Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn hiển nhiên đang vô cùng bận rộn làm việc, nhận được tin khẩn cấp mà Vệ Thiên Vũ gửi tới, lập tức chuyển sang tín hiệu chuyên dụng dành cho liệp thủ.
Khi cậu xuất hiện trên màn hình, dường như đang ở bên ngoài, bên kia cũng không phải ban đêm, bầu trời hơi hơi xanh, có từng đám mây trắng vây quanh, khiến cho người khác có cảm giác như đang sáng sớm, cũng như đang trong lúc chạng vạng.
Phía sau cậu hình như có không ít người đang qua lại, rất nhiều thân ảnh không ngừng chuyển động, nhưng do ảnh hưởng của góc nhìn, Vệ Thiên Vũ thấy không rõ họ là người của bộ phận nào.
Thấy cảnh tượng này, anh liền hỏi: “em đang bận lắm sao?”
“Không sao, anh cứ nói đi.” Lăng Tử Hàn rất lãnh tĩnh. “Có vấn đề gì à?”
Vệ Thiên Vũ lời ít mà ý nhiều: “Trịnh Đan Thanh bỗng nhiên mang theo đứa nhỏ tới.” Sau đó, anh đơn giản rõ ràng tóm tắt mà đem tình huống cùng những lời nói của Trịnh Đan Thanh chuyển tới cho Lăng Tử Hàn. Trong suốt quá trình đó anh không hề thêm vào bất kì bình luận nào, sau khi báo cáo xong, anh liền trầm mặc, lặng lẳng nhìn người trước màn hình.
Lăng Tử Hàn liếc mắt liền nhìn ra sự thương tiếc cùng khổ sở trong lòng anh, nhưng không muốn để tình cảm của anh tràn lan, còn lãnh nghiêm mặt nói: “Anh dự định thế nào?”
Vệ Thiên Vũ nao nao, lập tức trấn định, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ 1 chút, liền nói: “Anh lập tức thông báo cho Lý Nguyên, sáng sớm mai để Mai Lâm đưa bọn họ trở về, kiến nghị bọn họ quay về Khê La tạm trú, đợi 1 khoảng thời gian nữa rồi trở về.”
“Được, cứ xử lý như vậy đi.” Lăng Tử Hàn khen ngợi gật đầu, nét mặt trên mặt hòa hoãn 1 chút, bình thản nói. “Thiên Vũ, ngày mai anh khuyên nhủ Trịnh Đan Thanh 1 chút, thệ giả dĩ hĩ, sinh giả như ti (người sống phải sống vui vẻ để người đã chết yên lòng ra đi), người còn sống phải biết quý trong những gì mình có được. Đã qua nhiều năm rồi, chuyện này không cần phải để ở trong lòng, càng không cần thiết để Lý Nguyên lúc nào cũng nhớ tới. Anh không cần ngại nói với hắn 1 chút chuyện về chuyện hòa thượng cõng cô gái sang sông, kỳ thực Lý Nguyên đã sớm từ bỏ rồi, cũng rất quý trọng hắn, còn người chân chính không thể từ bỏ được mới chính là hắn. Nếu như hắn có thể bỏ qua, không còn hồi tưởng chuyện cũ xa xôi, nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.”
Vệ Thiên Vũ lập tức minh bạch, lời này không chỉ muốn anh nói lại cho Trịnh Đan Thanh nghe, kỳ thực cũng là muốn cho chính anh nghe. Cẩn thận suy nghĩ lại, trải qua sự thống khổ trong hành động ở Cung Đảo, sự kiện đó quả thực đã bé nhỏ không đáng kể, thế nhưng, việc này là anh đột nhiên biết được, dù thế nào trong lòng cũng đau không ngớt. Nhìn khuôn mặt kiên nghị của Lăng Tử Hàn, anh khe khẽ thở dài: “Được, anh biết rồi. Em yên tâm đi, anh biết mình phải làm thế nào, cũng sẽ không xử trí theo tình cảm.”
Bầu trời phía sau Lăng Tử Hàn đã biến thành màu tử lam sắc mỹ lệ, càng thêm tô điểm cho khuôn mặt tái nhợt của cậu, đồng thời cũng thêm một tầng kỳ dị, mang lại 1 cảm giác mộng ảo. Cậu đứng ở nơi đó, trầm ngâm chốc lát, liền nói: “Anh gọi Mai Lâm tới đi, em nói với y vài câu.”
Vệ Thiên Vũ gật đầu một cái, lập tức đi ra cửa.
Mai Lâm đang ngồi ở bên cửa sổ quay đầu lại, thấy Vệ Thiên Vũ vẫy vẫy tay gọi mình, liền đứng dậy đi tới, cùng anh vào trong phòng.
Lăng Tử Hàn thấy Mai Lâm xuất hiện, liền mang vẻ mặt ôn hòa: “Mai Lâm, anh không cần vì chuyện đó mà tự trách mình. Nó không liên quan tới anh, đó là sự lựa chọn của tôi. Trong thời điểm đó, trong tình huống đó, Lý Nguyên đã dùng loại trắc thí này để cố gắng giảm thiểu thương tổn với tôi, mà tôi cũng quyết định tiếp nhận nó. Dù thế nào, Lý Nguyên cũng là bạn của chúng ta, anh không cần giận chó đánh mèo, lại càng không nên xung động. Sáng mai, Thiên Vũ sẽ nói chuyện với Trịnh Đan Thanh, khuyên hắn về nhà, anh phụ trách đưa hắn cùng đứa nhỏ an toàn đến Christchurch, giao cho Lý Nguyên.”
Mai Lâm hơi hơi gật đầu, nhưng vẫn không nói gì.
Lăng Tử Hàn minh bạch tâm tình của y, thanh âm càng thêm nhu hòa: “Mai Lâm, anh cũng từng vì sai lầm của người khác mà thiên lý gấp rút tiếp viện, chảy máu bị thương, anh sẽ hận đồng nghiệp của mình sao?”
“Sẽ không.” Mai Lâm rầu rĩ nói. “Nhưng chuyện này không giống vậy, là tôi lúc trước cũng vì lỗ mãng mà khiến cậu … bị thương tổn như vậy, so với 1 phát súng còn đau đớn hơn, tôi … rất khó tha thứ cho chính mình.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thiên Vũ, anh khuyên y 1 chút đi, sau đó nhanh chóng nghỉ ngơi 1 chút, ngày mai còn phải tiếp tục làm việc.”
“Được.” Vệ Thiên Vũ biết cậu bên kia rất bận rộn, nếu đã định ra được dàn ý chung, thì phần chi tiết cứ để anh chấp hành, không cần khiến cậu bận lòng.
Kết thúc trò chuyện, Vệ Thiên Vũ nhìn Mai Lâm gì cũng không chịu nói, cứ thật lâu ngồi ở chỗ kia, không khỏi thở dài, ôn hòa nói: “Đối với Tử Hàn mà nói, so với vết thương mà lúc trước cậu ấy đã chịu ở Cung Đảo, thì những thống khổ mà cậu ấy đã từng nhận không tính là gì, cậu ấy muốn chúng ta phải biết quý trọng hiện tại, không cần gợi lại chuyện cũ nữa. Tôi nghĩ cậu ấy nói rất chính xác. Hiện tại quan trọng nhất mà chúng ta cần quan tâm chính là công việc, vì cậu ấy mà chia sẻ trọng trách. Mai Lâm, Tử Hàn có thể từ Cung Đảo sống trở về, có thể chống đỡ qua được mười năm gian nan kia, thì sự kiện nhiều năm về trước kia cũng không xem là gì cả, cậu nói phải không? Sau này chúng ta không cần nhắc tới nữa, ngay cả nhớ cũng không cần nhớ, được không?”
Mai Lâm hơi hơi cúi đầu, trầm mặc thật lâu, mới ngẩng đầu lên, cười khổ một chút: “Tôi hiểu. Thiên Vũ, anh cùng lão đại nói rất đúng, tôi cũng biết … Tôi … sẽ cố gắng không nghĩ tới nữa. Còn về công việc, anh yên tâm, tôi sẽ không xung động đâu, lại càng không khiến nó gặp chút phức tạp nào.”
“Vậy là tốt rồi.” Vệ Thiên Vũ vui mừng gật đầu, thân thiết vỗ vai y. “Đi ngủ đi, ngày mai cậu còn phải 1 mình lái 1 xe, hộ tống Trịnh Đan Thanh đi Christchurch, nhiệm vụ rất quan trọng.”
“Ừ.” Mai Lâm gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Vệ Thiên Vũ gọi điện thoại cho Lý Nguyên, đem việc Trịnh Đan Thanh mang theo đứa nhỏ nói cho ông nghe.
Lý Nguyên hiển nhiên có chút khó xử với sự xung động này của Trịnh Đan Thanh, thở dài nói: “Musa, quấy rầy các cậu rồi. Tôi sẽ lập tức cho người tới dẫn hắn trở về.”
Vệ Thiên Vũ mỉm cười nói: “Không có việc gì, chỉ là do hắn đột nhiên xuất hiện, lại không biết tụi con đang ở chỗ này, kết quả song phương đều thấy bất ngờ. Thế nhưng, Trịnh tiên sinh đều rất tốt với tụi con, nói tụi con cứ xem đây là nhà của mình, tụi con ở chung rất tốt.”
“Ừ, Đan Thanh mặc dù ở trong nhà có chút tùy hứng, có chút trẻ con, nhưng ở bên ngoài vẫn giữ đúng nguyên tắc.” Lý Nguyên hiển nhiên rất thoả mãn. “Các cậu ở đó còn có việc, hắn ở lại không tiện, tôi sẽ tới dẫn hắn về vậy.”
“Không cần.” Vệ Thiên Vũ săn sóc mà nói. “Chú Nguyên, chú không cần chạy tới chạy lui, quá cực khổ. Trịnh tiên sinh cùng đứa nhỏ đều đang ngủ, đợi sáng mai, con để đồ đệ của Tiểu Thu là A Luân đưa cậu trở về vậy.”
Lý Nguyên suy nghĩ một chút, liền nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ không tới nữa, thế nhưng, tôi sẽ cử thiết vệ của tôi tới, hộ tống bọn họ trở về. Các cậu còn có việc cần làm, sẽ không phiền phức thế đâu.”
“Đương nhiên rất tốt.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười. “Lúc bọn họ tới xin nhớ gọi điện cho con.”
“Được, tôi sẽ dặn bọn họ.” Tuy rằng đã là đêm khuya, nhưng Lý Nguyên vẫn tinh thần sáng láng, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái, nhưng vẫn khí thế uy nghiêm. “Musa, tôi cần phải mang Đan Thanh cùng đứa nhỏ về nước 1 chuyến rồi. Tình hình bệnh dịch gần đây tuy rằng không có ảnh hưởng trực tiếp đến quốc gia của tôi, nhưng lại gián tiếp khiến kinh tế tổn thất thật lớn. A Tự cùng A Mẫn hy vọng tôi có thể quay về để thảo luận quốc sự, tôi cũng hiểu nên hỗ trợ thêm cho quốc gia của mình.”
“À, vậy rất tốt.” Vệ Thiên Vũ tự nhiên sẽ không thể hiện ra phần tình cảm kinh hỉ nào, biểu hiện thuần túy là suy nghĩ cá nhân dành cho Lý Nguyên cùng Chu Tự, Lạc Mẫn. “Lần trước con có giao cho mọi người vắc-xin phòng bệnh, có thể đưa cho Tự ca cùng Mẫn ca, để bọn họ tiêm vào, để phòng ngừa bệnh.”
“Được.” Lý Nguyên khen ngợi gật đầu. “Cám ơn các cậu.”
“Đừng khách khí.” Vệ Thiên Vũ thành khẩn mà nói. “Lần trước nhờ có Tự ca cùng Mẫn ca cử người giúp con, con mới có thể cứu Tiểu Thu ra được. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này nếu có việc gì cần tới con, cứ mở miệng.”
“Đều là người một nhà, không cần nói nhà này nhà nọ làm gì. Lúc trước các cậu vì nước của tôi mà đã cống hiến rất lớn, chúng tôi đều chưa nói từ cám ơn mà.” Lý Nguyên khoái trá cười nói. “Được rồi, thời gian quá muộn rồi, các cậu mau nghỉ ngơi đi. Chờ sự tình lần này xong xuôi, các cậu cứ lại đây tĩnh dưỡng 1 thời gian, chúng ta sẽ vui vẻ tụ hội lại. New Zealand là một quốc gia rất đẹp, rất đáng để dành thời gian tham quan.”
“Được, tụi con nhất định sẽ tới.” Vệ Thiên Vũ đáp ứng, kết thúc cuộc nói chuyện với ông.
Trở lại phòng ngủ, anh nằm lên giường, cảm thấy rất uể oải, nhưng trằn trọc, không thể đi vào giấc ngủ. Đến tận hừng đông, anh thực sự mệt mỏi rã rời, lúc này mới mơ mơ màng màng ngủ một hồi.
Trịnh Đan Thanh hôm qua ngủ khá muộn, nên tỉnh cũng rất muộn. Hắn tắm rửa xong, mở cửa phòng ngủ đi tới, sự tức giận ngày hôm qua cũng đã mất, liền bận rộn đi thăm con gái mình.
Vệ Thiên Vũ lập tức bị tiếng bước chân của hắn làm thức tỉnh, lập tức xoay người rời giường. Vừa đặt chân xuống đất, anh liền cảm thấy thiên toàn địa chuyển, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Anh ngã ngồi ở mép giường, cố gắng ổn định thân thể, rất nhanh phát giác mình đang phát sốt.
Đầu đau tựa như đầu mình bị chém thành 2, cả người rét run, không có chút khí lực nào. Vệ Thiên Vũ ngồi ở trên giường, lấy tay nắm chặt đầu mình, mờ mịt nhìn rèm cửa sổ, bất tri bất giác, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Trong phòng rất vắng vẻ, mơ hồ có tiếng hồ nước vang vọng truyền đến. Vệ Thiên Vũ cô độc ngồi trong tia sáng ảm đạm trong phòng, trong lòng cảm thấy một tia bất lực.
Một hồi lâu sau, anh mới mới giật mình, vội vã lau khô nước mắt, cố gắng bước vào phòng tắm, điều chỉnh nước ấm lên 1 chút, sau đó tắm rửa 1 cái, lúc này cảm thấy tinh thần tỉnh lại một ít.
Anh cố gắng thay đồ, ổn định bước chân đi ra cửa, mỉm cười bước xuống lầu.
Trong không khí vang lên thanh âm bì bõm của trẻ nhỏ, không ngừng nháo loạn cùng tiếng khuyên bảo ôn nhu của Trịnh Đan Thanh, dường như đang dỗ đứa nhỏ ăn gì đó.
Vệ Thiên Vũ đi tới lầu một, thấy Trịnh Đan Thanh đang ôm 1 đứa nhỏ, dùng muỗng đút cho đứa nhỏ ăn cháo.
Đứa nhỏ lớn lên có nét tương tự Trịnh Đan Thanh, con mắt rất đẹp đen lúng liếng nhìn cha mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa trắng nõn khả ái, tay nhỏ bé không ngừng quơ vòng trên không trung, cứ bắt lấy tay cha mình, rất hoạt bát.
Trịnh Đan Thanh nhìn đứa nhỏ, trên mặt tràn đầy sự yêu thương, nhìn qua rất động nhân.
Vệ Thiên Vũ vừa đi ra khỏi phòng ngủ đã cảm nhận được trong phòng đã có thêm vài người, nhưng anh vẫn bất động thanh sắc, cười bắt chuyện với Trịnh Đan Thanh, liền dường như không có việc ấy mà đi vào nhà bếp.
Mai Lâm đang ở bên lò nướng làm đồ ăn, vừa thấy anh, liền tựa như đối với trưởng bối, hơi cung kính nói: “Chú Nguyên phái người tới đón người vào lúc sáng sớm, tổng cộng 6 người. Bọn họ đã sớm gọi điện tới, là con tiếp. Có hỏi qua vài câu, con nghĩ không có vấn đề gì, nên để cho bọn họ vào.”
“Ừ, được.” Vệ Thiên Vũ ngồi vào bên cạnh bàn, nhìn y đem bánh mì cùng sữa bò đặt trước mặt mình.
Mai Lâm hiện tại là đồ đệ của Quỷ Thu, là vãn bối của Musa, ngôn hành cử chỉ của hai người đều đúng mực thoả đáng. Tuy rằng ở đây không có người khác, nhưng bọn họ vẫn bảo trì cảnh giác cao độ, không có lộ ra chút nào kẽ hở.
Vệ Thiên Vũ ăn xong bữa sáng, liền đặt chén xuống, trực tiếp ra ngoài, ngồi đối diện Trịnh Đan Thanh, vừa vui đùa với đứa nhỏ vừa nhỏ nhẹ làm công tác thuyết phục hắn.
Trịnh Đan Thanh cầm trong tay món đồ chơi mao nhung nho nhỏ, cười tủm tỉm dỗ con gái mình, chờ Vệ Thiên Vũ nói xong, hắn ôn hòa nói: “Hôm qua là tôi quá xung động, thực sự xin lỗi, quấy rối các anh rồi. Chú Nguyên đã gọi cho tôi, hai ngày qua chú ấy cứ một mực cùng Tự ca, Mẫn ca thương lượng sự tình, cho nên không nhớ được ngày sinh nhật của tôi. Là do tôi quá khích thôi, thực sự xấu hổ, xin anh đừng chú ý. Chúng tôi sẽ đi ngay, không làm phiền các anh làm việc.”
“Được, Trịnh tiên sinh thực sự là thông tình đạt lý, khiến cho người ta bội phục.” Vệ Thiên Vũ liền khen hắn hai câu, để hắn có thể vui vẻ mà ôm đứa nhỏ rời đi.
Lý Nguyên phái tới 6 thiết vệ đã theo ông nhiều năm, năng lực rất mạnh. Vừa thấy Trịnh Đan Thanh chuẩn bị ra cửa, liền nhanh chóng hành động. Hai người hộ bên cạnh hắn, hai người đi ra ngoài trước nổ máy xe, còn 2 người kia thì giữ ở bên ngoài, quan sát tình hình chung quanh.
Đợi được Trịnh Đan Thanh cùng đứa nhỏ và bảo mẫu lên xe, hai chiếc xe việt đã liền nhanh chóng rời đi.
Vệ Thiên Vũ đưa đến tận sân, luôn mang theo nụ cười ấm áp, phất tay tạm biệt với Trịnh Đan Thanh ngồi ở trong xe, nhìn hai chiếc xe rời đi xa.
Mai Lâm trong phòng vẫn cẩn thận quan sát hành động của bọn họ, trong ánh nắng nhàn nhạt, y nhìn thấy được, sắc mặt của Vệ Thiên Vũ cực kỳ xấu, so với mấy ngày trước càng thêm tái nhợt, vành mắt cũng hơi hơi biến thành màu đen, nhìn qua có chút tiều tụy. Mai Lâm khẽ nhíu mày, không khỏi có chút lo lắng, liền đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Vệ Thiên Vũ đứng ở trong viện lay động một chút, bỗng nhiên ngã xuống.
HẾT CHAP 51
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...