Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn ngồi trước bàn công tác, sau khi xử lý xong phần văn kiện quan trọng cuối cùng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trời hoàng hôn mênh mông, đèn đường cùng các ánh đèn bắt đầu được bật sáng, chiếu rọi thành phố càng thêm phồn hoa, trong ánh sáng, có thể thấy hoa tuyến bay phất phới khắp bầu trời. So với bên ngoài, thì trong “Thứu tháp” vẫn là trước sau như một trầm tĩnh, không có ánh đèn rực rỡ, không có giăng đèn kết hoa, chỉ có những ngọn đèn lớn ngay cửa hay đèn trong văn phòng, chẳng có không khí vui mừng gì cả.
Càng gần năm mới, thì càng phải đề phòng sự phát sinh các hoạt động khủng bố, công tác Bộ Quốc An càng thêm bận rộn, không vì sắp đến ngày nghỉ mà có chút thư giãn nào. Lăng Tử Hàn thân là người đứng đầu của quốc an, những chuyện lớn cần xử lý mỗi ngày đều như như thủy triều, sóng sau đè sóng trước, ào ào mà tới, có thể giống như hôm nay chỉ mới chạng vạng đã có thể xử lý xong các công tác chính quả thật là hiếm thấy.
Cậu nâng chung trà, đứng dậy đến bên cửa sổ, uống ngụm trà nóng hổi, trong lòng thấy rất thoải mái. Những người lớn trong nhà luôn mỗi ngày đi sớm về muộn mà bận rộn làm việc, nhưng bọn nhỏ lại không thấy cô độc, thường cùng nhân viên công tác trong khu mỉm cười giúp đỡ họ bố trí trang sức vui mừng, khi có tuyết thì ở bên ngoài ném tuyết, gần như lăn lộn trong đó luôn vậy. Lăng Nghị, Đồng Duyệt cùng Vệ Thiên Vũ thường không nghiêm trong việc quản lý tụi nhỏ, thường có chút chiều, toàn bộ đều dựa vào mình cậu nghiêm túc dạy dỗ, mới có thể quản được tụi nhỏ, không đến mức gây ra họa lớn.
Cứ nghĩ tới khuôn mặt tươi cười ngây thơ hoạt bát của 3 đứa nhỏ, trên mặt cậu lại xuất hiện nét cười.
Lúc này, điện thoại nội tuyến vang lên, hình tượng Vệ Thiên Vũ xuất hiện trên màn hình lớn gắn tường. Anh mỉm cười hỏi: “Tử Hàn, có thể tan tầm chưa?”
Lăng Tử Hàn xoay người nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể.”
“Vậy anh chờ em dưới lầu.” Vệ Thiên Vũ thân thiết nói. “Bên ngoài lạnh lắm, em đừng ra sớm quá, để anh xuống dưới khởi động xe trước.”
“Được.” Lăng Tử Hàn không có dị nghị.
Sau khi kết thúc trò chuyện, cậu tắt máy, đem các văn kiện bỏ vào tủ bảo hiểm, sau đó kiểm tra lại một lần nữa hệ thống bảo an trong văn phòng, lúc này mới ra ngoài, nói với mấy trợ lý: “Tôi tự mình về nhà, các cậu cũng tan ca đi.”
Các trợ lý gật đầu, đứng lên cùng nói: “Boss, tết âm lịch vui vẻ!”
“Tết âm lịch vui vẻ!” Lăng Tử Hàn mỉm cười trở về một câu, liền xoay người rời đi.
Cậu mặc áo ba-đờ-xuy, dùng thang máy cao tốc chuyên dụng xuống phía dưới, tới tầng ngầm thứ ba. Đây là khu vực đỗ xe của các cán bộ cao tầng, còn có phòng họp bí mật, nên công tác bảo an càng thêm nghiêm mật. Cậu ra thang máy, một đường đi thẳng, chẳng thấy bất kì ai, chỉ có thể nghe tiếng xe mô tơ đang khởi động.
