Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Đợi lúc Lăng Tử Hàn tỉnh lại, trước mặt cậu chẳng phải là một thế giới mới mẻ gì, mà chỉ là một không gian đen khịt.
Cậu không động đậy, chỉ bình tĩnh tiếp nhận không gian chung quanh.
Toàn thân cậu bị trói lại, mắt bị bịt kín, được đặt trong một trong không gian nhỏ hẹp, nơi cậu nằm cứ liên tục bị xóc nảy. Từ những điều này có thể kết luận, cậu đang nằm trong xe, và xe đang chuyển động.
Cậu không nghe được bất kì tiếng động nào cả, cũng không nhìn thấy được bất kì cái gì. Sự yên lặng này khiến cậu không thể phán đoán được thời gian. Cậu vẫn còn trong trạng thái mệt mỏi rã rời, vì vậy chậm rãi điều tức, để thân thể mau chóng khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh.
Qua thật lâu, dường như xe hơi ngừng lại, sau đó, cậu cảm nhận được mình bị nâng lên, sau đó bị khiêng đi một đoạn, thẳng, rồi lại quẹo, tiếp đó bị đặt xuống.
Không lâu sau, cậu cảm nhận được một gia tốc rất nhanh và mạnh, khiến cho máu trong toàn thân cậu bị lực hút mạnh đó hấp thụ, cảm giác đột ngột này khiến cậu trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa.
Máy bay cất cánh.
Trong lúc hỗn loạn, có người cởi bỏ khăn bịt mắt của cậu xuống. Cậu nhắm mắt lại một hồi, sau đó từ từ mở ra, lúc này mới phát hiện, cậu đang nằm trong một cái rương, mà bên cạnh người có một người đang đứng nhìn cậu, chắc đó chính là Heinz.
Y mang tướng mạo của người Đức điển hình, cao to, thân thể cường tráng, ngũ quan rõ ràng, mái tóc dài màu nâu, thẳng và mượt, đôi mắt màu xanh lam vô cùng xinh đẹp, trong nụ cười lại tỏa ra sự lãnh khốc mơ hồ.
Lăng Tử Hàn yên lặng nhìn y, không hề lên tiếng.
Heinz vô cùng hứng thú đáp trả ánh mắt của cậu, một lát mới cười nhíu mày: “Jones, cậu rất ngang bướng, tôi rất thích. Hy vọng cậu có thể tiếp tục như vậy, ngàn vạn lần đừng dễ dàng tan vỡ.”
Lăng Tử Hàn dường như bị thái độ đó của y làm cho ngờ ngàng, đành buông tay, nhắm hai mắt lại, lạnh lùng mà nói: “Anh rốt cục muốn làm gì chứ? Lẽ nào anh bắt cóc tôi để đùa giỡn với tôi thế này thôi sao?”
“Không, không, đương nhiên không phải.” Heinz nghiêm túc nói. “Là muốn mời cậu tham gia vào công việc của chúng tôi.”
Lăng Tử Hàn hồ nghi mở mắt ra: “Công việc của các anh? Công việc gì?”
Heinz phất tay một cái, bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện hai người đàn ông to cao lực lưỡng, nâng Lăng Tử Hàn ngồi dậy, tháo dây trói cho cậu.
Lăng Tử Hàn miễn cưỡng đứng lên, lung lay người bước ra khỏi cái rương.
Máy bay này cũng không lớn, có lẽ là một chiếc thủy phi cơ. Cậu cố gắng bước hai bước qua một bên, vô lực ngồi xuống chiếc ghế gần đó, lúc này mới thở dài một hơi.
Bị trói lâu như vậy, huyết mạch vẫn còn tắc, toàn thân cậu tê dại, lúc này chợt mở trói, lại khiến toàn thân đau đớn vô cùng.
Quần áo cũ đã bị xé bỏ, đây là bộ quần áo mới mà bọn họ đã thay cho cậu, là loại quần áo của bọn chúng. Nói chung mấy việc này cũng không có gì đáng kể, cậu cũng chẳng còn sức để tính toán với bọn chúng việc này nữa.
Heinz ngồi đối diện với cậu, yên lặng mà nhìn cậu, dường như đang quan sát đến biểu hiện của cậu. Cậu dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, nỗ lực nhẫn nại chịu cơn đau đớn toàn thân.
Một lát sau, có người vỗ nhẹ vai cậu. Cậu mở mắt, thấy một người đàn ông đang cầm một ly sữa bò, đặt trước mặt cậu.
Cậu nhận cái ly, vì đôi tay không còn lực nên lúc cầm có chút run, nhưng cũng cố gắng cầm ly đặt lên miệng, chậm rãi uống hết.
Heinz thoả mãn gật đầu.
Máy bay bay thẳng về phía tây, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua màn cửa sổ tiến vào trong thân máy bay, chói mắt vô cùng.
Lăng Tử Hàn nghiêng đầu, dường như muốn né tránh những tia sáng này, hiển nhiên không hề hứng thú với cảnh vật thiên nhiên bên ngoài.
Heinz đưa tay kéo màn lại.
Lăng Tử Hàn hơi nhíu mày, rồi thả lỏng toàn thân.
Heinz lúc này mới mỉm cười hỏi: “Đỡ chút nào không?”
Lăng Tử Hàn phút chốc mở mắt ra, phảng phất như giờ mới nhớ lại được tình cảnh hiện giờ của mình, nhất thời tức giận nói: “Các anh rốt cục muốn cái gì hả? Nói thì nói thẳng ra đi, đừng có không rõ ràng mà dằn vặt tôi như thế. Tôi chỉ là một phóng viên, lại không liên quan đến kinh tế, chính trị, chỉ đơn giản viết bài giới thiệu cho mọi người biết về phong cảnh khắp nơi, chưa từng đề cập đến đời tư của bất kì ai, rốt cục động tới chỗ nào của bên anh chứ? Nếu không có gì ngại thì nói thẳng ra đi, để tôi có chết cũng biết rõ nguyên nhân.”
Heinz cười ha ha: “Tốt, y như một chú báo nhỏ vậy, tôi rất thích những người trẻ tuổi kiên cường như cậu. Nói thật, từ trước tới nay chưa có một ai giống như cậu, cậu chính là một cực phẩm.”
Lăng Tử Hàn tức giận đến mức phỉ báng: “Đồ biến thái!”
Heinz cười vô cùng hài lòng, trên gương mặt tuấn lãng mang thần thái phi dương: “Jones, lá gan của cậu quả thật rất lớn, rất tốt rất tốt, rất dễ thương. Tôi chính là ghét nhất mấy loại người vừa nhìn thấy chúng tôi liền lập tức mê đắm. Có người nói người Trung Quốc rất chú ý đến khí phách của mình, cho rằng bị khuất phục bằng vũ lực chính là sỉ nhục bản thân mình. Về điều này thì rất giống với người Arya của chúng tôi.”
“Đúng, đó gọi là “Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.”. Nói chung, anh đừng dài dòng vậy nữa, cũng đừng có làm bộ. Muốn giết thì cứ giết, tôi tuyệt không thông đồng làm bậy với các anh đâu. Hừ, đơn giản là chết thôi, có gì đặc biệt đâu?” Lăng Tử Hàn bình tĩnh nói, sau đó dựa vào ghế nằm xuống. Cậu đã thể hiện thái độ buông tay rất rõ ràng, không muốn liên quan gì tới loại người không nói lý lẽ này.
Heinz nhìn hành vi mang tính trẻ con của cậu, không khỏi nhịn cười: “Yên tâm, tôi sao làm hại tới cậu được chứ? Sao rồi, Jones, mệt à?”
Lăng Tử Hàn không để ý đến y, vừa làm bộ ngủ vừa gợi lại tư liệu trong não.
Tên người Đức này cậu có xem qua tư liệu một lần, có người nói y chính là trợ thủ quan trọng của Antinogen, là nhân vật số 2 của ‘Founder’, có địa vị vô cùng cao trong tổ chức khủng bố này.
Tư liệu liên quan đến y rất lẻ tẻ, là do mấy người nằm vùng thuộc các quốc gia khác nhau lần lượt đưa tin về, chia thành các mảng, hơn nữa cách nói cũng không đồng nhất. Chuyên gia phân tích tình báo của Bộ Quốc An chỉ có thể miễn cưỡng kết nối các thông tin lại thành một bảng mang tính hình thức, không có ghi chú rõ ràng cụ thể, cũng không thuyết phục cho lắm.
Nói chung, toàn bộ phải do Lăng Tử Hàn tùy cơ ứng biến.
Heinz thấy cậu không hé răng, liền cầm lấy cái chăn ngay trên tay ghế, cẩn thận tỉ mỉ đắp cho cậu.
Người này là vật thí nghiệm cao cấp nhất mà khó khăn lắm bọn họ mới tìm được suốt từ trước tới nay, nhất định không thể phá hủy được.
Trong cabin rất an tĩnh, thỉnh thoảng có người qua lại, nhẹ giọng dùng tiếng Đức xin chỉ thị của Heinz. Thanh âm của bọn họ rất thấp, Lăng Tử Hàn chỉ có thể nghe được tiếng được tiếng mất.
“Âu Dương Hào Sinh … Tập đoàn Âu Dương … Bán phá giá cổ phiếu … Thị trường chứng khoán rung chuyển … Mượn tiền chỗ ngân hàng đại quy mô … Đối phương yêu cầu … được nói chuyện với Âu Dương Hào Sinh …”
Tuy rằng chỉ nghe được một chút, nhưng cũng có thể hiểu rõ, Âu Dương Hào Sinh đúng thật nằm trong tay bọn họ. Chỉ là, vì sao Heinz lại yên tâm nói những chuyện như thế này khi có cậu bên cạnh? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là, y không hề có ý định để Lăng Tử Hàn sống mà trốn ra ngoài.
Máy bay trong không trung chừng 1 giờ đồng hồ, chuẩn bị hạ cánh.
Heinz săn sóc mà nói: “Jones, sắp hạ cánh rồi, nâng ghế ngồi dậy đi, để tránh nguy hiểm.” Sau đó, y bắt đầu nâng ghế lên.
Lăng Tử Hàn không để ý đến y.
Một người đàn ông bên cạnh đỡ cậu ngồi dậy, dựa vào chiếc ghế ngồi.
Lăng Tử Hàn căn bản không thèm nhìn đến người đối diện mình, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Biển rộng mênh mông, xuất hiện một hòn đảo nhỏ, núi đá cùng cây cỏ giao lại với nhau bao bọc thành một vòng cung, ở giữa có một chiếc hồ lớn, một bên là hình cung, một bên là đường thẳng, hai bên hình cung vươn ra, nhìn từ trên cao, rất giống cây dây cung chuẩn bị bắn tên. Trên đảo có rất nhiều tòa nhà, rải rác trong rừng, chỉ lộ ra vài bức tường trắng hoặc nóc nhà ngói nâu. Toàn bộ hòn đảo rất giống một thánh địa nghỉ dưỡng.
Heinz nhìn cậu cười nói: “Đảo này gọi là Gong (Cung Đảo), là đảo tư nhân, do tôi mua. Sao? Đẹp không?”
Lăng Tử Hàn vẫn không thèm để ý đến y.
Heinz chỉ là mỉm cười, cảm thấy thú vị nhìn cậu.
Máy bay bay thẳng vào trung tâm đảo, đến chiếc hồ lớn, đáp trên mặt nước.
Vài chiếc canô từ trên bờ chạy tới.
Heinz đưa tay vô vỗ vai Lăng Tử Hàn: “Được rồi, Jones, chúng ta xuống thôi.”
Lăng Tử Hàn chậm rãi đứng dậy, theo bọn họ xuống máy bay. Mấy người kia sợ thân thể cậu không tốt, không thể đứng thẳng, nên vươn tay đỡ cậu, sau đó để cậu ngồi xuống canô.
Canô lập tức chạy về hướng bờ.
Heinz đứng ngay phía trước, canô chạy nhanh khiến tóc y tung bay trong gió, tựa như một lá cờ xinh đẹp. Y đứng thẳng người ở đó, thân thể cao to tản ra mị lực mê người.
Lăng Tử Hàn lạnh lùng đánh giá chung quanh, chỉ thấy dọc theo đứng không ít người, dường như nghênh tiếp bọn họ. Những người đó tất cả đều mặc đồ đen, trong tay cũng không có cầm vũ khí, nhưng vẫn tản ra cảm giác nguy hiểm.
Nhìn không ra được ai với ai, hiện nay cũng không thể đoán được Âu Dương Hào Sinh có ở đây hay không.
Canô đến bờ thì dừng lại.
Lúc này, mấy canô khác cũng tới nơi. Tất cả người trên máy bay đều tới bờ, nên máy bay lập tức cất cánh, bay về hướng đông.
Heinz là người đầu tiên bước lên bờ.
Có một người đang đứng chờ trong đoàn người bước ra, ôm chặt lấy y.
Heinz hôn lên môi hắn.
Hai người kích tình hôn nhau thật lâu.
Người chung quanh đều nở nụ cười, có người còn huýt sáo, sau đó mọi người đều vỗ tay.
Lăng Tử Hàn đánh giá người kia.
Tóc hắn màu bạch kim, khuôn mặt bị Heinz che khuất, nhìn không được rõ, chỉ có thể thấy vóc người hắn thon dài cân xứng, ẩn chứa sức bật cường đại, vừa nhìn liền biết không phải kẻ kẻ đầu đường xó chợ.
Một lúc lâu, hai người mới buông nhau ra.
Heinz đứng thẳng người, nhìn quét qua tất cả người trên bờ.
Có người hét lớn một tiếng: “Nghiêm.”
Hành động mọi người đều nhịp, lập tức nghiêm, cánh tay phải giơ lên, vươn về phía trước.
Lăng Tử Hàn cảm thấy như mình vừa bước vào một bộ phim điện ảnh về thế chiến thứ hai vậy. Cách chào này y chang như chào theo nghi thức quân đội của người Đức hơn 100 về trước. Giờ đây cậu đã hiểu rõ tất cả.
Bọn họ không phải phân tử khủng bố bình thường.
Bọn họ là Đảng Quốc Xã mới.
HẾT CHAP 13
Mục lục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...