Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Ở khu ngõ hẻm trong một góc thành phố Bắc Kinh, khí tức cổ điển trong bốn bức tường Tứ Hợp Viện hòa quyện lại cùng với nhau, phần lớn đều đóng kín cửa, khiến những người đi ngang qua phải nhìn những mảnh gạch điêu khắc tinh mỹ, vô cùng hâm mộ người sống bên trong đó.
Trong sân của khu nhà đó mới có 8 người đến. Bọn họ ai cũng tương đối trẻ tuổi, nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, tuyệt không khiến người khác chú ý, chứ đừng nói ở đây khá ít người, cho dù có nhìn thấy bọn họ, cũng sẽ lập tức nhìn qua rồi quên.
Đây chính là địa điểm công tác bí mật mà Lữ Hâm cung cấp cho bọn họ, hiện tại không có một bóng người, nhưng phương tiện thiết bị đầy đủ hết.
Lăng Tử Hàn là người tới đầu tiên. Cậu kiểm tra tỉ mỉ thư từ qua lại, internet cùng thiết bị giám sát, sau đó thông qua hệ thống nội bộ nhận được toàn bộ tư liệu liên quan về việc cha mình bị thương từ Lữ Hâm, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.
Không lâu sau, các liệp thủ khác lần lượt đến nơi.
Người đầu tiên là La Hãn, thứ hai là Vệ Thiên Vũ, đến tận tối, Mai Lâm mới tới cuối cùng.
Những người tới trước đã nắm được tình hình, đồng thời cũng làm xong cơm tối. Chờ Mai Lâm tới, bọn họ ăn cơm trước, sau đó mới ngồi mở cuộc họp nhỏ. Lăng Tử Hàn dùng thái độ khách quan lãnh tĩnh của mình mà kể lại việc “Boss” gặp phải tai nạn xe cộ nguy hiểm, sau đó để mọi người tự mình xem tư liệu liên quan trên màn hình, muốn bọn họ nắm rõ toàn bộ sự tình, sau đó tự mình đưa ra ý kiến về toàn bộ quá trình đó.
La Hãn nói: “Chúng tôi cần phải đi thực địa công ty hậu cần kia.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, đâu vào đấy nói: “Du Dặc cùng La Y tối nay đến công ty đó coi thử, lẻn vào kho dữ liệu, tra tìm tư liệu. La Hãn cùng Trác Mã ngày mai đi nghe ngóng chút thông tin, đây là danh thiếp của hai người.” Nói xong, cậu lập ra một hộp danh thiếp đặt lên bàn.
Đây là danh thiếp mà hôm nay cậu tự mình thiết kế trên máy tính, rồi dùng máy tạo danh thiếp mà ra.
La Hãn cầm lấy, vừa nhìn liền cười gật đầu: “Quản lý công ty mậu dịch, ồ, tốt nha.”
Vệ Thiên Vũ nhìn số liệu giám định pháp y trong tư liệu một hồi, nghiêm túc nói: “Cần kiểm nghiệm lại vật chứng thu thập được tại hiện trường.”
“Không thành vấn đề.” Lăng Tử Hàn cười nhìn về phía anh. “Đêm nay chúng ta đến cục cảnh sát lấy vật chứng.”
Cái gọi là lấy, kỳ thực là đi trộm về, Triệu Thiên nhất thời xoa tay, cười nói: “Không cần đến hai người đâu, việc này để tôi làm cho.”
Mai Lâm lập tức nói: “Tôi đi với anh.”
“Được.” Triệu Thiên tất nhiên đồng ý.
Lăng Tử Hàn nhìn về phía Vệ Thiên Vũ, bình tĩnh nói: “Chúng ta điều tra tài xế đã lái xe hôm đó, bối cảnh, lý lịch của gã, làm thế nào vào được công ty hậu cần kia, với lại, đêm đó người lái xe có phải là chính gã hay không.”
“Được.” Vệ Thiên Vũ gật đầu. “Tôi lập tức điều tra.”
Lăng Tử Hàn nhìn về phía mấy người khác: “Đêm nay là do La Hãn cùng Trác Mã đảm nhiệm ủng hộ kỹ thuật và hậu viên.”
6 liệp thủ kia liền gật đầu: “Ok!”
Lăng Tử Hàn nhìn đồng hồ trên tường, ra lệnh: “Bắt đầu hành động!”
