Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Nhận tộc bên trong, pháp trận tinh thông xuất thần, ngoại trừ Nam Tư Nguyệt, không còn suy nghĩ nào khác.
Mộ Huyền Linh tay chống cằm, mỉm cười mà nhìn nam tử tuấn tú trước mắt. Lúc nhìn thấy trận pháp Phạn âm, trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt nam tử này đầu tiên, khi trận pháp màu xanh lục xuất hiện, nàng càng khẳng định suy đoán của mình.
So với cuộc hội ngộ bất ngờ của nàng, khi Nam Tư Nguyệt nhìn thấy nàng, mặt lại đầy kinh ngạc cùng vui mừng.
"Linh Nhi, cô không sao?" hắn tiến lên hai bước, đi đến trước mặt nàng, hai mắt minh nhuận chứa đầy khuôn mặt tươi cười của nàng.
"Ta tự nhiên không có việc gì" nàng giơ ngón trỏ lên gõ gõ vào thái dương mình, hơi nhíu mày nói: "Chính là Nam công tử, ngươi làm như vậy, lại làm ta thực phiền não".
"Làm sao vậy?" hắn có chút không rõ nguyên do.
Mộ Huyền Linh khẽ thở dài: "Ta không nghĩ sẽ cùng ngươi là địch, cho nên ngươi vẫn là hủy pháp trận đi. Nếu không ta mà kiên quyết phá trận, ngươi cũng sẽ bị thương".
Nam Tư Nguyệt lúc này mới phát hiện, Mộ Huyền Linh trước mắt, tựa hồ có chút kì quái.
Nàng tuy rằng khóe môi hơi nhếch lên, trên mặt mỉm cười, nhưng trong mắt lại là một mảnh hờ hững cùng lạnh băng, làm người nhìn thôi đã thấy sợ.
"Linh Nhi, cô làm sao vậy?" Nam Tư Nguyệt chần chờ mà vươn tay, muốn đụng chạm nàng, "Ta là tới cứu cô".
Mộ Huyền Linh nghiêng nghiêng đầu, tránh bàn tay duỗi ra của hắn, độ cong của khóe môi cũng nhạt hơn vài phần: "Nam công tử, ta khi nào cần ngươi cứu? Ngươi chẳng lẽ đối với thân phận của ta có gì hiểu lầm? Ta bị nhốt ở thành Ung Tuyết, là sư phụ cứu ta về nhà".
"Về.... nhà?" Nam Tư Nguyệt cho rằng chính mình nghe nhầm.
"Ta phụng lệnh sư phụ tới thanh trừ nhân tu, ngươi không phải tu sĩ, ta có thể không cùng ngươi là địch, nhưng ngươi nhất ý cô hành, muốn giúp nhân tu, ta cũng khó đối với ngươi thủ hạ lưu tình" thần sắc của nàng dần lãnh đạm lên.
Tuy rằng Nam Tư Nguyệt có chiếu cố nàng, nhưng nàng cũng không có khả năng làm trái lệnh sư phụ, đối với hắn dung túng quá mức.
Nam Tư Nguyệt cuối cùng cũng xác định được một chút, Mộ Huyền Linh thay đổi. Không biết có phải Tang Kỳ đối với nàng làm cái gì, trong quá khứ nàng lưu lại trong nhân tính là một mặt mềm mại ấm áp, mà hiện tại trong mắt nàng không có chút độ ấm nào.
Nam Tư Nguyệt giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, trầm giọng nói: "Linh Nhi, cùng ta về Uẩn Tú sơn trang".
Vô luận Tang Kỳ làm cái gì, hắn nhất định nghĩ cách làm Linh Nhi trở lại bộ dạng ngày xưa.
Mộ Huyền Linh nhíu mày nhìn thoáng qua thấy cổ tay mình bị nắm, bỗng nhiên nhớ tới một việc - hắn đối với nàng tựa hồ có chút tình yêu nam nữ, tuy rằng chính mình đối với hắn không có ý này.
Nếu có thể lôi kéo được hắn, ngược lại cũng không tệ - nàng nghĩ trong lòng.
Mộ Huyền Linh ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn Nam Tư Nguyệt cười ngọt ngào, Nam Tư Nguyệt tức khắc có chút hoảng hốt, hắn bị Mộ Huyền Linh trở tay giữ chặt, kéo về phía trước, không tự chủ được mà bị ngã về phía trước, hắn một tay chống ghế sau lưng, đem Mộ Huyền Linh vòng giữa hai khuỷu tay, liền cảm nhận được một cánh tay mảnh khảnh vòng qua sau cổ mình, lòng bàn tay ấm áp mềm mại vuốt ve da thịt sau cổ mình, một giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai hắn.
"Ngươi cùng ta về Ma giới đi".
Thanh âm của Mộ Huyền Linh cùng tiếng vang của cốt linh cộng hưởng, đầu tim Nam Tư Nguyệt hung hăng nghiền nát, làm hắn hô hấp cứng lại, cơ hồ liền theo bản năng mà gật đầu.
Nhưng hắn thực mau khôi phục tỉnh táo, bởi vì đôi mắt hoa đào gần trong gang tấc kia, chỉ là tính kế lạnh lùng, mà tim nàng đập, cũng chưa từng có một chút gợn sóng nào.
Hắn biết, nàng chân chính thích người kia, trong mắt có ánh sáng, mà tim đập liền như nai chạy loạn.
Những điều quyến rũ trong trái tim, tức khắc bị bao phủ bởi nỗi đau nhức nhối, hắn nắm chặt tay, rũ đôi mắt xuống, chua xót nói: "Linh Nhi, cô bị bệnh rồi".
Mộ Huyền Linh cau mày, ác thanh ác khí nói: "Ngươi mới có bệnh!"
Nàng không nghĩ tới Nam Tư Nguyệt tâm trí cư nhiên tỉnh táo kiên định như vậy, hắn không phải thích nàng sao, làm sao lại chống đỡ được mị công cùng tiếng cốt linh của nàng. Không cắn câu thì thôi, còn mắng chửi người, quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, sao có thể mắng chửi người được!
Là nàng không đủ đẹp, hay vẫn là hắn thay lòng đổi dạ?
Sư phụ nói không sai, lòng người dễ đổi.
"Nếu ngươi không đi theo ta, ta liền giết ngươi!" Mộ Huyền Linh lạnh giọng uy hiếp, "Tuy rằng ngươi không thể tu đạo, nhưng nếu đứng về phía bọn nhân tu, sẽ tạo thành phiền toái lớn cho bọn ta. Cũng xem như hai chúng ta từng có giao tình, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi nghĩ ký rồi trả lời".
Nàng hướng mặt ra ngoài rồi liếc nhìn một cái, cười lạnh: "Ta đếm từ số mười".
"Mười, chín, tám,...." tay nàng bóp chặt chiếc cổ thon của hắn, cảm nhận được dưới lòng bàn tay là mạch máu dao động.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới, ngày đó ở trong địa lao thành Ung Tuyết, hắn bôi thuốc cho nàng, hắn ấn tay nàng, ôn nhu mà nói, qua hai mươi tức liền tốt.
Thanh âm đếm đếm, bởi vì hình ảnh bỗng nhiên hiện lên trong đầu làm gián đoạn trong giây lát.
"Linh Nhi....." yếu hầu hắn ở bàn tay nàng nhẹ nhàng dao động, nàng nâng mắt lên, nhìn thấy trong mắt ánh sáng và bóng tối đan xen nhau, có bi thương lại có tham luyến, nhưng không có khát vọng sống. Đầu ngón tay ấm áp của hắn mơn trớn mặt nàng, trong mắt nàng lạnh băng không một tia dao động.
Nếu không, để ta đếm thêm mười số nữa - nàng bàng hoàng mà nghĩ.
Nam Tư Nguyệt nghe được trong lòng nàng có do dự, trong lòng vui vẻ, tựa hồ Linh Nhi cũng không phải hoàn toàn vong tình?
Nhưng vào lúc này, tâm niệm Mộ Huyền Linh run lên, một cơn ớn lạnh bò lên lưng, đối với lời cảnh báo nguy hiểm làm toàn thân nàng căng thẳng, lướt qua bả vai Nam Tư Nguyệt, nàng nhìn thấy rèm cửa không biết từ lúc nào bị vén lén, rèm cửa phía trước khẽ động, đứng đó là một thân ảnh bạch y quen thuộc, như một bông tuyết rơi xuống không tiếng động, mà hàn ý đang ập đến tràn ngập.
- --- Tạ Tuyết Thần!
Đồng tử Mộ Huyền Linh co rút lại, bàng hoàng trong lòng dâng lên, đây là người nàng tuyệt đối không đánh lại! Nàng không biết Tạ Tuyết Thần đã đến đây bao lâu, hắn cố ý thu liễm hơi thở, nàng liền không có khả năng phát hiện. Những cảm xúc khó giải thích dâng trào trong đôi mắt phượng đen nhánh, ánh mắt nặng nề mà đảo qua cánh tay của nàng đang khoác cánh tay Nam Tư Nguyệt, Mộ Huyền Linh theo bản năng mà buông tay Nam Tư Nguyệt ra, lựa chọn giữa việc bắt cóc Nam Tư Nguyệt và chạy trốn vẫn là chọn vế thứ hai, nàng duỗi bàn tay phải ra, muốn triệu hồi Đoạn Niệm, nhưng không có phản ứng.
Không xong, chắc chắn là bị Tạ Tuyết Thần vô thanh vô tức khống chế được.
Mộ Huyền Linh không có thời gian cẩn thận suy nghĩ xem Tạ Tuyết Thần đang bế quan vì sao đột nhiên xuất hiện, trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ - trốn!
Cơ hồ là ngay khi đẩy Nam Tư Nguyệt ra, nàng liền lách mình bỏ chạy, nhưng phản ứng của Tạ Tuyết Thần vẫn nhanh hơn một bước, khoảnh khắc nàng xoay người, một đạo kim quang đột nhiên hạ xuống trước mặt, cùng thời điểm đó, ba phía còn lại cũng bị chặn đường, nàng bị giam trong một một chiếc lồng bao quanh bởi kiếm khí vàng sắc bén.
Kiếm khí kiên quyết không thể chặn, chỉ nhẹ nhàng lướt qua, liền cắt mất nửa ống tay áo nàng, chậm rãi rơi xuống đất. Mộ Huyền Linh nín thở, đề phòng nam nhân trước mắt từng bước đến gần, trên người hắn mang theo hơi lạnh của tuyết mùa đông và hoa mai, thanh tuấn cao ngạo, lỗi lạc bất phàm, cho dù thu liễm hơi thở, vẫn khiến Mộ Huyền Linh cảm nhận được hắn hiện giờ rất mạnh, bế quan một tháng, hắn không những khôi phục đỉnh cao, thực lực chỉ sợ càng mạnh hơn trước. Chính mình bị rơi vào tay hắn, cơ hồ không có hy vọng trốn thoát.
"Tạ tông chủ" Mộ Huyền Linh khéo miệng cong cong, thần kinh như sợi dây căng chặt, trên mặt lại lộ ra nụ cười quyến rũ động lòng người: "Đã lâu không gặp".
Tạ Tuyết Thần ánh mắt nặng nề nhìn nàng, làm người khó đoán hắn đang nghĩ cái gì.
Nam Tư Nguyệt đột nhiên chắn người trước mặt hắn.
"Tạ huynh, Tang Kỳ không biết đã làm gì với Linh Nhi, nàng có chút dị thường, ngươi đừng làm nàng bị thương".
Mộ Huyền Linh nhìn thoáng qua bóng dáng Nam Tư Nguyệt, đúng lúc mà rưng rưng vài giọt nước mắt, đôi mắt hoa đào động lòng người nước mắt mơn trớn, khiến người yêu mến, nàng lã chã chực khóc: "Tạ tông chủ, ta cũng là bị bức, không phải cố ý làm tổn thương những nhân tu đó".
Tạ Tuyết Thần và Nam Tư Nguyệt cùng lúc nhíu mày, không có lý do nào khác, ở trước mặt người trời sinh thập khiếu, tim đập mới là lời thành thật nhất, Mộ Huyền Linh hiển nhiên đang diễn trò.
"Ngươi tránh ra, ta không làm thương nàng" Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt nói với Nam Tư Nguyệt.
Mộ Huyền Linh che mặt mà khóc, nhìn Tạ Tuyết Thần đến gần, tiếng chuông trong lòng cảnh báo, thấp thỏm bất an.
"Linh Nhi, sau khi Tang Kỳ cướp cô đi, có làm tổn thương cô không?" thanh âm Tạ Tuyết Thần vô thức mà nhẹ nhàng đi một chút, như là sợ làm nàng sợ.
Mộ Huyền Linh khóc thút thít nói: "Hắn đem nhốt ta lại, hạ độc ta, bức ta giết những nhân tu đó".
Mới không có, sư phụ dạy nàng cách tu luyện, còn luyện chế pháp khí mới cho nàng, làm nàng trở thành Thánh Nữ chỉ dưới một người trong Ma giới.
Tạ Tuyết Thần lông mày hơi nheo lại, trong lòng càng thêm trầm trọng.
Những nhân tu bên ngoài bị thương bởi Mộ Huyền Linh, về tình về lý, hắn đều cần thiết lưu nàng lại, nhưng hắn cũng không muốn làm nàng bị thương.
Ngày hôm đó, hắn bởi vì lựa chọn cứu thành Ung Tuyết, cùng Ma Giao chiến đấu kịch liệt, mới để Tang Kỳ có cơ hội dẫn Mộ Huyền Linh đi trước một bước, sau đó linh lực hắn tiêu hao quá nhiều, trọng thương tắm máu, suýt nữa thân tử đạo tiêu. Bế quan gần một tháng, một tia hối hận đã bén rễ lớn dần trong lòng, ăn mòn đạo tâm hắn.
Hắn đã đưa ra lựa chọn giữa nhân tộc và Mộ Huyền Linh, dù biết đây là một lựa chọn đúng đắn, không thẹn với đạo tâm hắn, nhưng lại hổ thẹn với nàng.
Hắn hy vọng nàng khỏe mạnh, nhưng hôm nay nhìn thấy nàng, hắn biết, nàng không tốt.
"Tạ tông chủ, ngươi buông tha ta đi, lần sau ta không dám nữa" Mộ Huyền Linh nhu nhược đáng thương mà nói lời cầu xin, "Đem Quân Thiên Kiếm rút lại được không, kiếm khí làm thương ta".
Nàng nói rồi nâng tay trái lên, ống tay áo bị kiếm khí cắt đứt rơi xuống đất, lộ ra một phần cánh tay ngó sen trắng nõn mềm mại, chỉ thấy làn da mịn màng nõn nà bị thương bởi kiếm khí, để lại một vết đỏ chói mắt, nếu không phải nàng nhanh chóng trốn đi, lúc này đã thấy máu rồi. Thấy Tạ Tuyết Thần không có phản ứng, nàng lại đem ánh mắt nhìn về phía Nam Tư Nguyệt, nghẹn ngào, yếu đuối, bất lực nói: "Nam Tư Nguyệt, ta bị thương...."
Trong lòng Nam Tư Nguyệt tê rần, xoay người lại nhìn nàng, lại bị chặn bởi nhà giam Quân Thiên, hắn nhìn khuôn mặt lạnh như băng sương của Tạ Tuyết Thần, trầm giọng nói: "Tạ tông chủ, thả nàng đi".
Trong lòng Nam Tư Nguyệt đối với hắn có ý kiến, liền sẽ lạnh lùng kêu hắn là Tạ tông chủ, hắn quyết ý vì Mộ Huyền Linh mà đối đầu với Tiên Minh.
Uẩn Tú sơn trang sớm đã không ở trong Tiên Minh, Nam Tư Nguyệt xưa nay không để ý tới tiên ma đánh nhau, lần này hắn lại bất ngờ đến hai giới sơn đối phó Ma tộc, lý do chỉ có một, đó là vì Mộ Huyền Linh.
Đêm hôm đó, Tang Kỳ không từ thủ đoạn để giết Nam Tư Nguyệt, là Mộ Huyền Linh không quan tâm an nguy của bản thân đẩy hắn ra, chính mình bị đánh một chưởng, vài giọt máu tươi ấm áp rơi xuống mặt Nam Tư Nguyệt, nóng đến tận trái tim hắn.
Tạ Tuyết Thần thấy trong mắt Nam Tư Nguyệt chấp niệm quá sâu, tựa như thấy được chính mình.
Mắt phượng hơi nheo, từ trên người Nam Tư Nguyệt dời đi, nhìn về phía màu đỏ chói mắt trên cánh tay Mộ Huyền Linh, ngay sau đó, kim quang tan đi, trở lại trong lòng bàn tay hắn. Mộ Huyền Linh thấy thế vui mừng, thân ảnh như một cơn gió biến mất, hướng ra ngoài chạy đi. Tạ Tuyết Thần tốc độ nhanh hơn, nàng mới ra cửa, liền đâm vào lồng ngực cứng rắn của Tạ Tuyết Thần, một tay bị hắn giữ trong lồng ngực, một hơi thở mát lạnh quen thuộc tức khắc đem nàng gắt gao quấn chặt.
Mộ Huyền Linh ra sức giãy giụa, nhưng vô pháp lay động cánh tay trên eo, nàng tức giận dẫm chân hắn một cái, một đạp này đối với Pháp Tướng mà nói không đau không ngứa, bất quá là cho nàng hả giận thôi.
"Ngươi buông ra!" Mộ Huyền Linh tức muốn hộc máu mà đẩy ngực hắn, nhưng đối phương không hề nhúc nhích, "Nam nữ thụ thụ bất thân, đường đường là Tông chủ Tiên Minh, lại chơi trò lưu manh sao!"
Tạ Tuyết Thần thầm nghĩ, so với những chuyện mà nàng làm như cởi quần áo, cưỡng hôn, đây thực sự là quân tử.
Dùng Quân Thiên Kiếm vây nàng lại sợ nàng bị thương, dùng thân thể máu thịt của mình cho nàng đánh vài cái, cũng không hề gì.
Tạ Tuyết Thần quyết tâm không thể thả Mộ Huyền Linh đi, không biết rốt cuộc Tang Kỳ đã động tay động chân gì, nhưng chỉ cần đem nàng lưu lại bên người, đó là bảo hộ tốt nhất. Cánh tay hắn gắt gao ôm lấy vòng eo thon gọn mềm mại của nàng, tùy ý để nàng ở trong lồng ngực giãy giụa.
Nam Tư Nguyệt đẩy cửa mà ra, nhìn thấy một màn này, hắn hơi ngẩn người, chưa kịp nói gì cả, liền nghe thấy Tạ Tuyết Thần nói: "Tu sĩ trong doanh trại bị nàng làm thương, pháp khí kia liền bị ta đoạt lại, những người khác chỉ rơi vào hôn mê, không nguy hiểm đến tính mạng. Nam trang chủ tinh thông y thuật, còn làm phiền ngươi chăm sóc nhiều hơn".
Mộ Huyền Linh hô hấp dồn dập, buồn bực đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nheo mắt nói: "Không biết Tạ tông chủ định xử trí ta như nào? Tế cờ sao?"
"Sẽ không" Tạ Tuyết Thần dừng một chút nói: "Nhưng ta sẽ đem cô cầm tù tại đây đã".
Nam Tư Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Tuyết Thần, nghiêm nghị nói: "Tạ tông chủ, ta có thể tới thăm nàng không?"
Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt nhìn hắn một cái, quyết đoán từ chối thỉnh cầu của hắn.
"Chỉ sợ Nam trang chủ mềm lòng, sẽ dung túng tù nhân".
Mộ Huyền Linh cười lạnh một tiếng: "Hiếm khi Tạ tông chủ tự nhận thức được, nếu luận lãnh khốc vô tình, ai có thể vượt qua được ngươi".
Tạ Tuyết Thần hơi cúi đầu, liền nhìn thấy người trong ngực hai mắt hờ hững. Hắn vốn tưởng rằng, Mộ Huyền Linh vẫn oán trách hắn đem nàng đuổi đi, trong lòng đối với hắn hoặc là có oán, hoặc là có hận, nhưng khi ở sát bên nhau, nhịp tim của đối phương được truyền đến rõ ràng hơn - trong lòng nàng thập phần bình tĩnh lạnh lùng, cảm xúc duy nhất đối với hắn, gần như là đề phòng kiêng kị.
Vô ái vô hận, tựa như đối mặt với một người xa lạ.
Ngay cả khi lúc này nàng dùng ngữ khí châm chọc, cũng chỉ là thử cảm xúc của hắn một cách lạnh lùng.
Tạ Tuyết Thần kìm nén nghi hoặc cùng phiền muộn trong lòng xuống, đối Nam Tư Nguyệt nói: "Ta tự mình trông coi, sẽ không có sơ suất, cũng sẽ không làm nàng bị thương. Ma giới phát sinh hơi thở dị thường, ngày mai những người các tông môn khác sẽ tề tụ tại đây, cùng nhau thảo luận đại sự".
Nam Tư Nguyệt nắm chặt bàn tay, chỉ có thể gật đầu tiếp nhận lời Tạ Tuyết Thần nói, tự mình dọn dẹp mớ hỗn độn do Mộ Huyền Linh gây ra.
Tạ Tuyết Thần ôm người vào trong một lều trại, tùy tay thiết lập một kết giới, ngăn cách người do thám nghe. Hắn vừa buông lỏng tay, Mộ Huyền Linh chỉ một bóng dáng lẻn đến một góc tường, đụng phải kết giới vô hình lại bật ngược trở lại.
Nàng nhíu mày xuống, không cam nguyện mà quay đầu lại đối mặt Tạ Tuyết Thần.
"Tạ tông chủ rốt cuộc muốn thế nào?" nàng nhận rõ tình thế, không làm điều vô nghĩa không giãy giụa, tự mình chọn một chiếc ghế ngồi xuống trong tư thế thoải mái.
Thật là xuất sư bất lợi, như nào lại cư nhiên gặp phải người Tiên Minh cứng rắn nhất - Mộ Huyền Linh cau mày, thầm hận chính mình bất cẩn.
Tạ Tuyết Thần thằng nhãi này, càng ngày càng giảo hoạt, nhất định là cố ý kéo dài thời gian bế quan, mới có thể làm địch nhân sơ sẩy bất cẩn.
Thân ảnh Tạ Tuyết Thần chậm rãi đến gần, đi đến trước người nàng. Mộ Huyền Linh hô hấp cứng lại, thần kinh căng chặt, thấy Tạ Tuyết Thần cúi người lại gần, nàng theo bản năng duỗi tay tấn công vào cổ của đối phương, lại bị Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng, không thể động đậy, đầu ngón tay hơi lạnh của Tạ Tuyết Thần đặt giữa trán này, một luồng linh lực mát lạnh chạy dọc theo da thịt bị dính nó vào, chậm rãi dũng mãnh mà vào trong Thần Khiếu nàng.
Nàng kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, trong đầu thanh minh rồi lại hỗn độn - hắn đang làm gì vậy?
Giọng nói thanh lãnh của Tạ Tuyết Thần lại có một tia nhu hòa khó hiểu nói: "Cô quá nôn nóng cái trước mắt, tu hành không thể nóng lòng cầu thành, nếu không nội tức hỗn loạn, sẽ lưu lại hậu hoạn".
Linh lực của nàng vốn cùng nguồn gốc với Tạ Tuyết Thần, bởi vì không có chút cản trở nào, thậm chí còn thập phần thân thiết mà hoan nghênh hắn xâm nhập, tùy ý để linh lực hắn tiến vào Thần Khiếu, đi khắp tứ chi xương cốt, chải vuốt nội tức hỗn loạn nóng nảy của nàng.
Mộ Huyền Linh không hề cảm nhận bất cứ địch ý gì trong khí tức của Tạ Tuyết Thần, nàng cũng rất rõ ràng, Tạ Tuyết Thần là giúp nàng, cho nên càng làm nàng mơ hồ.
"Thu liễm tâm thần, đừng suy nghĩ bậy bạ" Tạ Tuyết Thần hạ giọng nói.
Mộ Huyền Linh biết việc này không phải là nhỏ, lập tức nhắm mắt lại, tâm thần thủ nhất, đi theo linh lực Tạ Tuyết Thần vận chuyển Ngọc Khuyết Kinh.
Tạ Tuyết Thần hơi cúi người nhìn lông mi dày và cong của nàng, một sự run rẩy như cánh bướm cùng với hô hấp, nhìn như là nàng, lại không giống nàng, lúc đôi mắt kia nhìn hắn, không hề có tình ý nhiệt liệt ấm áp.
Là hắn tổn thương này quá sâu sao?
Tạ Tuyết Thần ẩn nhẫn một tiếng thở dài, nghiêm túc giúp nàng chải vuốt lại nội tức, sau một lúc, mới rút tay về, chậm rãi đứng dậy.
Mộ Huyền Linh hít sâu, cảm thụ linh lực mênh mông trong cơ thể mà nhẹ nhàng dâng trào, Tạ Tuyết Thần xác thực là giúp nàng tu luyện, chỉ là phương thức tu hành thân mật như vậy, tùy ý để đối phương xâm nhập, liền tính là thầy trò đạo lữ cũng hiếm khi làm được điều này, huống chi bọn họ còn là địch nhân. Hắn ra tay quá nhanh, nàng đột nhiên không kịp phòng bị mà bị linh lực của đối phương xâm nhập Thần Khiếu, lực lượng Tạ Tuyết Thần mạnh xa với nàng, nàng không dám làm bừa, chỉ có thể thuận theo, nhưng khi Tạ Tuyết Thần vừa thu tay lại, thân ảnh nàng liền lùi lại phía sau, cùng hắn cách xa xa, đề phòng cảnh giác.
Nhưng trong lòng nàng rõ ràng biết, những phòng bị như vậy thực chất không có tác dụng với đối phương, thực lực áp đảo của đối phương, nếu thực muốn đối với nàng bất lợi, nàng bó tay không có biện pháp.
"Tạ tông chủ đến tột cùng là có mục đích gì, không ngại nói thẳng" Mộ Huyền Linh lãnh đạm nói: "Cưỡng bức không thành, liền muốn dụ dỗ sao?"
Tạ Tuyết Thần đem phòng bị rõ ràng của Mộ Huyền Linh mà xem ở trong mắt, nàng giống như một con mèo bị xâm lấn lãnh thổ, hướng về phía hắn giơ nanh vuốt sắc nhọn mà phô trương thanh thế. Tạ Tuyết Thần lại không có ý đồ đến gần, kỳ thật kéo ra điểm khoảng cách, đối với hắn mà nói cũng là giơ tay có thể với tới.
"Cô không cần phòng bị, ta sẽ không làm thương cô" Tạ Tuyết Thần nói.
Mộ Huyền Linh hơi nheo mắt lại, xem kỹ biểu cảm của Tạ Tuyết Thần, nhưng thấy người này trước sau như một thanh lãnh lạnh lùng, khiến người đoán không ra tâm tư, nàng không khỏi có chút bực bội: "Ồ? Ta lại không biết Tạ tông chủ thế nhưng không so đo hiềm khích trước đây, là người khoan dung độ lượng" Mộ Huyền Linh ngữ khí mang sự châm chọc: "Chẳng lẽ cho đến bây giờ, ngươi còn không rõ, ta chỉ phụng lệnh sư phụ tiếp cận ngươi, hư tình giả ý lừa gạt sư tín nhiệm của ngươi, mục đích của ta chí có Ngọc Khuyết Kinh".
"Có phải hư tình giả ý hay không, ta đều có phán đoán, ta chỉ nhìn người vọng khí, nghe tâm, cô cùng Tang Kỳ bất đồng" đôi mắt phượng của Tạ Tuyết Thần trầm tĩnh mà chăm chú nhìn Mộ Huyền Linh, cũng không dễ dàng bị lời nàng nói dao động tâm thần.
Mộ Huyền Linh khịt mũi coi thường, khoanh tay, ngữ khí mang sự khiêu khích mà hướng Tạ Tuyết Thần cười nói: "Nhân tộc các ngươi chính là thích lừa mình dối người, thành thật mà nói, ngươi là cái người lãnh khốc vô tình, ít nói, không bằng Nam Tư Nguyệt ôn nhu săn sóc, hiểu được lòng người, ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta thật lòng thích ngươi? Mới vừa rồi không phải bị ngươi ngắt lời, nói không chừng ta đã bắt đem hắn về Ma giới rồi. Lúc trước ta ăn vạ bên cạnh ngươi không đi, chỉ là vì Ngọc Khuyết Kinh, nếu ta sớm biết ngươi đem Ngọc Khuyết Kinh truyền cho ta, ta mới không có vọng tưởng lưu lại thành Ung Tuyết làm Yêu nô".
Bởi vì Mộ Huyền Linh nhắc tới, Tạ Tuyết Thần không khỏi hồi tưởng lại thời điểm chứng kiến một màn kia, Mộ Huyền Linh cực kỳ ái muội ôm lấy cổ Nam Tư Nguyệt, trong mắt có sương mù tản ra, tựa như yêu tinh quyến rũ người. Hắn biết Nam Tư Nguyệt có chấp niệm sâu nặng với Mộ Huyền Linh, cũng nguyện ý làm điều tốt, nhưng chính mắt nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, lại vẫn không nhịn được mà ngực đau đớn phiền muộn.
Càng làm hắn khó chịu là, Mộ Huyền Linh đối với Nam Tư Nguyệt có một tia tình ý, đối với chính mình hoàn toàn lạnh nhạt, cùng lúc trước hai người khác nhau, chẳng lẽ đúng như lời nàng nói, ngay từ đầu tiếp cận chính là có ý đồ khác, nàng chưa từng có một mảnh thiệt tình?
Không đúng.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng nội tâm nàng phát ra nhiệt tình cùng chân thành, nàng khí sạch sẽ thuần túy, ngay cả khi có ma khí rót vào, cũng không có một chút vẩn đục xấu xa nào, nếu ở trong nhân tu, khí như vậy đại diện cho đạo tâm kiên định, trước sau như một. Hắn truyền công cho nàng, không phải chỉ vì một tia động tâm mềm lòng của mình, mà còn vì tin tưởng nội tâm nàng lương thiện, chưa từng làm điều ác.
Nếu chỉ là hư tình giả ý diễn kịch, làm sao có thể có khí trong suốt nóng bỏng như vậy?
Chính là bởi vì Tạ Tuyết Thần có thể nhìn rõ ràng, mới biết Mộ Huyền Linh đối với hắn một mảnh thiệt tình, cũng biết hiện tại Mộ Huyền Linh, không có nói dối.
"Tạ tông chủ, ta và sư phụ cùng là người giống nhau, ta cùng ngươi mới là bất đồng" Mộ Huyền Linh lạnh lùng nói: "Ngươi yêu thương chúng sinh, mà chúng ta là bán yêu, không phải ở trong chúng sinh của ngươi."
"Chúng sinh của ngươi, là Nhân tộc. Nhân tộc đối với ta không tốt, ta không yêu chúng sinh này, cũng không có khả năng sẽ yêu ngươi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...