Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Mai Lâm nhanh chóng chạy ào tới, đón được Vệ Thiên Vũ sắp té trên mặt đất, lập tức ôm lấy anh đưa vào trong phòng, đặt lên giường, sau đó lấy hòm thuốc, cẩn thận kiểm tra cơ thể anh.
Mới vừa xét nghiệm máu xong thì điện thoại vang lên.
Mai Lâm nhìn màn hình điện thoại, biết đó là Triệu Thiên, liền bắt máy, trực tiếp nói: “Sư phụ cậu bị bệnh rồi, hôm nay không thể làm việc, một mình cậu làm đi.”
Triệu Thiên cảm thấy bất ngờ, thân thiết hỏi: “Bệnh của thầy nghiêm trọng lắm không?”
“Tôi đang kiểm tra.” Mai Lâm trấn định. “Hiện tại thì hình như không có vấn đề gì lớn, nhìn qua hình như là cảm mạo khiến cho phát sốt, khiến thân thể suy yếu, té xỉu, thế nhưng tôi nghĩ là do dạo gần đây chú ấy quá mệt mỏi, mệt nhọc quá độ. Nói chung, hai ngày tiếp theo chú phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”
“À.” Triệu Thiên gật đầu. Nghe được bệnh tình Vệ Thiên Vũ cũng không nghiêm trọng lắm, y thoáng yên tâm, lập tức nói. “Vậy anh cố gắng chăm sóc thầy giúp tôi, chuyện bên này tôi có thể làm một mình được, nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ gọi về thỉnh giáo thầy, không cần thầy động thủ lần nữa.”
“Được.” Mai Lâm cúp máy, kiểm tra cho Vệ Thiên Vũ xong xuôi, liền thành thạo lấy ra hai cái túi dùng để chứa thuốc, dùng máy điện tử chậm rãi tiêm vào cơ thể anh.
Tất cả chuẩn bị xong xuôi, y mới ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt Vệ Thiên Vũ bỗng nhiên gầy gò không ít, nhịn không được khe khẽ thở dài.
Vệ Thiên Vũ mê man một ngày đêm, vẫn không có tỉnh lại. Roger cùng Nick sau bữa tối có ghé qua thăm anh, thấy bệnh của anh xác thực bệnh cũng không nhẹ, liền quan tâm nói với Triệu Thiên cùng Mai Lâm: “Để Mr.Linh Sa nghỉ ngơi thêm hai ba ngày, chuyện bên chúng tôi cũng không gấp lắm, có thể dừng lại 1 chút, chờ anh ấy đỡ hơn 1 chút rồi làm tiếp.”
Thái độ Mai Lâm vẫn lãnh đạm như cũ, nghe vậy chỉ là gật đầu, cũng không nói 1 chữ. Triệu Thiên lại tương phản với y, thái độ hòa ái, mỉm cười dịu dàng: “Sư phụ tôi nghỉ ngơi chút là được, còn tôi có thể làm mà, không cần ngừng lại.”
Trải qua mấy ngày hợp tác, Roger rất tán thưởng kỹ thuật của Triệu Thiên, liền không có phản đối đề nghị của y, ở trong phòng ngồi 1 chút, lúc này mới rời đi.
Đến tận sáng ngày thứ hai, Vệ Thiên Vũ mới thanh tỉnh lại. Anh đã bớt sốt, nhưng cảm giác lại mệt mỏi rã rời. Nghe Mai Lâm nói Triệu Thiên tiếp tục ở bên kia làm việc, sẽ không có vấn đề gì, anh cũng không cần chống đỡ nữa, liền ăn chút gì đó lại tiếp tục ngủ.
Vào đêm, trên bầu trời bắt đầu đổ tuyết, bay lả tả trong không trung vắng vẻ, nhiệt độ không khí liền chợt lạnh đến thấu xương.
Trấn nhỏ cách đó không xa cùng bên hồ đều là đen ngòm, mọi người đều đang say ngủ, các gian nhà cũng không còn ngọn đèn nào.
Trong lúc nửa đêm, một chiếc xe thể thao chạy bằng điện yên lặng nhanh chóng chạy trên đường cái phủ kín tuyết đọng, vô thanh vô tức ngừng trước cửa biệt thự Lý Nguyên.
Lăng Tử Hàn xuống xe, nhẹ nhàng bước qua tuyết trắng noãn, đi lên thang lầu, dùng vân tay cùng con mắt chính mình mở cửa, lặng yên không một tiếng động đi vào cửa. Cậu đi tay không, không mang bất kì đồ gì theo, trực tiếp đi qua phòng khách không một bóng người, vào phòng ngủ.
Vệ Thiên Vũ ngủ rất trầm, hô hấp tương đối bình ổn, hiển nhiên tình huống không xấu lắm.
Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng khép cửa, chậm rãi đi tới bên giường. trong bóng tối, cậu ngưng thần nhìn người nằm trên giường, lúc này mới đi tới nằm lên chiếc ghế sofa dựa vào tường, lẳng lặng nhắm mắt lại.
Nhưng bỗng nhiên Vệ Thiên Vũ mở mắt. Giật mình vài giây, anh kêu nhẹ 1 tiếng: “Tử Hàn?”
Lăng Tử Hàn lập tức đứng dậy đi qua, sờ soạng ngồi vào bên giường, cúi đầu mà đáp: “Là em.”
