Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

PHẦN 01

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lúc Vệ Thiên Vũ kéo valy đi ra từ sân bay quốc tế thủ đô, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là bầu trời xanh ngắt. Màu xanh trải dài chẳng khác gì một đại dương mênh mông tinh khiết, làm chấn động tim anh, khiến anh cả đời chẳng bao giờ quên được giây phút này.

Đây là lần đầu tiên anh đến Bắc Kinh, bầu trời mùa thu tại thủ đô hoa lệ này đẹp không gì sánh được.

Năm đó, anh 18 tuổi.

Năm năm trước, ở trường anh có thành tích ưu tú, biểu hiện xuất sắc, được giáo viên đề cử, trải qua lần lượt các cuộc tuyển chọn, kiểm tra, khảo nghiệm, rốt cục có thể vào ban huấn luyện tinh anh đặc biệt. Tại nơi anh lớn lên, nhân khẩu có khoảng 14 triệu người, học sinh có hơn 3 triệu. Trong triệu người như vậy, chỉ chọn ra 100 học sinh, hơn nữa không giới hạn độ tuổi.

Có những lời đồn đãi xung quanh việc tuyển chọn này, có người nói nếu được vào ban huấn luyện, tương lai chắc chắn được tuyển thẳng vào đại học hàng đầu, hơn nữa quốc gia còn cho tiền đi du học, sau khi trở về nhất định là làm công việc lương cao, tiền đồ vô lượng. Bởi vậy, ngoại trừ những đứa trẻ thiên tài được đề cử ra, còn có không ít phú thương cùng quan lớn dùng hết mọi biện pháp để đưa con mình vào đó. Người tiến hành lựa chọn lần này tuy luôn ôn hòa nhã nhặn, nhưng đối với những người nhờ vả thì thái độ kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi), chỉ chọn những người hợp với tiêu chuẩn mà bọn họ đặt ra từ đầu.

Tuy cuối cùng Vệ Thiên Vũ được chọn vào ban huấn luyện, nhưng vẫn phải học ở lớp ngay trong khu ký túc xá. Cứ hai ba tháng sẽ đổi một người thầy tới dạy cho anh, tất cả chỉ có mỗi mình anh, chưa từng thấy qua học sinh nào khác.

Anh rất thông minh nên nhanh chóng phát hiện, từng người thầy đến dạy cho anh mỗi người đều là chuyên gia trong một lĩnh vực, khiến cho anh rất hưng phấn, đồng thời sự tiếp thu vượt qua người thường của anh cũng khiến thầy cô vô cùng hài lòng.

Khóa học rất phong phú, nhìn qua không có hệ thống, từ khóa Tự động hoá kiểm soát đến thuật đánh nhau vật lộn, từ ngoại ngữ đến tâm lý học, từ thuật chiêm tinh cổ xưa đến thuyết tương đối của Einstein, từ phương pháp biểu diễn đến sinh vật học, từ hoá trang đặc biệt đến nghệ thuật nấu nướng, từ cưỡi ngựa đến trượt tuyết, từ khiêu vũ đến lái xe, cái gì cũng có, cái nào cũng yêu cầu ở anh rất cao, anh thì giặc đến cửa mới cản, nước đến chân mới nhảy, thế nhưng không chỉ tiếp thu toàn bộ một cách rất tốt mà còn thể hiện ra thành tích ưu tú đặc biệt. Trên thực tế, đối với mỗi chương trình học anh đều hăng hái bừng bừng, tay nghề điêu luyện.

Năm năm sau, anh trải qua một loạt cuộc thi, sau đó lập tức nhận được thông báo, muốn anh đến Bắc Kinh tiếp nhận một cuộc huấn luyện chuyên sâu.

Anh rất hưng phấn, trước khi xuất phát liền trở về nhà.

Anh của anh đang du học tại Mỹ, mẹ đến Âu Châu dạy học, cha thì mở hội nghị giảng phương pháp cấy giống ở tại Thượng Hải, giờ không đồng nhất, thời gian làm việc và nghỉ ngơi khác nhau, nên anh chỉ có thể gọi điện cho họ nói vài câu thăm hỏi.

Người nhà của anh đối với việc anh tiếp nhận phương thức giáo dục tinh anh này không hề có ý kiến gì. Bọn họ đều là nhà khoa học, ông bà của Vệ Thiên Vũ đều là viện sĩ viện khoa học, vì nước nhà mà cống hiến không ít, bây giờ đang công tác tại Tây Bắc. Tam đại đồng đường nhà họ Vệ không chút nghi ngờ việc đứa trẻ thông minh dị thường này tương lai nhất định cũng sẽ trở thành một nhà khoa học kiệt xuất.

Vệ Thiên Vũ nhanh chóng thu dọn hành lý, một mình lên máy bay.

Từ nhỏ anh đã nhiều lần ra ngoài cùng cha mẹ, nên đã quen. Lần này tuy là đơn độc xuất hành, nhưng không có chút lo lắng nào. Người thiếu niên 18 tuổi này thân người thon dài và trong sáng như ngọc, khuôn mặt anh tuấn, suốt quãng đường đi đều nhận được ánh mắt đầy ngưỡng mộ cùng nụ cười yêu thích, anh cũng lễ phép mỉm cười đáp lại. Cứ như vậy một đường thuận lợi đi tới Bắc Kinh.

Đi ra sân bay, nhất thời anh bị bầu trời xanh ngắt trên đầu mình hấp dẫn. Thành phố phía Nam nơi anh ở quanh năm đều có mưa, lâu lâu mới thấy được bầu trời không mây tít đằng xa, nên lúc này không khỏi bị mỹ cảnh mê hoặc.

Anh cứ đứng đó, đắm chìm trong ánh nắng mùa thu, đưa mắt nhìn bầu trời xanh đằng xa, không hề động.


Một lát sau, có người đến bên cạnh anh ôn hòa nói: “Vệ Thiên Vũ?”

Anh quay đầu lại nhìn. Trước mắt anh là một người đàn ông khoảng 27, 28 tuổi, nét mặt hiền lành, mặc quần áo bình thường, nhìn qua giống như là một nhân viên văn phòng bình thường. Anh đoán đây có lẽ là người tới đón mình nên vội vã lễ phép gật đầu nói. “Là em.”

“Tôi tới đón cậu.” Người đó mỉm cười nói rồi đưa tay ra. “Xe đậu bên kia.”

Vệ Thiên Vũ gật đầu liền đi theo người đó.

Người đó lái xe ra khỏi sân bay, chạy thẳng đến đường cao tốc, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Tôi tên Lữ Hâm, chào mừng cậu tới Bắc Kinh.”

“Cám ơn Lữ tiên sinh.” Vệ Thiên Vũ khách khí nói.

Lữ Hâm mỉm cười, nói chuyện phiếm cùng anh. “Lần đầu tiên đến Bắc Kinh sao?”

“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ có chút hưng phấn. “Không nghĩ tới bầu trời Bắc Kinh lại đẹp đến vậy.”

Lữ Hâm cười đến khoái trá.

Trẻ con rốt cục vẫn là trẻ con, dù có thông minh thế nào đi nữa thì vẫn không thể không có tính nết trẻ con cố nhiên.

Bọn họ cứ như vậy một đường tán gẫu, bầu không khí trong xe rất dễ chịu.

Chắc thấy đây là lần đầu anh tới Bắc Kinh nên Lữ Hâm chạy xe dọc theo đường Trường An từ đông đến tây, để cho Vệ Thiên Vũ nhìn thấy phần tinh hoa nhất của thành Bắc Kinh. Vệ Thiên Vũ xuất thần nhìn từng khung cảnh cứ lần lượt xuất hiện trước mắt: Nhà hát kịch Trường An (1), khu Wangfujing (2), Quảng trường Thiên An Môn (3), Đài tưởng niệm anh hùng (4), Hội trường Nhân dân (5), Quốc gia đại kịch viện (6), trên mặt là nụ cười hài lòng.

Rốt cục, xe bọn họ chạy ra khỏi phía Tây đường Trường An, vào một khu cao ốc, cuối cùng mới chạy tới một vùng hơi hoang vắng.

Nơi này chung quanh đều là tường cao, nhìn vào chỉ có duy nhất một khu nhà ở, còn lại là bãi cỏ. Ngoài cửa sắt có một biển báo ghi là câu lạc bộ tư nhân, không phải thành viên không được vào.

Vệ Thiên Vũ thấy rất lạ, sao Lữ Hâm lại đưa anh đến một nơi như thế này. Nhưng anh cũng chỉ cẩn thận quan sát chung quanh, không hỏi tiếng nào.

Lữ Hâm đưa xe tới gara, lập tức nhìn anh cười nói: “Chúng ta tới rồi.”

Vệ Thiên Vũ liền xuống xe, nhìn ông mở cửa phía sau xe lấy valy của mình ra, sau đó dẫn anh lên lầu. Anh nhanh chóng tiến đến định cầm valy của mình thay ông thì Lữ Hâm cười ngăn lại: “Cứ để tôi.”

Nụ cười này vô cùng có kỹ thuật, nhìn qua nhu hòa vô hại nhưng lại khiến Vệ Thiên Vũ không có cách từ chối. Anh không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc, nhưng trong lòng vô cùng hiếu kỳ.

Lữ Hâm bước lên lầu hai, dẫn anh vào một căn phòng, bảo anh ngồi xuống, rồi đưa cho anh một tách trà.


Vệ Thiên Vũ quan sát căn phòng vô cùng bình thường này, vẫn cảm thấy kỳ lạ không thôi. Từ khi vào cửa cho đến bây giờ, ngoại trừ Lữ Hâm ra, anh không nhìn thấy thêm ai cả. Toàn bộ khu nhà lặng ngắt như tờ, phảng phất như ngoại trừ hai người họ ra chẳng có thêm ai khác.

Trong khi anh đang nghi ngờ thì Lữ Hâm thong dong ngồi trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Vệ Thiên Vũ, cậu tiếp nhận huấn luyện đã được năm năm. Trong suốt quá trình chúng tôi chưa từng nói cho cậu biết mục đích cuối cùng của đợt huấn luyện đó là gì. Thế nhưng, bản thân cậu có từng suy nghĩ tới chưa?”

Vệ Thiên Vũ nhìn ông, không hề nhận thấy ý đồ gì trong nét mặt hiền hòa kia. Suy nghĩ một lát, anh quyết định nói thật: “Em đã từng suy đoán, quốc gia có lẽ đang cần thành lập một bộ phận khoa học kỹ thuật quan trọng, cần bồi dưỡng một nhóm nhân tài tinh anh để đứng đầu, hơn nữa phải bồi dưỡng từ nhỏ. Không biết em đoán đúng hay không?”

“Cũng không sai biệt lắm.” Lữ Hâm cười gật đầu. “Cậu có thể vượt qua tầng tầng khảo nghiệm để tới được đây, tôi cũng sẽ nói thật với cậu. Tôi là người thuộc Bộ An Toàn Quốc Gia.”

Vệ Thiên Vũ vừa nghe liền hiểu, trong mắt phút chốc hiện lên một ánh sáng xẹt qua, trên khuôn mặt tuổi trẻ lập tức xuất hiện thần tình sáng láng.

Lữ Hâm thấy biểu hiện đó của anh cũng biết được suy nghĩ trong đầu anh, liền thoả mãn khẽ gật đầu, nhưng vẫn theo quy tắc cũ của bọn họ, trịnh trọng nói: “Vệ Thiên Vũ, chúng tôi đã được uỷ ban Quốc Gia An Toàn duyệt, thành lập một tổ hành động cực kỳ bí mật. Nhân viên trong tiểu tổ này được gọi là ‘Ngân Dực Liệp Thủ’. Những liệp thủ phải nhận được khóa huấn luyện rất nghiêm khắc, tương lai đảm nhiệm những công tác cực kỳ nguy hiểm. Những người đó phải tuyệt đối trung thành với tổ quốc, bởi vì bọn họ cũng sẽ nhận được nhiều quyền lợi, nhưng đồng thời cũng phải thường xuyên đối mặt với trách nhiệm nặng nề. Hơn nữa, vô luận sinh tử, sự tồn tại của bọn họ ở bên ngoài là con số 0. Tôi nói như vậy cậu hiểu được chứ?”