Cậu đi tới chỗ Vệ Thiên Vũ đỗ xe, mở cửa xe bước vào. Vệ Thiên Vũ nhìn cậu thắt dây an toàn xong, lúc này mới lái xe ra bên ngoài. Chuyện hai người họ kết hôn trong Bộ Quốc An mọi người đều biết, cho nên bình thường đi làm cùng nhau, cũng không cần phải cố kỵ nữa.
Dựa theo điều lệ an toàn, Lăng Tử Hàn nhất định phải có cảnh vệ bảo hộ, vì vậy trước sau xe của Vệ Thiên Vũ đều có 1 chiếc xe. Cậu không cần cảnh vệ ngồi ở ngay trong xe mình làm nhiệm vụ bảo vệ, nhưng việc bảo vệ như vậy thì không thể từ chối được. Cả đoàn xe bọn họ lại không đi đường trở về Mai Uyển, mà đến thẳng bệnh viện 643.
Lăng Tử Hàn nhìn một chút ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Cơ thể của em rất tốt, không cần phải đi kiểm tra đâu.”
Vệ Thiên Vũ nở nụ cười: “Vừa rồi Đồng ba ba cho anh hay, nói bé sắp chào đời rồi, bảo chúng ta đi đón đó.”
“Ồ?” Lăng Tử Hàn có chút bất ngờ, lại rất vui vẻ. “Thật à? Cha cùng tụi nhỏ đều biết chưa?”
“Đến bệnh viện hết rồi.” Vệ Thiên Vũ rất hài lòng. Lúc trước khi Lăng Tiêu, Lăng Diêu chào đời, Lăng Tử Hàn đang bị lừa, nên không thể tận hưởng hạnh phúc nhìn thấy tụi nhỏ chào đời, lần này rốt cục có thể bù đắp rồi.
Hai người họ chính thức kết hôn đã 1 năm, cuộc sống hằng ngày so với lúc trước cũng không có gì thay đổi, chỉ có với những người có ý với hai người họ đều từ bỏ ý định theo đuổi trong đầu, còn Vệ Thiên Vũ có thể danh chính ngôn thuận có con.
Đàm Như Thủy của sở trưởng sở nghiên cứu Thanh Hải trong bệnh viện 643 không chỉ là tổ trưởng nghiên cứu lá chắn gen tuyệt mật, mà còn là chuyên gia trong phương diện sinh dục đồng tính. Vì bảo vệ cho anh, anh sẽ không khám bệnh. Trước đây bọn họ có mở một bệnh viện nhỏ mang tính chất từ thiện, giao cho một hội quỹ từ thiện phụ trách, giờ có thể giao cho anh tiếp tục phục vụ cho dân chăn nuôi địa phương, còn chuyên khoa sinh dục đồng tính mới mở trong bệnh viện 643 cũng do các bác sĩ khác tiếp nhận, anh chỉ phụ trách chỉ đạo công tác tạo phôi thai từ tế bào gốc mà thôi.
Tuy rằng Đồng Duyệt khá cẩn thận, không có tiến hành tuyên truyền, thế nhưng các cuộc thụ thai nhân công cho các cặp đồng tính thành công liên tục lại khiến bệnh viện 643 một lần nữa danh tiếng náo động, những đôi bạn đời đồng tính hy vọng hai người có thể cùng nhau có được một đứa con chúng cứ ào ạt mà tới, khiến bọn họ không kịp đồng ý. Một ít bệnh viện không có điều kiện, không có kỹ thuật thấy đây chính là cơ hội kiếm lợi, cũng ra bảng hiệu, công bố có thể cung cấp dịch vụ như vậy. Đồng Duyệt không hy vọng người lớn trẻ nhỏ bị thương tổn, vì vậy hùng hồn đi đến các bệnh viện để truyền thụ kỹ thuật, lần thứ hai được giới y học khen ngợi.