Hành động của bọn họ đều có hình thức tiêu chuẩn, không cần Lăng Tử Hàn ra lệnh, liền tự mình đứng lên vào các căn phòng bên cạnh mà lấy trang thiết bị khác nhau, chu đáo chặt chẽ chuẩn bị cho tốt, sau đó xuất phát.
Tất cả đều rất thuận lợi.
La Hãn che giấu vết tích mà thông qua internet xâm nhập hệ thống cục cảnh sát, lấy ra được bản kế hoạch kiến trúc cao ốc cùng hệ thống phòng cháy chữa cháy, hệ thống đường ống nước, hệ thống làm lạnh, hệ thống mail nội bộ, hệ thống an toàn, sau khi cẩn thận nghiên cứu rồi thiết kế con đường lẻn vào cùng thoát ra.
Lăng Tử Hàn cùng Triệu Thiên, Mai Lâm sau khi xem qua cũng không có ý kiến gì khác.
Cùng lúc đó, Tác Lãng Trác Mã cũng thông qua internet xâm nhập vào hệ thống của cao ốc trong tòa nhà công ty hậu cần, điều ra được bản đồ liên quan của cao ốc, cùng La Y, Du Dặc thiết kế đường lẻn vào cùng rút ra.
Lăng Tử Hàn nhìn kỹ qua rồi đồng ý.
Bọn họ làm tốt tất cả công tác chuẩn bị. Lúc trước đã từng trải qua không biết bao nhiêu là cuộc huấn luyện hành động, xâm nhập chính là kỹ năng cơ bản nhất của bọn họ, đây là lần đầu tiên họ hành động thực tế, mới nhận ra hành động thực tế so với huấn luyện càng dễ hơn nhiều.
4 người ở lại trong sân nhà.
La Hãn cùng Tác Lãng Trác Mã ở trong 1 căn phòng mật thiết phối hợp hành động cho hai tiểu tổ kia, còn Vệ Thiên Vũ thì ở căn phòng bên kia, thông qua internet vào rất nhiều kho số liệu của các bộ môn bí mật trong và ngoài nước, tiến hành so sánh số liệu bên trong với số liệu của tên tài xế xe vận tải. Đầu tiên anh sẽ lấy những số liệu của những người khả nghi ra điều tra trước, sau đó lại điều tra với số liệu hộ sơ của nhân viên công tác, từ quốc nội đến nước ngoài, từ đại quốc đến tiểu quốc, loại trừ từng cái một. Mỗi lần xâm nhập đều phải che giấu vế tích, không thể để người khác phát hiện, hoặc dù người khác có phát hiện cũng không thể truy tìm được, mỗi lần hành động phải đặc biệt tinh tế, mà lượng công việc lại cực kỳ lớn.
Rất nhanh, một mình Tác Lãng Trác Mã chịu trách nhiệm ủng hộ công tác kỹ thuật cho cả hai tiểu tổ hành động, La Hãn thì hợp tác cùng Vệ Thiên Vũ, giúp anh yểm hộ quá trình xâm nhập.
Sau khi hai tiểu tổ đến hiện trường, Tác Lãng Trác Mã thông qua vệ tinh dò xét cùng xâm nhập vào hệ thống bảo an đang nghiêm mật quản chế tình huống hiện trường, Lăng Tử Hàn nhìn qua liền phát hiện bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm hay bị phát hiện gì, vì vậy phần lớn thời gian tinh lực đặt ở bên chỗ Vệ Thiên Vũ cùng La Hãn.
Trong kho số liệu của Bộ Quốc An, bao gồm nhân viên đặc công trên khắp thế giới, phân tử khủng bố, tội phạm hiềm nghi đang được ghi nhận trong hồ sơ cũng hơn 1 tỷ, điều tra nó cực kỳ mất thời gian. Vệ Thiên Vũ căn cứ đặc thù khuôn mặt của tên tài xế kia, trong quá trình điều tra tra bằng hệ thống lập trình anh còn cài đặt thêm vài mệnh lệnh, nhanh chóng rút ngắn được phần lớn thời gian, nhưng vẫn không phải chỉ 1 2 tiếng là có thể có được kết quả.
Đến tận khi hai tiểu tổ hành động kia hoàn thành xong nhiệm vụ, kết thúc hành động trở về bình an, Vệ Thiên Vũ cùng La Hãn, Tác Lãng Trác Mã vẫn đang bận rộn trước màn hình máy tính.
Lăng Tử Hàn yêu cầu 4 liệp thủ mới về kia đến phòng ngủ kế bên nghỉ ngơi cho khỏe lại, sau đó bắt đầu cùng họ nghiên cứu những tư liệu cùng chứng cứ liên quan.
Vật chứng cậu chỉ nhìn qua một chút, liền đặt bên cạnh, để đó chờ La Hãn, Tác Lãng Trác Mã hoặc là Vệ Thiên Vũ tới kiểm tra. tại hiện trường cảnh sát tìm thấy tổng cộng 19 dấu vân tay của 19 người, phần lớn đều là ở trên xe tải, trải qua kiểm tra thực hư thì phát hiện phần lớn là dấu tay của công nhân bốc xếp của công ty hậu cần, cũng không có gì đặc biệt. Với lại, tại hiện trường lấy ra được 6 mẫu DNA trong máu, điều này khiến Lăng Tử Hàn đặc biệt chú ý. Tuy rằng Lữ Hâm cũng từng nhắc tới, hơn nữa cũng đã truy tra đầu mối, nhưng vẫn chưa có kết quả.
Sau tai nạn, trong xe Lăng Nghị có tổng cộng 4 người, kết quả 3 chết 1 bị thương. Mà trong buồng lái của xe vận tải khẳng định là có 2 người, hơn nữa đều bị thương, chỉ là không thấy được tình hình của buồng lái của xe vận tải tại hiện trường, suy đoán không ra được thương tích của hai người kia nặng nhẹ thế nào, trong bản giám định của khoa giám chứng cảnh sát cũng không viết ra tình huống của phương diện này, hiển nhiên chứng cứ hiện trường không đủ để cung cấp phán đoán chuẩn xác.
Lăng Tử Hàn ngồi ở trước máy vi tính, vừa nghiên cứu tư liệu của cảnh sát vừa xem lại những ghi chú mà La Hãn mới lấy từ số liệu cục cảnh sát trên online.
Hiển nhiên cảnh sát đã đem DNA bất minh kia so sánh với sinh vật phân biệt trong kho số liệu của bệnh viện quốc nội cùng cảnh sát, tạm thời không có phát hiện gì.
Lăng Tử Hàn đã từ sự sơ lược của Lữ Hâm mà nắm được đường về nhà từ “Thứu tháp” của cha mình trong đêm đó, vì vậy vào kho số liệu của bộ giao thông, điều tra các tư liệu từ máy ghi hình ven đường trong đêm hôm đó, lần lượt tìm kiếm hình ảnh của các xe vận tải lớn.
Trên thực tế, việc này rất dễ, chỉ cần dựa theo thời gian phát sinh tai nạn xe cộ mà đảo ngược lại là được.
Rất nhanh cậu đã phát hiện, chiếc xe vận tải kia sau khi xe của Lăng Nghị chạy ra đường Tam Hoàn liền bắt đầu theo sau, tốc độ nhanh đến kinh người. Trong buồng lái của xe kia hẳn phải có vật phản camera, nhìn qua bên trong trống trơn, dường như không có 1 ai, khiến người khác vừa nhìn liền bị dọa mà sợ dựng đứng lên.
Lăng Tử Hàn lập tức điều tra vệ tinh quan sát chỗ gây tai nạn ở thời điểm đó..
Tra xét 1 hồi, cậu liền phát hiện có thể “thấy” được toàn bộ tình cảnh đó ở vệ tinh cảm thức xa phản hồi của Mỹ cùng vệ tinh khí tượng của Âu Châu.
Lăng Tử Hàn thử tra tìm vị trí của hai vệ tinh kia, sau đó đợi chúng chuyển tới phía bên này của địa cầu, liền nghĩ cách đi vào, cố gắng download hình ảnh mà chúng chụp được trước và sau tai nạn. Cả hai vệ tinh này đều không có công dụng quân sự, tuy rằng trình tự phản hacker, hoạt động gián điệp, phản virus được thiết lập khá tốt, nhưng còn kém xa vệ tinh gián điệp, nên Lăng Tử Hàn cũng không tốn quá nhiều công sức.
Lăng Tử Hàn điều chỉnh nhiệt cảm, sóng dài, số liệu điện từ, dùng phần mềm đặc biệt chuyển thành hình ảnh, liền thấy được toàn bộ tình huống phát sinh trong suốt trước và sau tai nạn xe cộ.
Đêm hôm đó, Lăng Nghị tăng ca đến đêm khuya, liền không muốn có cảnh vệ theo, chỉ một xe của mình chạy như bay trên Ngũ Hoàn. Đêm khuya yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có những chiếc xe tải đựng hàng cùng xe tải tải trọng gào thét chạy qua, rất ít xe con, vì vậỵ toàn bộ tất cả các xe đều chạy khá nhanh. Xe tải kia vẫn chạy sát theo phía sau xe của Lăng Nghị, thật lâu sau mới đột nhiên tăng tốc, chạy nhanh tới tông ngang xe của Lăng Nghị. Lúc đó, chung quanh không có bất kì xe nào khác, càng không có người hoặc động vật nào, tình hình giao thông khá tốt, vì vậy xe tải không có khả năng là vì né tránh chướng ngại vật mà không điều khiển được như vậy. Căn cứ tình huống hiện trường, hoàn toàn có thể cho ra kết luận, đây là hành động có ý định mưu sát, không phải bất ngờ.
Trên mặt Lăng Tử Hàn không có biểu tình kích động, nhưng trong lòng lại xuất hiện một ngọn lửa. Cậu cẩn thận nhìn màn hình, không bỏ qua bất kì chi tiết nào.
Xe vận tải lớn kia đem xe chống đạn của Lăng Nghị đụng vào trên tường cách ly mới chịu ngừng lại. Khoảng chừng 6, 7 phút, cửa buồng lái của xe vận tải được đẩy ra, một người đàn ông ngồi ở ghế phó nhảy xuống, lảo đảo đi qua đầu xe, mở cửa bên kia, đem tài xế kéo xuống.
Lăng Tử Hàn lập tức phóng lớn mặt của hai người họ, sau đó gửi tới cho Vệ Thiên Vũ cùng La Hãn.
Tướng mạo hai người kia đặc thù nhìn qua hẳn là người Trung Quốc, lúc này trên người đều dính máu, tài xế thì đầu đầy máu, bị thương không nhẹ. Hai người họ dường như đang thương lượng gì đó, đều đồng loạt quay đầu nhìn chiếc xe bị đụng đã biến hình nghiêm trọng, lập tức lảo đảo đi tới ven đường, gian nan bay qua hàng rào bảo hộ, chạy tới hướng đông.
Lăng Tử Hàn căn cứ phương hướng chạy của chúng, không ngừng điều ra số liệu vệ tinh, tìm vị trí của chúng, đến tận khi vệ tinh đưa ra được khu vực này, thì không hề thấy được thân ảnh của hai người kia nữa.
Trong phòng vốn có an tĩnh, tất cả mọi người đều đang khẩn trương làm việc, chỉ có thể nghe thấy được tiếng gõ bàn phím rất nhỏ. Bỗng nhiên, từ máy vi tính của Vệ Thiên Vũ vang lên tiếng ca của nam danh ca nổi tiếng Italia, Luciano Pavarotti, bài ông hát chính là 《Nessun dorma 》(1)
Lăng Tử Hàn nhất thời vui vẻ, quay đầu nhìn về phía anh: “Tra được rồi à?”
Vệ Thiên Vũ mặt mày rạng rỡ, trên mặt mang tính trẻ con, không nói gì chỉ gật đầu.
La Hãn cùng Tác Lãng Trác Mã vốn cũng đang quay đầu nhìn, nghe bọn họ nói chuyện, đều nhìn màn hình của chính mình. Vệ Thiên Vũ đem tư liệu tra hai người trên chiếc xe vận tải kia gửi tới kho số liệu chung, để bọn họ ai cũng có thể thấy.
Tài xế lái xe là thuộc công ty hậu cần, nghe nói lúc đó do công ty quá nhiều việc, lại có tài xế xin nghỉ, nên gã thay ca. Còn tên phó ghế là một viên chức của một công ty mậu dịch khác, có người nói là sau khi đến công ty hậu cần nghiệm hàng xong thì đi nhờ xe để cùng nhau trở lại. Mà thực tế, hai người họ đều là gián điệp của tổ chức tình báo V quốc được phát triển tại cảnh nội Trung Quốc.
Hai người họ đều chỉ là nhân viên ngoài của tổ chức tình báo V quốc mà thôi, không có văn kiện cụ thể, lý lịch cũng bình thường, ngoại trừ đã từng đăng ký hộ tịch tại cục cảnh sát ra, thì toàn cục dữ liệu trong quốc nội đều không tìm được số liệu của chúng.
Vệ Thiên Vũ cùng La Hãn vài năm trước chính là thành viên của liên minh hacker đứng đầu thế giới, thành viên của liên minh này trải rộng toàn bộ thế giới, đây đó chỉ biết nickname trên mạng, cũng không biết tư liệu thực tế thế nào. Bọn họ thường thường liên thủ phá giải một ít thành quả kỹ thuật độc quyền của một số tập đoàn quốc gia, rồi công bố online. Bọn họ cũng sẽ tiến công các loại trang web bí mật, phá hư số liệu bên trong, hoặc là đánh cắp tư liệu mật mã trong đó.
Từng thành viên trong liên minh này đều là thiên tài trên phương diện máy vi tính, yêu kỹ thuật máy tính đến cuồng nhiệt, đồng thời cũng có quan niệm “Phá vỡ rào cản internet, để toàn bộ tư liệu có được phổ biến toàn cầu để mọi người cùng sử dụng”. Bọn họ khiến chuyên gia an toàn internet trên toàn bộ thế giới đau đầu, càng khiến cảnh sát cùng bộ an toàn phiền não.
Lúc này đây, Vệ Thiên Vũ cùng La Hãn sử dụng những thủ đoạn mà lúc trước khi còn là hacker, không ngừng ra vào kho số liệu của cơ cấu Quốc Gia An Toàn các nước. Bọn họ luôn lặng lẽ tiến vào, sau đó phi khoái điều tra, rồi nhanh chóng rời ra.
Hai người phân công, mỗi người tra 1 nửa.
Tư liệu của hai người trên xe tải là do Vệ Thiên Vũ tìm được trong kho số liệu tại cơ quan tình báo V quốc.
Có đợt đột phát này, bọn họ tìm hiểu nguồn gốc, rất nhanh tìm thấy được khá nhiều tư liệu
Xem tới tư liệu của công ty hậu cần, công ty này hẳn là không có gì đáng nghi, cũng chỉ là nơi tình báo viên V quốc ẩn mình vào đó để che giấu mà thôi. Lần này sự kiện tông xe khiến bọn họ hoảng sợ không ít, không chỉ chủ động đưa ra bồi thường cùng trợ cấp cho thân thuộc của những người chết trong sự kiện đó, càng đồng ý toàn diện phối hợp với cảnh sát cùng bộ quốc an để cùng điều tra. Bởi vậy, công ty này có thể không cần phải tốn nhiều thời gian để tường tận tra xét.
Lăng Tử Hàn sau khi xem xong toàn bộ tư liệu liên quan, kiên định mà nói: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không để hành động ám sát này phát sinh lần thứ hai.”
“Đó là tất nhiên. chúng tôi cũng tuyệt đối không để cho kẻ địch nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.” Vệ Thiên Vũ trên mặt tràn đầy thân thiết. “Tử Hàn, cậu bận rộn nãy giờ, cũng nên nghỉ ngơi 1 chút đi.”
Lăng Tử Hàn nhìn ánh mắt của 3 đồng nghiệp, do dự chốc lát, yên lặng gật đầu.
Quả là có chút mệt mỏi.
HẾT PHẦN 05
(1) Bài hát “Nessun dorma”: Bài hát Nessun Dorma này là một bản Aria trong vở Opera kinh điển Turandot, với giọng hát của Sarah Brightman. Nhưng bài này lại được trình diễn hay nhất bởi danh ca Luciano Pavarotti. Đây cũng là bài hát gắn liền với tên tuổi của giọng Tenor có thể nói là đã quá nổi tiếng này, một bài hát mà cho đến giờ thì vẫn chưa ai có thể hát hay và tràn đầy cảm xúc như ông.
Nessun Dorma có nghĩa là “Không Ai Được Phép Ngủ”, đây thực chất là một sắc lệnh mà công chúa Turandot đã ban hành, nàng bắt buộc dân chúng không được phép ngủ mà phải thức trắng đêm tìm cho ra tên của vị hoàng tử huyền bí, hoàng tử Calaf, người mà đã xuất sắc trả lời đúng cả ba câu hỏi và còn đố ngược lại công chúa Turandot một câu hỏi mà nàng không thể tìm ra câu trả lời. Bài hát này trong vở Opera là do Calaf hát, như để khẳng định rằng tất cả các cố gắng để tìm ra tên của chàng đều sẽ trở thành vô nghĩa mà thôi.
Link nghe nhạc https://.youtube.com/watch?v=VATmgtmR5o4
Link bài dịch: http://loidich.com/ld9810-NessunDorma(Italian)-SarahBrightman.html
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...