Type: Phương Thùy
Chàng quay trở lại thư phòng, thả người xuống ghế mềm, trân trối nhìn những đường trang trí trên trần nhà. Cửa sổ không khép mặc gió đêm ùa vào lạnh lẽo. Nến tắt, dế im, sương buông, trăng khuất. Lúc này, chàng chợt hiểu rõ ý nghĩa lời nhắn mà Kim Khánh để lại, càng hiểu vì lí do gì mà nàng ngồi đến thất thần trong vườn suốt đêm qua, không chịu mặc thêm áo, cũng không để ai lại gần. Vắng mặt hơn một tháng, tất cả mọi thứ, từ người thân cận đến chính bản thân chàng đều đang ngấm ngầm chống lại chàng. Mạc Quân thở hắt ra một hơi, trở mình ngồi dậy, lấy kiếm, đi thẳng tới Trúc uyển.
Chàng phải làm gì với nàng đây? Khi tình cảm duy nhất nàng có thể dành cho chàng lại là thứ chàng không sao chấp nhận nổi? Sinh ra trong hoàng tộc, lại xuất sắc hơn người, bản thân còn là truyền kỳ nhân gian, dù ngạo cốt hay ngạo khí, thậm chí đến cả ngạo tâm, chàng đều có rất nhiều. Thử hỏi sao chàng có thể chịu được lòng thương hại của người khác, đặc biệt là từ nàng đây?
Chàng sẽ phải làm gì với nàng bây giờ?
Mạc Quân không tìm nổi đáp án cho câu hỏi đau đáu kia. Cùng với những suy nghĩ rối bời trong lòng chàng, kiếm Thanh Minh loang loáng quét trong rừng trúc. Lá trúc, thân trúc bay tán loạn trong không gian.
Tảng sáng, khi chàng trở về thư phòng chuẩn bị vào buổi chầu sớm, những người hầu lâu năm trong phủ kinh hoàng nhìn cảnh tượng trong Trúc uyển. Phải dễ đến mười năm rồi, từ khi vương gia còn là tướng quân đánh đông dẹp bắc, họ mới lại thấy cảnh này.
Mạc Quân nổi giận thật sự, vì chàng cảm thấy bị tổn thương, bị xúc phạm và sỉ nhục bởi thứ tình cảm có lẽ là tốt đẹp kia. Vì thế, từ sau hôm gặp nàng ở vườn Thư Quang, chàng không hề ghé qua phòng ngủ lấy một lần, thậm chí cũng không cùng nàng dùng bữa, còn thường tự nhốt mình trong thư phòng hoặc đến Trúc uyển luyện kiếm.
Đến tối ngày hai mươi tư tháng Mười, trong cung tổ chức đại yến đón mừng công chúa Triệu quốc, chàng mới gặp lại nàng lần đầu tiên sau ba ngày.
Nàng ngồi đối diện chàng trên xe ngựa, hai tay đặt trên gối, đầu hơi cúi, vẻ mặt như là… buồn bã. Mạc Quân im lặng nhìn nàng. Không thể phủ nhận, chàng nhớ, rất nhớ, rất nhớ nàng. Bất kể chàng giận đến mức nào, bất kể chàng làm bản thân bận rộn ra sao, nỗi nhớ vẫn đeo bám lấy chàng dai dẳng khôn nguôi. Trên tay nàng dường như có thêm vài vết xước nhỏ, cổ tay vẫn đeo chuỗi hải ngọc chàng tặng. Bộ váy nàng mặc hiện giờ cũng là do chàng sai người mang đến cho nàng sáng qua.
Chàng biết đêm hôm ấy, nàng cũng không ngủ được, những ngày gần đây càng không ngủ được. Phấn hồng và son thắm có thể lừa phỉnh ánh mắt nhân gian rằng nàng vẫn ổn, nhưng chàng biết, từ vẻ mệt mỏi trong đôi con ngươi màu nâu sáng của nàng, vẻ gượng gạo trên khuôn mặt nàng, trong lòng nàng không yên.
Lòng chàng cũng dậy sóng.
Nhưng suốt quãng đường tiến cung, cả buổi yến tiệc, đến hết quãng đường về, chỉ tới khi chàng đỡ nàng xuống xe ngựa để vào phủ, nàng mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Nàng nói như cầu xin: “Có thể trò chuyện cùng em một lát được không?”
Vẫn giữ tay nàng, chàng sững lại, do dự một lát rồi đáp: “Được!”
Mạc Quân ngồi xuống ghế dài, im lặng nhìn nàng khép lại cánh cửa thư phòng, chậm chạp tiến đến trước mặt chàng, hai tay vặn xoắn vào nhau, đầu cúi thấp, vẻ mặt bối rối đến cực độ.
Rất lâu sau, khi chàng sắp mất hết kiên nhẫn, giọng nàng mới vang lên.
“Em có thể phân biệt giữa thương hại và tình yêu. Em không thương hại chàng.” Nàng nói nhỏ nhưng kiên định, cùng với ánh mắt quyết đoán hướng thẳng về phía chàng.
Mạc Quân nhìn nàng, thản nhiên đáp: “Nói vậy, nàng thực lòng yêu bổn vương?”
Nàng gật đầu.
Chàng liền bật cười trào phúng: “Mới đây còn nói không từ bỏ được nam nhân khác. Sao giờ đã thành yêu bổn vương rồi.”
Nàng như bừng tỉnh đại ngộ, vội vã giải thích: “Người em muốn từ bỏ là chàng. Người em từ bỏ không đành cũng là chàng. Vốn chỉ có chàng. Em tưởng chàng yêu Dao Thiển, em nghĩ chàng lợi dụng em để trả thù nàng ấy. Nên em càng đau khổ, lại càng giận dữ. Mãi tới lúc Kim Khánh nói cho em hay…”
Chàng ngắt lời: “Ý nàng là bổn vương hiểu lầm?”
Nàng lại gật đầu.
Chàng ngả người ra lưng ghế, nhướng mày: “Giải thích như vậy cũng hợp lý.” Lại nhếch môi cười: “Nếu yêu bổn vương thực lòng, vậy chứng minh đi.”
Nàng ngạc nhiên nhìn chàng, thấy chàng liếc mắt đến giường nghỉ nhỏ sau tấm bình phong.
Chàng tiếp tục: “Chẳng phải nói khi yêu bổn vương sẽ có lễ phu thê với bổn vương sao? Chứng minh thành ý của nàng đi!” Dứt lời, chàng đau xót nhận thấy sự nứt vỡ trong đôi mắt nàng.
Nàng thổn thức: “Chàng muốn sỉ nhục em vì cho rằng em đã sỉ nhục chàng ư? Chàng.. thật ngu ngốc!” Nàng thốt lên đau đớn: “Vì sao lúc nào chàng cũng tự cho rằng mình đúng như thế?”
Chàng nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Bổn vương thấy nàng nên dành câu đó cho chính mình thì hơn.”
Thiên Anh trừng mắt nhìn chàng như không thể tin nổi, sau đó quay lưng bỏ ra khỏi phòng.
Mạc Quân vắt tay lên trán, những suy nghĩ trong đầu chạy toán loạn như đoàn quân thất trận. Chàng điên rồi, điên thật rồi! Sao chàng có thể để cơn giận dẫn dắt và đối xử với nàng bằng thái độ của một kẻ vô lại như thế?
Có lẽ nàng nói phải. Chàng là ai mà luôn tự cho rằng mình đúng? Chàng là ai mà cho rằng hiểu được nàng?
Có lẽ những lời của nàng đều là sự thực. Thiên Anh vốn ghét nói dối. Và chẳng phải nàng từng nói khi chàng đưa nàng đến Trấn Quốc cổ tự, rằng nàng sợ bị lừa dối, sợ bị bỏ rơi và cầu xin chàng hãy mang lại cho nàng cảm giác trong tình yêu hay sao? Rồi khi ở Huyền Không Sơn Thượng, nàng nói nàng ghen tuông, ích kỷ và sợ tổn thương?
Rốt cuộc, chàng đã làm gì?
Chàng đã làm đúng những điều nàng lo sợ.
Nghĩ đến đây, Mạc Quân bỗng nhận ra những điều tồi tệ bấy lâu nay giữa chàng và Thiên Anh chỉ xuất phát từ một sự hiểu lầm không đáng có. Nàng hiểu nhầm chàng lợi dụng nàng để trả thù Dao Thiển, còn chàng hiểu nhầm nàng đã yêu kẻ khác nhưng lại rủ lòng thương hại tình yêu của chàng.
Nghĩ thế này, mọi chuyện thật sự quá giản đơn.
Chàng thật ngu ngốc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...