Đứa nhỏ sắp sinh hiện tại chính là con của Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn, sau khi trưng cầu qua ý kiến hai người họ, Đàm Như Thủy dùng tế bào gốc của Lăng Tử Hàn để đào tạo tế bào sinh sản nguyên, hình thành trứng, sau đó đào tạo phôi thai thành công, sau đó trình tự càng thêm đơn giản, tử cung nhân tạo trong bệnh viện có thể giúp cho đứa nhỏ khỏe mạnh lớn, hôm nay thời cơ chín muồi, để hai vị phụ thân luôn luôn bình tĩnh vững vàng đều trở nên hưng phấn.
Sau đó tới bên ngoài phòng sinh chỗ Đặc Biệt Y Liệu trong bệnh viện 643, Lăng Tiêu, Lăng Diêu cùng Đồng Húc đều nhào tới, ôm lấy hai người họ mà líu ríu liên tục. Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt đứng ở cách đó không xa, ha hả nhìn bọn họ cười, trong mắt đều là vui sướng.
Lúc này đã là giao thừa, trong bệnh viện cũng có trang sức lễ mừng năm mới, mang lại khí tức vui mừng. Phòng sinh là nơi chào đón sinh mạng mới, khắp nơi đều dán hình ảnh trẻ nhỏ, càng tăng thêm nhiều phần vui mừng. Lăng Tử Hàn lôi kéo tay con cùng em mình, trên mặt đã không còn sự nghiêm túc như bình thường, thanh âm, nét mặt đều rất hiền hòa, khiến ba đứa nhỏ càng thêm vui vẻ.
Trong quá trình chờ đợi, Lăng Tiêu, Lăng Diêu vẫn quấn quít lấy hai vị phụ thân, bảo rằng phải biết tên của em trai hoặc em gái sắp sinh. Lăng Tử Hàn nhìn về phía Vệ Thiên Vũ, cười khẽ hỏi: “Tên của con để anh đặt vậy.”
Hai người công tác bận rộn, chưa từng có thời gian thảo luận vấn đề này, vừa mới nói tới, Vệ Thiên Vũ cũng không nghĩ ra được tên gì thích hợp, cân nhắc một chút, liền nhìn về phía Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt: “Để hai cha đặt tên cho cháu vậy.”
Lăng Nghị lập tức xua tay: “Đừng có giao trọng trách đó cho cha, cha chỉ biết làm ông nội thôi, mặc kệ việc này.”
Đồng Duyệt cũng cười nói: “Đúng vậy, tụi con là cha, đương nhiên phải do tụi con đặt tên chứ, hai ba không muốn suy nghĩ vấn đề này đâu.”
Vệ Thiên Vũ gãi gãi đầu, vẻ mặt khó khăn: “Chuyện này … đặt tên cho con không phải điểm mạnh của con, cũng không thể bảo máy tính làm tổng hợp tên ra đâu nhỉ?”
Lăng Tiêu, Lăng Diêu nhìn vị phụ thân thiên tài của mình gặp khó khăn, nhất thời rất vui vẻ, nhìn hả hê mà cười lớn. Đồng Húc cũng cười ngửa tới ngửa lui, Lăng Tử Hàn ngồi ở chỗ kia, mặc kệ 3 đứa nhỏ nháo trên người mình, cười tủm tỉm nhìn Vệ Thiên Vũ, hoàn toàn không có ý định hỗ trợ.
Đúng lúc này, bác sĩ đỡ đẻ đi ra, nói với bọn họ: “Tất cả đều thuận lợi, qua 5 phút nữa, đứa nhỏ sẽ chào đời, mời mọi người tới đón.”
Ba đứa nhỏ vui vẻ nhảy xuống, lôi kéo Lăng Tử Hàn, Vệ Thiên Vũ kéo tới phòng sinh. Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt theo ở phía sau, bước chân nhẹ nhàng, tâm tình sung sướng.
Phòng sinh chia làm hai phòng, ở giữa có cửa sổ trong suốt cách ly, có thể thấy được tình hình bên kia. Thế nhưng, quá trình sinh sản vẫn sẽ không để thân thuộc thấy, chỉ có khi nào ôm đứa nhỏ ra để xử lý thì bọn họ mới có thể nhìn thấy.
Cả tam đại Lăng gia tề tụ nhất đường, nhìn đèn đuốc sáng trưng bên trong, các bác sĩ cùng bà đỡ mang khẩu trang, mặc áo blouse tụ lại trước một cái máy lớn, nghiêm túc bận rộn.
Lúc này, bên ngoài đã có pháo hoa bắn ra, tiếng pháo nổ vang trong không khí càng ngày càng không ngừng quanh quẩn trong không khí, ba đứa nhỏ cũng không giống như mấy năm trước, chạy vội tới trước cửa sổ nhìn, mà chỉ làm như không nghe thấy, hết sức chăm chú ghé sát vào cửa thủy tinh mà nhìn bên trong kia.
Rốt cục, bọn họ nghe thấy được tiếng trẻ con khóc, yêu kiều mềm mại, vượt qua tiếng pháo đinh tai nhức óc rõ ràng truyền trong tai mỗi người.
Lăng Tiêu, Lăng Diêu cùng Đồng Húc nhìn một cô ý tá ôm một đứa trẻ sơ sinh đi ra, dùng tia tử ngoại tắm rửa, sau đó bọc lại kín, đều gấp chạy vọt tới trước cửa chờ.
Bà đỡ mở cửa rồi bế đứa nhỏ đi ra, cười nói: “Chúc mừng, là một thiên kim, nặng 3kg2, rất khỏe mạnh, rất đẹp.”
Lăng Tiêu, Lăng Diêu hoan hô một tiếng: “Haha, em gái nha, là em gái nha.”
Lăng Tử Hàn cười nói với Vệ Thiên Vũ: “Anh tới đi, ôm con chúng ta tới đây.”
Vệ Thiên Vũ nhìn về phía cậu, trong mắt vô hạn thâm tình: “Không, em tới ôm con đi.”
Lăng Tử Hàn minh bạch tâm tình của anh, liền không nói gì nữa, tiến ra phía trước, ôm lấy đứa nhỏ trong từ trong bà đỡ, mỉm cười lễ phép chào bà: “Cám ơn.”
Ba đứa nhỏ gấp đến độ kéo tay của cậu, nhướng chân mà nhìn: “Để con nhìn, để con nhìn.”
Lăng Tử Hàn cười cúi người thấp xuống, để đứa nhỏ tới trước mặt tụi nhỏ, cho tụi nhỏ nhìn một chút.
Đứa bé gái nho nhỏ mặt mày như họa, đôi mắt to hơi hơi phiếm lam linh hoạt chuyển động, khuôn mặt mặt trái xoan đầy đặn, mũi thẳng, làn da trắng nõn phảng phất trong suốt, đôi môi mỏng mang màu hồng nhạt, có thể hoàn mỹ kế thừa ưu điểm của cả Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ, hiện tại có thể tưởng tượng, tương lai nhất định khuynh quốc khuynh thành.
Lăng Nghị nhìn cháu gái, hài lòng gật đầu, nhịn không được nói với Đồng Duyệt: “Quả là một đứa bé rất xinh đẹp.”
Lăng Tử Hàn đứng thẳng dậy, quay đầu nói với Vệ Thiên Vũ: “Nào, lại nhìn con gái chúng ta đi, rất giống anh đó.” Nói xong, cậu mang đứa bé đi qua.
Vệ Thiên Vũ cười đi tới bên cạnh cậu, một tay khoác lên vai cậu, một tay mà cuộn lấy tã lót của bé, cẩn thận chậm rãi buộc chặt lại, rồi đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng.
Đồng Duyệt vui mừng nhìn bọn họ, mỉm cười nói: “Đi thôi nào, có thể mang bé về nhà lễ mừng năm mới rồi.”
3 đứa nhỏ hưng phấn mà nhảy nhót: “Ồ, ồ, ồ, về nhà, về nhà.”
Lăng Tử Hàn ngẩng đầu nhìn hai người cha của mình, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, chúng ta về nhà.”
HẾT PHIÊN NGOẠI
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...