Vệ Thiên Vũ nở nụ cười: “Cảm giác là em vào, anh cứ tưởng mình nằm mơ.”
Trong phòng đen kịt một mảnh, hầu như đưa tay không thấy năm ngón tay, cho dù mở to hai mắt, cũng không có khả năng thấy được người, nhưng Lăng Tử Hàn cũng biết được cảm giác của anh, nhịn không được vươn tay ra, dựa vào cảm giác, đặt tới trán Vệ Thiên Vũ.
Tay cậu có chút lạnh, dường như Vệ Thiên Vũ nghe thấy được hàn ý mang theo trên người cậu, liền thuận miệng hỏi: “Bên ngoài tuyết rơi à?”
“Ừ, tuyết rơi.” Thanh âm Lăng Tử Hàn rất nhu hòa. “Cảnh sắc rất đẹp.”
“À.” Vệ Thiên Vũ cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay Lăng Tử Hàn, dần dần trầm tĩnh lại. Anh nhắm mắt lại mỉm cười nói. “Em về mau quá đi, không phải nói là đi vài ngày à?”
Lăng Tử Hàn do dự một chút, liền ăn ngay nói thật. “Ngày hôm qua có chút lo lắng, cảm giác như anh gặp phải chuyện gì. Công tác bên kia vẫn còn bận, không có cách nào gọi điện cho anh, chờ sự tình kết thúc, em liền trở về ngay.”
Vệ Thiên Vũ nhất thời có chút lo lắng, lập tức lấy tay mở đèn bàn, nheo mắt cẩn thận xem xét sắc mặt Lăng Tử Hàn.
Ngọn đèn nhu hòa, nhìn không ra người trước mắt có cái gì dị dạng. Nhưng Vệ Thiên Vũ vẫn lo lắng, cúi đầu hỏi: “Em vừa lặn lội đường xa, làm liên tục vài ngày đêm à? Sức khỏe thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Những lời này hẳn là phải do em hỏi mới đúng? Sức khỏe của anh hình như có chút vấn đề, tạm thời không thích hợp gánh vác công tác. Sau khi lắp đặt hoàn tất cái máy kia, anh liền phải trở về tổng bộ Bắc Kinh, trợ giúp La Hãn công tác, ủng hộ cung cấp kỹ thuật cho hành động của chúng ta.”
“Không.” Vệ Thiên Vũ nóng nảy, liền ngồi mạnh dậy, nhưng chỉ cảm thấy choáng váng, lại ngã trở lại.
Nụ cười của Lăng Tử Hàn thu liễm, đứng dậy đi lấy va-li thuốc.
Vệ Thiên Vũ không nhúc nhích nữa, nhìn cậu giúp mình kiểm tra, trên mặt cũng rất lo lắng, năn nỉ mà nói: “Tử Hàn, anh không sao đâu, chỉ là cảm mạo bình thường, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi. Chúng ta là ‘Linh Quỷ Song Sát’, cho tới bây giờ đều không xa rời nhau, hiện tại là thời khắc mấu chốt, càng không thể xa nhau.”
Lăng Tử Hàn nhìn kết quả kiểm tra trong máy kiểm tra đo lường, một lát mới nói: “Không phải anh mắc bệnh cảm mạo bình thường. Trọng thương vừa rồi còn chưa khôi phục, còn liên tục làm việc nặng, mệt nhọc quá độ, vừa rồi tâm tình không tốt, tất cả tích lũy đến cùng nhau, khiến bệnh tình đột nhiên phát tác, đúng không?”
Cậu nói rất chính xác, Vệ Thiên Vũ không có biện pháp phản bác, chỉ là cố chấp mà nói: “Anh không sao đâu. Mệt nhọc cũng được, cảm mạo cũng được, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là được, hoàn toàn không cần trở về. Tử Hàn, anh biết anh hơi chút xử lý theo cảm tính, nhưng anh sẽ khống chế tốt chính mình. Để anh ở lại đi, được không?
Lăng Tử Hàn tin tưởng khả năng khống chế của anh, đây là tố chất tối thiểu của 1 liệp thủ cần có. Cậu trầm mặc một hồi, liền gật đầu: “Được rồi, chờ bọn anh hoàn thành công tác, đối phương cho người tới nghiệm hàng, sau đó căn cứ tình huống mà quyết định đi.”
“Được.” Vệ Thiên Vũ hài lòng xê dịch sang 1 bên, thân thiết mà nói. “Em cũng mau ngủ đi.”
“Ừ.” Lăng Tử Hàn thu hồi cái hòm thuốc, đến phòng tắm tắm rửa, liền nằm xuống bên giường.
Vệ Thiên Vũ tắt đèn, trong bóng đêm vươn cánh tay, ôm lấy thân thể hơi lạnh của Lăng Tử Hàn siết chặt vào trong ngực, cảm nhận nhiệt khí tản ra trong người mình, trong lòng liền kiên định.
Ngoài cửa sổ, tuyết càng rơi xuống lớn hơn, mơ hồ có tiếng gió thổi gào thét, càng khiến cho người khác cảm giác được sự ấm áp cùng an ninh trong phòng.
Hai người đều rất uể oải, rất nhanh liền ngủ.
HẾT CHAP 52
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...