Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Thời gian từng giây một trôi qua.

Bên trong rất an tĩnh, những vị “Bác sĩ” này dường như đã quá quen thuộc với sự thống khổ mà bệnh nhân phải trải qua, nên chỉ chuyên tâm nhìn màn hình trước mắt mình, trên đó không ngừng xuất hiện các số liệu hay hình ảnh.

Qua một hồi lâu, có người “Ồ” một tiếng, nhẹ giọng nói rằng: “Phản ứng người này không giống như những người trước.”

Lập tức có người phụ họa: “Đúng vậy, rất kỳ lạ. Chẳng lẽ là hệ thần kinh của người phương đông có cấu tạo gì đó đặc biệt hay sao?”

Người không mang khẩu trang kia đang nhìn màn hình trên đài công tác, sau đó hỏi: “Hiện tại đang ở cấp mấy?”

“Cấp 4.” Vị “Bác sĩ” đứng bên cạnh cái máy lớn bình thản nói.

Người nọ có chút suy tư, liền nói: “Tăng đến cấp 5.”

Vị “Bác sĩ” kia không nói gì thêm, bình tĩnh mà nhấn thêm mấy cái nút trên máy.

Thân thể Lăng Tử Hàn đã bắt đầu co giật, đau đớn quỷ dị kịch liệt khó có thể hình dung khiến cậu không thể nào thở được. Trong đầu cậu dần xuất hiện ảo giác, trước mặt cậu xuất hiện một số bóng đen có khuôn mặt dữ tợn bay qua bay lại trong không trung đổ ập vào người cậu.

Dần dần, những đường cong đang vận hành bình ổn trên màn hình các máy bắt đầu hiện ra sự nhấp nhô kịch liệt, nhưng trên đó vẫn hiện chủ yếu là những đường cong nhiều màu lộn xộn, bay lượn chung quanh không chút quy tắc ngay quang điểm.

Mấy người mặc áo blouse đều cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, trong đó có một người nhìn về phía người đang đứng trong góc nói rõ: “Ý chí của người này rất mạnh.”

Người nọ gật đầu: “Đúng vậy, cho tới bây giờ tôi cũng chưa thấy qua.”


“Trước đây khi đến cấp này, chưa có ai quá 30 phút mà không hôn mê, nhưng người này rất đặc biệt.” Người bên cạnh máy lãnh tĩnh mà nói. “Tôi thấy nên bảo hộ tính sử dụng đi.”

Người nọ suy tư: “Người Trung Quốc … Người Trung Quốc thần bí …”

Người bên cạnh máy nhìn màn hình vẫn đang hiển thị những hình ảnh không cụ thể, quay đầu hỏi những người khác: “Nhịp tim của cậu ta giờ là bao nhiêu?”

“Đang giảm, 42 nhịp/phút.”

“Huyết áp?”

“70/38.”

“Quá thấp. Hô hấp?”

“13 nhịp/ phút, vẫn đang giảm.”

“Dưỡng khí!”

Mặt nạ dưỡng khí lập tức được trùm lên miệng mũi Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy dường như bản thân đã rơi vào trong địa ngục thống khổ, cảm nhận hết toàn bộ những dày vò vĩnh viễn vô tận. Trong đầu đủ loại ảo giác ùn ùn kéo đến, khiến cậu gần như tan vỡ. Cậu không ngừng mà hít sâu, nỗ lực tập trung tinh thần, thăm dò quy luật đau đớn kéo tới, tranh thủ nghỉ ngơi trong những lúc những con sóng đau đớn dữ dội thay phiên nhau kéo tới, lập tức nghênh chiến toàn diện.

Dù biết rõ người đấu với máy đến cuối cùng chỉ có thất bại, cậu vẫn dùng hết sức lực mà chiến đấu. Bởi vì hắn cậu đã đồng ý với một người, dù thế nào cũng không buông tay.

Thế nhưng, cậu đã đồng ý với ai nhỉ?


Trong lúc hoảng hốt, cậu không nghĩ ra được người đó, không khỏi bắt đầu phân tâm, đau khổ suy tư.

Bóng tối dần dần bao phủ lấy cậu, thống khổ chậm rãi rời xa.

Màn hình đột nhiên biến thành một màu đen, tiếng kêu cảnh cáo bắt đầu phát ra từ máy cái máy của bọn họ.

Tim đập Lăng Tử Hàn chợt ngừng lại.

Lập tức, vài người kéo xe đẩy tiến đến, bắt đầu dùng thiết bị cấp cứu cứu giúp.

Người kia ngồi ở một bên xoa cằm trầm tư.

Một hồi lâu lâu, người đó nhấn cái nút trước đài.

Vài phút sau, một thanh âm trầm ổn của một người đàn ông vang lên: “Thế nào rồi?”

Người này khoái trá nói: “Anh nghĩ chúng ta đã tìm được người mà em muốn rồi.”

Thanh âm kia lập tức thể hiện hứng thú thật lớn: “Thật sao? Là người như thế nào?”

“Người Trung Quốc. Cậu ta nói cậu ta là phóng viên, những vật dụng trên người cậu ta cũng chứng tỏ cậu ta là một phóng viên của một tạp chí du lịch. Hiện tại bên anh chỉ biết đến vậy.” Người kia nhún vai. “Bất quá, phản ứng của cậu ta trên máy không giống người thường, rất kỳ lạ, sau đó anh sẽ chỉnh lý số liệu lại rồi gửi qua bên em.”

“Được.” Thanh âm kia rất ôn hòa. “Không giống người thường, bên các anh đừng phá hỏng nhanh quá đấy.”

Người này liền cười: “Không đâu, hôm nay mới là lần đầu tiên mà thôi, bọn anh chỉ muốn xem tiềm lực của cậu ta lớn đến mức nào mà thôi.”


“Ừ, trước tiên em sẽ xem tư liệu cùng số liệu của cậu ta, nếu như đúng như lời anh nói, vậy cứ đưa cậu ta tới đây.” Thanh âm kia nói xong, liền kết thúc trò chuyện.

Lúc này, những người đang cứu giúp cũng đã thấy được hiệu quả, các chỉ tiêu sinh tồn của Lăng Tử Hàn dần khôi phục lại.

Người kia tiến lên nhìn cậu, khuôn mặt tái nhợt có chút nhu nhược, nhưng rất tuấn lãng phiêu dật. Y nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt nhẹ tầng mồ hôi lạnh đọng trên khuôn mặt ấy, nói với người bên cạnh. “Hôm nay đến đây thôi, đưa cậu ta về phòng, chăm sóc cho tốt.”

“Rõ!”

Lúc Lăng Tử Hàn mở mắt ra, thì cậu đã được chuyển tới căn phòng nhỏ hồi nãy. Chung quanh vẫn là một màu cam mờ ảo, cường liệt kích thích ý nghĩ của cậu, khiến cậu nhanh chóng thoát ra khỏi bóng đem hỗn loạn.

Cậu chỉ cảm thấy toàn thân không có chút khí lực nào, sự thống khổ gian nan hồi nãy cũng đã biến mất, Cậu kinh ngạc nhìn trần nhà bằng đất badan trước mặt, sau đó nhắm hai mắt lại, bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng cảm giác khi thử nghiệm loại máy hồi nãy.

Hiện tại cậu đã rõ được, loại máy mà Đồng Duyệt sử dụng hoàn toàn khác với loại máy này, cậu có thể cảm nhận rõ được điều đó, máy của Đồng Duyệt chỉ là loại máy đời đầu mà Antinogen nghiên cứu chế tạo ra. Còn này, khi đối diện với loại máy chân chính, so với máy của Đồng Duyệt là hai loại hoàn toàn khác nhau, không chỉ có uy lực thật lớn, mà còn không thể chê vào đâu được. Đây không phải là thứ mà người bình thường có thể chống lại.

Cậu không thèm nghĩ đến việc mình có thể chống đỡ được bao lâu, chỉ là chậm rãi dồn khí đan điền, điều chỉnh hơi thở.

Từ nhỏ cậu đã luyện qua công pháp phật gia, sau đó luyện qua yô-ga, những tâm pháp này đều giúp cậu điều chỉnh kinh mạch, giúp đại não thanh tỉnh, tinh thần bình tĩnh, có thể nói là hỗ trợ cho cậu rất tốt trong việc chống đỡ tiếp tục.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng mở ra, người kia đi đến, ngồi vào bên giường, ôn hòa mà cười nói: “Nào, đến đây ăn chút gì đi.”

Lăng Tử Hàn mở mắt ra nhìn hắn một chút, sau đó lại nhắm mắt lại.

Người nọ cũng không tức giận, trái lại tiến lên đỡ cậu ngồi dậy. Lập tức, nhét một cái gối đầu phía sau lưng cậu, giúp cậu dựa vào đó.

Lăng Tử Hàn mở mắt ra một lần nữa, hoang mang hỏi: “Các người rốt cuộc là ai? Đến tột cùng muốn làm gì?” Thanh âm cậu rất thấp, có vẻ hữu khí vô lực.

Người nọ mỉm cười, trốn tránh không đáp, chỉ nói: “Chúng ta làm quen một chút đi, tôi tên Rudolph Von Heinz.”

“Thì ra … anh xuất thân từ quý tộc Đức.” Lăng Tử Hàn mệt mỏi rã rời nói. “Đừng nói tôi bị các anh bắt cóc đó.”


Heinz cười gật đầu: “Chỉ sợ là như vậy.”

“Tại sao?” Lăng Tử Hàn không hiểu. “Cướp tài sản? Nhà của tôi không có tiền. Hay xuất phát từ nguyên nhân chính trị? Trung Quốc có xung đột gì với Đức hay sao? Hình như cho tới nay quan hệ rất tốt mà. Tôi chỉ là một người phóng viên, hoàn toàn không quen biết gì với các anh, cũng không có thù oán gì cả, vì sao lại bắt cóc tôi chứ?”

Heinz buồn cười: “Ừm, cậu rất thông minh, vừa cái đã có thể đưa ra hết những nguyên nhân bắt cóc thông thường rồi. Cậu đi du lịch khắp thế giới, trước đây có từng gặp qua nguy hiểm nào không?”

Lăng Tử Hàn do dự, một lát mới nói: “Tại St. Paul Brazil, có gặp một trận tập kích giữa cảnh sát và xã hội đen, hai bên đang bắn nhau.”

Heinz ôn hòa gật đầu: “Vậy cũng coi như là nguy hiểm rồi. Lúc đó cậu có sợ không?”

Lăng Tử Hàn không có cả khí lực để lắc đầu, chỉ có thể nhẹ nhàng mà nói: “Không thấy sợ, chỉ cảm thấy lúc đó muốn tìm cách quay về khách sạn rồi ở yên trong đó, vậy sẽ không sao.”

“Tốt, rất bình tĩnh, rất tốt.” Heinz khen ngợi cười, rồi ra hiệu với người bên cạnh y.

Có một người đàn ông bưng một cái chén đến trước mặt Lăng Tử Hàn, định đút cho cậu ăn.

Lăng Tử Hàn lạnh lùng nhìn cái thìa đặt trước mặt mình, không thèm há miệng.

Heinz lắc đầu: “Được rồi, cậu trai à, không ăn cơm không ổn đâu. Cậu chắc cũng có kỳ vọng giống chúng tôi mà thôi, cố gắng bảo trì thể chất khỏe mạnh, vậy mới có lợi với bản thân cậu.”

Lăng Tử Hàn phẫn nộ nhìn y một cái, thanh âm yếu ớt: “Không có khẩu vị.”

“Trên phương diện y học nói tới, việc mất khẩu vị hiện tại của cậu là do nguyên nhân về mặt tinh thần, không phải về mặt sinh lý. Trên thực tế, cậu cần bổ sung nhiệt lượng cùng dinh dưỡng.” Heinz ung dung nói. “Không muốn để chúng tôi dùng biện pháp cưỡng chế chứ?”

Lăng Tử Hàn dường như rất tức giận, nhưng không thể làm gì khác, chỉ có thể mở miệng, bỏ cái thứ cháo chẳng biết là cháo gì nhưng cũng biết là có dinh dưỡng vào miệng rồi nuốt xuống.

Heinz rất thoả mãn, cười nói ôn hòa: “Cậu trai trẻ, nghỉ ngơi cho thật tốt đó nha, sau khi tỉnh lại cậu sẽ phát hiện, đây không phải ác mộng mà cậu hằng tưởng tượng đâu, mà hiện ra trước mặt cậu, là một thế giới hoàn toàn mới mẻ.”

HẾT CHAP 12

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui