Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Sáng ngày thứ hai, Lăng Tử Hàn trả phép lên ban lại. Người trong đại đội cũng không ai nhắc lại chuyện trước đó, ai cũng bình thường mà tiếp tục công tác, huấn luyện.
Lần này Lăng Tử Hàn quay về Bắc Kinh, 4 “Lang” trong đại đội đều lo lắng, chỉ có Lâm Tĩnh không hề phản ứng. Sau khi trở về Lăng Tử Hàn, ở trên cũng không có động tĩnh gì, sự thừa nhận với Dã Lang vẫn như như thủy triều ào tới giống như trước. Vì vậy quân sĩ cũng dần khôi phục sự hoạt bát, trong quân khu lại xuất hiện cảnh tượng khí thế ngất trời.
Dưới nét mặt ôn hòa bình tĩnh, nhưng tâm tình của Lăng Tử Hàn lại trầm trọng.
Cậu nhìn thấy được, Lâm Tĩnh thực sự là được các quân sĩ kính yêu hết mực. Đối với 1 danh tướng trí dũng song toàn như vậy, xác thực Lăng Tử Hàn xử trí theo cảm tính, rất muốn hết sức mình bảo vệ cho hắn.
Lâm Tĩnh vẫn công tác như bình thường, nhưng Lạc Thiên Thu nhìn thấy được sự dao động bên trong hắn. Anh không hỏi gì, chỉ suy đoán tâm tình phức tạp này của Lâm Tĩnh chắc là do Lăng Tử Hàn mà ra. Nếu vậy, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cuối tuần, sáng sớm, Lạc Thiên Thu cùng Lô Thiểu Hoa bỗng nhiên mang theo mấy người phân đội trường đứng trước tòa lầu ký túc xá của Lăng Tử Hàn. Lúc Lăng Tử Hàn ra khỏi cửa không khỏi giật mình.
Lạc Thiên Thu mỉm cười nhìn cậu: “Lăng phó, hôm nay là cuối tuần, chúng ta được nghỉ, cậu mời khách được không?”
Những người khác liền ồn ào: “Đúng, Lăng phó, anh còn chưa mời khách qua đường bọn tôi đó nha.”
Lăng Tử Hàn lập tức cười nói: “Được thôi.”
Những quân sĩ trẻ tuổi tiêu sái này lúc này đều mặc đồ thường, hỉ hả vây quanh Lăng Tử Hàn cũng đang mặc đồ thường lên xe việt dã, chạy đến Urumqi. Bọn họ hăng hái quanh co lòng vòng, tới trước 1 tiệm cơm thịt dê nướng xiên, trịnh trọng giới thiệu với Lăng Tử Hàn, ở đây món thịt dê nướng là nổi tiếng Urumqi.
Lăng Tử Hàn nhìn trước cửa tiệm 1 chút, chỉ thấy ở đây thịt dê nướng quả thật rất nhiều, từng xiên thiết dài đâm xuyên qua các khối thịt dê thật lớn, nướng trên lò than đang rực lửa, các ngọn lửa tí tách, hương bay ngập trời.
Các quân sĩ ào vào, vây quanh tiệm thịt dê nướng mà gọi món. Lăng Tử Hàn nhã nhặn cười, lễ phép theo sát 1 nữ nhân viên phục vụ mặc trang phục dân tộc Tajik vào trong tiệm, ngồi xuống 1 chỗ gần cửa sổ.
Các khách tới đây phần lớn đều ăn thịt dê nướng, uống sữa dê, nhân viên phục vụ cũng không hỏi cậu, liền bưng tới cho cậu 1 ly sữa dê. Lăng Tử Hàn nếm thử 1 ngụm, không dám nuốt xuống, chỉ ngậm trong miệng, làm ấm sữa lại, sau đó mới nuốt. Sữa dê ở đây là chính tông, vừa nồng vừa chua, rất thích.
Nữ nhân viên phục vụ ở đây đều là người dân tộc Tajik, hình như tới đây chưa lâu nên nói tiếng Hán hơi khó. Lăng Tử Hàn dùng tiếng Tajik lưu loát của mình nhẹ giọng hỏi cô có thức ăn chay nào không, nhân viên phục vụ chạy vào bếp xem 1 chút, trở về nói cho cậu biết có rau xanh, cậu liền gọi 1 dĩa rau xanh xào. Nghe phát âm của cậu rõ tiếng Tajik, nữ nhân viên phục vụ rất vui, nên phục vụ cậu cũng chu đáo hơn.
Lúc này, những đội trưởng kia cũng đang tươi cười đi vào. Bàn ngồi rải rác nên bọn họ liền kéo lại xếp thành 1 dạy, gây tiếng động lớn, khiến người khác hiếu kỳ. Lăng Tử Hàn thấy không tốt, chỉ có thể dùng tiếng Tajik nói tiếng cảm ơn với nhân viên cửa hàng.
Rất nhanh sau bọn họ liền ngồi xuống, sau đó, một dĩa thịt dê xiên nóng hổi được bưng lên. Bọn họ như lang thôn hổ yết mà ăn, vừa trò chuyện vui vẻ nhìn qua rất khoái trá.
Nhưng Lăng Tử Hàn không hùa theo bọn họ. Cậu vẫn chậm rãi từ tốn, thỉnh thoảng ăn vài cọng rau xanh, uống 1 ngụm sữa dê.
Thống thống khoái khoái ăn một hồi, lúc tính tiền cũng hơn 200, Lăng Tử Hàn sảng khoái bỏ tiền. Lúc ra khỏi cửa, những thanh niên này rất khí phách để Lăng Tử Hàn đi trước, chính mình cố ý đi lùi về phía sau.
Lăng Tử Hàn mới vừa bước ra khỏi cửa vài bước thì từ bên cạnh có 1 người ào tới. Cậu không biểu hiện thân thủ của mình, chỉ có hơi sợ run 1 chút, người đó đụng mạnh vào người cậu, khiến cậu có chút lảo đảo, hầu như đứng không vững. Người đó lập tức đứng thẳng lại, đánh ra 1 quyền, trong miệng hùng hùng hổ hổ, mang đậm tiếng Hán cứng ngắc. Có 1 ít người cách đó không xa cười nhìn về phía này, có người trầm trồ khen ngợi, có người huýt sáo, lại có người vỗ tay.
Rất hiển nhiên, những tên này là cố ý.
Lăng Tử Hàn hơi hơi né người, tránh nắm tay của gã. Người nọ ngẩn ra, lại vung tay tung quyền, Lăng Tử Hàn liền đưa tay đỡ tay của gã. Động tác của cậu rõ ràng kém với các đội trưởng, có chút chậm nhưng đối phó với mấy tên côn đồ ngoài đường không qua huấn luyện thì không mấy khó khăn.
Người nọ không chút do dự lấy 1 con dao nhỏ mang kiểu dáng của 1 dân tộc ra, định đâm vào bụng cậu. Tốc độ đâm rất mau, nhìn qua Lăng Tử Hàn đang gặp nguy hiểm rất lớn.
Lạc Thiên Thu, Lô Thiểu Hoa cùng các đội trưởng đều sợ hãi, lập tức chạy lại cứu viện, nhưng bọn họ cách hai người kia quá xa, chỉ sợ chạy tới không kịp.
Ngay trong lúc chỉ mành treo chuông thì có 1 quyền đánh mạnh vào tên côn đồ khiến gã bay ra chỗ khác.
Mấy người phân đội trưởng mừng rỡ kêu lớn: “Lâm đại.”
Lâm Tĩnh đang mặc đồ thường đứng ngay bên người Lăng Tử Hàn, lạnh lùng mà nhìn đám côn đồ gây sự đứng đó.
Những người đó nhìn hắn, có người nhẹ nhàng kêu lên: “Dã Lang.”
Nhất thời, bọn chúng đều chạy tán loạn, nhanh chóng biến mất.
Lâm Tĩnh không để ý đến Lăng Tử Hàn, chỉ là trừng mắt nhìn Lạc Thiên Thu, nói rằng: “Trở về.”
Lạc Thiên Thu quy củ đáp: “Yes, sir.”
Lâm Tĩnh nhìn anh, ánh mắt rất kỳ lạ. Lạc Thiên Thu lập tức biết có chuyện lớn xảy ra, lập tức nhỏ giọng hỏi: “Lâm đại, chuyện gì vậy?”
Lâm Tĩnh cúi đầu mà nói: “Eclanamine tới rồi.”
Vừa nghe lời này, Lạc Thiên Thu, Lô Thiểu Hoa cùng mấy người phân đội trường lập tức chạy nhanh ra xe. Hai xe nhanh chóng chạy nhanh đến trước Lâm Tĩnh cùng Lăng Tử Hàn, chờ bọn họ lên xe rồi nhanh như điện chớp hướng đến quân khu.
Xe đến cửa chính thì cũng không giảm tốc độ lại mà trực tiếp chạy tới cửa chung cư, lúc này mới thắng gấp ngừng xe.
Toàn bộ bầu không khí trong quân khu đều ngưng trọng.
Liễu Dũng, Chu Khải Minh đã chờ trước cửa. Lâm Tĩnh cùng Lạc Thiên Thu, Lô Thiểu Hoa nhảy xuống xe, sải bước vào trong cùng hai người họ.
Cùng lúc đó, mấy người phân đội trường cũng nhảy xuống xe, chạy nhanh đến phân đội của mình, triệu tập thuộc hạ, lập tức chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời xuất phát.
Trong quân khu nhất thời ầm ĩ. Thanh âm động cơ xe hơi đang thử khởi động, đinh tai nhức óc. Khẩu lệnh không ngừng tiếng vang lên, các phân đội ngay ngắn điều động trong quân khu, làm công tác chuẩn bị.
Lăng Tử Hàn trở về phòng mình, nhanh chóng cởi thường phục, thay quân phục, lập tức mang súng, chạy đi ra ngoài.
Liễu Dũng nói với cậu: “Lăng phó, chúng ta lập tức xuất phát, lần này anh theo tôi.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, theo hắn xuất môn, leo lên đoàn xe đang chờ trước cửa của hắn.
Mohammed Eclanamine là nhân vật đứng đầu của thế lực khủng bố “Lê minh chi tử” tàn ác nhất Trung Á trong mấy năm qua. Hơn hai mươi năm trước, gã chưa đầy 30 tuổi, đã trở thành tên đắc lực trong tổ chức, làm ra biết bao sự kiện khủng bố, chuyên môn tiến hành bắt cóc, ám sát.
Ngay lúc Lăng Nghị đưa ra hành động liên minh quốc tế, đẩy mạnh việc hợp tác cùng nhau chống khủng bố, thì gã đang ở Thổ Nhĩ Kỳ, cho nên mới có thể may mắn chạy trốn, Bộ An Toàn Quốc Gia Trung Quốc tận hết sức lực đuổi bắt gã. Nhưng gã vẫn trốn đông trốn tây, ngủ đông hơn 15 năm, mới bắt đầu ngóc trở lại dưới sự ủng hộ của các tổ chức khủng bố quốc tế.
Vùng dậy được 3 năm, gã lập ra “Lê minh chi tử”, hợp lại hơn 10 tổ chức nhỏ phân tác nhiều nơi, thống nhất chỉ huy, hành động, nhanh chóng nổi danh. Eclanamine nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh tối cao của thế lực khủng bố Trung Á.
Eclanamine lúc này trở nên càng thêm tàn nhẫn. Gã phái người lẻn vào Tây Bắc Trung Quốc, không ngừng tạo ra các sự kiện tập kích khủng bố máu tanh, nổ xe taxi, đầu độc nguồn nước, nhiều lần chỉ huy tàn sát tàn khốc gia quyến của các quân cảnh cùng các cán bộ, khiến người khác giận sôi hành động tàn ác đó.
Mười năm trước, cảnh sát Trung Quốc trình lên cảnh sát quốc tế phát lệnh truy nã đỏ. Các quốc gia Âu Mỹ đều liệt gã vào phần tử khủng bố cực độ nguy hiểm. Nhưng gã nhiều năm trong vùng núi hoang khu Trung Á, nên không thể tìm ra được hình bóng của gã.
Không nghĩ tới, gã lại dám lẻn vào Tân Cương.
Lăng Tử Hàn biết, đây nhất định là do người của Lăng Nghị bố trí, nhưng sao lại có thể trong thời gian ngắn lại có thể dụ được một tên khủng bố khủng bố cực kỳ giảo hoạt này mạo hiểm nhập cảnh, khiến cậu nhất thời khó có thể nghĩ ra.
HẾT CHAP 35
Mục lục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...