Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Chớp mắt đã tới năm mới, khắp nơi đều ngập tràn không khí nhộn nhịp vui tươi.
Màn đêm buông xuống, khắp nẻo đường Khê La tràn ngập màu sắc phủ đầy trời, nơi nơi đều là cảnh phồn hoa, vô cùng náo nhiệt.
Tại khu biệt thự của những tay nhà giàu, ngay trước nhà hàng nổi tiếng nhất Triều Châu – Triều Giang Xuân, đông nghịt xe cộ, khách kéo một hàng dài, phần lớn nếu không phải là người có tiền thì cũng là người có quyền, tiếng cười đùa vui vẻ, tiếng trò chuyện râm rả không dứt bên tai.
Cách Triều Giang Xuân một con đường là một quán rượu xây theo kiểu truyền thống Nhật. Nếu so với Triều Giang Xuân, tuy rằng ở đây cũng rất đông khách, nhưng vẫn còn kém nhiều mặt lắm.
Lăng Tử Hàn lái xe lại đây, đem theo một cái hộp tiến vào một căn phòng trống. Nhân viên tiến lên hỏi, cậu thông thạo dùng tiếng Nhật nói ra một cái tên tiếng Nhật. Cô nhân viên mặc bộ kimono nở nụ cười tươi rồi dẫn cậu đến phòng mà cậu đã đặt trước. Cậu khách sáo nói với cô nhân viên còn khoảng nửa tiếng nữa người đi cùng với cậu mới đến, cô cứ tùy ý đi làm công việc của mình, không cần chú ý tới cậu, nếu như bạn cậu tới, lúc đó cậu sẽ gọi cô sau. Nhân viên cười đáp ứng, rồi thay cậu rót một ly trà, sau đó rời đi.
Lăng Tử Hàn tới khóa cửa, tắt đèn, đi tới bên cửa sổ, hướng về phía đối diện nhìn.
Đêm nay, lễ đính hôn của Chu Tự cùng Lạc Mẫn được tiến hành tại Thiên Hải Các, hình thức vô cùng long trọng. Không chỉ các lão đại của các đại bang phái đích thân tới tham dự, còn có rất nhiều người cấp cao trong chính phủ đến đây tham gia.
Chu Tự cùng Lạc Mẫn đều mặc lễ phục màu trắng, trông càng phong lưu phóng khoáng. Trên cổ tay của hai người đều mang đồng hồ đính đá quý mà Lăng Tử Hàn cho người mang đến từ trước, càng khiến bọn họ rạng rỡ hơn.
Khách rất đông, còn là những người có địa vị, bọn họ cùng Lý Nguyên không ngừng tiếp đãi khách nhân cho chu đáo, bận rộn đến tối tăm mặt mũi. Lý Nguyên đưa bọn họ giới thiệu cho những nhân vật nổi tiếng trong chính giới, mỉm cười nói với bọn họ cả hai ai cũng đều rất có tương lai, mong những người đó quan tâm đến hai người bọn họ hơn. Những người khách nhân này tự nhiên đều đồng ý. Lúc này, mọi người cùng nhau nói cười liến thoắng, thổi phồng câu chuyện lên thao thao bất tuyệt.
Vẫn còn chưa khai tiệc, Lăng Tử Hàn trốn ở góc phòng ngồi uống trà, ăn chút điểm tâm, không làm gì cả.
Người của bên phân hội Nam Cảng không có qua đây, những người ở đây đều là những người mà cậu không quen, bởi vậy không ai qua nói chuyện cùng cậu. Cậu thấy buồn chán nên đi lại vòng quanh, cũng gây không ít trở ngại cho nhân viên phục vụ.
Rốt cục, cậu lặng lẽ đến bên người Lý Nguyên, nói nhỏ với ông: “Chú Nguyên, cháu đi ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Lý Nguyên mặc dù đang rất bận, cũng không quên đôi chút thì nhìn cậu một lần, từ lâu đã biết cậu có thói quen cùng hành động âm thầm lặng lẽ như vậy, giờ trong trường hợp này, khó tránh khỏi có chút khó chịu, liền gật đầu, thân thiết nói: “Được, bất quá đừng đi xa quá, 40 phút nữa là khai tiệc rồi, đến lúc đó nhớ về đúng giờ.”
“Dạ, cháu biết.” Lăng Tử Hàn cười cười, liền xoay người rời đi.
Lạc Mẫn bận rộn trăm việc nên không có thời gian nhìn tới cậu, hắn cùng Chu Tự phải tiếp chuyện cùng khách liên hồi.
Bên ngoài đường mới lên đèn, ánh sáng rực rỡ, người đi đường chen chúc nhau, vô cùng náo nhiệt. Lăng Tử Hàn đón một chiếc taxi, kêu xe chạy đến một sân chơi trong tầng ngầm của một trung tâm bách hóa. Ở đây bọn nhỏ đùa vui, dòng người đông đúc chật chội, âm thanh ồn ào đến đinh tai nhức óc.
Cậu len lỏi trong đó, đến khi đảm bảo là không có ai theo dõi, lúc này mới đi ra khỏi cửa, đến một chiếc xe lớn đậu sẵn tại đó, mở cửa khởi động xe chạy đến Triều Giang Xuân.
Lúc này, trên lầu hai của Triều Giang Xuân, cửa sổ một căn phòng xa hoa được mở ra, khách nhân cùng chủ nhân đang nâng ly chúc mừng nhau, đây là lúc quán rượu buôn may bán đắc nhất.
Tuy là náo nhiệt, nhưng trên bàn đó cũng chỉ có 4 người, Trương Nam Việt, Tiền Thất Long của Ngũ Mai Bang cùng Trịnh Tây Đồng của Nhật Nguyệt Hội, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên, nhìn qua có vẻ là một thương nhân, không giống người trong giới xã hội đen.
Lăng Tử Hàn đã xem qua tư liệu của người đàn ông này trên mạng, xem sơ lượt qua ảnh chụp của y, tin tức về người này được ẩn trong tin tức về một hội nghị, trong một đám người ở hội nghị, hình ảnh của y hiện ra một cách lặng lẽ không tiếng động, không chú ý kỹ sẽ bỏ qua, sau đó lại lặng lẽ biến mất.
Người nọ đã từng là một nhân viên công vụ của quốc gia, năm ngoái di dân khỏi Trung Quốc. Gần đây, có manh mối cho biết y nắm nhiều thông tin tình báo kinh tế quan trọng, người của CIA đang cố gắng tiếp cận y, nhưng hành động của y vẫn rất bí ẩn, bọn người họ vẫn chưa tìm được y, đến tận giữa tháng trước mới phát hiện y đã nhập cảnh vào B quốc. Theo sự phân tích của Bộ Quốc An, có thể song phương hẹn gặp tại chỗ này, thăm dò rồi cùng nhau kí kết hiệp nghị. Nếu bây giờ phái người từ Trung Quốc qua thì cũng không kịp, bởi vậy đưa đến một mệnh lệnh, Lăng Tử Hàn diệt trừ y ngay tại chỗ.
Mặt khác, sau quá trình điều tra của Bộ Quốc An, hiện nay có thể khẳng định, Trịnh Tây Đồng xác thực là người của CIA, đồng thời rất có thể là y sẽ cùng tên bán nước kia tiếp xúc nhau, mệnh lệnh cho cậu diệt trừ cả y luôn.
Về phần có cả người của Ngũ Mai Bang tham gia vào việc này, quả thật có khiến Lăng Tử Hàn bất ngờ một chút. Thế nhưng, nếu đã ngồi cùng nhau, tự nhiên là cá mè một lứa, cậu cũng không cần khách khí.
Quan sát một chút, Lăng Tử Hàn mở hộp, lấy ra một khẩu súng trường M16K7 mang sẵn ống giảm thanh, núp người bên cạnh cửa sổ hướng thẳng về phía bên kia.
Thời gian của cậu rất ngắn. Tối đa chỉ có10 phút, nhân viên phục vụ chuẩn bị đến gõ cửa phòng, hỏi bạn của cậu có tới hay không.
Cậu ngắm thẳng về phía bên kia phòng.
Hướng lưng về phía cửa sổ chính là ghế của chủ tiệc, Trịnh Tây Đồng ngồi ngay tại đó, khách nhân ngồi ngay bên cạnh y. Mặt khác, Trương Nam Việt cùng Tiền Thất Long ngồi hướng về phía cửa sổ, ở giữa cũng không có vật gì ngăn trở.
Lăng Tử Hàn lập tức liên tục ấn cò súng.
Lần này để thành công tuyệt đối, cậu không ngắm vào giữa trán hay yết hầu, mà chuẩn xác nhắm thẳng ngực của bọn họ. Súng trường M16K7 sử dụng loại đạn có đường kính nhỏ, nhưng sau khi đạn vào cơ thể lại xoáy sâu và mạnh mẽ, bởi vậy đầu vào thì nhỏ đầu ra thì lớn, sau khi xuyên qua thân thể tạo nên vết thương trên người so với súng AK còn nghiêm trọng hơn, thường những người trúng đạn cũng sẽ là vết thương trí mạng.
Chỉ thấy thân thể bốn người đó đồng loạt run lên, Trịnh Tây Đồng cùng mục tiêu kia ngã lên trên bàn, Trương Nam Việt cùng Tiền Thất Long ngửa mặt lên trời rồi té xuống đất.
Có thể là thanh âm hai người ngã xuống đất kinh động những người canh giữ bên ngoài. Có người đẩy mạnh cửa bước vào, biểu tình trên mặt lúc đầu là kinh ngạc, sau đó liền chuyển thành kinh hoàng.
Lăng Tử Hàn tuyệt nhiên không quan tâm đến kết quả, lập tức xoay người lại đem súng bỏ vào trong hộp, lập tức cầm theo hộp từ trên cửa sổ nhảy xuống, nhanh chóng hướng tới chiếc xe đậu ven đường mà chạy đi.
Bên phòng đối diện có người đã thấy cậu, kêu lớn lên, đồng thời có vài cây súng hướng về phía cậu mà bắn, đạn bay sượt qua người cậu.
Hành động của Lăng Tử Hàn vô cùng nhanh nhẹn, dòng người nhốn nháo đông đúc trên đường cùng bóng đêm chập chờn quả thật giúp cậu không ít. Nghe được tiếng súng, đoàn người nháo loạn, chạy lung tung loạn xạ cả lên. Cậu mặc bộ quần áo màu đen, đi nhanh lẩn khuất trong bóng tối, làm cho người ta không thể nào phân biệt được.
Những người đó thấy cậu xen lẫn trong đám người, không thể nổ súng bắn trúng cậu, liền có người xoay người chạy về hướng cửa, xuống lầu lái xe, có người còn mạo hiểm nhảy trực tiếp ra từ cửa sổ, hướng cậu đuổi theo.
Lăng Tử Hàn mở mạnh cửa xe, leo lên, nổ máy, hướng thẳng ra ngoài mà chạy.
Chạy đến một con đường, cậu liền tấp xe vào lề, nhảy xuống, chạy vào trung tâm thương mại bách hóa Xuân Paris trên một con đường lớn.
Cậu bình tĩnh mà bước vào cửa trung tâm bách hóa, đồng thời ấn vào chiếc điều khiển mini trong túi quần. Lập tức, chiếc xe nổ tung, đồng thời đem súng cùng tất cả vết tích trên đó loại bỏ triệt để.
Theo tiếng nổ lớn, trung tâm nhất thời hỗn loạn, tiếng thét chói tai cứ lần lượt vang lên, người người kinh hoàng thất thố, tông cửa xông ra.
Lăng Tử Hàn theo dòng người tuôn ra cửa hông, trong lúc đó còn giúp đỡ một bà cụ xém chút bị ngã do dòng người xô lấn.
Dòng người như nước thủy triều, đông nghịt đến không chiụ nổi, vừa ra cửa trung tâm liền chạy tứ tán. Lăng Tử Hàn bình tĩnh theo sát dòng người đi ra đường lớn, rời khỏi hiện trường vụ nổ càng xa càng tốt, sau đó mở cửa một chiếc xe thể thao đậu bên đường, hướng đến bờ biển mà chạy.
Cậu chạy rất nhanh, chớp mắt đã ra khỏi nội thành, chạy xe tới đê chắn sóng sát biển, dưới biển rộng trong màn đêm mịt mờ, cậu xuống xe.
Biển rộng yên tĩnh, từng con sóng vỗ về bờ đê.
Cậu đang muốn tiến về phía trước, bỗng nhiên nhanh chóng xoay người lại, lập tức dừng lại thủ thế của mình, cười nói: “Đáng lẽ anh không nên tới đây.”
Lạc Mẫn chậm rãi đi đến, ôn hòa nói: “Phải, là tôi xử sự theo cảm tính, tôi muốn tiễn cậu một đoạn. Yên tâm, có người thay tôi yểm hộ rồi, không có việc gì đâu.”
Nếu người đã tới rồi, Lăng Tử Hàn sẽ không nói thêm gì nữa, chỉ là tiến lại gần hắn, cười nói: “Chúc hai người trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”
Lạc Mẫn cảm xúc dâng trào, kéo người cậu qua ôm chặt lấy, một lát sau mới nói: “Lên đường bình an.”
Lăng Tử Hàn vươn hai tay, cùng hắn tha thiết ôm, sau đó buông hắn ra, đi tới bờ đê, phóng xuống nước, như một con cá xinh đẹp vẩy mình, thả người xuống mặt biển rộng lớn.
Lạc Mẫn nhìn mặt biển tối tăm đằng xa, lập tức lên xe, quay đầu lại nhìn một lần nữa, rồi lái xe chạy đi.
HẾT CHAP 26
Mục lục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...