Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lâm Tĩnh khe khẽ thở dài: “Lúc chúng tôi huấn luyện kỹ xảo đối kháng thẩm vấn cho bọn họ, vì phòng ngừa sau này bọn họ sẽ rơi vào tay kẻ thù, trăm triệu lần không nghĩ tới, hiện tại chính bọn họ lại trở thành kẻ thù của chúng tôi. Khi bọn họ còn trong thời hạn nghĩa vụ quân sự, hầu như không có nhược điểm, rất khó đột phá phòng tuyến tâm lý bọn họ. Bọn họ dũng cảm sẵn sàng hy sinh, không hãi sợ tử vong, cũng sẽ không tiếp thu dụ dỗ, có thể phân biệt phần lớn các bẫy đặt ra trong quá trình thẩm vấn, có sự nhẫn nại vô cùng mạnh với sự đau khổ, bởi vậy, ngay cả tôi cũng không dễ mở được miệng của họ. Chỉ là, trong vài năm bọn họ xuất ngũ gặp phải vấn đề gì, sống cuộc sống thế nào, vì sao phải làm dong binh, thì chúng tôi không rõ cho lắm. Có thể, từ những thời điểm đó mà tìm ra được nhược điểm của bọn họ chăng?”

Ba người họ sóng vai đi tới trên đường, bên tai là tiếng hô liên tiếp. Thạch Lỗi nhìn sân tập luyện náo nhiệt trước mặt, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Tĩnh, lãnh tĩnh nói: “Hai người họ 1 chữ cũng không nói, thái độ rất ngang ngạnh, điều này cho thấy họ sẽ không cùng chúng tôi hợp tác.”

Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút: “Có thể nhờ thượng cấp trước đây của bọn họ làm cầu nối đi. Trước đây bọn họ rất nặng tình cảm, rất có nghĩa khí. Để những huấn luyện viên lúc trước của bọn họ nói chuyện với họ, chắc cũng có chút hiệu quả.” Tuy rằng hắn nói vậy, nhưng giọng nói lại không chắc cho lắm.

Lạc Mẫn cùng Thạch Lỗi nhìn nhau, cười nói: “Nếu vậy, Lâm tiên sinh, có thể mời hai vị quan quân tiên sinh nói chuyện với chúng tôi 1 chút không? Để chúng tôi biết được tình hình của hai người họ lúc còn trong quân đội 1 chút.”

“Không thành vấn đề.” Lâm Tĩnh lập tức gật đầu. “Xin mời theo tôi.”

Lạc Mẫn cùng Thạch Lỗi và chuyên gia thẩm vấn tới 1 trong phòng hội nghị nhỏ, cùng Lâm Tĩnh và hai quan quân Trung Quốc khác tiến hành cuộc nói chuyện dài. Sau khi cùng nhau ăn trưa, thì chiều lại mời chuyên gia liên quan tới Cục Quốc an và Cục Cảnh sát, tiếp tục cùng bọn họ nghiên cứu quyết định sách lược thẩm vấn ngày thứ hai.

Thế nhưng, bọn họ đều chưa kịp thực thi những sách lược này. Cùng đêm đó, liền có 6 người giả trang thành bác sĩ lẻn vào bệnh viện, giết chết cảnh sát bảo vệ, đưa Hồ Quân cùng Mao Kiệt đi.

Động tác của chúng quả thực quá nhanh, đợi khi có người phát hiện ra có cảnh sát nằm ngã trên đất, phát cảnh báo thì xe của bọn chúng đã lao ra khỏi bệnh viện, biến mất trong bóng đêm.

Rất nhanh, cảnh sát chạy tới hiện trường biết được thân phận của bệnh nhân mất tích, lập tức gọi điện tới Cục quốc an.

Lạc Mẫn sau khi bị đánh thức, lập tức rời giường, vừa nhanh chóng mặc quần áo vừa mệnh lệnh: “Các cậu lập tức triệu tập cảnh lực, phong tỏa toàn bộ con đường ra khỏi thành phố. Tôi lập tức tới đó.”

Chu Tự cũng vừa tỉnh lúc hắn vừa bắt điện thoại, lúc này cũng đi theo sau hắn, thân thiết mà nói: “Trên đường đi em nhớ cẩn thận, nhớ mang theo người của đội đặc biệt.”


Là bạn đời của phó tổng thống, đội đặc biệt theo quy định có cử ra một tổ đặc công chuyên môn bảo hộ hắn, nhưng Lạc Mẫn ngại phiền phức, hơn nữa bản thân hắn cũng là cục trưởng quốc an, tất nhiên có cảnh vệ quốc an bảo hộ, nên thường xin miễn cho những người này đi theo, như vậy cũng tiết kiệm tài nguyên hơn. Thế nhưng, tình hình tối nay có chút đặc biệt, hắn vừa thay quần áo vừa gật đầu: “Được, em biết rồi, anh yên tâm.”

Chu Tự thuận lợi cầm lấy lược bên cạnh, giúp hắn chải đầu.

Lạc Mẫn cười cười với y, sau đó tự nhiên ôm y một cái rồi đi ra cửa.

Đoàn xe của họ có 3 chiếc, ra khỏi phủ phó tổng thống liền thẳng đến bệnh viện.

Lạc Mẫn ở trên xe dùng đường dây bảo mật gọi điện thoại cho Lăng Tử Hàn, nói tóm tắt đơn giản rõ ràng: “Bệnh viện bên tôi có hai phạm nhân bị cướp đi. Bên đối phương có 6 người, đã giết người bên tôi, sau đó bỏ chạy. Hành động của chúng rất nhanh và chính xác, rõ ràng là đã được huấn luyện.”

“Tôi hiểu rồi.” Thanh âm Lăng Tử Hàn bình tĩnh rõ ràng. “Tôi lập tức tới bệnh viện.”

Đã hừng đông, thành thị nhiệt đới này vẫn rất an tĩnh. Lăng Tử Hàn mặc vào T-shirt màu đen, bên ngoài là hưu nhàn trang màu xám, mang theo vũ khí trang bị của mình, rồi lên một chiếc Mercedes được phân riêng cho cậu, ra khỏi cửa phủ tổng thống.

Đội đặc biệt đã nhận được mệnh lệnh của cậu, tăng mạnh cảnh vệ phủ tổng thống. Cậu chỉ là trợ lý tổng thống, đội đặc biệt không có nhiệm vụ bảo hộ cậu, bởi vậy để cậu tùy tiện lái xe ra ngoài, không đi theo cùng.

Lăng Tử Hàn rất quen thuộc ở đây, nhưng vẫn mở hệ thống định vị vệ tinh cùng bản đồ giao thông điện tử trong xe, thỉnh thoảng lại coi tình hình những con đường đi qua bệnh viện.

Ngoại trừ các xe taxi linh tinh ra, trên đường cậu lái hoàn toàn không có xe tư nhân, nhìn qua tất cả bình thường.

Nhưng mà, trong đầu cậu bỗng nhiên phát ra tiếng cảnh báo.

Cậu chậm rãi phanh xe lại, an tĩnh ngồi ở trong xe, dừng lại ở 1 con đường không có bóng người, hệ thống nhận biết trong đầu dần dần khuếch tán.


Rất nhanh, cậu liền cảm giác được có người mai phục tại phía trước, hiển nhiên dự định tập kích cậu.

Xem ra, hành động tối nay của đối phương là muốn nhất tiễn song điêu, vừa cướp được người nhà, vừa thừa cơ ám sát cậu.

Con đường này là con đường duy nhất đi từ phủ tổng thống đến bệnh viện Khê La, nếu như cậu muốn đi đường vòng, thì hầu như phải vòng cả một nửa thành phố này.

Cậu suy nghĩ một chút, liền phát động xe hơi, bình tĩnh quay đầu xe, trở về phủ tổng thống.

Xe của cậu bỗng nhiên quay đầu trở lại, nhìn qua rất tự nhiên, không có chút dấu hiệu hoảng loạn nào, khiến người ta hoàn toàn không có khả năng thừa cơ ra tay. Đối phương hiển nhiên không có ngờ được việc cậu tự nhiên thay đổi lộ trình, không dám tùy tiện truy kích, chỉ có thể hủy bỏ hành động ám sát.

Lăng Tử Hàn lái xe chạy vào cửa chính phủ tổng thống, lúc này mới gọi điện cho Lạc Mẫn, lãnh tĩnh mà nói: “Có người dự định phục kích tôi, tôi tạm thời không thể đến bệnh viện, ở đó có anh là được rồi. Chờ sau hừng đông, chúng ta trở về nghiên cứu chuyện này.”

Lạc Mẫn vừa nghe liền hốt hoảng: “Hiện tại cậu ở đâu? Có nguy hiểm không?”

Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Tôi đã trở về phủ tổng thống, rất an toàn.”

“Vậy là tốt rồi.” Lạc Mẫn lúc này mới yên tâm. “Cậu không cần ra ngoài, tôi sẽ xử lý ở đây.”

Lăng Tử Hàn dừng xe lại, đi qua sân, bình tĩnh quay về Thiên Ki Lâu.

Lúc này, Trịnh Đan Thanh xuất hiện ngay trước cửa Thiên Tuyền Lâu. Dường như hắn mới rời giường, trên mặt còn chút biếng nhác. Thấy thân ảnh Lăng Tử Hàn, hắn ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời.

Một sao mai đang ẩn hiện trên cao, phía chân trời xa xa có chút ánh rạng đông màu vàng, chỉ là, với một quan viên vô cùng quan trọng của phủ tổng thống, thì vị cố vấn người Trung Quốc trẻ tuổi này quả thật là dậy quá sớm rồi.


Thiên Tuyền Lâu cách xa Thiên Ki Lâu, Lăng Tử Hàn vừa ra khỏi xe đã thấy hắn, lúc này mới thấy ánh mắt của hắn đang nhìn mình, liền mỉm cười nói: “Trịnh tiên sinh, dậy sớm vậy?”

“Cũng không sớm bằng anh. Mỗi ngày tôi đều phải dậy xem bọn họ chuẩn bị bữa sáng cho chú Nguyên.” Trịnh Đan Thanh hai bước tiến về phía trước, nhiệt tình cười nói. “Lăng tiên sinh, sao anh lại trở về từ bên ngoài?”

Lăng Tử Hàn nhàn nhạt mà nói: “Có chút việc, đi ra một chút.”

Trịnh Đan Thanh là một người quy củ, thấy cậu không định nói gì, thì cũng không hỏi, chỉ quan tâm nói: “Lăng tiên sinh, anh trở về ngủ thêm chút nữa đi, một lát tới bữa sáng tôi sẽ gọi anh.”

“Cám ơn.” Lăng Tử Hàn cười gật đầu, liền đi vào Thiên Ki Lâu.

Trịnh Đan Thanh nhìn bóng lưng tiêu sái của cậu mà ngơ ngẩn cả người, lúc này mới vào nhà bếp.

Lăng Tử Hàn đi lên lầu ba, đóng cửa phòng, lập tức mở máy vi tính của mình. Cậu cầm 1 ly nước nóng, ngưng thần nhìn trang web của Bộ tình báo đặc biệt Bộ Quốc An, xem những tin tức mới. Đây đều là những tình báo được thu thập từ đủ mọi đường, lần lượt phân loại rồi chỉnh lý mới post lên, chỉ để những nhân tài cấp bậc rất cao mới có thể vào kho số liệu này.

Chuyện phát sinh đêm nay tại bệnh viện cậu đã dự liệu từ trước rồi, nhưng chuyện đối phương lợi dụng chuyện này phục kích cậu lại khiến cậu có chút bất ngờ.

Đối phương làm như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì?

Đây cũng không phải trong thời kỳ thế giới đại chiến, cho dù ám sát được cậu, thì Trung Quốc cũng không có khả năng khai chiến với B quốc, nhiều lắm là long trọng đưa quan tài của cậu về nước, phủ quốc kỳ, cử hành quốc táng. Có thể càng khiến cho cả hai bên cùng khiển trách chủ nghĩa khủng bố, tiến hành hợp tác mở rộng trong quân sự cùng tình báo. Đây là chuyện mà đối phương không hề mong muốn. Bọn chúng không cần phải cùng lúc chọc giận Lý Nguyên cùng Lăng Nghị, đây là một cách làm không hề sáng suốt.

Lăng Tử Hàn vừa xem vừa trầm tư, đến tận sắc trời sáng hẳn, cậu mới tắt máy vi tính. Nhìn đồng hồ 1 chút, cậu liền đi lấy thuốc.

Mấy năm qua, Đồng Duyệt vẫn khá đau lòng chuyện cậu 1 lần lại uống cả đống thuốc, huống hồ chuyện này cũng tạo thành áp lực lớn tới dạ dày suy yếu của cậu, vì vậy cùng chuyên gia chuyên tâm nghiên cứu, rốt cục mang cả đống thuốc này bỏ vào 3 con nhộng, hai bình thuốc tiêm, điều này khiến cậu không còn tâm lý chống cự với việc uống thuốc nữa. Để bảo trì trạng thái, không để phát bệnh nhiều lần, để bản thân có thể đảm nhiệm được công tác nặng nề, Lăng Tử Hàn bình thường không cần nhắc nhở cũng sẽ tận lực uống thuốc đúng hạn.

Đợi cậu thay hưu nhàn trang xong, mặc vào âu phục, Trịnh Đan Thanh liền gọi điện đến cho cậu, ôn hòa cười nói: “Lăng tiên sinh, mời đến Ngọc Hành Lâu ăn bữa sáng.”

“Được, tôi lập tức tới.” Thanh âm Lăng Tử Hàn cũng rất bình tĩnh, nhưng cũng có chút khách khí.


Bắt đầu từ hôm nay, ngoại trừ buổi trưa Lý Nguyên cùng tiến sĩ Thôi Anh hoặc là các bộ trưởng tiến hành công tác rồi cùng nhau ăn trưa ra thì buổi sáng và buổi tối ông đều ăn cùng Lăng Tử Hàn.

Ông kiên trì cho Lăng Tử Hàn thời gian ba ngày để thích ứng, liền nhanh chóng để cậu tham gia sự vụ quốc gia. Không chỉ có quốc an, quốc phòng, cảnh sát cùng sự vụ Quốc Gia An Toàn có những bộ môn liên quan chặt chẽ với nhau, ngay cả xử lý nước bẩn, tiêu thụ nông sản phẩm, tranh chấp mậu dịch, quyền lợi bảo hộ phụ nữ nhi đồng ông cũng thương lượng với cậu.

Lăng Tử Hàn có chút bất đắc dĩ, chối từ qua vài lần, mời ông cùng tiến sĩ Thôi Anh và các bộ trưởng, cục trưởng liên quan nên thương lượng mới tốt, cậu chỉ nên phụ trách sự vụ an toàn, thế nhưng Lý Nguyên kiên trì muốn nghe ý kiến của cậu, lý do là “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê”. Lăng Tử Hàn không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ban ngày bận rộn công tác của mình, buổi tối còn phải cùng ông thảo luận chuyện của ông.

Ban ngày còn chịu được, đến tối, Lý Nguyên luôn luôn mượn cớ để ở cùng với cậu, cùng cậu vừa uống trà vừa nói chuyện, tuy rằng chỉ thảo luận quốc sự, hoàn toàn không có ý tứ khanh khanh ta ta, cảm giác cũng rất khoái trá. Lăng Tử Hàn có lúc cũng sẽ đưa ra một số ý kiến giải quyết có giá trị, khiến ông rất vui.

Hai ngày qua, Lăng Tử Hàn đã cùng Lý Nguyên lén thảo luận qua tình huống Ban Địch An. Lý Nguyên đối với người đang nắm trong tay quyền lớn, một vị thượng tướng hoàn toàn không bị khống chế này vô cùng không hài lòng, cũng kiêng kỵ. Lăng Tử Hàn thường chạm trán với Lạc Mẫn ban ngày, nghiên cứu tình báo liên quan tới Ban Địch An cùng các phe phái trong quân đội.

Do sự tình trọng đại nên Chu Tự bình thường tham gia thảo luận của bọn họ. Vị phó tổng thống nóng nảy này luôn luôn chủ trương sử dụng thủ đoạn sấm sét, trước tiên bãi bỏ binh quyền trong tay Ban Địch An, nhưng Lý Nguyên lại sợ điều này sẽ khiến quân đội nổi loạn, nên yêu cầu Lạc Mẫn làm cẩn thận.

Đối với cố kỵ của Lý Nguyên, Lăng Tử Hàn rất tán thành. Thế lực quân đôi trong tay Ban Địch An giống như là một thùng đầy thuốc nổ, trừ khi vạn bất đắc dĩ, thì tuyệt đối không nên châm ngòi. Một ngày phát sinh nổi loạn, có Hách Ly trợ giúp, quả thật sẽ xảy ra nội chiến.

Chu Tự đồng ý phân tích của Lăng Tử Hàn, tuy rằng hận cắn răng, nhưng vẫn cố nhẫn nại, thỉnh thoảng nhìn thấy Ban Địch An, y vẫn nở nụ cười sáng khoái trên khuôn mặt tuấn tú này, mở miệng hai ba câu vui đùa, khiến vị Tổng tư lệnh lực lượng vũ trang toàn quốc này cảm thấy khoái trá.

Có đôi khi ở nhà, lúc hai người một chỗ, Lạc Mẫn trêu chọc y: “Cũng biết làm bộ rồi nha, có tiến bộ.”

Chu Tự sẽ cười ha ha, trơ mặt ra nói: “Đó là do bắt chước, riết rồi quen.”

Lạc Mẫn cười lắc đầu, làm ra bộ dáng không có cách với y.

Lý Nguyên hoàn toàn tín nhiệm Lăng Tử Hàn, điều này làm cho không ít người khó chịu. Không lâu sau, vào ngày lắng nghe ý kiến về sự vụ của Bộ Quốc Gia An Toàn trong Hội nghị quốc dân, không ít nghị viện đảng đối lập yêu cầu Lăng Tử Hàn ra trả lời chất vấn trực tiếp đầu tiên, đồng thời họ đều đã ghi tên đăng ký đưa ra vấn đề với bí thư trưởng, đến lúc đó chắc chắn sẽ hỏi những câu gây khó dễ với cậu.

HẾT CHAP 17

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận