Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lúc này, Heinz bước tới, nhìn nụ cười trên mặt Antinogen, không khỏi nhíu mày: “Thật không nghĩ tới, cậu ấy có thể làm em cười.”
Antinogen liếc mắt nhìn y, hờ hững nói: “Bởi vì trái tim cậu ấy trong sáng, lại ấm áp.”
Heinz bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy em không chấp nhận anh, chẳng lẽ do trái tim anh quá cứng rắn, lại tàn ác sao?”
“Không.” Antinogen quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. “Thực sự em biết rõ anh, vì tính cách của chúng ta giống nhau, đều có sự quả quyết giống nhau. Anh với em đều cho rằng, chỉ cần để đạt được mục tiêu của chính mình, sử dụng thủ đoạn nào cũng được cả. Cho nên, đó không phải điều quan trọng.”
“Đúng vậy.” Heinz thoải mái. “Bằng không làm sao lúc trước khi chúng ta mới quen đã có thể bắt tay hợp tác rồi.”
Antinogen bình tĩnh mà nói: “Heinz, em không có thời gian cũng không có sức lực để nói đến chuyện tình cảm. Huống hồ, thân thể em như vậy, dù có yêu thì sẽ thế nào đây? Chẳng lẽ có thể lên giường làm tình với anh sao?”
Heinz lập tức tiến lên, thân thể cao to cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy người gầy yếu tái nhợt kia, ôn nhu ghé vào lỗ tai hắn nói: “Được rồi, được rồi, Antinogen thân yêu, anh biết được suy nghĩ của em. Dù thế nào đi nữa, anh sẽ ở bên em. Có làm người yêu hay không không quan trọng. Chúng ta có chung sự nghiệp, cùng nhau hợp tác, đây mới là phương thức biểu đạt tình cảm của hai chúng ta, không phải sao?”
Antinogen trầm mặc một hồi, thở dài: “Không phải anh có Jack rồi sao?”
Heinz cười nói: “Không ảnh hưởng tới vị trí của em trong lòng anh.”
Vừa mới nhắc thì cửa phòng bỗng nhiên mở, Jack đẩy một chiếc xe lăn tiến vào, lập tức thấy được cái màn ôm nhau tình cảm của bọn họ. Sắc mặt hắn hơi đổi, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Lăng Tử Hàn nghe được động tĩnh, vì vậy hơi hơi nghiêng mặt, mở mắt nhìn.
Jack nhìn hai người đàn ông không coi ai ra gì kia, nét mặt không hề biểu lộ gì, nhưng có thể thấy được trong mắt sự tức giận.
Heinz đưa lưng về phía hắn, không thấy người, tuy rằng nghe được tiếng mở cửa, nhưng không hề nhúc nhích, hiển nhiên rất quý trọng cái ôm này. Toàn bộ người Antinogen đều nằm trong lòng y, càng không thể nhìn thấy gì, thậm chí không nghe được cả tiếng mở cửa.
Jack nhìn tấm lưng rộng của Heinz, nhìn đôi tay nhỏ dài của Antinogen vòng qua ôm lấy thắt lưng của y, lòng đố kị thiêu đốt hừng hực trong lòng, quả thực không thể khắc chế.
Lăng Tử Hàn nhìn cảnh tượng trước mắt, suy nghĩ càng lúc càng tỉnh táo, trong lúc nhất thời suy nghĩ biến đổi, tính toán suy diễn quan hệ phức tạp của ba người bọn họ.
Từ lúc bắt đầu, cậu đã thấy nghi ngờ, nếu như người ngồi trên xe lăn này chính là Antinogen, chỉ sợ những tình báo trước đây đều không xác thực. Sát khí trên người cùng cực đoan trong lòng của người này hoàn toàn kém xa Heinz, sao lại là thủ lĩnh của “Founder”? Chẳng lẽ là Antinogen cố ý giả vờ trước mặt mình? Hay vì yêu mà Heinz cố ý để hắn lên, đặt lên trước mình, tình nguyện làm nhân vật số 2? Jack rốt cuộc có biết nội tình hay không? Hắn thật sự rất yêu Heinz nên bất chấp? Có đúng hắn là người của CIA phái tới hay không? Nếu như vậy, tình cảm mà hắn dành cho Heinz thật sự là yêu? Hay là có dụng ý khác? Heinz thật sự tín nhiệm hắn?
Vốn kế hoạch hành động lần này là chỉ cần nhìn thấy Antinogen, cậu phải lập tức phát tín hiệu. Nhưng hiện giờ nghi ngờ chất chồng trong lòng cậu, cậu chưa nắm rõ bất kì việc gì. Kế hoạch được giao cho cậu là bắt nhân vật số 1 của “Founder”, chứ không đơn thuần là nhằm vào một mình Antinogen. Như vậy, đến cuối củng ai mới thực sự là mục tiêu của cậu?
Suy nghĩ của cậu không ngừng biến đổi, nhanh chóng khiến thần kinh não yếu đuối bất kham liên tục bị tàn phá của cậu bắt đầu kêu gào đòi đình công. Chỉ trong chốc lát, cậu cảm thấy thiên toàn địa chuyển, trước mắt mờ mịt, liền nhắm mắt lại.
Jack nhìn người chuẩn bị ngã gục cùng hai người kia, rốt cục không dám lỗ mãng, liền phụng phịu bước ngang qua hai người kia, từ trên giường ôm lấy Lăng Tử Hàn, đặt cậu ngồi lên xe lăn.
Lăng Tử Hàn cảm thấy rất mệt, nhưng khó có cơ hội được nhìn toàn cảnh khu nhà này, cậu không thể bỏ qua. Cậu nỗ lực chống đỡ, ngồi xuống xe lăn.
Lúc này, rốt cục Heinz chú ý tới người mới tới không phải thuộc hạ bình thường của mình mà là Jack. Y buông Antinogen ra, chậm rãi đứng thẳng lên, mỉm cười nói: “Jack, em về rồi sao?”
Sắc mặt Jack ủ dột, yên lặng gật đầu.
Heinz đối với phản ứng của cậu nhìn như không thấy, chỉ thân thiết mà nói: “Chuyến đi này có chút khổ cực. Mọi việc đều ổn cả chứ?”
“Ừ!” Jack thấy phản ứng của y dường như không có việc ấy, chính mình cũng không tiện chuyện bé xé ra to, vì vậy buộc khuôn mặt của mình phải hòa hoãn xuống, hờ hững nói. “Rất thuận lợi.”
“Vậy là tốt rồi.” Heinz thật cao hứng, chuyển tới phía sau xe lăn của Antinogen. “Chúng ta đi ra ngoài uống trà, Jack, em cũng đi nào.”
Jack nói rằng: “Ừ!”, liền đẩy xe của Lăng Tử Hàn đi theo y.
Lăng Tử Hàn tựa đầu vào lưng ghế, chậm rãi mở mắt ra, nhìn con đường phía trước.
Bọn họ từ cửa hông của tòa nhà ra ngoài, đi qua một hành lang gấp khúc thật dài lại rất tinh xảo tới trước một căn nhà gỗ trong rừng.
Ở đây y sơn diện thủy (đối núi diện nước), phong cảnh động lòng người. Trước căn nhà có một cái bàn đặt ngay bãi biển cát trắng, chung quanh là biển hoa, mỹ đến kinh tâm động phách.
Bọn họ tới trước bàn, Heinz cùng Jack vừa ngồi xuống ghế, lập tức có người từ trong nhà bước ra, đặt lên trà cụ đủ loại kiểu dáng.
Antinogen thân thiết mà nói: “Jones không thể uống đồ uống có kích thích, cho cậu ấy nước lọc đi, nước ấm một chút.”
Người nọ lập tức cung kính: “Rõ!”Sau đó đặt trước mặt Lăng Tử Hàn một cái ly, rót vào ít nước ấm.
Heinz cùng Antinogen uống hồng trà, Jack uống bia.
Lăng Tử Hàn nhìn mặt hồ trước mặt, cùng với đỉnh núi bờ bên kia bờ bên kia. Qua hết những ngọn núi nhỏ đó, chính là biển rộng bao la.
Thế giới an tĩnh cực kỳ, ánh nắng xuyên thấu qua những dây nho trên đầu bọn họ, loan xuống mặt đất những chiếc bóng. Có không ít người cảnh giới chung quanh chỗ bọn họ, nhưng không tỏ ra chút khí tức kịch liệt nào cả. Bọn họ bốn người ngồi ở đó, bầu không khí rất hài hòa.
Antinogen nhìn phong cảnh trước mặt, sau đó nhìn Lăng Tử Hàn.
Khuôn mặt Lăng Tử Hàn hơi nghiêng qua một bên, ngửa đầu đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, khóe miệng giương lên một nụ cười thích thú.
Antinogen cũng cười.
Heinz nhìn hắn cười, lập tức hài lòng, kề sát vào người hắn nói: “Jones hẳn là thành công đầu tiên của em phải không?”
“Hiện tại nói vậy có hơi sớm.” Antinogen rất lý trí lãnh tĩnh. “Đương nhiên, tình huống rất thuận lợi. Hai ngày qua em đã thảo luận với chuyên gia, cho rằng bọn em không chỉ làm thí nghiệm lâm sàng mà còn phải hỗ trợ thêm về mặt tâm lý. Thí dụ như, cố gắng khiến Jones cảm thấy vui vẻ.”
Heinz nghiêm túc lắng nghe hắn nói. Antinogen nói đến những vấn đề này chẳng khác gì đang đề cập đến mấy thí nghiệm trên động vật cả. Điều này làm cho y yên tâm.
Ánh mắt nóng rực của Antinogen khi nhìn người Trung Quốc kia khiến y kinh hãi, hiện tại y đã rõ, ánh mắt đó tựa như đang nhìn chiến lợi phẩm mà mình cố gắng hết sức có được, là tác phẩm nghệ thuật trân quý, tựa như lúc trước khi tổ tiên của bọn họ qua quốc gia khác mà nhìn thấy những thứ kỳ lạ trong viện bảo tàng vậy.
Jack nhìn bọn họ, trong lòng phức tạp vô cùng, như sóng dữ cuộn trào, nhưng nét mặt lại thể hiện vô cùng thờ ơ, chỉ là trầm mặc uống từng hớp bia.
Antinogen nhìn dung nhan an tĩnh của Lăng Tử Hàn. Sự gầy gò cực độ này khiến cằm của cậu nhọn hơn, cổ có vẻ thon dài, môi không có huyết sắc cùng chiếc mũi càng thêm thẳng, hai hàng lông mày thanh tú, khuôn mặt tái nhợt, trong ánh nắng vàng nhạt tựa như một thiên sứ không phạm vào khói lửa nhân gian.
Hắn nhẹ giọng nói với Heinz: “Jones rất đáng quý, tâm tư của cậu ấy rất tinh thuần. Nếu một người trong lòng có dục vọng cường liệt, trong đầu sẽ có rất nhiều tạp niệm, tựa như những tạp chất lẫn trong một ly nước trong, sẽ không thể thực hiện được những chuyện tinh vi như vậy. Tuy rằng Jones đã trưởng thành, nhưng dường như chưa từng bị ô nhiễm qua, đây là điều rất khó có được. Em nghĩ, có thể liên quan đến việc tu luyện huyền bí của Đông Phương chăng?”
Heinz tán thành, gật đầu: “Đúng vậy, tâm linh của cậu ấy chẳng khác gì một đứa bé, hơn nữa là một đứa bé rất ngoan.”
Jack ngửa đầu uống hết ly bia, sau đó gọi thêm ly thứ hai.
Heinz lấy tay đè lại tay hắn, quan tâm nói: “Đừng uống nhanh như thế, từ từ rồi uống.”
Jack nghe thanh âm ôn hòa của y, trong lòng ấm áp, nhất thời dễ chịu hơn nhiều. Hắn mỉm cười gật đầu, đặt lại ly bia trên bàn.
Trong ánh nắng ấm áp, Lăng Tử Hàn cảm thấy thân thể đau đớn uể oải dần dần dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu mở mắt, cầm lấy ly nước trên bàn uống một hớp, sau đó đưa mắt nhìn biển rộng xa tít đằng sau núi.
Đội thuyền đánh cá vẫn đang đậu ở đó để đánh bắt cá tuna. Từ đây nhìn qua, những chiếc thuyền đó chẳng khác gì những mô hình đồ chơi, chỉ đặt ở ngoài khơi, ngay cả động cũng không hề động đậy.
Một lát sau, cậu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người trên xe lăn, lễ phép mà hỏi thăm: “Xin hỏi, phải xưng hô thế nào với anh?”
Người nhìn qua rất giống bệnh nhân kia khoái trá cười rộ lên, vươn tay về phía cậu: “Có thể gọi tôi là Antinogen.”
HẾT CHAP 21
Mục lục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...