“Dạ!” Vệ Thiên Vũ nghiêm túc gật đầu.

“Nếu vậy, Vệ Thiên Vũ …” Lữ Hâm nghiêm túc nói. “Cậu có đồng ý vào tiểu tổ hay không?”

Vệ Thiên Vũ trầm mặc, nhanh chóng suy nghĩ.

Lữ Hâm ôn hòa nói: “Vệ Thiên Vũ, nếu cậu không đồng ý, chúng tôi lập tức đưa cậu vào bất kì một trường đại học nào mà cậu muốn. Cậu có thể trở thành một sinh viên bình thường, đi hết con đường cuộc đời này của cậu. Chúng ta chỉ có một yêu cầu với cậu, đó là tuyệt đối bảo mật, đối với chuyện này vĩnh viễn giữ kín miệng. Còn lại, những năm huấn luyện đặc biệt dành cho cậu, chúng tôi tuyệt không đòi bồi thường. Cho nên, cậu không cần lo lắng chuyện này.”

Vệ Thiên Vũ có chút kinh ngạc. Những năm dành cho đợt huấn luyện vừa qua, bọn họ bỏ ra không ít tâm huyết cùng tiền tài, anh thật sự không nghĩ được bọn họ sẽ cho anh được quyền tự do lựa chọn.

Suy nghĩ một hồi, anh nghiêm túc hỏi: “Nếu như em đồng ý gia nhập, ngoại trừ công tác ra em có thể có cuộc sống riêng của mình không?”

“Đương nhiên.” Lữ Hâm mỉm cười. “Cậu tất nhiên sẽ có một thân phận hợp pháp trong cuộc sống bình thường, ví dụ như làm một kỹ sư vi tính, chuyên gia an toàn internet, kỹ thuật gia máy móc … Nếu như cậu đồng ý, ngoại trừ công tác chính cậu có thể đi làm thêm việc nào mà cậu thích, thù lao cũng là công sức của cậu, cậu được quyền nhận. Chỉ là, một khi có công tác, phải lập tức thi hành, không được chậm trễ.”

Vệ Thiên Vũ nghĩ việc này cũng tốt, trên mặt liền nở nụ cười. Suy nghĩ một chút, anh lại hỏi: “Em có thể có bạn không? Nếu tương lai yêu thương ai đó, có thể cùng người đó kết hôn sinh con không?”

“Đương nhiên có thể.” Lữ Hâm ôn hòa cười nói. “Thế nhưng, để bảo đảm an toàn của Quốc Gia An Toàn và cậu, thân phận của cậu phải tuyệt đối bảo mật, đối với người thân bạn bè đều không ngoại lệ.”

“Em hiểu rồi.” Vệ Thiên Vũ gật đầu. “Vậy em có thể hỏi tiền đãi ngộ là bao nhiêu được không?”

“Đương nhiên có thể.” Lữ Hâm mỉm cười dịu dàng nhìn anh. “Sau khi chính thức công tác, lương một năm của cậu không dưới 300.000. Căn cứ vào tình hình thực hiện nhiệm vụ cùng mức độ nhiệm vụ, còn có thêm những khoản tiền khác nhau là tiền trợ cấp cùng tiền thưởng. Thuế thu nhập của cậu do chúng tôi chi trả, cậu không cần trình báo, cũng không cần nộp thuế.”

Bọn họ là một bộ vô cùng bí mật, nên tiền lương dành cho nhân viên chính thức cũng rất ít, phí dụng có được đều từ trong kinh phí dành cho tình báo của Bộ An Toàn Quốc Gia, bí mật xử lý.


Vệ Thiên Vũ cảm thấy đãi ngộ này cũng khá. Ngay lập tức đem mấy cái khái niệm mơ hồ như huấn luyện nghiêm khắc, công tác nguy hiểm, trách nhiệm nặng nề gì đó quăng qua sau đầu, tiền lương đãi ngộ lại thực tế. Anh uống một hớp trà, cúi đầu suy nghĩ.

Lữ Hâm chậm rãi nói: “Cậu cần thêm thời gian để cân nhắc à? Không cần phải gấp gáp, có thể ở chỗ này suy nghĩ vài ngày cũng không sao.”

Vệ Thiên Vũ suy tư một chút, bỗng nhiên nói: “Xin hỏi, ngoại trừ em ra, còn có ai tham gia không?”

“Không nhiều lắm.” Lữ Hâm hơi hơi lắc đầu, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu. “Chúng tôi muốn chính là tinh anh trong tinh anh.”

“À.” Vệ Thiên Vũ còn muốn hỏi thêm. “Nếu giờ em gia nhập, sau này có thể rút ra không?”

“Có thể. Công tác này phải tuân thủ nguyên tắc tự nguyện, bởi vì nó không chỉ cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa cần cậu nỗ lực gấp mấy lần, so với sinh mạng còn quan trọng hơn. Dù cậu làm tốt thế nào, cũng sẽ không được khen ngợi công khai. Cho dù hy sinh, lịch sử cũng sẽ không ghi nhận lại thành tích cùng kỷ lục của cậu.” Nét mặt Lữ Hâm vô cùng nghiêm trọng. “Một khi cậu đồng ý gia nhập, dù sau này rời khỏi cũng không thể tách ra khỏi Bộ Quốc An. Cậu chỉ có thể thay đổi vị trí công tác, ví dụ như chuyển sang cục khoa học kỹ thuật chuyên môn hay bộ môn khác.”

“Em hiểu rồi.” Vệ Thiên Vũ yên lặng suy nghĩ, mất rất nhiều thời gian.

Lữ Hâm vẫn an tĩnh ngồi một chỗ, không hề gấp gáp.

Toàn bộ cao ốc từ trong ra ngoài đều im lặng, phảng phất như đang đợi quyết định của anh.

Rốt cục, Vệ Thiên Vũ mạnh mẽ gật đầu. “Được, em đồng ý gia nhập.”

Lữ Hâm mỉm cười nói: “Quyết định cuối cùng rồi sao? Không cần cân nhắc lại?”

“Không cần, em đã quyết định rồi.” Vệ Thiên Vũ kiên định nói. “Từ khi còn nhỏ em đã được gia đình dạy rằng sau này phải cống hiến sức mình vì nước nhà. Từ em bao thế hệ qua đều cống hiến vì quốc gia, nên em đồng ý đền đáp tổ quốc, dù nó không thuộc phạm trù khoa học.”

“Tốt.” Lữ Hâm đứng dậy, thoả mãn vỗ vỗ vai anh. “Nếu vậy, hoan nghênh cậu gia nhập vào hàng ngũ liệp thủ.”

Vệ Thiên Vũ đứng lên, thoải mái mà cười nói: “Em thích cách cái tên ‘liệp thủ’.”

Lữ Hâm đi tới bên cạnh bàn, nhấn một nút nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Tử Hàn, cậu tới đây gặp đồng nghiệp mới rồi đưa cậu ấy đi báo danh đi.”

“Yes, sir.” Thanh âm vang lên tuy rằng trong trẻo, nhưng lại tựa như giọng một đứa trẻ.

Vệ Thiên Vũ đợi vài phút, liền thấy cánh cửa nãy giờ đóng yên được mở ra, một thiếu niên thân người thon dài cao gầy đi vào, quả thật là một đứa trẻ. Vệ Thiên Vũ kinh ngạc nhìn cậu, nhất thời không rõ được thân phận của cậu.

Lữ Hâm dường như biết anh đang nghĩ cái gì, cười nói: “Vệ Thiên Vũ. cậu ấy tên Lăng Tử Hàn, tạm thời là tổ trưởng của tổ, cậu cùng cậu ấy sẽ hợp tác chung đấy, giờ cậu đi cùng cậu ấy đi.”

“Dạ!” Vệ Thiên Vũ đáp ứng một tiếng, liền lấy cái valy.

Lăng Tử Hàn tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất thành thục, tiến lên bắt tay cùng anh, nhiệt tình nói: “Hoan nghênh anh.” Sau đó liền xoay người đi.

Vệ Thiên Vũ vội vàng cầm valy đi theo.

Lăng Tử Hàn đưa Vệ Thiên Vũ đến một phong ở lầu ba, nhìn anh cười nói: “Đây là phòng của anh.”


Cậu có tướng mạo thanh tú tinh xảo, khí chất cao quý ưu nhã, khi cười, như ánh mặt trời chiếu rọi qua thủy tinh, lóa ra ánh sáng như ngọc.

Vệ Thiên Vũ chỉ cảm thấy có chút mờ mắt, liền ổn định tâm tình, lễ phép nói: “Cám ơn!” Sau đó đi vào.

Đây là một phòng đôi như các khu nhà trọ khác, các gian phòng đều có đủ trang thiết bị, chẳng thiếu vật nào, vô cùng thoải mái. Vệ Thiên Vũ đặt valy sát tường, nhanh chóng hỏi cậu: “Cậu cũng là liệp thủ?”

“Phải!” Lăng Tử Hàn gật đầu một cái.

Vệ Thiên Vũ nghi hoặc hỏi: “Là tổ trưởng của tổ chúng ta?”

“Đúng.” Thái độ Lăng Tử Hàn vẫn bình tĩnh.

Vệ Thiên Vũ thấy kì lạ, nhịn không được liền hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

Trong mắt Lăng Tử Hàn có nét cười, ôn hòa nói: “11.”

Vệ Thiên Vũ giật mình. “Cậu … cậu … cậu còn nhỏ như vậy, sao lại làm công việc này? Gia đình cậu đồng ý sao?”

“Việc thêm vào đây không thể nói cho người khác biết.” Lăng Tử Hàn đè nặng thanh âm. “Tôi và anh cũng giống nhau.”

“Đương nhiên, tôi biết.” Vệ Thiên Vũ lập tức tỉnh ngộ, nhưng vẫn không hiểu. “Nhưng dù sao cậu nhỏ như vậy, không giống tôi. Tôi đã thành niên rồi, nên có thể tự mình quyết định sự nghiệp bản thân.”

“Mỗi người đều có quyền quyết định con đường đời của mình.” Lăng Tử Hàn bình tĩnh mà nói. “Tuổi tác không quan trọng.”

Dù chỉ nói vài câu, Vệ Thiên Vũ liền cảm giác được, lý trí cùng độ thành thục của đứa trẻ này vượt xa mình. Anh bội phục nhìn người thiếu niên chỉ đứng tới vai mình kia, hiếu kỳ hỏi: “Trong tổ còn có ai nhỏ tuổi như cậu không?”

“Có.” Lăng Tử Hàn bình thản gật đầu. “Mai Lâm ngày hôm qua mới tới, y lớn hơn tôi một chút, 13 tuổi.”

Vệ Thiên Vũ giật mình. “Y cũng … là tự mình đồng ý gia nhập.”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng nói. “Y hiểu rõ quyết định của chính mình. Chúng tôi đều biết rõ điều đó. Anh cũng vậy, đúng không?”

Vệ Thiên Vũ lập tức gật đầu: “Đương nhiên, tôi hiểu rõ.”

Lăng Tử Hàn cười cười với anh, “Trước tiên anh cứ thu dọn hành lý đi đã, sau đó nghỉ ngơi. Hai tiếng sau tôi trở lại, đưa anh đi gặp các đồng nghiệp khác.”

“Tốt.” Vệ Thiên Vũ vội vã đáp ứng, quả thật anh rất hiếu kỳ về người đồng nghiệp này của mình.

HẾT PHẦN 01

Mục lục

(1) Nhà hát kịch Trường An: (Chưa tìm thấy thông tin >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui