Ngậm Một Miếng Dâu Nhỏ


Dù cho bị lag trong mười phút, khu bình luận trên weibo của Dư Thần vẫn tăng lên theo cấp số nhân.

Sau khi sửa xong, bình luận càng thêm bùng nổ.

Thậm chí năm chữ #Hạ An Dư Thần# trực tiếp nhảy lên hotsearch, cho dù là người trong giới hay người ngoài giới, fan hay người qua đường ăn dưa đều cảm nhận được sự chấn động tuyệt đối.

[Chết tiệt, dưa này đến chó nhà tôi nhìn thấy cũng muốn ăn hai miếng.

]
[Có khi nào bây giờ tôi đang nằm mơ không? Hai người họ không biết đội hình của chương trình à?]
[Sợ bọn họ quay được một nửa thì bỏ hết, quay sang nổ chết đối phương?]
[Đây là quay show truyền hình, lầu trên tưởng là đang chơi ăn gà* sao?]
*Bên Trung thường gọi game pubg là ăn gà.

[Có thể Hạ An sẽ tình nguyện tự sát luôn.

]
[Để hai người bọn họ đồng ý quay với nhau, không biết tổ tiết mục tốn bao nhiêu tiền.

]
[Ừ, bạn tôi là người trong giới, nói trong vòng một tiếng đã có thêm ba nhà đầu tư mới.

]
[Ha ha ha, có ai không thích xem đỉnh lưu cãi nhau đâu chứ?]
[Tha thiết yêu cầu không được cắt xén, tôi muốn xem bọn họ trao đổi chân thật nhất.

]
[Nghĩ nhiều rồi, có khi suốt cả chương trình họ cũng chẳng nói được với nhau quá mười câu đâu.

]
[Phát sóng trực tiếp! Mỗi tuần phát sóng trực tiếp một buổi có được không?]
….

.

Cuối cùng, toàn bộ đạn mạc trên weibo kết thành một câu, 'Du lịch đêm tối' trở thành Offices Weibo hot nhất hôm nay.

Mọi người trên Weibo thảo luận ngất trời, trên bàn ăn cũng giống như thế.

Thông báo vừa mới đăng lên Weibo được ba phút, tất cả mọi người ở hôn lễ đều đã biết.

Hạ An không ngờ Weibo sẽ thông báo lúc này, liên tục nghe mấy tiếng thảo luận, trong lòng cô thầm nghĩ, một thông báo chính thức có thể vạch trần mối quan hệ của đỉnh lưu, cũng không phải nhờ mấy năm nay cô với Dư Thần chăm chỉ cần cù, thận trọng giả vờ không quen biết.

Không đúng, cũng không có giả vờ, bọn họ thực sự không quen biết.

Cô cúi đầu, muốn che giấu bản thân dưới ánh đèn lờ mờ, để tránh người ta trực tiếp nhảy đến trước mặt cô ăn dưa.

Nhưng mặc kệ cô tự tẩy não mình như thế nào, vẫn không ngăn nổi những ánh mắt đổ dồn lên người mình.

Đến lúc hôn lễ kết thúc, nghệ sĩ có quan hệ không tệ với cô, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: "Tại sao cậu lại đồng ý tham gia show thực tế với thầy Dư vậy? Ngày trước cậu còn chẳng muốn ngồi chung xe với anh ấy kia mà?"
Hạ An suy nghĩ một lát, đưa ra một câu trả lời chung chung.

"Sống yên bình quá nên mình tìm chút chuyện để làm.

"
!.


.

Trở lại khách sạn, Hạ An thay giày, xem mấy đơn chuyển phát nhanh ở giữa đại sảnh.

Chắc là bảo vệ đã mang lên giúp bọn họ.

Tất cả đều là đồ cô chuẩn bị cho chuyến hành trình, bởi vậy đến cái ghế Hạ An cũng không kịp tìm, ngồi xếp bằng dưới đất, cầm lấy dao dọc giấy khui hàng.

Dư Thần rửa tay, từ trong nhà vệ sinh bước ra, nghiêng đầu nhìn cô: "Mua gì vậy?"
"Quạt mini cầm tay.

" Cô giơ tay ra hiệu: "Mặc dù thời tiết ở New Zealand dễ chịu hơn trong nước nhưng lúc chúng ta đến đó là mùa hè, du lịch lại đi khắp nơi nên chuẩn bị sẵn một cái quạt nhỏ.

"
Đối với những thứ đồ chơi nhỏ bé cô mua này, cho tới bây giờ Dư Thần vẫn chẳng thấy thuận mắt chút nào.

Từ lúc học trung học đã thế rồi.

"Một mình em dùng năm cái?" Người đàn ông nâng mí mắt lên: "Mỗi ngày dùng một cái?"
"Mua cho mỗi người một cái, đây là du lịch theo đoàn đương nhiên phải nghĩ đến mọi người rồi.

"
Anh không nói gì, cứ như thế đi lướt qua, tính đi xem phim một lát.

Kết quả đi được hai bước, anh nhận ra có gì đó không đúng, quay người lại.

"Em mua cho tất cả mọi người, sáu khách mời mua năm cái! "
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Sao đấy? Anh không phải người à?"
Hạ An kinh ngạc chớp mắt: "Thế mà cũng bị anh phát hiện à?"
Dư Thần mấp máy đầu lưỡi, tức giận cười với cô, giả vờ muốn ngồi xuống, không biết có muốn cướp của cô không.

Hạ An nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng lấy một cái khác màu xanh lá trong hộp ra, đưa tới trước mặt anh.

"Em không dùng được cái giống anh nên mua cho anh cái khác, bây giờ anh giả vờ đi, đến đó nói là đoàn đội chuẩn bị cho anh.

" Cô suy xét chu toàn: “Đến lúc đó em sẽ đưa cho những người khác.

"
"Anh xem.

" Hạ An vặn nút bên cạnh : "Cái này còn có phun sương.

"
Anh rũ mắt nhận lấy, sắc mặt phức tạp khó tả, giống như hạ mình nhấn nút phun nước, một làn sương mù phun ra.

Cũng không biết có phải anh chưa từng dùng máy phun sương hay là thiết bị oxy hay không, thậm chí lông mày anh còn giật giật.

Hạ An không hiểu được biểu cảm không phải người không phải chó này của anh, bĩu môi, lấy lại.

"Không thích thì trả em, đồ không có thẩm mỹ.

"
Cô mở vali ra, cất cái quạt vừa giành lại vào bên trong, làm ra tư thế phòng bị.

Sau khi bóc hết những thứ mình đặt, cô đứng dậy đi tắm sau đó khoác áo choàng tắm, bắt đầu thu dọn hành lý trước.

Đàn ông chưa bao giờ kỹ càng ở phương diện này, Dư Thần dựa vào ghế ông chủ, chuyển đến kênh phim, gối đầu không để ý xem phim.


Hẳn là do đến quảng cáo, anh thấy nhàm chán nên hai mắt lơ đễnh nhìn về phía cô.

Hạ An làm việc một hồi lâu, bây giờ đang rất muốn chia sẻ, nhìn thấy anh nhìn sang, vội vàng bày ra kế hoạch tuyệt vời của mình.

Cô lấy ra một cái hộp, giơ lên cạnh mặt: "Nồi nướng.

"
"Qua đấy em còn muốn nướng đồ sao?"
"Mọi người quây quần bên nhau, bên cạnh lều nhỏ sáng đèn, trên thảo nguyên, không phải đồ nướng là lựa chọn tốt nhất sao?" Cô cảm thấy kinh ngạc với suy nghĩ của mình: "Phết một lớp bơ trên giấy nướng sau đó nướng thịt rồi cho tiêu lên.

Nếu như có thêm một ly nước có ga thì đúng là hoàn mỹ.

"
Dư Thần không nói chuyện, bình thường mà nói anh không phủ nhận chính là thừa nhận.

Bởi vậy Hạ An càng thêm bành trướng, tiếp tục khoe khoang trang bị của mình.

"Nước lẩu cô đặc.

"
"Nồi lẩu chín ngăn, cắm điện là nấu được.

"
"Tương vừng với tương trộn cơm, đến lúc đó nhỡ đâu không ăn quen thực phẩm địa phương thì ít nhất cũng không chịu đói.

"
Dư Thần nhếch môi dưới: "Sao em không dứt khoát chuyển luôn phòng bếp qua đó?"
Biết rõ anh châm chọc mình, Hạ An cũng không chịu yếu thế: "Anh cho rằng em không muốn sao?"
Bỏ thêm mấy thứ nữa, vali đã hơi không đóng được.

Một số đồ bên trong bị nén lại vì vậy Giản Đào cố gắng ấn vali xuống, muốn dừng lực đóng lại.

Nhưng ấn cả buổi, khóa kéo vẫn bất động.

Có thể bóng lưng cố hết sức của cô ngăn anh xem TV, một giây sau, cô nghe thấy tiếng bước chân, Dư Thần đi đến bên cạnh cô.

Anh đi đến bên cạnh vali, tay phải anh ấn vali, tay trái kéo khóa, vali dưới tay cô không nghe lời bị anh nhấn một cái hai mặt đều phục tùng, âm thanh kéo khóa vừa nhanh vừa lanh lảnh.

Anh nhấc vali ước lượng, lúc này mới nhấc tới cạnh cửa, động tác làm liền một mạch, hơi thở cũng không gấp, bỏ xuống lại thuận thế dựa vào tường.

"Còn gì nữa không?"
Cô không phủ nhận rằng đa số thời gian người này lười biếng nhưng ở một số thời điểm lại rất có dáng vẻ bạn trai.

"Trước mắt không có, còn chưa mua.

" Cô nói: "Đồ makeup.

"
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như kem chống nắng.

Không phải chúng ta đến New Zealand à, bên đó tia tử ngoại rất mạnh nên cần kem chống nắng có chỉ số cao.

"
Hạ An kéo ra một tuýp nhỏ màu trắng từ ngăn kéo: "SPF 50, PA++++, kem chống nắng vật lý không cần bổ sung, anh có mang theo kem chống nắng không? Nếu không sẽ bị cháy nắng đấy.


"
Có lẽ giới thiệu dài của cô khơi lên hứng thú của anh, Dư Thần tiến lại gần, nói: "Cái này dùng rất tốt à?"
"Dùng tốt, kem chống nắng hóa học hấp thụ tia tử ngoại nên cần bôi lại, kem chống nắng vật lý không cần nhưng mà bình thường cảm giác kem chống nắng vật lý trên da không tốt lắm, cái này của em rất nhẹ, cũng không nâng tone.

"
Dư Thần thò tay.

Hạ An biết anh bắt đầu, nghiêng người nói: "Cho anh cũng được nhưng có một điều kiện.

"
Anh ngồi thẳng lên, rũ mắt nhìn cô, nghĩ rằng câu tiếp theo của cô là anh phải dập đầu trước em.

Hạ An suy nghĩ một chút, thành khẩn nói: "Em là người phát ngôn, lúc dùng anh phải để lộ logo.

"
!.

.

Thêm một ngày chuẩn bị, sáng ngày kế tiếp, bọn họ xuất phát đúng giờ.

Lúc đặt hàng Hạ An không cảm nhận được, đến lúc sắp hành lý cô mới phát hiện một hai vali không đủ.

Cô xếp đầy ba vali còn đeo thêm một cái cặp.

So với cô thì Dư Thần tùy tiện hơn nhiều, chỉ một cái vali màu đen, còn không đầy.

Lúc anh chuẩn bị mở cửa ra ngoài, Hạ An nhảy ra phía sau cửa, vịn bên cạnh, nhìn tay khác nhàn rỗi của anh: "Oa, anh có hai tay.

"
Dư Thần hiểu rõ hết nhìn sang cô, sau đó đưa tay ra chỉ đầu mình.

"Anh còn một cái đầu.

"
"Em xem, có muốn treo một cái trên đầu anh không?"
Cô vốn nghĩ muốn anh giúp mình xách một vali nhưng anh rất tự giác, gọi người quản lý lên.

Xưa này quản lý chưa từng thấy anh cầm ba vali, trong lời nói có than thở: "Cậu đổi nghề làm ông già Noel rồi à? Hai vali này là quà ước nguyện cậu tặng mọi người sao?"
Trong hành lang trống trải, truyền đến giọng nói không thể nhịn được của Dư Thần.

"Câm miệng.

"
!.

.

Mười giờ sáng, sáu người tụ họp ở sân bay đúng giờ sau đó cùng xuất phát.

Hạ An vừa với phòng chờ VIP, Tiêu Nhu tiến lên đón, lòng đầy vui vẻ kéo cánh tay cô.

"Chị Tiểu An, hai chúng ta ngồi chung một lát được không?"
Trước đây quay quảng cáo hai người đã thêm Wechat, Tiêu Nhu nói rất thích bộ phim của cô, hơn nữa còn muốn cùng ra ngoài chơi, mấy ngày gần đây các cô nói chuyện với nhau thường xuyên hơn.

Hạ An cười cười: "Được chứ, mọi người đã đến đủ chưa?"
"Còn thiếu cô Ngư thì có thể xuất phát! Có lẽ cô ấy sẽ đến ngay.

"
Rất nhanh, đoàn sáu người xuất phát, trên máy bay mọi người nói chuyện với nhau mấy tiếng sau đó ngủ say.

Dựa vào bài học của chính mình Hạ An đã nói chuyện với đội đạo diễn.

Ngoại trừ cô với Dư Thần, còn có bốn vị khách quý.

Tiêu Nhu là người nhỏ tuổi nhất thứ hai, cô ấy còn đang học đại học năm nhất, là một ngôi sao nhí mới ra mắt, có thể làm nóng bầu không khí.


Hà Lâm là em trai nhỏ nhất, là fan của Tiêu Nhu.

Còn cô Ngư là người nhiều tuổi nhất, cô ấy đóng vai chị em thân thiết.

Còn một người là Hiểu Dương, trước đây gặp qua, nam phụ dịu dàng trong phim truyền hình và điện ảnh nổi tiếng, nói tương đối ít nhưng sẽ cười nhìn mọi người nói chuyện.

Tóm lại ai cũng đặc sắc, cô còn rất chờ mong chuyến du lịch ba tuần tiếp theo.

Tổ tiết mục thu điện thoại riêng của mọi người, sau đó tất cả mọi người đều phải dùng điện thoại của nhà tài trợ để liên lạc.

Cái này khiến Hạ An có hơi lo lắng, dù sao cô với Dư Thần còn phải liên lạc với nhau nếu như cô đăng nhập Wechat riêng, nhỡ đâu tổ tiết mục xuất dữ liệu trò chuyện làm dữ liệu sống, không cẩn thận để lộ quan hệ thật giữa cô với Dư Thần.

Cô đoán mình cũng bị công ty cho xuất luôn.

Còn phải bồi thường tiền.

Vì vậy Hạ An cố gắng tìm, tìm thấy một phần mềm có thể tiêu hủy ghi chép cuộc trò chuyện.

Máy bay hạ cánh đã là đêm khuya, đã lâu không thấy thời tiết ấm áp, mọi người ngáp dài cởi áo khoác, sau đó dựa theo lệnh của đạo diễn, như cái xác không hồn nhao nhao xuống dưới lấy hành lý.

Hạ An thấy Dư Thần còn đang ngủ, mình cũng giả vờ ngủ một lát, chờ mọi người rời đi hết, xác nhận không có máy quay lúc này cô mới ngồi bên cạnh anh.

Cô vươn tay vỗ nhẹ bờ vai anh: "Dư Thần, quét cái này rồi ngủ tiếp.

"
Dư Thần trực tiếp ném điện thoại trong lòng cho cô.

Cô dùng vân tay anh mở khóa, thuận tay gửi cho anh một ID, lúc này mới kéo anh vào phòng mình sau đó lại nghiên cứu một lát.

Dư Thần nhàn nhã tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói khàn kinh ngạc, nhướn lông mày.

"Làm gì? Bán hàng đa cấp à?"
"Em tìm thấy một phần mềm tiêu hủy ghi chép cuộc nói chuyện, đến lúc đó chúng ta lén liên lạc thì dùng cái này.

"
"Cần gì phải lén lút?" Anh nói: "Không phải có nhóm sao?"
Có lẽ việc cô đang làm khiến cô có hơi căng thẳng, Hạ An sợ bị người khác nghe thấy, không kìm được mà hạ giọng.

"Nhỡ đâu em cần tìm anh?"
Anh im lặng cười, bắt chước cô xích lại gần, dùng hơi thở hỏi: "Tìm anh làm ** li?"
Hơi thở đàn ông thổi lên vành tai, cô cứng đờ một lúc, có hơi không quen, khi ngẩng đầu lên anh đã xuống máy bay, trong tay cầm theo hành lý.

Ba vali đầy!
Hôm nay không quay, trước sắp xếp mọi người đi ngủ, hôm nay tạm thời mọi người ở B&B*, bởi vì quá mệt mỏi mọi người không nghiên cứu kỹ, trực tiếp lên giường.

*B&B là viết tắt của Bed and Breakfast, hiểu nôm na 'giường ngủ và bữa sáng' là một cơ sở lưu trú nhỏ có giá rẻ, chỉ cung cấp chỗ nghỉ qua đêm và kèm bữa ăn sáng cho khách ở trọ, thường không cung cấp các bữa ăn khác và đa số do các hộ kinh doanh gia đình làm chủ.

Hai nữ sinh với cô Ngư ở dưới tầng, ba nam sinh ở trên tầng.

Chỉ có hai cái bồn rửa tay, Hạ An đợi các cô tắm rửa đi ngủ xong lúc này mới lấy quần áo, chuẩn bị tháo trang sức.

Vừa rửa mặt vừa nhìn trong túi, cô hoảng hốt ba giây.

Lại mở vali ra, trong đầu cô nhớ đến hình ảnh.

Không nghĩ tới lại dùng đến app chat bí mất nhanh như vậy, cô nhanh chóng mở cuộc trò chuyện với Dư Thần, nhanh chóng gõ chữ.

Biên kia Dư Thần vừa mới cởi áo, thoáng thấy màn hình sáng lên.

Dâu nhỏ: [Chết rồi.

]
Dâu nhỏ: [Em để sửa rửa mặt trong túi anh mất rồi.

].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận