Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Trong lòng Lạc Mẫn giờ rất rối loạn, không biết nên đi đâu, bất thần mà chạy đến đường cao tốc Nam Cảng.
Chu Tự thở nhẹ ra, y biết giờ Lạc Mẫn đang rối bời. Y vừa sợ Lạc Mẫn lái xe không cẩn thận lại xảy ra chuyện không may, vừa lo lắng thương thế của người thiến niên kia. Thế nhưng xe mà Lạc Mẫn đang chạy chính là xe thể thao BMW, tốc độ không kém xe Mercedes là bao, muốn vượt lên trước hoàn toàn không có vấn đề gì. Y lấy điện thoại ra bấm số, nhưng có lẽ điện thoại cùng đồ dùng của Lạc Mẫn vẫn còn để trong phòng khách sạn, chuông reng nhưng không ai bắt máy. Y bấm số điện thoại trên xe của hắn.
Lạc Mẫn liếc nhìn màn hình nhỏ bên cạnh tay lái, ở trên đó hiện lên dãy số. Hắn liền đưa tay tắt máy.
Chu Tự cười khổ buông điện thoại di động, chỉ có thể chú tâm lái xe, nhanh chóng chạy đuổi theo phía sau xe hắn.
Đầu óc Lạc Mẫn giờ trống rỗng, trong mắt hiện tại chỉ có con đường phía trước. Lúc này ánh tà dương dần rọi những tia sáng cuối ngày, đám sương nhạt nhòa nhẹ nhàng bay lượn trong không trung, càng khiến cho hắn thêm phiền muộn.
Hắn quay đầu nhìn một chút. Lăng Tử Hàn nghiêng người nằm trên ghế, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại có vẻ bình tĩnh. Hắn vô cùng hối hận, hối hận ngày hôm qua không đáp ứng yêu cầu của cậu, càng thêm hận chính bản thân mình sao lại quá thâm tình với Chu Tự.
Hắn không mở miệng nói được lời nào, đạp mạnh chân ga. Xe càng thêm tăng tốc, như tên lửa đang bay.
Lăng Tử Hàn bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: “Anh chạy nhanh quá, chậm lại chút đi.”
Lạc Mẫn giật mình, nhanh chóng buông chân ga, tốc độ xe rõ ràng là có giảm.
Lăng Tử Hàn tiếp tục nói: “Đừng dừng lại, tiếp tục đi về phía trước. Duy trì sự tức giận của anh, khống chế nó ở trình độ có vẻ như không khống chế được.” Thanh âm của cậu có chút khàn, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Lạc Mẫn lập tức hiểu được, lại tăng tốc, sau đó bảo trì tốc độ 160 km/h, tiếp tục hướng về phía trước. Hắn nhìn đường, cất tiếng hỏi: “Cậu thế nào rồi?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Không có việc gì, đây là vết thương nhỏ, cũng không chết được.”
Lạc Mẫn do dự, không biết nên hỏi thế nào mới tốt.
Lăng Tử Hàn từ từ nhắm hai mắt nhưng dường như có thể nhìn thấu được tâm tư của hắn, mỉm cười nói: “Anh không cần tự trách, chuyện có phải xử nam hay không tôi chẳng để tâm lắm. Huống hồ, xử lý như vậy rốt cuộc là nhẹ nhất rồi, tôi còn cho rằng bọn họ muốn cùng một lúc năm người đó chứ, không nghĩ tới chỉ có một người. Đại khái là cũng cho anh mặt mũi đó, dù sao tôi cũng là nhờ có Mẫn ca bảo hộ.”
Lạc Mẫn rầu rĩ nói: “Cậu đừng chọc tôi nữa, nếu tôi có thể bảo hộ cậu tốt thì đâu ra cớ sự hôm nay.”
“Con người không ai hoàn hảo, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi. Chúng ta nên mừng vì mức độ trắc thí lần này coi như nhẹ nhàng, nếu không như vậy, mà bọn họ dự định chém tay hoặc chân của tôi, thì chúng ta hiện tại không dễ dàng qua cửa vậy đâu. Ha hả, nếu thật sự vậy, tôi sẽ bắt cóc Lý Nguyên, cùng anh chạy trốn. Bất quá, giờ mọi việc đã qua, không cần suy nghĩ nữa, cũng đừng để trong lòng.” Thái độ Lăng Tử Hàn rất ôn hòa. “Xem ra kết quả trắc thí lần này khiến bọn họ rất thoả mãn, sự hoài nghi của bọn họ đối với tôi có phải đã được xua đi không?”
“Được rồi.” Lạc Mẫn nở nụ cười hiếm hoi. “Theo số liệu biểu thị, cậu rất đáng tin cậy, thậm chí so với tôi, Chu Tự cùng Trịnh Tây Đồng, mức độ an toàn cùng tin cậy còn cao hơn.”
Lăng Tử Hàn cười cười, cũng không có biểu hiện bất ngờ gì. Trên thế giới có bao nhiêu loại trắc thí mà bọn họ chưa từng thử qua, bọn họ cũng đã từng có khoa học gia hướng dẫn cùng phân tích cách thức tính toán của loại thiết bị này, bởi vậy bọn họ có thể tạo ra những phản ứng chuẩn xác, làm cho máy tính tạo ra đúng kết quả cần thiết.
Trên xe có thiết lập chương trình phản Prensence cộng thêm đang trên đường cao tốc, muốn nghe lén cũng rất khó, cho nên Lăng Tử Hàn có chút thả lỏng. Trong xe mở điều hòa, rất ấm áp. Tuy rằng cậu nói với Lạc Mẫn như vậy, nhưng thực tế, thân thể cậu lần này chịu sự tàn phá mãnh liệt, khiến cậu nhất thời không thể động đậy. Cậu cũng chỉ yên lặng nằm, trên mặt lại không biểu lộ bất cứ sự đau khổ nào.
Lạc Mẫn cũng nhận thấy được sự mệt mỏi của cậu, sẵn tiện nói: “Cậu ngủ một chút đi, còn 5 tiếng nữa mới tới Nam Cảng.”
“Được.” Lăng Tử Hàn nhẹ giọng đáp ứng, liền nhắm mắt ngủ.
Lạc Mẫn dần bình tĩnh lại, nhưng khi thấy xe của Chu Tự đuổi theo phía sau từ kính hậu, trong lòng hắn lại bùng lên sự tức giận.
Bóng đêm lẳng lặng bao phủ, gió biển thổi qua, nhẹ nhàng quét ngang lên cửa kính xe.
Hắn một đường chạy qua các dãy núi, đi qua một cây cầu lớn rồi qua những ruộng đồng bao la, trong lòng cảm thấy được chút ấm áp cùng an toàn, đây là loại cảm giác mà khi hắn ở cùng Chu Tự không hề có. Chỉ khi ở cùng Lăng Tử Hàn, hắn không cần phòng vệ, không cần giấu diếm, không cần nghi kỵ. Cậu cũng không phải là thượng cấp của hắn, không cần xem xét lời ăn tiếng nói, cũng không phải thuộc hạ của hắn, không phải ra vẻ làm gương. Hắn không biết thân phận chính xác của cậu là gì, cũng không biết cậu từ đâu tới, sau này rồi sẽ đi đâu, nhưng hắn biết cậu và hắn là người một nhà, khiến hắn cảm giác vô cùng thân thiết. Hắn vẫn luôn tưởng rằng hắn cần phải bảo vệ cậu, thế nhưng rốt cục lại không thể làm được gì cho cậu. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được thở dài một hơi.
Lăng Tử Hàn ngủ hơn 3 tiếng đồng hồ liền tỉnh giấc, ngay lúc nghe tiếng thở dài của hắn. Tinh thần của cậu cũng đã khôi phục được rất nhiều, cẩn thận chậm chạp cử động phần thân dưới, thay đổi tư thế cho thoải mái một chút.
Lạc Mẫn nhìn cậu một cái, mỉm cười nói: “Tỉnh rồi sao?”
“Uhm.” Lăng Tử Hàn vươn một tay từ trong tấm thảm bao bọc cậu ra, điều khiển ghế nâng cao một chút, rồi dựa vào thành ghế. “Có thuốc lá không?”
Lạc Mẫn chỉ vào ngăn trước mặt cậu.
Lăng Tử Hàn mở ra, từ bên trong lấy ra một hộp thuốc lá nổi tiếng của địa phương, thuần thục lấy ra một điếu, ngậm ở miệng, sau đó đem hộp thuốc quăng vào trong ngăn, đóng ngăn lại.
Lạc Mẫn lấy ra một cái bật lửa, đưa cho cậu. Cậu tiếp nhận, châm thuốc, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.
Nhìn những động tác này của cậu, quả thật đoán không ra cậu cũng chỉ mới là một thiếu niên còn trẻ, khí chất tràn đầy ý vị sâu sắc, tựu như biển rộng mênh mông, chỉ có thể nhìn xa trên bề mặt, hoàn toàn không thể nào đoán biết được đáy sâu như thế nào.
Lạc Mẫn nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ mau chóng nghĩ cách giúp cậu xuất ngoại.”
Lăng Tử Hàn biểu thị thái độ không quan tâm, chỉ đơn giản hỏi: “Xuất cảnh theo cách thông thường được không?”
“Không được. Có người nói những người từ sân bay ra hải quan liền mất tích, không có đăng ký, cũng không có nhập cảnh lại. Tôi nghi là do bọn CIA làm.”
“Uhm.” Cánh tay phải trần trụi cùng trên đầu vai tràn đầy máu bầm của Lăng Tử Hàn hiện ra, nhưng cậu lại chẳng để ý. “Tôi tạm thời chưa thể rời đi, còn một việc tôi cần phải làm.”
Lạc Mẫn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Được, nếu cần tôi giúp gì, thì nói tôi một tiếng.”
“Uhm.” Lăng Tử Hàn vừa hút thuốc vừa suy nghĩ, một lát mới nói. “Tôi nghi ngờ Trịnh Tây Đồng. Nếu như gặp y thêm lần nữa, cần chú ý tới hắn, bất quá đừng hành động gì, việc này không cần anh quản, sẽ có người xử lý. Về việc Ngũ Mai Bang lần này tại Nam Cảng đột nhiên tập kích sòng bạc Empress, thực sự là có chút kỳ lạ, đằng sau sự việc còn uẩn khúc gì, anh nhớ điều tra cẩn thận.”
“Được.” Lạc Mẫn cắn răng. “Chuyện xảy ra với cậu lần này, người khác thì tôi không làm gì được, nhưng ba tên hỗn đãn Ngũ Mai Bang tôi sẽ không bỏ qua.”
Lăng Tử Hàn buồn cười: “Mẫn ca, không thể báo thù riêng được, đó là công tác.”
Lạc Mẫn thở dài một hơi: “Tôi biết là công tác, bất quá, thuận tiện cũng muốn báo thù.”
Lăng Tử Hàn cười cười: “Anh đầu tiên điều tra bối cảnh của bọn người đó trước đã.”
Lạc Mẫn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: “Cậu nghĩ xem có nên xử lý luôn Lý Nguyên hay không?”
“Tuyệt đối không được.” Lăng Tử Hàn trở nên nghiêm túc. “Lý Nguyên là người đứng đầu của chủ nghĩa dân tộc tại B quốc, có ông ta, thì có thể dễ dàng ngăn cản chiến lược Nam Á của Mỹ – Nhật, gián tiếp giữ gìn con đường dầu mỏ trên biển của quốc gia chúng ta. Anh không chỉ không thể đụng tới ông ta, mà còn phải bảo vệ ông ta.”
Lạc Mẫn vừa nghe liền hiểu: “Là do tôi sai, Lý Nguyên lần này kiên quyết phản đối đề án Mỹ sử dụng Nam Cảng thành lập căn cứ hải quân, xác thực rất đáng ca ngợi.”
“Vậy được rồi.” Lăng Tử Hàn trầm tĩnh lại, trên mặt xuất hiện nét hiền hòa. “Có phải Chu Tự vẫn chạy theo chúng ta?”
“Phải.” Mặt Lạc Mẫn trầm xuống. “Tôi sẽ không tha thứ cho y.”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Vì sao?”
Lạc Mẫn lạnh lùng nói: “Y biết rõ bọn họ là muốn đối phó với cậu, nhưng lại giấu giếm tôi, còn … còn … Nói chung, là do tôi có mắt như mù.”
“Không thể nói như vậy.” Lăng Tử Hàn ôn hòa nói. “Nếu đứng trên lập trường của Chu Tự, làm vậy cũng không sai. Nếu nói thẳng ra, y còn chuyên nghiệp hơn cả anh.”
Lạc Mẫn ngẩn ra, suy nghĩ một hồi, mới thở dài nói: “Phải, cậu nói đúng, tôi bị tình cảm chi phối khiến cho rối trí, trình độ nhận thức cũng càng lúc càng giảm, dần dần cũng trở thành dân nghiệp dư rồi.”
“Được rồi, anh cũng không cần hối hận, kỳ thực anh làm được đến vậy là tốt lắm rồi.” Lăng Tử Hàn ôn hòa nói, tắt điếu thuốc, đem cánh tay bỏ vào trong chăn, thoải mái mà nhắm hai mắt lại. “Trong lòng Chu Tự, chỉ sợ là rất yêu anh, chỉ là do y không chịu nhìn thẳng vào vấn đề mà thôi.”
“Đừng đùa.” Lạc Mẫn cười nhạt. “Y mà yêu tôi?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Ngay từ đầu y đã nghi ngờ tôi, thế nhưng e ngại anh, nên không sử dụng bất kì hành động quá khích nào, mặc dù có thử, cũng đều rất ôn hòa, tận lực cố gắng không thương tổn tôi. Tôi nghĩ anh trong lòng y chiếm một vị trí rất quan trọng.”
“Tất nhiên rồi.” Lạc Mẫn vẻ mặt tự giễu. “Tôi đối với y đặt hết niềm tin cùng hy vọng, vì y mà không màn sống chết, trong thời này, người ngốc như tôi không còn nhiều như vậy đâu.”
Lăng Tử Hàn mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, không khỏi lắc đầu: “Anh quá coi nhẹ bản thân mình rồi. Anh chẳng lẽ không biết, nếu so ra, anh từ bên ngoài đến khí chất đều không thua y, thậm chí so với y còn hơn hẳn. Y là nét đẹp kinh người, nhưng khí chất quá phức tạp, làm cho người ta vừa bị y hấp dẫn vừa sinh ra cảm giác đề phòng. Nhưng anh lại rất trong sáng, điều này càng mê người hơn. Anh luôn luôn nghĩ Chu Tự hoa tâm, bên ngoài phiêu lượng, thủ đoạn bá đạo, sẽ không đối với anh một lòng, thế nhưng vì sao không đứng ở góc độ khác mà nhìn lại?”
Lạc Mẫn phiền não lắc đầu: “Quên đi, giờ chuyện này có còn quan trọng hay không? Tôi thực sự không muốn để ý tới y nữa.”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Được rồi, đây là chuyện tình cảm riêng của anh, tôi cũng không hiểu cho lắm, nói ra cũng chỉ càng thêm rối. Anh không cần nghe tôi, do chính mình quyết định đi. Bất quá, tôi chỉ có một câu nói, vô luận xảy ra chuyện gì, nhất định phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không được xử lý theo cảm tính.”
“Tôi biết rõ.” Lạc Mẫn trịnh trọng bảo chứng. “Cậu yên tâm, tôi tuyệt không hành sự lỗ mãng.”
“Uhm.” Lăng Tử Hàn nhìn ngọn đèn dầu xa xa của Nam Cảng, nhắm hai mắt lại.
Lạc Mẫn lúc này mới mở điện thoại trong xe, ấn một dãy số: “Bác sĩ Trần, tôi là Lạc Mẫn … Phải, có thể mời chú 30 phút sau đến chỗ tôi một chút được không? … Cái gì? Tự ca đã báo chú rồi sao? … Ừ, vậy được rồi, gặp lại sau.”
Lăng Tử Hàn nghe vậy, không khỏi mỉm cười.
HẾT CHAP 21
Mục lục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...