Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Nghị xuống lầu trước, đang ngồi bên bàn ăn chờ họ.
Cơm nước rất đơn giản, hình như người trong nhà này ít khi nào ăn thịt cá. Triệu Tiểu Lan sau khi kết hôn cũng không còn ở đó nữa, mỗi tối cô thường về nhà cùng chồng. không có tiếng của cô, trong nhà càng thêm quạnh quẽ.
Ăn một hồi, Lôi Hồng Phi cảm thấy bầu không khí rất nặng nề, liền nói rằng: “Chú Lăng, chú cùng chú Đồng hãy mau chóng kết hôn đi được không? Con biết Tử Hàn rất hy vọng có thể nhìn thấy hai người có thể chung 1 chỗ.”
Lăng Nghị dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Đồng Duyệt: “Ý của em thế nào?”
Đồng Duyệt mỉm cười, khẽ thở dài: “Hôm nay Tử Hàn vừa đứng lên được, dù em không muốn cũng không được.”
Lăng Nghị cũng cười, khuôn mặt luôn luôn nghiêm nghị giờ đã trở nên hiền hòa hơn rất nhiều. Ông nói: “Vậy hai chúng ta sắp xếp chút thời gian, đi đăng ký kết hôn.”
“Được!” Đồng Duyệt gật đầu.
Lôi Hồng Phi vui mừng nói: “Tử Hàn nhất định rất vui.”
Lăng Nghị khẽ gật đầu, nhưng đột nhiên hỏi y: “Còn con? Khi nào kết hôn?”
Lôi Hồng Phi vừa nghe, nhất thời cứng họng, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, tràn đầy xấu hổ.
Lăng Nghị cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Sao thế? Lần trước chú nghe cha con nói, không phải con đang quen một cô gái rất tốt sao? Cha mẹ con đều hài lòng. Hiện tại cũng quen hơn 2 năm rồi phải không? Thế nào? Còn chưa định kết hôn à?”
Lôi Hồng Phi suy nghĩ tìm từ để nói, sau đó lại nghĩ, trước mặt Lăng Nghị mà cố tình che giấu quả thật không tốt tí nào, cỡ gì cũng bị nhìn ra, không bằng ăn ngay nói thật, vì vậy thành thật nói: “Con đã chia tay cô ấy rồi. Tính cách tụi con không hợp, cảm thấy không nên miễn cưỡng nữa.”
Lăng Nghị nao nao, nhưng cũng không hỏi chuyện riêng của y nữa, liền gật đầu: “À, cũng phải, miễn cưỡng cũng không tốt. Bất quá, chỉ sợ mẹ con không vui thôi.”
“Dạ, có 1 chút.” Lôi Hồng Phi hì hì cười nói. “Cha con cũng có nói với mẹ rồi, mẹ không phản đối nữa. Tục ngữ nói, dưa hái xanh không ngọt, mẹ con cũng không muốn con cả đời không có hạnh phúc.”
Lăng Nghị cười nói với Đồng Duyệt: “Anh rất thích tính cách của Hồng Phi, dù hơi lơ đễnh nhưng không kém phần tinh tế, không chấp nhặt so đo, không dễ từ bỏ, rất thẳng thắn, kỳ thực rất phù hợp với thời đại này, tương lai khẳng định rất có tiền đồ.”
“Đúng vậy, rất hợp làm quan.” Đồng Duyệt cũng cười gật đầu. “Em thấy Hồng Phi tiền đồ vô lượng, tương lai chỉ sợ còn có thành tựu hơn cả Lôi tướng quân.”
“Đâu ạ?” Lôi Hồng Phi có chút xấu hổ. “Sao con so được với hai người chứ? Càng không thể so với cha con đâu.”
“Không cần khiêm tốn.” Lăng Nghị cười nói. “Ngành mà con đang theo trong quân đội rất dễ đạt được thành tích, cố gắng làm, nói không chừng con sẽ trở thành tướng quân tuổi trẻ nhất Trung Quốc.”
Lôi Hồng Phi gãi gãi đầu, mỉm cười nói: “Phải, con nhất định không phụ lòng kỳ vọng của chú Lăng.”
“Thằng nhóc này.” Lăng Nghị mỉm cười, không nói gì nữa.
Lôi Hồng Phi suy nghĩ gì đó rồi nói: “Haizzz, chú Lăng, chú Đồng, hai chú kết hôn, trong hôn lễ chẳng biết sẽ có bao nhiêu lãnh đạo sẽ đến đây, chỉ sợ nhà này không đủ chứa đủ đâu? Làm sao bây giờ? Lẽ nào mở tiệc ngoài sân sao? Nhưng sợ công tác bảo an không tốt đâu, chỉ sợ khiến cục cảnh vệ trung ương đau đầu mà thôi.”
Lăng Nghị liếc nhìn Đồng Duyệt, nhỏ giọng nói với hắn: “Anh không muốn tổ chức hôn lễ, nhưng chỉ sợ như vậy sẽ khiến em thấy thiệt thòi. Em thấy sao?”
Đồng Duyệt lập tức phụ họa: “Em cũng không muốn làm, không những không có thời gian mà cũng chẳng có sức. Hơn nữa, hai chúng ta cũng có tuổi rồi, không cần học đòi theo bọn trẻ bây giờ, phô trương làm gì.”
“Vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao?” Lôi Hồng Phi có chút thất vọng. “Con nghĩ, Tử Hàn rất muốn được tham gia hôn lễ của hai chú.”
Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt nhìn nhau 1 chút, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Lúc trước Lăng Tử Hàn có thể muốn tham gia, nhưng giờ thì sao? Chỉ sợ làm vậy chỉ càng khiến người khác nghĩ mình khoa trương? Bọn họ vốn dĩ không suy nghĩ gì nhiều, cũng chưa khẳng định được gì, chỉ có mỗi Lôi Hồng Phi nhanh mồm nhanh miệng như thế.
Bọn họ nhanh chóng ăn xong bữa tối, Đồng Duyệt dọn chén bỏ vào trong máy rửa chén trí năng, Lôi Hồng Phi giúp dọn đồ ăn cất đi, còn Lăng Nghị thì lau bàn.
Lôi Hồng Phi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên phát hiện bàn thân mình hình như đang làm bóng đèn siêu cấp, vì vậy nhanh chóng chạy lên lầu, lén lút vào phòng Lăng Tử Hàn.
Ngay khi Lăng Tử Hàn xuất viện về nhà thì Vệ Thiên Vũ cũng đi theo. Nhưng ở trong nhà của boss, anh luôn cảm thấy bất an không thôi, tuy rằng Lăng Nghị khi ở nhà vẫn rất luôn hòa nhã dễ gần, cũng không đá động gì tới công việc của anh, nhưng như vậy càng khiến anh thêm căng thẳng, cả người không thấy thoải mái tí nào. Nếu như không phải vì có tình cảm mãnh liệt đối với Lăng Tử Hàn, chắc anh đã sớm chạy trối chết.
Bất quá, mấy ngày nay thì Vệ Thiên Vũ không có ở đây. Có nhiệm vụ phái anh đi, hiện tại trong nhóm liệp thủ đời mới chưa ai có được một tay tuyệt kỹ như anh, bởi vậy không ai có thể thay thế được cho anh cả.
Chờ anh đi rồi, dường như Lăng Tử Hàn cũng không có sự biến đổi đặc biệt nào, vẫn rất trầm mặc, không thích nói chuyện với người khác, nhất là với bác sĩ tâm lý. Điều này làm cho Đồng Duyệt khó nắm bắt được nghị lực của cậu còn bao nhiêu, mấy nhà tâm lý học cũng hết cách, đừng nói tới việc tiến hành chữa bệnh tâm lý, thậm chí bây giờ còn chưa phán đoán được tâm lý hiện tại của cậu, chỉ có thể đưa ra kết luận: “Có khuynh hướng trầm cảm, là hội chứng tự kỷ điển hình, có các triệu chứng u sầu.” Sau đó cho cậu dùng thuốc chống trầm cảm, còn việc có hiệu quả hay không thì còn phải chờ thời gian sau.
Trong phòng rất tối, chỉ có đèn ngủ đầu giường đang mở. Lăng Tử Hàn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, dường như đang ngủ.
Lôi Hồng Phi nhẹ nhàng bước vào, lén lút ngồi ở bên giường cậu, yên lặng chăm chú nhìn cậu.
Dường như từ trước tới nay y chưa từng nghiêm túc ngắm nhìn khuôn mặt Lăng Tử Hàn lúc ngủ. Trước đây khi còn có thể ôm cậu, y đã cảm thấy thỏa mãn, thích kéo cả người cậu qua ôm lấy, nhưng tư thế đó khiến y không thể nhìn thấy được mặt cậu. Sau này hai người chia tay thì càng không thể nhìn thấy được mặt, ngay cả cơ hội bắt tay nhau còn không có, đừng nói tới việc nhìn cậu lúc ngủ.
Lôi Hồng Phi xuất thần nhìn rồi khe khẽ thở dài.
Ngay từ nhỏ y đã biết rõ người bạn thanh mai trúc mã này của mình rồi, cậu là người ngoài mềm trong cứng, nhìn qua tưởng như rất nhu hòa, biết nhường nhịn, nhưng một khi chuyện gì cậu đã quyết thì dù thế nào cũng đừng mong nó sẽ thay đổi.
Hiện tại, điều y lo nhất chính là Lăng Tử Hàn không chịu tha thứ cho y. Đừng nói hiện tại bên cạnh cậu còn có Vệ Thiên Vũ, dù từ lúc cậu chia tay y đến giờ vẫn còn độc thân thì cũng không có khả năng chịu quay lại với y. Nếu bây giờ còn dính tới tiền đồ gì đó chính giới gì đó nữa thì cũng khỏi cần hy vọng. Ngay lúc này, y chỉ hy vọng trên đời này thật sự có thần linh, rồi sẽ phát sinh kỳ tích.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên Lăng Tử Hàn giật giật, mở mắt.
Lôi Hồng Phi lập tức cúi người, quan tâm hỏi: “Tử Hàn, muốn gì à?”
Lăng Tử Hàn thấy y, trầm mặc một chút, liền chậm rãi ngồi dậy.
Lôi Hồng Phi nhanh chóng đứng dậy, 1 tay đỡ vai cậu, 1 tay kéo gối nhét sau lưng cậu, để cậu dựa vào thoải mái một chút.
Lăng Tử Hàn bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, nên toàn thân ra mồ hôi lạnh. Thấy trong phòng có người, cậu theo thói quen không hề lên tiếng, cũng không hề nói ra.
Lôi Hồng Phi không phải là người trầm mặc, thấy cậu không nói gì, liền chủ động hỏi: “Có muốn uống nước không?”
Lăng Tử Hàn lắc đầu, chậm rãi nói: “Muộn rồi, ngày mai anh còn phải đi làm, về nhà đi.”
“Anh không sao.” Trên mặt Lôi Hồng Phi vẫn hiện nụ cười rực rỡ. “Nếu như muộn quá thì anh tìm phòng khách ngủ cũng được, trước đây cũng đã từng thế rồi mà.”
Lăng Tử Hàn cũng không đuổi y nữa. Suy nghĩ một chút, cậu cúi đầu nói: “Nghe nói anh được điều đến Bộ quốc phòng.”
“Phải!” Lôi Hồng Phi nhìn cậu. “Kỳ thực công lao phải thuộc về em mới đúng, công anh chẳng đáng gì cả.”
“Cũng không thể nói như vậy.” Lăng Tử Hàn hờ hững nói. “Anh dám nhảy dù ngay trong bão, phát động tập kích, đồng thời một lưới bắt hết toàn bộ, rất tài giỏi.”
Trong lúc nhất thời Lôi Hồng Phi cảm xúc dâng trào, nhịn không được cầm tay cậu. “Tử Hàn, người giỏi nhất là em mới đúng.” Y bỗng nhiên thấy không thể nhịn được nữa, liền nói hết ra. “Trước đây, tuy rằng bình thường em cũng rất hay bị thương, nhưng anh luôn nghĩ em chính là một viên kim cương rắn chắn không bao giờ bị vỡ, lại còn trẻ, nên luôn cho rằng tương lai sau này chúng ta còn cơ hội bên nhau nên không hề quý trọng em. Hiện tại anh đã biết mình sai rồi, thật sự sai rồi, em có thể cho anh thêm 1 cơ hội nữa hay không? Anh nhất định sẽ không phạm vào sai lầm ngu xuẩn như vậy nữa, sẽ càng thêm quý trọng em, bảo vệ em.”
Lăng Tử Hàn lẳng lặng nghe xong, trên mặt vẫn không có cảm xúc này, chỉ nhẹ giọng nói: “Hồng Phi, tất cả đều đã qua. Hai năm trước, lựa chọn của anh không hề sai. Dựa vào thân phận của anh, bạn đời của anh phải là người có thể giúp đỡ cho anh, lúc đó em không thể làm được, hiện tại lại càng không được. Chúng ta chỉ làm bạn thôi.”
Thanh âm của cậu rất nhu hòa, nhưng rất chắc chắn, chuyện quá khứ đã không còn cơ hội để cứu vãn.
Lôi Hồng Phi cảm thấy rất khó chấp nhận, vô ý thức siết chặt tay cậu, thành khẩn nói: “Tử Hàn, anh chưa từng để chuyện tình cảm và chính trị dính vào với nhau. Bên ngoài liều mạng đánh nhau, chẳng lẽ về tới nhà cũng phải sống 1 cuộc sống với một người đồng sàng dị mộng hay sao? Cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Cho dù có thành tựu, gia đình cũng không có hạnh phúc. Tử Hàn, anh thật lòng muốn chung sống với em. Cho dù thân thể của em không thể khôi phục hoàn toàn, anh cũng muốn bên em cả đời.”
Lăng Tử Hàn cũng rất bình tĩnh: “Hồng Phi, hiện tại anh đang thăng tiến, tuổi còn trẻ đã có quyền cao chức trọng, từ trên xuống dưới chẳng biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ. Anh đã không thể tùy hứng được nữa rồi, cố gắng tập trung cho sự nghiệp đi được không. Bây giờ anh phải từ đội trưởng đột kích tuổi trẻ khí thịnh trở thành tổng chỉ huy tam quân đa mưu túc trí mới được.”
Nét mặt Lôi Hồng Phi tràn đầy hối hận, vành mắt chậm rãi đỏ lên. Giọng y nặng trĩu tâm tình: “Tử Hàn, em nói đều đúng, anh nhất định sẽ nghe lời em. Nhưng em có thể cân nhắc lại 1 chút được không? Đừng từ chối anh nhanh như vậy.”
Vẻ mặt Lăng Tử Hàn ủ rũ, nhắm hai mắt lại. Cậu lẩm bẩm: “Hồng Phi, mau trở về nhà ngủ đi.”
Lôi Hồng Phi lo lắng thân thể cậu, không dám nói thêm gì cả, chỉ biết ôm cậu lên chút, rút gối ra, để lại rồi đỡ cậu nằm xuống, sau đó đắp chăn cẩn thận, lúc này mới đóng cửa, buồn bã rời đi.
HẾT CHAP 39
Mục lục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...