Ngậm Một Miếng Dâu Nhỏ


RV chạy với tốc độ đều đặn, ánh mặt trời cùng bóng cây ngoài cửa sổ xuyên qua lớp cửa kính, rọi lên trên mặt bàn.

Ngay sau đó, Dư Thần nhìn thấy Hạ An trưng vẻ mặt một lời khó nói hết, ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi lại nhìn chính mình trong gương.

Cô nghĩ hoài mà vẫn không ra đôi mày thanh tú nhíu lại, không biết là nên hỏi dò ai.

Cái này có thích hợp không?
Rất nhanh, màn hình điện thoại sáng lên một cái Hạ An nhích vào trong góc nhìn trộm.

Là Dư Thần gửi tin nhắn đến, lời ít mà ý nhiều gửi đến là một dấu chấm hỏi.

Cô vẫn còn kích động trước lời đề nghị kết hôn, dừng trong chốc lát rồi mới nói.

[Không có gì, em mới nhìn thấy một thứ rất đáng sợ.

]
Cô sao có thể nói với Dư Thần rằng có người nhìn thấy chúng ta và đề nghị gặm CP hai chúng ta?
Được rồi, loại đề nghị này, hẳn là đưa ra cũng sẽ không được tiếp nhận.

Ai mà muốn gặm loại CP này chứ.

Không bao lâu, chiếc RV dừng lại trước siêu thị, Hạ An cất điện thoại di động.

Bọn họ cần tiến hành bổ sung một số vật liệu, còn có mua các loại thức ăn và trái cây.

Đây là lần đầu tiên mọi người cùng nhau dạo siêu thị.

Mới vừa bước vào, Tiêu Nhu và Hà Lâm đã cầm lấy xe đẩy bắt đầu chiến đấu, cười đùa qua lại không ngớt suốt quảng đường, trong khi Hạ An nghỉ về đồ ăn, đẩy xe đẩy thong thả đi theo ở phía sau.

Thỉnh thoảng phải lái xe trong một thời gian dài, bữa trưa cũng giải quyết luôn ở trên xe vì vậy cô nghĩ cần phải mua một chút ít đồ ăn chính, hoặc là ăn vặt để lót bụng.

Cô vừa đi vừa chọn, chọn rồi bỏ vào, chờ đến lúc cô định thần lại, mới phát hiện mình đang đi theo người ở trước mặt.

Nhìn lên, tấm lưng rộng lớn thẳng tắp của người đàn ông trước mặt đập vào mắt, anh đang cúi người bên cạnh tủ lạnh, chọn bò bít tết thích hợp.

Cô nhìn khắp bốn phía, phát hiện mọi người đã đi theo hướng khác, không biết đã đi đâu.

Ở góc này, chỉ còn lại cô và Dư Thần.

Cô chọn xong nước trái cây tính toán định rời đi thì bỗng dưng, nhìn thấy người đàn ông đột nhiên cầm lên một vật gì đó, dùng ngón tay hướng lên trên ước lượng, rồi sau đó ánh mắt liếc nhìn cô đầy ẩn ý.

Hạ An đang muốn xoay người lại bị ánh mắt này nhìn chằm chằm làm cho đứng yên tại chỗ, lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến cho cô dừng cổ tay lại, mở miệng nói: "Làm sao vậy?"
Nửa người dựa vào trong tủ lạnh, đầu ngón tay nửa khép lại, bắt trước mẫu câu lúc trước cô dùng ở trên xe, ung dung mà phun ra một câu không có gì để nói như vậy.

"Không có gì, anh đang nghĩ đến thứ khác.

"
Người này thật sự là mang thù.

Xe đẩy sang bên trái, trong đầu cô nhất thời trống rỗng, Hạ An nhớ đến lần đầu tiên gặp anh.


Từ hồi cấp 3 lúc ấy anh đã mang thù đến lợi hại.

Hạ An còn nhớ rất rõ đó là một buổi trưa rất bình thường, tiếng ve sầu ồn ào kêu vang khắp mọi nơi ở trên sân trường, đinh tai nhức óc, cửa sổ có cây ngô đồng lá bị ánh nắng mặt trời phơi đến nóng lên tỏa ra hương vị.

Anh trời sinh đã mang khí chất của nhân vật nổi tiếng, người ta chuyển trường đều là tháng chín, còn anh thì vào tháng tám, lúc học bù anh tùy tiện chọn một ngày thứ sáu, mặc một chiếc áo phông trắng tiến vào trường.

Hạ An cúi đầu học thuộc từ đơn, các cô gái ngồi ở đằng sau nói chuyện líu rít giống như chữ cái xông thẳng vào lỗ tai cô, bàn tán chuyện có một chàng trai đẹp trai vừa mới chuyển tới trường, đang nhận đồng phục ở văn phòng hiệu trưởng.

Hạ An căn bản không nghĩ nhiều, cũng không quan tâm anh rốt cuộc là chuyển tới lớp nào, học thuộc từ đơn xong lấy tập chính tả ra, tính toán nhân lúc còn nóng viết ra số từ vựng trong ngày.

Đúng vào lúc này Dư Thần tiến vào lớp học.

Theo Ninh Vân, một người yêu thích tiểu thuyết sau này miêu tả, cũng không khoa trương khi ngày đó Dư Thần nói một câu soái đến mức thiên tuyệt địa diệt.

Anh từ cửa chính cất bước lên bục giảng, mặc một bộ đồng phục màu trắng bình thường nhất, một cánh tay bên cạnh móc lấy cặp sách, lười nhác treo ở sau lưng.

Bộ đồng phục đơn giản tẻ nhạt được anh mặc vào lộ ra vài phần lãng tử, đầu tóc thoạt nhìn không được chăm chút lắm, chỉ là lười biếng chải qua vài cái, ở dưới ánh nắng chiếu sáng lại hiện ra một loại cảm giác hồi hộp khó hiểu như thể xé rách ánh nắng, xuyên qua từ chiều không gian như một nhân vật truyện tranh bước ra.

Xương mày thâm thúy, đường cong quai hàm sắc sảo, cơ bắp cánh tay và xương ngón tay rõ ràng.

Đích thực là một chàng trai soái ca, không biết treo lên dễ đánh bại nhiều ít tạo hình nam sinh cấp 3 õng ẹo, lộ ra khí chất cao quý.

Vừa nhìn đã biết khó tiếp cận.

Cho nên khi đó, khiến cho Ninh Vân bạn ngồi cùng bàn của Hạ An, lập tức hạ giọng phấn khích, chọc chọc và cánh tay cô chia sẻ nói: "Cậu nhìn cửa ra vào kìa có trai đẹp.

"
Cô yên lặng khó khăn hiểu ra một chút ý từ bên trong, vội vàng quét mắt ra ngoài cửa: "Cửa ra vào? Không phải ngoài cửa có một người đàn ông trọc đầu sau?"
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt kiên nhẫn của Ninh Vân, rốt cuộc cô cũng có thời gian ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Dư Thần một cái.

Anh đang chuẩn bị xuống bục giảng, thời điểm nhấc chân lên cô cũng thu hồi tầm mắt, tiếp tục viết.

"Thế nào, có phải rất đẹp trai hay không?"
Inspiration - nguồn cảm hứng.

Cô đánh vần một chuỗi đánh bằng một cách trôi chảy, tất nhiên cũng quên luôn hình dạng của anh trông như thế nào, thuận miệng trả lời: "Ừm cũng được.

"
Giọng nói nhỏ dần, Dư Thần đeo cặp sách đi ngang qua, rồi ngồi xuống ở chiếc ghế phía sau cô.

Đó là khởi đầu cho mối nghiệt duyên của cô và Dư Thần.

Buổi chiều hôm đó, nhà trường đang rộn ràng tiến hành chuẩn bị cho ngày kỷ niệm thành lập nhà trường, mỗi lớp đều phải xếp thành một đội, mỗi bạn chọn ra một nam một nữ đi ở đằng trước.

Cô là lớp phó, nên nhiệm vụ chọn ứng cử viên được giao cho cô hoàn thành.

Sau khi tan học, chủ nhiệm lớp tùy ý gõ nhịp đưa ra quyết định: "Nữ thì chọn em đi, còn về phần nam thì! Chọn người đẹp trai nhất lớp chúng ta là được, dù sao cũng là bộ mặt cho cả lớp.

"
Người đẹp trai nhất?
Cô hỏi lớp trưởng ở gần đây trước, đáng tiếc lớp trưởng có hơi lùn, ngượng ngùng không có ý định đứng đằng trước, nói cô tìm lại thử xem.


Tìm tới tìm lui không tuyển chọn được ai, cô đưa ánh mắt đặt trên người bạn học mới chuyển đến lớp.

Hạ An lập tức ôm sấp sách bài tập chuẩn bị phát đi đến trước mặt Dư Thần, hỏi anh: "Bạn học, tháng sau là ngày kỷ niệm thành lập nhà trường, cậu có tiện đi đầu không?"
Bây giờ cô rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ diện mạo của anh.

Ánh hoàng hôn màu cam dệt thành một tấm lưới, từ vai và cổ anh tỏa ra ranh giới rõ ràng, bộ đồng phục màu trắng của hắn bị ánh vàng rực bên trên đốt cháy, giống như một bức tranh màu nước để giảm đi độ trong suốt, mà đường ranh giới hướng lên trên, rất dễ nhìn thấy, đôi lông mày anh rất cao, trên mí mắt có một nốt ruồi nhỏ không rõ ràng.

Anh cong khóe môi nhưng đôi mắt cũng không chuyển động theo, trong đôi mắt như vô ý tràn ngập vẻ bất cần đời.

Người này khuôn mặt cực kỳ khách sáo nhưng vẻ mặt không lẽ độ, dựa lưng vào ghế, dù bận vẫn ung dung hỏi cô.

"Chẳng phải cậu nói tôi lớn lên rất bình thường sao.

"
Cô ngàn lần không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy, cô có chút khó hiểu đứng ở trước bàn anh, vẫn trì độn động tác đặt sách bài tập trong tay xuống mép bàn anh như bị đóng băng.

Đợi một lát, lúc này Dư Thần mới đưa mắt lên nhìn, lấy quyển sách bài tập trên cùng, nhướn mày hỏi cô: "Thế nào, muốn tôi giúp cậu phát?"
Cô đương nhiên biết anh đang nói mỉa mai, cũng không biết như thế nào, có thể là do áp lực học tập tích lũy lâu ngày giờ phút này mới bùng phát, hoặc là có người trời sinh không cùng bàn.

Cô trước sau như một được tất cả mọi người đóng dấu bình chọn là gần gũi nhất, vậy mà còn biết lắng nghe và tiếp thu được.

"Có thể chứ?" Cô buông tay ra, hòa nhã nói: "Vậy cám ơn cậu.

"
Hạ An vẫn luôn cảm thấy cô và Dư Thần như ma cao một thước đạo cao một trượng, thỉnh thoảng cô cao một trượng, tình cờ anh hơn một thước.

Giống như ban đầu anh không muốn làm người đứng đầu trong đội ngũ danh dự nhưng cuối cùng anh cũng phải ngoan ngoãn làm theo.

Chỉ có điều quan hệ hai người càng ngày càng sâu đậm mà thôi.

Chương trình vẫn còn đang ghi hình, cũng không rảnh nghĩ về nó nữa, Hạ An kịp thời ngừng lại và thu hồi tâm tư của mình.

Cô chỉ nghĩ lại hồi đó, quan hệ của cô và Dư Thần thực sự rất tệ, với khúc dạo đầu cho lần đầu gặp gỡ, về sau cho dù là thảo luận nhóm, không quá một phút cũng bị đối phương làm cho nghẹn đứng lên.

Tuy bây giờ quan hệ cũng không tốt lắm, chẳng qua so với cấp 3 khi đó cũng khá hơn nhiều.

Nếu mà không có chương trình giải trí này, phỏng chừng hai người bọn họ cứ như vậy cả đời, càng đừng nói thỉnh thoảng có thể cùng nhau ôn hòa trò chuyện.

Đang miên man suy nghĩ, thì mọi người gặp nhau ở quầy thanh toán, nhân viên phục vụ đang giúp bọn họ đóng gói đồ, Hạ An cầm hai túi lớn mà mình đã mua lên.

Đi ra khỏi siêu thị, ngoài cửa nắng gắt vẫn còn treo cao.

Tiêu Nhu và Hà Lâm tìm được một chiếc xe trò chơi có thể thuê được, bỏ vài cái đồng xu vào và bắt đầu tăng tốc, một số giáo viên cầm camera vội vàng chạy theo, tăng tốc ở mọi vị trí camera, vì sợ bỏ lỡ một đoạn nào đó.

Hạ An xách theo đồ, chậm rì rì đi ở đằng sau.

Đi được một lát thì chợt nhớ đến cái gì đó, vừa quay đầu lại nhìn, không có nhiếp ảnh gia ở phía sau lưng.


Tất cả mọi người đều đuổi theo Tiêu Nhu và Hà Lâm.

Nghĩ đến đây, cô lập ra một kế hoạch, cô nhếch môi, động tác nhẹ nhàng đi tới đằng trước, cô cẩn thận từng li từng tí xách hai cái túi đồ ăn vặt của mình, treo lên đầu ngón tay của Dư Thần.

Bắt thình lình có thêm sức nặng, anh thoáng chút giật mình, nghiêng mắt nhìn cô.

Ỷ vào việc hai người đi ở phía sau không ai thấy, Hạ An cho anh một ánh mắt tràn ngập khẳng định.

Có thể là anh muốn khoe khoang sức lực của anh khỏe hơn cô nhiều, Dư Thần xách tất cả mọi thứ đổi thành một tay, rồi sau đó nhẹ nhàng nói: "Em coi anh là ** li đấy à?"
Cô vẻ mặt vô tội ngước mặt lên nhìn anh, dứt khoát dùng giọng điệu trà xanh nói chuyện: "Làm gì có chứ.

** li cần phải trả tiền, còn anh thì không.

"
!.

.

Buổi trưa mọi người ăn lẩu tự nấu trên xe, sau một quảng đường dài đi xe dài đằng đẳng, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi khu chợ đêm ở New Zealand, tính toán thử tất cả các món ăn vặt ở địa phương.

Bởi vì dùng tiền của Dư Thần và Hạ An kiếm được, cho nên Tiêu Nhu gọi món ăn đều rất khắc chế, tính đi tính lại, sợ tiêu xài phung phí.

Hạ An nhìn qua, chọn thêm vài món trong menu: "Không sao đâu, ra ngoài đi chơi, muốn ăn cái gì thì gọi cái đó.

"
Tiêu Nhu hơi xấu hổ: "Dù sao mọi người kiếm tiền cũng rất vất vả, lại trả tiền phòng cho tổ tiết mục, còn dư lại chẳng bao nhiêu.

"
"Tới lúc đó kiếm lại nhiều hơn là được.

" Suy nghĩ một chút, Hạ An an ủi nói: "Để cho Dư Thần giúp đài truyền hình quay vài cái quảng cáo cũng được.

"
Hà Lâm nói thầm trong lòng bây giờ các cô nhìn mặt đoán người rồi à?
Đây là muốn bán Thần ca của tôi sao?
Dư Thần đang lau dụng cụ đồ ăn, nghe vậy cũng không nói gì nét mặt chỉ cười vô cảm, mọi người sợ chiến tranh sẽ bùng nổ, vội vàng đổi đề tài mới.

Nếu số tiền trước đó được tiêu hết vào đêm nay, quả thật không còn dư lại bao nhiêu.

Tổ tiết mục rất vừa lòng, cầm cái loa nhỏ cười tủm tỉm nói: "Trước đó tiền mọi người kiếm được đều đã tiêu xài gần hết, ngày mai không phải nên đi làm việc sao?"
"Anh nói lời này, không phải ngày nào chúng tôi cũng phải làm việc sao.

"
Tiêu Nhu cười như điên: "Đúng vậy đó, tới New Zealand còn không phải là làm sao?"
"Đừng cho là tôi không biết các người đang nghỉ gì, chính là xem chúng tôi không có tiền, lại có thể gây khó dễ, đặc biệt yêu cầu tôi và bọn họ đi làm một số việc nặng nhọc, để tăng hiệu quả chương trình.

"
Tổ đạo diễn còn giả nai nói: "Vậy chúng tôi khỏi cần sắp xếp, các giáo viên tự mình tìm?"
"Nếu tìm không được, thì có thể nói với chúng tôi giúp một tay.

" Câu này còn chưa nói xong, Hạ An đã quay đầu liếc: “Được.

"
"Tôi thấy nơi này khá tốt, kinh doanh thuận lợi lượng người qua lại rất nhiều, hơn nữa tôi thấy bên kia còn trống vài hàng rào cho thuê, chúng ta có thể thử xem.

"
Tổ đạo diễn đang muốn mở miệng, Tiêu Nhu đã nói: "Kia để làm gì vậy?"
"Đồ nướng.

" Hạ An đánh vào bàn tính nhỏ vang lên cái đùng: "Bán đồ nướng ở đây rất tốt, hơn nữa hương vị giống nhau, nếu chúng ta có thể nướng ở đây, nhất định sẽ kiếm được tiền.


"
"Vậy thì! "
"Thật ra tôi biết làm đồ nướng, chỉ có điều một mình tôi làm sẽ không nổi.

"
"Rõ ràng! "
"Tôi có thể tôi có thể! Tôi sẽ giúp cô.

"
Hạ An gật đầu, rất có đầu óc kinh doanh nói: "Cứ như vậy đi, hai người chuẩn bị đồ ăn, hai người nướng thịt, một người thu ngân, một người khác… Hay chúng ta mở quầy bán đồ uống thấy thế nào?"
"Phục vụ một quầy! Được đó được đó!"
"Thật trùng hợp lúc trước tôi có đọc một số hướng dẫn về pha chế đồ uống, khi nào trở về tôi sẽ tìm hiểu thêm, Cái này không phải lợi dụng hơn so với bọn họ sao?"
Xin hỏi chúng tôi còn có thể xen vào nói chuyện không?
Hiển nhiên tố đạo diễn không xen vào được cuộc nói chuyện, sau khi mọi người ăn xong đi ra, rồi tiến về trước hỏi thăm việc cho thuê quầy hàng.

Đáng tiếc hình như bà chủ không có ở đây, tìm nửa ngày cũng không để ý đến sự việc, chỉ nói là cho thuê ba tháng, cũng không biết là có phải thuê theo ngày hay không.

May mắn bà chủ là người Trung Quốc, sau bao nhiêu nỗ lực thăm, cuối cùng cũng gọi điện được cho bà chủ.

Nói rằng mười phút nữa sẽ tới, Hạ An đợi hơn mười mấy phút, cũng không thấy một bóng người.

Cô xoay người, nhìn Dư Thần đang ngồi ở ghế trên, cô không nhịn được nhấc chân đi tới, bởi vì vị trí trong bóng tối nên cô cũng muốn nghỉ ngơi một lát.

Kết quả mới vừa ngồi xuống, ánh đèn trên đỉnh đầu đã bật sáng.

Lúc này cô mới phát hiện ra mình đang ngồi ở trước cửa của một hộ gia đình, đang muốn đứng dậy thì trước mặt xuất hiện một bà lão vẻ mặt tươi cười.

Bà lão nhìn cô, rồi lại nhìn Dư Thần, liếc mắt đo khoảng cách giữa hai người, sau một lúc lâu, mềm mại hỏi ra một câu: "Giận dỗi nhau? Tại sao cô và bạn trai cách nhau xa như vậy?"
Cô vội vàng đứng dậy, tốc độ còn nhanh hơn so với vận động viên chạy nước rút của Olympic: "Chúng tôi không phải…"
Bà lão hiểu rõ gật gật đầu, lúc này mới hỏi: "Không cãi nhau? Vậy là lần đầu tiên hẹn hò, cho nên ngượng ngùng sao?"
Hạ An cứng miệng, đang định giải thích rõ ràng, Tiêu Nhu đã đi tới đứng bên cạnh: "Đây là bà chủ cho thuê quầy hàng trống.

"
Ánh mắt bà cụ lơ đãng, đã chìm vào trong hồi ức: "Ngày xưa, ta và ông nhà ta cũng y như vậy.

Ngày đầu hẹn hò cũng ngồi một khoảng cách xa đối với ta, tới cả tay cũng không dám dắt, vẫn là ta chủ động.

"
Cuối cùng sau khi lắng nghe xong câu chuyện kỷ niệm tình yêu này, Hạ An giải thích rõ mục đích cô đến, nói rằng cô cùng những người bạn khác đến đây là để cùng nhau quay tiếp mục nhưng kinh phí phải tự mình kiếm, có thể cho cô theo quầy hàng này trong một ngày hay không, và có thể trả phí cao hơn một chút.

Bà lão nghe xong hết sức cảm động, sau đó dùng giọng điệu ôn nhu nhất, nói ra những câu chuyện tình nhất: "Một ngày sao? Vậy thì không cho thuê.

"
"Hay là chúng ta trả tiền cho năm ngày luôn đi?"
"Không được.

"
Bà lão quay lại nói: "Một ngày quá ngắn, chuẩn bị rất phức tạp, lúc trước cũng có người thuê ta một ngày nhưng vì họ là đôi vợ chồng trẻ, vừa nhìn ta liền nhớ tới thời ta và ông nhà hồi còn trẻ, không còn cách nào, có thể làm ta hồi tưởng lại kỷ niệm đẹp chẳng còn bao nhiêu…"
Giây phút bà lão xoay người lại, trong đầu Hạ An tràn ngập hình ảnh tổ tiết mục chuẩn bị cho bọn họ gói quà công việc cho ngày mai, mặt trời chói chang, tiền lương mỏng manh đến mức đủ để kiểm soát bọn họ, còn có đủ loại tình huống ngoài ý muốn!
"Chờ một chút!"
Miệng nói trước lý trí, nhìn thấy bà lão một lần nữa xoay người lại, Hạ An hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn ngồi gần Dư Thần hơn một chút.

Chưa đủ gần, gần thêm một chút nữa.

Cô cố nén hô hấp, cố gắng huy động tế bào suy diễn của mình, nghiêng đầu về phía anh hỏi.

"Vậy nếu chúng tôi là một đôi thì có thể chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận