Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lạc Mẫn suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: “Trước đây tôi có quen 2 người bạn, đoán họ là người Trung Quốc, chẳng biết Lăng cục trưởng có thể ra tay giúp tôi tìm một chút, xem thử có tìm được bọn họ hay không?”

Lăng Tử Hàn tất nhiên biết hắn đang nói tới ai.

Hôm nay cậu ăn mặc chính thức, âu phục xanh đen, áo sơmi tuyết trắng, cravat đường kẻ đậm, hơn nữa từ 4 năm trước khi cậu bị thương nặng, thì cả người đã hoàn toàn thay đổi, dù là ai cũng không thể thấy cậu cùng Quỷ Thu có sự tương tự nào.

Vấn đề mà Lạc Mẫn đưa ra cậu cũng có chuẩn bị trước đó, cũng đã xin chỉ thị Lữ Hâm. Lữ Hâm cùng Lăng Nghị thương lượng, cho phép có thể tiết lộ hữu hạn cho hắn, nhưng thân phận thực sự của Lăng Tử Hàn không thể bại lộ.

Lúc này nghe được yêu cầu của Lạc Mẫn, Lăng Tử Hàn thoáng suy tư một chút, liền cười nói: “Con người khi còn sống, có thể kết giao được bạn bè chân chính không hề dễ dàng. Nếu có được người bạn như vậy, thì dù chỉ có 1 người thôi cũng là quá đủ rồi.”

Lạc Mẫn liền hiểu, lập tức mỉm cười: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy, có thể thấy được 1 người cũng đã rất thỏa mãn.”

Lăng Tử Hàn cầm lấy nội bộ nội bộ, trực tiếp gọi tới Vệ Thiên Vũ, rất khách khí nói: “Vệ cục trưởng, xin anh đến văn phòng tôi một chút.”

Vệ Thiên Vũ liền hiểu vấn đề, sảng khoái gật đầu: “Được.”

Lạc Mẫn thắc mắc nhìn cậu.


Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Đó là chuyên gia an toàn tin tức của chúng tôi, ngài có thể gặp 1 lần.”

Lạc Mẫn liền đoán người đó hẳn là Musa Oman, nên vẫn thong thả, nhưng trong lòng tràn ngập chờ đợi.

Vài phút sau, Vệ Thiên Vũ phong độ đi đến.

Diện mạo anh tuy rằng đã biến đổi, không hề giống Linh Sa, nhưng Lạc Mẫn vừa thấy đôi mắt cùng nụ cười trên mặt anh liền có thể cảm nhận được, nên kích động.

Vệ Thiên Vũ đúng lúc cầm tay hắn, khách khí mà nói: “Cục trưởng tiên sinh, được gặp ngài tôi thấy rất vinh hạnh.”

Lạc Mẫn liền lập tức tỉnh táo lại. Lúc này đây, hắn là lần đầu tiên gặp Vệ Thiên Vũ, bản thân dù thế nào cũng không nên có biểu hiện kích động. người bên ngoài tuy rằng không thể nghe được bọn họ nói gì, nhưng có thể nhìn thấy được vẻ mặt cùng động tác của hắn thông qua tường kính thủy tinh.

Hắn khách khí mà cười, tha thiết bắt tay với Vệ Thiên Vũ: “Vệ cục trưởng, hân hạnh, hân hạnh.”

Vệ Thiên Vũ lễ phép ngồi xuống, cùng hắn hàn huyên vài câu.

Lúc này, cũng đã tới lúc hắn phải rời đi. Hắn phải đến Đại lễ đường Nhân dân (1) đúng giờ, tham gia quốc yến mà Phương Quốc Cơ cử hành đón chào Lý Nguyên.

Lạc Mẫn biết, hôm nay mà đi, thì không biết khi nào mới có thể trở về. Tuy rằng hắn lưu luyến không rời nhưng không dám trễ nãi, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy cáo từ.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đều thấy được sự buồn bã của hắn, nhưng không tiện nói gì, chỉ có thể mỉm cười tiễn hắn ra ngoài, nhìn hắn lên xe.


Đoàn xe hộ vệ hắn lập tức chạy thẳng ra ngoài.

Ở đây không phải là nơi có thể tùy tiện nói năng gì, hai người bọn họ chỉ nhìn nhau cười, liền xoay người đi thang máy, quay về văn phòng chính mình.

Đại sảnh yến hội của Đại lễ đường Nhân dân, bầu không khí long trọng, Lý Nguyên nhìn Lạc Mẫn bước tới, không khỏi mỉm cười, khoái trá mà hỏi thăm: “Thế nào rồi? Học hỏi được nhiều lắm à?”

“Đúng vậy.” Lạc Mẫn cười gật đầu.

Lý Nguyên nhìn Lăng Nghị bên cạnh Phương Quốc Cơ ngồi cách đó không xa, nhẹ giọng nói rằng: “Tôi nghe nói người tiếp đãi các cậu hôm nay, chính là Lăng cục trưởng, con trai Lăng chủ tịch, đúng không?”

“Dạ phải.” Lạc Mẫn gật đầu, sau đó cẩn thận nhìn lại một chút Lăng Nghị. Đây cũng chính là lần đầu tiên hắn có thể nhìn vị boss của mình gần đến vậy. “Lăng công tử rất khách khí, đối xử với mọi người rất chân thành, không hề có chút thái độ nào của một vị thái tử gia cả.”

“Đó là đương nhiên.” Lý Nguyên mỉm cười, lặng lẽ vỗ vỗ tay hắn. “Người của Lăng gia không phải dạng người như thế.”

Lạc Mẫn là cùng Chu Tự từng bước bay lên, bản thân cũng là người lãnh đạo Quốc Gia An Toàn, lăn lộn nhiều năm tại hắc đạo cùng chính giới, nhưng tấm lòng son của hắn vẫn không hề bị thay đổi, điều này khiến Lý Nguyên rất thích hắn.

Lạc Mẫn cũng cười gật đầu.

Bữa tiệc này rất văn chương kiểu cách, bầu không khí đương nhiên rất thân thiết hữu hảo, mọi người đều nói lời hay ý đẹp, đủ để có thể trích dẫn nguyên văn lại trên mặt báo.


Sau yến hội, hành trình hôm nay cũng kết thúc, Lý Nguyên hẳn là phải quay về Quốc Tân Quán nghỉ ngơi. Nhưng Lý Nguyên bỗng nhiên nảy ý định, yêu cầu đến nhà Lăng Nghị uống chén trà, thuận tiện muốn gặp bạn đời cùng hai người con trai của ông.

Việc này khiến tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ. Theo quy định, trừ khi có tình huống khẩn cấp, thì người lãnh đạo các quốc gia rất ít thay đổi lịch trình trong ngày của mình. Nhưng yêu cầu này của Lý Nguyên cũng không phải chuyện to tát, Phương Quốc Cơ liền quay đầu nhìn về phía Lăng Nghị, mỉm cười hỏi: “Thế nào? Lăng chủ tịch, tổng thống tiên sinh muốn đến thăm nhà anh kìa.”

Lăng Nghị mỉm cười nói: “Không kịp chuẩn bị, chỉ sợ trong nhà bừa bộn.”

“Đừng lo.” Lý Nguyên lập tức nói. “Vậy mới có không khí cuộc sống gia đình chứ.”

Lãnh đạo hai bên đều nở nụ cười.

Lập tức, tin này được truyền tới trung tâm chỉ huy Cục cảnh vệ trung ương.

Rất nhanh, Mai Uyển lập giới nghiêm toàn diện, con đường từ Thiên An Môn đến Mai Uyển trong Áo Vận Thôn đều gia tăng cảnh vệ. Đoàn xe bọn họ nhanh chóng chạy trên mặt đường, hướng thẳng tới phía Bắc.

Hôm nay Vệ Thiên Vũ có trách nhiệm ở lại Bộ, nên không về. Lăng Tử Hàn tan tầm muộn, vừa mới về đến nhà. Lúc tin Lý Nguyên sắp sửa tới chơi truyền tới, thì cậu đang ngồi trong bàn ăn, đang ôm Đồng Húc trong lòng mình, có hơi giật mình. Cậu gọi điện cho trợ lý Lăng Nghị, hỏi bản thân cậu có cần lãng tránh hay không, thì Lăng Nghị trả lời “Không cần”, cậu liền vội vã uống chén canh, rồi cùng Đồng Duyệt thu dọn bàn ăn.

Đồng Duyệt vừa nhìn từ trên lầu đến dưới đất, vừa nói thầm: “Vị tổng thống này rốt cục định làm gì vậy? Không có việc gì chạy tới nhà mình làm gì chứ? Nếu là nhà người thường thì còn có thể tuyên dương. Còn nhà mình thì có gì thú vị chứ?”

Lăng Tử Hàn bỏ em trai vào xe trẻ con, sau đó dọn dẹp phòng khách hơi bừa bộn 1 chút. Nghe Đồng Duyệt lải nhải, cậu cười rộ lên, nhưng không nói gì.

Nhà này bình thường bảo mẫu dọn dẹp sạch không hạt bụi, lúc này cũng chỉ là sắp lại sách báo tạp chí đang bừa ra, nhìn qua cũng gọn gàng rồi. Đồng Duyệt thở dài, đột nhiên hỏi: “Tử Hàn, chúng ta có cần thay quần áo không? Hay là phải mặc chính trang?”

“Không cần, cứ như vậy rất tốt rồi.” Lăng Tử Hàn cười nói. “Ba, bản thân ba cũng rất tuấn tú rồi, lại còn là chuyên gia y học nổi danh quốc tế, là tài mạo song toàn, hoàn toàn không cần phải lo lắng.”

Đồng Duyệt vừa nghe nở nụ cười: “Thằng nhóc này, câu con nói nham hiểm lắm nha, đang cố ý chê ba hay nói móc ba đây?”


“Đâu chứ? Đây là nói thật mà.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Thiên chân vạn xác.”

Đồng Húc bên người cậu tuy không hiểu anh mình đang nói gì, nhưng thanh âm này rất quen thuộc, liền khanh khách cười rộ lên, hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp vô cùng.

Đồng Duyệt cũng không đi quan tâm vị thổng tống kia nữa, muốn sao cũng được, hắn tiến lên ôm lấy con trai mình.

Lý Nguyên còn chưa tới, trong phòng bọn họ đã có rất nhiều nhân viên cảnh vệ tiến vào, từ trên xuống dưới từ ngoài vào trong cẩn thận kiểm tra mấy lần, xác nhận an toàn, lúc này mới đi ra ngoài, nghiêm mật cảnh giới chung quanh biệt thự.

Lăng Tử Hàn cùng Đồng Duyệt sớm đã thành thói quen, đều ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích.

Đồng Duyệt khe khẽ thở dài.

Lăng Tử Hàn dựa vào sofa, dần dần thu lại nụ cười trên mặt.

Ngoài cửa sổ, hoa mai nở càng lúc càng nhiều, hương thơm thoang thoảng dường như tràn ngập toàn bộ thế giới.

HẾT CHAP 03

Mục lục

(1) Đại lễ đường Nhân dân nằm ở bên mé tây của Quảng trường Thiên An Môn, Bắc Kinh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, và được sử dụng cho các hoạt động lễ hội, đại hội, hội nghị của Đảng Cộng sản Trung Quốc và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc. Đây cũng là tòa nhà Quốc hội của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BA%A1il%E1%BB%85%C4%91%C6%B0%E1%BB%9DngNh%C3%A2nd%C3%A2n


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận