Tử Hàn bị anh đẩy qua đẩy lại, có chút tức giận, đưa tay muốn đẩy anh ra.

Vệ Thiên Vũ tha thiết ôm chặt lấy cậu, vừa hôn kịch liệt vừa cúi đầu mà nói: “Được rồi, Tiểu Thu, đừng giận tôi nữa được không?”

Lăng Tử Hàn ngừng giãy dụa, đứng yên để anh ôm một lát, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Không phải bên anh có một thiếu niên xinh đẹp hay sao?”

Vệ Thiên Vũ thở dài, đặt cằm lên vai cậu, mỉm cười đùa giỡn: “Tôi thích cậu, chỉ muốn lên giường với cậu mà thôi.”

Lăng Tử Hàn dường như không có biện pháp, trầm mặc chốc lát, nhỏ giọng hỏi: “Vậy hai người đó tính sao đây?”

“Dễ thôi mà.” Vệ Thiên Vũ hào hiệp cười, buông cậu ra, đi vào phòng.

Tiểu Ngọc đang ngồi ở trên giường, chiếc chăn đắp ngang hông, thân thể tinh tế thể hiện sự mềm dẻo nhìn qua rất đẹp, màu sắc chẳng khác gì viên trân châu tuyệt mĩ. Cậu sợ hãi nhìn Vệ Thiên Vũ, trong mắt có chút ánh nước, rất mê người.

Vệ Thiên Vũ ôn nhu xoa xoa tóc cậu, nhẹ giọng nói: “Em cùng Tiểu Cẩm ở chung phòng nhé. Yên tâm, nếu như các em do chính Khang lão bản đưa đến tận cửa bọn tôi, bọn tôi nhất định không bạc đãi các em. Tối nay các em cứ nghỉ ngơi cho tốt trước, có cái gì ngày mai chúng ta nói, được không?”

Tiểu Ngọc cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh gật đầu. Bên hông cậu cũng là đang dùng khăn tắm vây ngang thắt lưng, lúc này trên giường bước xuống, đứng trên thảm, hơi hơi có chút co rúm lại. Suy nghĩ một chút, cậu cố lấy dũng khí nói: “Tiên sinh, em chưa từng … cùng ai cả, rất sạch sẽ, xin các anh đừng … ghét bỏ em, đừng đưa em … trở về đó.”

Vệ Thiên Vũ thoải mái ôm vai cậu, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ: “Yên tâm đi, chúng tôi không để các em trở về đó đâu.”


Tiểu Ngọc lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đi đến phòng sát bên.

Vệ Thiên Vũ nhìn cậu thiếu niên kia bước vào phòng bên cạnh, nghe tiếng khóa cửa, lúc này mới xoay người trở về phòng, đóng cửa lại. Trong lúc đó, trên mặt anh vẫn là nụ cười ấm áp. Đến tận khi đóng cửa lại, khuôn mặt anh mới trầm xuống, tuy rằng đã không còn nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn Lăng Tử Hàn vẫn còn sự ôn nhu.

Lăng Tử Hàn mỉm cười lại với anh, lập tức giơ lên cổ tay, nhìn màn hình của đồng hồ đeo tay.

Mặt trên rõ ràng hiện lên động tĩnh của căn phòng sát vách.

Vệ Thiên Vũ cũng không nói thêm gì nữa, lấy ra chiếc máy vi tính từ trong chiếc tủ mà anh đã đặt sẵn ở đây, lập tức bắt liên lạc với vệ tinh trên đỉnh nhà trọ, lợi dụng các máy giám sát bằng vệ tinh, cẩn thận xem xét huống chung quanh nhà trọ.

Bọn họ đã kéo màn cửa sổ lại, bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra bọn họ đang làm cái gì.

Trong phòng rất yên tĩnh. Bọn họ có sự kiên trì vượt sức chịu đựng của con người, cho nên có thể trong thời gian dài quan sát một việc mà không cảm thấy mệt mỏi rã rời. Thỉnh thoảng, Vệ Thiên Vũ đứng dậy rót ly nước cho Lăng Tử Hàn, Lăng Tử Hàn mỉm cười với anh, sau đó uống nước.

Vệ Thiên Vũ nghĩ trong không gian đóng chặt thế này dần dần tràn ngập một cảm giác khiến tâm tình càng thêm yên bình, khiến anh cảm thấy rất thoải mái. Cho dù đang làm công việc vô cùng khô khan, anh vẫn có thể chịu đựng được.

Gần hơn nửa đêm không có biến cố gì.

Tiểu Ngọc cùng Tiểu Cẩm nói chuyện với nhau vài câu, rồi xem TV một chút, sau đó tự mình nằm ngủ. Ngoại trừ thỉnh thoảng xoay người, ngay cả buồng vệ sinh cũng không có đi qua.

Bên ngoài nhà trọ gió êm sóng lặng, Vệ Thiên Vũ thấy được chim bay trong đêm, tiếng suối róc rách, không phát hiện có người mai phục hoặc là tiếp cận.


Đến tận tảng sáng, Vệ Thiên Vũ mới đứng dậy, vươn vai và vận động thắt lưng, nhẹ giọng nói: “Rõ ràng trên người hai cậu nhóc có thiết bị theo dõi, tôi còn cho rằng bọn chúng sẽ thừa lúc trời tối mà động thủ, xem ra đối phương rất kiên trì.”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Không phải hạng người lỗ mãng, không giống phong cách của Khang Minh.”

“Đúng!” Vệ Thiên Vũ suy nghĩ một chút. “Cậu xem thử coi có nên đem hai nhóc ấy đến Nhật Nguyệt Hội không?”

Lăng Tử Hàn nở nụ cười: “Hôm nay tiết lộ chút tin tức đi, bức đối phương thò đầu ra.”

Vệ Thiên Vũ lập tức hiểu ý, nhất thời mặt mày hớn hở: “Được, tôi còn cầu không được nữa là, xem thử thần thánh phương nào.”

Lăng Tử Hàn trầm tư, một lát mới nói: “Thiên Vũ, đối phương kỳ thực cũng không biết chúng ta sẽ tới địa bàn Ngũ Mai Bang, tôi nghĩ hai cậu nhóc đó không dùng để đối phó chúng ta đâu.”

Vệ Thiên Vũ ngừng động tác, nhìn về phía cậu: “Bọn họ dự định chỉnh Khang Minh à?”

Lăng Tử Hàn chậm rãi gật đầu: “Tôi cho rằng là thế. Hiện tại đối phương bị chúng ta quấy rầy kế hoạch, anh xem bước tiếp theo bọn họ sẽ làm cái gì?”

Vệ Thiên Vũ ngồi xuống, ngửa đầu suy nghĩ.

Lăng Tử Hàn đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, kéo màn, đẩy cửa sổ ra.

HẾT CHAP 13

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui