Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Uẩn Tú sơn trang.
Tiếng bước chân ung dung bình thản vang lên bên ngoài cánh cửa đóng kín, Mộ Huyền Linh mặt mày khẽ động, đụng phải Nam Tư Nguyệt đang đẩy cửa vào.
Không, Thiên Mệnh Thư.
Khuôn mặt tuấn tú thanh tuyển của hắn hàm chứa ba phần nụ cười, một thân khí độ thanh phong lãng nguyệt, sau khi ký ức Thiên Mệnh Thư giác tỉnh, lực lượng hắn cũng nhanh chóng khôi phục, thậm chí áp chế Mộ Huyền Linh, mang nàng nhốt cấm ở trong Uẩn Tú sơn trang, cách tuyệt liên hệ cùng thế giới bên ngoài. Nam Tư Nguyệt khôi phục ký ức cùng lực lượng, nhìn giống như ngày xưa một bộ dạng ôn nhu nho nhã, nhưng nếu nhìn kỹ vào mắt, lại sẽ phát hiện bên trong đôi mắt minh nhuận của hắn không có nửa điểm ý cười cùng ấm áp, đó là vô tình vô dục thờ ơ với mọi thứ.
Hệt như Thần minh giống nhau xa không thể với.
"Linh Nhi" Thần minh cười nhạt mà gọi tên của nàng.
Mộ Huyền Linh lạnh lùng nhìn hắn: "Nam Tư Nguyệt, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Những ngày này nàng nỗ lực hồi tưởng, lại trước sau không thể nhớ được ký ức của vạn năm trước, nàng từ đâu mà đến, vì sao rơi vào ngủ say, mọi thứ đều giống như bị mê vụ bao phủ. Nàng tự nhiên biết Thiên Mệnh Thư tồn tại, hắn cùng nàng đều là hỗn độn chí bảo, nhưng một thứ ở trên trời một thứ ở dưới đất, dường như chưa từng gặp mặt qua. Nàng đã không thể nhớ Thiên Mệnh, lại như cũ gọi hắn là Nam Tư Nguyệt. Nhưng nàng cũng biết, Nam Tư Nguyệt trước mắt này đã không phải cái công tử ôn nhu lương thiện quá khứ nữa, nàng cũng vô pháp lần nữa đối hắn lộ ra mặt mày tươi cười.
Nam Tư Nguyệt đối với lạnh lùng của nàng không để bụng, hắn ngồi xuống ở trước mặt nàng, tay dài xinh đẹp thon thả đưa lên gò má nàng, bị nàng tránh đi nhìn sang chỗ khác. Nam Tư Nguyệt nhàn nhạt mỉm cười: "Nàng vì sao cáu giận ta? Ta làm vậy cũng là bảo hộ nàng, Tiên Minh bất quá muốn lợi dụng nàng đối phó Ma Tôn, Nhân tộc đó sống chết, cùng nàng có can hệ gì, dù cho là bởi vì Tạ Tuyết Thần, nhưng hắn đã chết rồi, nàng lại hà tất vì một cái người chết, làm những chuyện không có ý nghĩa đó".
Mộ Huyền Linh lạnh lùng nói: "Ta muốn làm gì là chuyện của ta, cùng ngươi lại có quan hệ gì!"
Nam Tư Nguyệt nói: "Tình ý của ta đối với nàng, nàng chẳng lẽ chưa từng minh bạch?"
"Thiên Mệnh vô tình, coi vạn vật như chó ngu ngốc, ngươi làm sao có thể hiểu được tình yêu là gì?" Mộ Huyền Linh khịt mũi khinh bỉ.
Nam Tư Nguyệt mỉm cười nâng một lọn tóc của nàng lên chơi đùa, ý vị thâm trường nói: "Hỗn Độn Châu có thể có tình, vì sao Thiên Mệnh Thư không thể?"
Mộ Huyền Linh nhất thời á khẩu, mặt lạnh lùng muốn từ trong tay hắn giật lại tóc của mình. Nam Tư Nguyệt nới lỏng sợi tóc đen, ngược lại nắm lấy cổ tay nàng, khàn giọng nói: "Linh Nhi, ta nguyên bổn cầu, chỉ có trăm năm ở bên nhau".
Mộ Huyền Linh sững sờ, người trước mặt này, dường như lại biến thành Nam Tư Nguyệt quá khứ rồi...
"Nhân tộc thọ mệnh ngắn ngủi, lại có thể đời đời kiếp kiếp luân hồi, ta chỉ cầu một đời, chẳng lẽ quá nhiều sao?" hắn nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng chất vấn.
Mộ Huyền Linh trầm mặc một hồi mới nói: "Thiên Mệnh, ngươi chung quy không hiểu tình yêu".
Nam Tư Nguyệt lặng lẽ nhìn nàng.
Vạn năm trước, nàng cũng từng nói như vậy.
Nàng vì giúp người đó báo thù, giết lên Thiên Cung, bên trên Hi Hòa Thần điện, chúng thần hoảng sợ run rẩy thỉnh Thiên Mệnh, nhưng lần đó, hắn không có đồng ý.
Hắn chỉ là lạnh lùng nói — đây chính là đại giá trấn áp Thiên đạo tử a.
Có tất cả, tất có mất đi, đây là Thiên đạo. Kì thực đại giá mệnh vận trước nay không phải hắn quyết định, tất cả tự có Thiên đạo an bài.
Hắn ngoảnh mặt làm thinh, nhìn nàng mang Thần giới gần như lật đổ, cuối cùng giết đến trước mặt hắn. Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn rõ diện mạo của nàng, rõ ràng vốn nên là Hỗn Độn Châu không nhiễm bụi trần, lại chìm sâu vào ái hận ngu ngốc, khiến minh châu phủ đầy bụi, cùng phàm nhân không khác gì.
Đáng tiếc, đáng thương.
"Ta muốn ngươi nghịch tả thiên mệnh, thả Chiêu Minh ra" nàng đứng ở trước mặt hắn, lạnh lùng đe dọa hắn.
Pháp tắc Thiên Mệnh Thư, chỉ có Thiên Mệnh Thư giải phá, dù cho nàng là Hỗn Độn Châu cũng vô pháp sửa đổi mệnh số hắn đã viết.
"Ta không thể, cũng không muốn" Thiên Mệnh thờ ơ cự tuyệt: "Trên thế giới này không còn Chiêu Minh Thánh quân, chỉ có Đọa thần Chiêu Minh, vĩnh trấn Dung Uyên".
"Ngươi đừng có bức ta" sát ý trên người nàng dâng trào mãnh liệt, "Ta nếu cùng ngươi đồng quy vu tận, Thiên Mệnh Thư đó không còn tồn tại nữa, thiên mệnh lại có thể đảo ngược, có phải hay không?"
Thiên Mệnh nhìn nàng trong mắt chứa đầy nước mắt, vô tình nói: "Ngươi sao đến nỗi này. Hắn dùng linh lực ôn dưỡng vết thương ngươi, dùng linh hồn tu bổ vết nứt của ngươi, chỉ là vì muốn luyện hóa ngươi, lợi dụng ngươi đối phó Thần tộc".
"Nhưng huynh ấy không có" nàng nhắm mắt, một giọt nước mắt óng ánh rơi xuống khuôn mặt, rơi xuống mây mù ở dưới chân, lạc vào vạn trượng hồng trần lí, "Huynh ấy đến chết cũng không có lợi dụng ta, chỉ là bởi vì ta đã nói, ta không nguyện ý.... Chiêu Minh huynh ấy không biết, huynh ấy ở ta mà nói là đặc biệt biết bao, nếu như là vì huynh ấy, ta dù cho là chết cũng nguyện ý!"
Thiên Mệnh hơi thất thần nhìn giọt nước mắt nàng rơi xuống.
"Ta không hiểu...." hắn không minh bạch cảm tình của nàng, cũng không minh bạch lựa chọn của nàng.
Nàng đau thương mỉm cười: "Thiên Mệnh vô tình, tự nhiên không hiểu một chữ tình. Ta bây giờ hiểu rồi, lại là quá muộn. Ngươi đã không nguyện nghịch tả thiên mệnh, đó là mệnh số huynh ấy, lại do ta tự mình đến viết".
Trận chiến đó, bọn họ cả hai đều thua thiệt, Thiên Thư thiêu hủy, Bảo châu vô quang. Linh thức hắn và nàng cùng nhau rơi vào bên trong hồng trần, mệnh vận bọn họ đã định trước cuối cùng vướng mắc không ngừng, dù cho bọn họ đều quên đi quá khứ.
Hắn cũng cùng nàng giống nhau, đều nhiễm phải tình ái Nhân tộc, khiến người mềm yếu, khiến người hèn mọn, khiến người lạc hướng.
Nhưng nàng lại nói, hắn như cũ không hiểu.
Thiên Mệnh vô tình, Nam Tư Nguyệt chẳng lẽ cũng không hiểu sao?
Nếu đây không phải tình, vậy trái tim hắn đau đớn vì đâu mà dâng lên, vì đâu mà đến?
Tiên Minh cùng Yêu minh đều đồng thời nhận được lời mời của Uẩn Tú sơn trang, ngay khi tất cả mọi người đều đang sứt đầu mẻ trán về chuyện Ma Tôn giáng thế, Uẩn Tú sơn trang lại có hỉ sự diễn ra.
Đại hôn Trang chủ Nam Tư Nguyệt, tân nương là Mộ Huyền Linh, ngày tháng là ba ngày sau. Biết thân phận của Mộ Huyền Linh mọi người đều bị chấn kinh, đặc biệt là Huyền Tín tôn giả, hắn rất rõ ràng, Mộ Huyền Linh cùng Tạ Tuyết Thần lưỡng tâm tương hứa, không đời nào có thể cùng Nam Tư Nguyệt kết liên lí khác. Và Mộ Huyền Linh bây giờ khôi phục lực lượng Hỗn Độn Châu, nếu nàng không nguyện ý, Nam Tư Nguyệt lại như nào có thể bức bách nàng?
Chúng nhân đều có tâm tư khác thường, sôi nổi đi đến Uẩn Tú sơn trang, từ Nam Vô Cữu quá thế chi hậu, Uẩn Tú sơn trang bị Tiên Minh gạch tên, đã rất lâu không có náo nhiệt như này, tiên yêu cùng nhau tụ hợp một đường, người người thần sắc khác nhau, họ hạ giọng và thì thầm với nhau, trong sơn trang bố trí thập phần vui mừng, lại không có quá nhiều bầu không khí vui mừng.
Giờ lành sắp đến, bọn tì nữ vẻ mặt đầy lo lắng nhìn tân nương tử một thân thường phục mặt lạnh như sương, bất luận các nàng cầu xin như thế nào, nàng đều không nguyện ý mặc lên người hỉ phục đó.
Nam Tư Nguyệt từ ngoài cửa bước vào, chúng tì nữ nhìn thấy nhao nhao quỳ xuống, run rẩy nói: "Trang chủ, Mộ cô nương không chịu trang điểm thay y phục".
Nam Tư Nguyệt nhàn nhạt mỉm cười, xua xua tay nói: "Không sao, các ngươi đều lui ra đi".
Mộ Huyền Linh vẻ mặt ủ rũ, từ trong gương đồng nhìn thấy Nam Tư Nguyệt đã đi đến phía sau mình, nàng cắn răng nói: "Ngươi điên rồi".
"Ta rất tỉnh táo" tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, ôn thanh nói: "Ta biết nàng sẽ không nguyện ý mặc hỉ phục, nàng muốn túc trực bên linh cữu Tạ Tuyết Thần, ta cũng không ép nàng, nàng một thân trắng, ta lại cũng một thân trắng, cũng là thập phần xứng đôi".
"Ngươi là Thiên Mệnh, lẽ nào sẽ tin hôn nghi phàm gian nam nữ?" Mộ Huyền Linh lạnh lùng nói.
Nam Tư Nguyệt cười khúc khích: "Ta tất nhiên là không tin, nhưng ta biết, trong lòng nàng luôn muốn cùng Tạ Tuyết Thần có nghi thức như này, nàng muốn cùng hắn cùng kết liên lí, thiên địa chứng giám, đến chết không chia lìa".
Trái tim Mộ Huyền Linh run rẩy, miên miên dày đặc đau nhói mạnh mẽ dâng lên, khiến nàng không kìm lại được nước mắt rơi xuống.
"Tạ Tuyết Thần có thể cho nàng, ta cũng có thể" Nam Tư Nguyệt ôn thanh ở bên tai nàng nói: "Ta không cầu nàng như yêu hắn như nhau yêu ta, nhưng cầu nàng biết tâm ý ta, an ủi tương tư ta".
Hắn là Thiên Mệnh cao cao tại thượng, vốn là không nên rơi vào trong vạn trượng hồng trần, nhiễm đầy bụi bặm, dấy lên tình yêu, bây giờ mới minh bạch, kẻ chìm vào yêu, chết không hối tiếc.
Bọn họ sinh ra nên là một đôi, nàng lại mềm lòng như vậy, năm rộng tháng dài, sẽ luôn bị hắn đả động. Hắn là tin chắc như vậy.
Ngày hôm nay, Tiên Minh và Yêu minh lại chứng kiến một cảnh hôn lễ quỷ dị như vậy.
Tân lang và tân nương đều mặc một thân bạch y, tân nương mặt như hàn sương, tân lang nụ cười xuân phong, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, tân nương không nguyện ý.
Nhưng bọn họ cũng nhìn rõ rồi, Nam Tư Nguyệt phế nhân ngày xưa Thần Khiếu bị phế, không những thương cũ khôi phục, thậm chí khí thế chi cường còn bên trên Mộ Huyền Linh! Mới vài ngày thôi, dù cho là tu tập Ngọc Khuyết Kinh, cũng không thể một bước lên trời, trừ phi... Hắn vốn chính là thiên!
"Nhất bái thiên địa!"
Giọng nói người chủ trì run rẩy vang lên, hai vị tân nhân* đều là lưng đứng thẳng tắp, không có mảy may ý tứ bái thiên địa.
(*Cô dâu, chú rể)
Nam Tư Nguyệt nhàn nhạt mỉm cười: "Ta lại là trời, nàng lại là đất, không cần bái thiên địa?"
Người chủ trì lại hét lên: "Nhị bái cao đường..."
Nam Tư Nguyệt nhìn Mộ Huyền Linh mím môi trừng mắt, mỉm cười nói: "Vạn vật sinh từ hỗn độn, nàng và ta cũng không có cao đường, không bái cũng được".
Mọi người xem lễ ngơ ngác nhìn nhau, chỉ cảm thấy càng kì dị hơn. Hai người này chỗ nào muốn thành thân, rõ ràng là có thù hận...
"Phu thế đối bái..." giọng nói người chủ trì yếu đi.
Nam Tư Nguyệt chầm chậm quay người lại, hướng đến Mộ Huyền Linh, giọng nói mềm mại một chút: "Linh Nhi, chỉ một bái này, để ta suốt đời sở cầu".
Mộ Huyền Linh cụp mắt xuống, nắm tay siết chặt trong tay áo, nàng bị hắn chế trụ thân hình, ở dưới sự khống chế của hắn cứng đờ di chuyển thân hình, không thể không cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
"Nam Tư Nguyệt, đừng bức ta hận ngươi" nàng khàn giọng nói.
"Kì thực nàng sớm đã hận ta rồi" hắn nhẹ nhàng thở dài "Chỉ là nàng ngay cả hận... cũng quên mất rồi".
Hắn nhàn nhạt cúi cổ thon dài xuống, một cổ lực lượng đồng thời áp bách sau gáy nàng, bức bách nàng cùng hắn hoàn thành nghi thức này, nhưng mà chính vào lúc này, dị biến thình lình phát sinh, mặt đất kịch liệt chấn động lên!
Ma khí phía tây đến!
Sắc mặt tất cả mọi người đại biến dâng lên, quay đầu nhìn hướng chân trời, chỉ thấy ma khí giấu trời che đất sương mù đen điên cuồng tàn sát bừa bãi, xông lên trời mà bay. Hướng Lưỡng Giới sơn không gian xuất hiện bóp méo kì dị, dường như một miếng giấy vẽ bị tay nhàu nát, loạt núi hoang tàn cùng không trung mênh mông bóp méo treo ngược, một xoáy nước đột nhiên xuất hiện, lực hút ngang tàng mang đến một trận cuồng phong, vô số cây cỏ nghiêng ngả, thậm chí bị nhổ tận gốc, bay về phía xoáy nước.
Mọi người toàn bộ thay đổi sắc mặt, kêu la lớn, "Vạn, Vạn Tiên Trận vỡ rồi!"
Nam Tư Nguyệt mặt tối sầm, cổ lực lượng áp bách Mộ Huyền Linh đó cũng đột nhiên biến mất. Hắn phi thân ra ngoài, ánh mắt đen tối nhìn về phương hướng Vạn Tiên Trận, chỉ nhìn thấy bên trong xoáy nước bỗng nhiên thiên hỏa hừng hực, đột nhiên sấm sét điên cuồng, Vạn Tiên Trận loại loại pháp trận dị tượng không ngừng tuôn ra, lệnh loạt núi hóa thành đất khô cằn, thiên địa vì vậy biến sắc!
Linh lực bị hấp thu nhập vào bên trong xoáy nước, ma khí lại ở phong cuồng thoát ra, sợi sợi dây dây ma khí ám sắc như dây đằng man từ bên trong xoáy nước sinh xuất, mang xoáy nước đó không ngừng mở rộng lớn ra, xoáy nước biến thành một đôi mắt màu đen, và trong đôi mắt màu đen đó, chiếu ra một vòng mặt trăng đỏ thẫm.
"Đại môn Ma giới mở rồi..." Huyền Tín tôn giả không dám tin nhìn khung cảnh trước mắt, "Ma Tôn đó mạnh đến vậy sao?"
Hắn có thể dùng một mình chi lực, xé nát Vạn Tiên Trận, đả thông Ma giới chi môn?
Tất cả mọi người nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng đều dâng lên tuyệt vọng sâu sắc, dạng lực lượng này căn bản vô pháp chống lại.
Bên trên mặt trăng đỏ xuất hiện một cái hồng y thân ảnh, màu đỏ đó như máu cùng mực hoà tan, đỏ sẫm mà chói mắt, chỉ là nhìn thoáng qua, lại khiến mắt người đau nhói, không dám nhìn thẳng. Truyền thuyết, chỉ có Thần minh không thể nhìn thẳng vào, nhưng đó rõ ràng là ma a!
Pháp Tướng tôn giả có thể chịu đựng đau nhói nhìn thẳng vào thân ảnh từng bước đến gần, lại như cũ rơi xuống hai đường huyết lệ.
Mộ Huyền Linh ngẩn ngơ nhìn thân ảnh bên trên mặt trăng, không biết vì sao xong lại có một loại cảm giác quen thuộc, trong khoảnh khắc, thân ảnh đó đã từ mặt trăng đỏ giáng lâm nhân gian, đi qua Vạn Tiên Trận xé toạc mắt gió bão, nhẹ nhàng rơi xuống trên Lưỡng Giới sơn. Cuồng phong thổi bay hắn, tóc đen tung bay, chỉ là một hình bóng chỉ cần gọi Pháp Tướng tâm sinh run rẩy. Sương mù đen dày đặc bao phủ thân thể hắn, khiến người nhìn không rõ dung nhan hắn, người đó trong từng nét cử chỉ, lại mang ma khí bay lên trời, ma khí dày đặc ngưng đầy như vậy, Mộ Huyền Linh thậm chí hoài nghi, tên Ma Tôn này nuốt chửng trọn cả một vùng Hư Không hải.
Nam Tư Nguyệt ánh mắt đông cứng nhìn thẳng vào người đó, môi mỏng hơi hé, giọng nói lạnh lùng chậm rãi nói ra hai cái từ: "Chiêu Minh".
Mộ Huyền Linh nghe thấy cái tên này, toàn bộ người đột nhiên bất động, hình như có một bàn tay hung dữ nắm chặt trái tim nàng, làm nàng đau mỏi không thôi, khó mà hô hấp.
Ai là Chiêu Minh, Chiêu Minh là ai...
Vì sao nghe thấy cái tên này, nàng sẽ buồn như vậy...
Ma Tôn giáng thế, tất cả tu sĩ đều lộ khuôn mặt kinh hãi chi sắc, Huyền Tín tôn giả và Hà Tiện Ngã là thủ lĩnh tất cả tiên yêu hai minh, dẫn dắt tất cả Pháp Tướng tôn giả nghênh chiến Ma Tôn, Huyền Tín tôn giả vốn cho rằng Nam Tư Nguyệt sẽ không ra tay tương trợ, nhưng mà khiến người bất ngờ là, hắn không có mảy may do dự mà hướng hồng y Ma Tôn đó bay lên, tốc độc cực nhanh, mang tất cả mọi người bỏ lại phía sau.
Mộ Huyền Linh nhân cơ hội này thoát khỏi pháp lực xiềng xích Nam Tư Nguyệt, sau đó theo sát bay về phía Lưỡng Giới sơn.
Hai đạo bạch y thân ảnh như hai chùm ánh sáng, ánh sáng vàng nhàn nhạt xuyên thủng hắc vụ ma khí phong tỏa, lưu hạ hai đạo cầu vồng xinh đẹp.
Nam Tư Nguyệt phẩy tay áo, hỗn độn chi khí hóa hư vi thực, giống như thiên phạt, dùng phá toái hư không chi thế hướng đạo thân ảnh màu đỏ đó trảm xuống. Hàng chục danh Pháp Tướng tôn giả hợp lực liên thủ,Lưỡng Giới sơn phạm âm vang vọng, pháp trận kim quang lấp lánh, thiên lôi xuống, hỏa quang cháy, pháp trận chồng lên chi lực thanh thế không gì sánh được, nhất thời bên trong trời mờ đất tối, nhật nguyệt vô quang, tất cả mọi người chỉ nghe thấy một trận âm thanh vo ve, không nghe thấy cái khác.
Đợi pháp trận rút lui, mọi tiếng động đều im lặng, chỗ đó lại không có thân ảnh một người.
Mộ Huyền Linh giật mình, lại cảm nhận được thắt lưng siết chặt, một đôi tay từ phía sau duỗi ra, ôm chặt lấy vòng eo của nàng, người đó cúi đầu xuống, cằm tựa vào vai trái nàng, giọng nói khàn khàn trầm thấp như tiếng thở dài.
"Linh Nhi..."
Mộ Huyền Linh đột nhiên mở to mắt, quay đầu lại nhìn người đó.
Dung mạo quen thuộc, nhưng lại là khí tức xa lạ, hắn là Tạ Tuyết Thần, lại không giống Tạ Tuyết Thần!
"Chàng..." nàng run rẩy vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào dung mạo hắn.
Mặt phượng từ trước đến nay thanh lãnh sắc nhọn dâng trào tình ý sâu sắc mạnh liệt, mày kiếm bay chéo vào thái dương, lại mạnh mẽ hơn ngày trước, đầu ngón tay nàng lần theo xương trán hắn, lướt qua sống mũi cao, rơi ở bên trên môi mỏng.
Không phải giả tượng Ma Tôn huyễn hóa, hắn chính là Tạ Tuyết Thần, dù cho hắn một thân ma khí, nàng cũng sẽ không nhận sai!
"Tạ Tuyết Thần..." nàng nghẹn ngào mà gọi tên của hắn, quay người lại nhào tới ôm vòng tay hắn, hai tay siết chặt ôm lấy thân thể hắn, rất sợ hắn giống như mộng biến mất không thấy nữa. Nước mắt cuộn trào mãnh liệt ướt đẫm vạt áo hắn, hắn dịu dàng ôm lấy thân hình run rẩy và mong manh của nàng, cúi đầu hôn lên tóc nàng, cho phép nàng ở trong vòng tay bộc lộ bi thống cùng cuồng hỉ.
"Linh Nhi..." giọng nói trầm khàn khàn đáp lại nàng một cách trìu mến.
Nàng là Linh Nhi, cũng là A Châu, chỉ là không biết vì sao nàng mất đi ký ức, quên mất hắn vốn là Chiêu Minh.
Chiêu Minh Thánh quân, Đọa thần Chiêu Minh, Ma Tôn Chiêu Minh, vô luận là ai, bất luận đã qua bao nhiêu năm, trái tim hắn từ đầu đến cuối không buông bỏ được nàng.
Bị phong ấn một vạn năm, hắn ngày ngày đêm đêm chịu đựng đoạn thể chi thống, bị Thiên Mệnh hoán đổi ký ức, quên mất bản thân ban đầu là ai, chỉ biết bản thân là Đọa thần Chiêu Minh, cho đến khi ký ức thuộc về Tạ Tuyết Thần dung nhập nguyên thần, hắn mới hoảng hốt minh bạch rất nhiều chuyện. Tạ Tuyết Thần, là hắn năm đó vứt bỏ xuống một tia tinh hồn, là Chiêu Minh tại trần thế lịch một kiếp, hắn thừa hưởng chí hướng Chiêu Minh Thánh quân, để Nhân tộc vi tiên, để chúng sinh vi niệm, lại cũng cùng Chiêu Minh giống nhau yêu sâu sắc A Châu, mối ràng buộc của kiếp trước, sự vướng mắc không thể gỡ bỏ, dù cho là Thiên Mệnh cũng vô pháp mang bọn họ tách rời.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hai người ôm nhau, bọn họ cũng nhận ra được, hồng y Ma Tôn, thực ra là Tạ Tuyết Thần....
"Tạ tông chủ..." có người lẩm bẩm vang lên một câu.
Tạ Tuyết Thần nhướng mày hơi lạnh lùng, bị ánh mắt hắn nhìn đến toàn bộ người rùng mình kinh sợ.
"Ma Tôn Chiêu Minh" chỉ có Nam Tư Nguyệt lạnh lùng gọi tên thật của hắn.
Mắt phượng Tạ Tuyết Thần nhìn chằm chằm vào Nam Tư Nguyệt, kể từ ngày ở Dung Uyên thức tỉnh, hắn liền nhớ lại mọi thứ, Nam Tư Nguyệt lại là Thiên Mệnh Thư nhìn thấy ở Hi Hòa Thần điện ngày đó.
"Thiên Mệnh Thần quân" Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nói, "Không ngờ ngươi cũng giáng xuống phàm trần".
Chiêu Minh sau khi bị Thiên Mệnh Thư trấn áp, đối với chuyện sau đó phát sinh không biết gì cả, tự nhiên không biết A Châu vì cứu hắn giết lên Thiên cung, cùng Thiên Mệnh cả hai đều thiệt hại, hắn thậm chí không minh bạch, bản thân vì sao có thể tránh thoát xiềng xích Thiên Mệnh pháp tắc, từ bên dưới Dung Uyên thoát khỏi, hắn lờ mở cảm nhận được chuyện này cùng A Châu có quan hệ, nhưng A Châu lại cũng mất đi ký ức.
"Giáng xuống phàm trần, ta như cũ là Thiên Mệnh" khí tức Nam Tư Nguyệt đột nhiên cường đại vô số lần, dung mạo thanh tuấn ôn nhu dường như lạnh nhạt đông cứng, "Ta có thể trấn áp ngươi một lần, lại cũng có thể trấn áp lần thứ hai!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...