Ngải Mễ không thể ngờ rằng Jason vẫn bảo cô đừng về Trung Quốc sau khi cô đã đặt vé, vừa đọc đến câu đó của anh là cô chỉ muốn ngất xỉu, thẫn thờ ngồi im không nhúc nhích, không muốn ăn cơm, không muốn làm bất cứ việc gì. Một lúc sau, đại não của cô mới bắt đầu hoạt động trở lại. Cô tự mỉa mai bản thân rằng, xem ra đúng là mình đã vượt ra khỏi bể khổ của cõi trần, nhưng lại rơi thẳng xuống bể si tình đến ngớ ngẩn rồi.
Cô quay trở lại chỗ máy tính để reply cho Jason, nhưng cô không biết viết thế nào. Vừa nãy vì quá buồn nên cô không đọc kĩ, đành đọc lại thư anh một lần nữa, lần này đọc mới chú ý đến lý do mà anh bảo cô đừng quay về: “Em đang trong giai đoạn thực tập kéo dài một năm mà chính phủ Mỹ dành cho sinh viên nước ngoài đã tốt nghiệp, nếu về nước, có thể em sẽ không thể xin được visa trở lại Mỹ nữa, như thế lý tưởng mà em phải phấn đấu bao nhiêu năm sẽ mất luôn ư?”
Cô suy nghĩ hồi lâu, không hiểu “lý tưởng” mà anh nói ở đây là gì, chẳng lẽ anh cho rằng sự phấn đấu của cô trong những năm qua là để ở lại Mỹ ư? Đột nhiên cô lại có hứng hẳn lên. Haizz, hóa ra là anh chàng lo việc này? Đúng là ăn no rồi rửng mỡ, lo con bò trắng răng. Mình đâu có phải ông Bush, cứ phải ở Mỹ mới được làm tổng thống ư?
Mừng quá, cô lại tiếp tục hồi âm với tâm trạng vô cùng phấn chấn, đánh sai liên tục nhưng cô cũng mặc kệ, đằng nào thì từ nhỏ cô cũng là “đại vương viết sai”. Trong thư hồi âm cô viết, việc này anh không phải lo, đằng nào thì em cũng đang chuẩn bị về nước xin việc. Em sẽ bảo vệ luận văn xong rồi mới về, nếu không xin được visa thì e sẽ không trở lại Mỹ tham gia lễ tốt nghiệp nữa. Tuần sau em sẽ xin nghỉ việc ở đây, vừa chuẩn bị bảo vệ luận văn vừa thu dọn đồ đạc, bảo vệ xong là hồi hương.
Gửi email đi rồi cô cũng không đợi thư trả lời của anh nữa, vì cô biết hôm nay anh sẽ không hồi âm, anh đã sử dụng hết quota hôm nay rồi. Và thế là cô liền đi mua sắm. Cô là người thuộc trường phái hành động, khi chưa ra nghĩ ra việc gì để làm thì rất buồn bã, chán nản, nhưng đã có chủ định rồi thì bất luận chủ định này làm cô sống hay chết thì cô vẫn làm, nên cũng chẳng còn thời gian buồn rầu nữa, thực hiện kế hoạch trước đã rồi tính sau. Vì bận nên lâu lắm rồi không đi mua sắm, hiện tại sắp xin nghỉ việc, sau này còn tha hồ thời gian, đi ngó nghiêng cho đầu óc thảnh thơi đã.
Đến khi mệt phờ râu trê về đến nhà, cô phát hiện ra trong điện thoại có tin nhắn, đèn đỏ nhấp nháy, cô liền bước đến bấm nút thì vô cùng bất ngờ khi phát hiện ra tiếng Jason, cô vội bấm núnghe lần nữa, đúng là anh thật, có vẻ rất sốt ruột, hỏi cô tại sao lâu như thế mà không trả lời email của anh. Cô nghĩ, chẳng lẽ vừa nãy mình viết email nhưng quên click “send” ư?
Cô vội bật máy tính lên check mail, thấy liền một lúc anh gửi mấy lá thư. Cô sợ quá, không biết đã xảy ra chuyện gì. Mở một email ra đọc mới yên tâm hơn. Anh bảo cô đừng xin nghỉ việc, đừng về nước, bảo tuyệt đối không được hành động xốc nổi như thế, nếu em chưa bảo vệ luận văn thì còn có khả năng xin được visa trở lại Mỹ. Em đã dự định bảo vệ luận văn xong sẽ rời Mỹ thì khả năng xin được visa càng khó hơn. Xin nghỉ việc rồi thì chắc chắn sẽ không xin được visa nữa.
Một lá thư khác ngoài việc hỏi cô tại sao không trả lời thư, còn nói thêm rằng nếu em về nước, thân phận của em ở Canada cũng rất khó giữ. Nếu em ở Mỹ, và lại vào Mỹ bằng đường bộ thì trên thẻ Lá Phong (Thẻ cư trú của Canada) và hộ chiếu đều không lưu giữ thông tin. Nhưng nếu em về Trung Quốc thì hộ chiếu của em sẽ lưu giữ thông tin. Theo quy định, đối với cư dân thường trú, trong năm năm gần nhất, anh phải cư trú ở Canada đủ hai năm mới giữ được thân phận, em làm như thế sẽ để mất thân phận dân thường trú đấy.
Mấy lá thư sau đó đều nhắc cô đừng làm chuyện ngớ ngẩn, thái độ thể hiện trong mỗi là thư mỗi lúc một gay gắt hơn, khẩu khí cũng cứng rắn hơn. Cô nghĩ bụng, giờ thì biết anh chàng sợ gì rồi, sau này không chịu trả lời email, mình sẽ lấy chuyện này ra để dọa. Nhưng trong lòng cô cũng không nỡ lòng để anh sốt ruột, nên liền reply ngay. Cô đang viết thư thì điện thoại đổ chuông, cô bèn nhấc máy, hóa ra là Jason gọi.
Vừa nghe thấy tiếng cô, anh liền hỏi vừa nãy cô đi đâu, suýt thì anh phải phát báo động cộng đồng cư dân trên mạng văn học đi tìm cô rồi. Cô bảo cô vừa đi shopping về. Anh liền cười, nói: “Giỏi thật đấy, em nhởn nhơ ngó nghiêng ở đó, còn anh ở đây sợ muốn chết luôn.”
Cô liền thắc mắc: “Chuyện này có gì phải sợ muốn chết? Tại sao anh lại coi trọng thân phận ở Mỹ như thế?” Cô sực nhớ ra câu chuyện cô Tĩnh Thu kể, nghĩ bụng chắc là do anh bị cô nàng ABC làm cho mắc chứng “dị ứng thân phận”, không kìm được bèn trêu: “Wow, thân phận, thân phận, mạng sống của Jason.”
“Khôn phải mạng sống của anh mà là mạng sống của em.” Anh liền giải thích: “Nếu là mạng sống của anh thì việc gì anh phải về nước?
“Nếu là mạng sống của anh thì việc gì anh phải về nước? “Cô hỏi: “Rốt cuộc nước Mỹ có cái gì hay mà anh khuyên em ở lại?”
Anh liền đùa: “Em không nghe người ta nói đó sao? Nước Mỹ chỉ có một điểm hay là thích đẻ bao nhiêu thì đẻ.”
Cô không ngờ anh lại dám đùa như vậy, lòng cũng mừng thầm, lập tức trả đũa: “Mặc dù Trung Quốc có chính sách sinh đẻ có kế hoạch, nhưng ít nhất còn có thể xin anh ít sperm (t*ng trùng), sinh một, hai đứa con. Còn nếu ở Mỹ thì đến cơ hội này cũng chẳng có, một đứa cũng không được.” Nói xong câu này, cô vô cùng hối hận, chỉ sợ làm anh hãi không dám nói chuyện gì nữa.
Kết quả anh nói: “Người thông minh như em mà không biết sperm còn thể để đông lạnh ư?” Nhưng rồi anh lảng sang chủ để khác: “Nghe anh khuyên một câu, trả lại vé đi.”
Cô liền thách thức: “Nếu em không trả lại thì sao?”
“Không trả lại anh sẽ đến nhà mách bố mẹ em…”
Cô liền cười lớn. “Tuyệt quá, tuyệt quá, anh cứ mách đi, em còn đang mong được mách đây. Chắc chắn bố mẹ em sẽ không coi trọng thân phận Mỹ như anh đâu, họ còn đang mong em về nước mỏi mắt đấy…”
Anh nghĩ một lát rồi nói: “Em có thể mời bố mẹ em sang tham dự lễ tốt nghiệp của em mà, nghe nói lý do này xin visa khá dễ, như thế cả nhà có thể đoàn tụ. Đợi em chuyển sang visa H rồi về nước thăm bố mẹ cũng không muộn mà.”
Cô liền được đà lấn tới: “Em về để thăm anh thôi, anh mà đến dự lễ tốt nghiệp của em thì em không về nữa.”
Jason không nói thêm gì nữa mà chỉ khuyên: “Em đừng xin nghỉ việc vội, đợi đến khi không xin được visa xin nghỉ cũng chưa muộn mà.” Đợi đến khi cô phải thề độc là đồng ý anh mới chịu cúp máy.
Mấy hôm sau, Jason gửi email cho cô nói: “Tháng Mười Một anh có hội nghị ở Canada, hay là em trả vé máy bay về Trung Quốc đi, sang Canada chơi mấy ngày.” Rồi anh thông báo với cô hành trình của mình.
Cô mừng suýt ngất, liền trả vé máy bay về Trung Quốc và đặt vé sang Canada. Cô quyết định sẽ đặt vé muộn hơn anh một ngày, như thế anh sẽ ra sân bay đón cô.
Cô định khi gặp Jason sẽ nói với anh rằng: “Em đã trưởng thành rồi, biết tình yêu là thế nào rồi, bọn mình bắt đầu lại từ đầu anh nhé?” Nếu anh chấp nhận lời đề nghị này, cô sẽ theo anh về nhà anh, nếu không chấp nhận, thì đành phải quay về thôi. Nhưng cô nghĩ chắc là anh sẽ không từ chối, nếu không tại sao anh lại mời cô sang Canada?
Cô đoán là anh và cô nàng ABC kia đã chia tay nhau, thế nên có phần “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, sợ cô cũng là người coi trọng thân phận ở Mỹ. Nghĩ đến chuyện bao năm qua anh một lòng một dạ yêu cô nàng ABC kia, chỉ vì ông trời không thương, không đến được với nhau mới chuyển phỏm sang cô, cô cũng thấy hơi buồn. Nhưng rồi cô lại cảnh cáo mình rằng: Đừng lúc nào cũng nhằm vào quá khứ, phải hướng tới tương lai chứ, đừng để như trước đây, suốt ngày ghen bóng ghen gió, làm anh chàng sợ bỏ trốn lại hối hận.
Trước ngày Lễ Tạ ơn, Ngải Mễ bay sang Toronto, và cô đã nhìn thấy Jason ở khu vực lấy hành lý, cô chạy về phía anh, nhưng đến trước mặt anh lại dừng lại, luống cuống lôi lời thoại đã chuẩn bị từ trước ra: “Em… em đã trưởng thành rồi, biết… tình yêu là thế nào rồi, bọn mình bắt đầu lại từ đầu anh nhé?”
Jason lắc đầu, lòng Ngải Mễ nặng trĩu, nhưng cô cũng thấy may là mình nói ra câu này trước chứ không phải sà vào lòng anh trước, nếu không thì mất mặt chết đi được. Cô không cam tâm hỏi: “Anh không muốn… bắt đầu lại từ đầu ư?”
Anh lại lắc đầu, lần này cô đã nhìn rõ, biết không phải mình hoa mắt, cũng không phải anh bị điếc. Cô buồn vô cùng, vừa buồn vừa tức, bị anh chàng lừa sang đây mà lại phải ôm kết quả này. Cô không kìm được bèn hỏi: “Tại sao anh không muốn… bắt đầu lại từ đầu?”
“Không muốn vì không muốn thôi, nhất thiết phải hỏi lý do ư?”
“Anh…” Cô không nói được gì thêm, chỉ thấy nước mắt rơi lã chã, thật đúng là hối hận cũng không kịp nữa, không biết tại sao mình lại tưởng bở đến vậy, vừa thấy anh chàng gọi mình sang Canada là cô lại tưởng anh chàng có ý định nối lại tình xưa với mình, xem ra chỉ vì anh chàng sợ cô không xin được visa về Mỹ nên mới quan tâm đến cô như thế. Mặc dù cô đã từng hùng hổ nói rằng chỉ muốn ở một nơi có anh chàng, nhưng khi thật sự thò tay ra với mà không được, trong lòng cô lại chỉ muốn tránh đi. Cô nức nở nói: “Em… phải về Mỹ thôi.”
“Vừa nãy còn bảo em trưởng thành rồi, thoắt cái đã khóc ngon lành trước mặt bá quan văn võ luôn được. Em bắt anh phải vượt ngàn dặm xa xôi sang đây, giờ lại bỏ chạy hả?”
“Anh không muốn bắt đầu lại từ đầu thì em còn ở đây làm gì?”
“Đã bao giờ kết thúc đâu mà phải bắt đầu lại từ đầu?”
Cô sững người một lát rồi giơ hai nắm đấm lên đấm anh bùm bụp, khiến mấy người đi ngang qua đều há hốc miệng nhìn bọn họ. Jason vội buông vali ra, túm chặt hai tay cô. “Thôi, thôi, còn đánh nữa là anh la tội quấy rối đó nhé. Wow, em đúng là phần tử khủng bố, đánh người ta mà không hề để ý đến nặng nhẹ.”
“Anh mới là phần tử khủng bố, làm em sợ suýt chết.”
Một tay anh kéo va li, tay kia dắt cô ra ngoài. “Em xỏ mũi anh bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ anh xỏ mũi em một lần không được à?”
“Em xỏ mũi anh bao giờ?”
“Em không xỏ mũi hả?” Anh nhìn cô một lát rồi nói: “Thôi, về anh sẽ tính sổ với em sau.”
Ngải Mễ lại một lần nữa đặt chân vào nhà Jason, mọi người trong nhà anh vẫn tiếp đãi cô nhiệt tình, không thấy có gì khác so với lần trước. Ăn tối xong, cô len lén hỏi: “Em… ở phòng nào?”
Anh liền đưa cô lên căn phòng nhỏ lần trước cô ở. “Mẹ anh đã dọn dẹp phòng này sạch sẽ cho em rồi.”
Cô vô cùng thất vọng, loanh quanh một hồi vẫn phải ở phòng này. Cô nhìn chú vịt con trên chăn, nhớ lại lần trước đến đây mà vô cùng thắc mắc, không hiểu Jason như thế nào. Chẳng lẽ anh nói câu đó ở sân bay là do sợ cô mất mặt khi khóc trước mặt ông đi qua, bà đi lại ư? Nói như vậy để dỗ cô ngoan ngoãn theo về ư? Cô thấy rất có khả năng ấy, vì ở sân bay anh có ôm cô đâu, chỉ dắt tay thôi. Nếu anh coi cô là người yêu thì phải lao đến ôm thật chặt chứ?
Cô thẫn thờ ngồi trên giường mình, Jason hỏi: “Không thích phòng này à?”
“Em không nói là không thích. Em muốn đi tắm rồi nghỉ sớm…”
“Em đi theo anh.” Anh dắt cô xuống tầng ngầm, bên trong đã lắp đặt xong nội thất, có mấy phòng liền, anh đẩy một cửa phòng ra, Ngải Mễ nhìn thấy một phòng ngủ được bố trí rất đẹp mắt, ở giữa là một chiếc giường rất rộng.
“Đây là…” Cô tò mò hỏi.
“Là phòng anh chuẩn bị vì cô bạn gái ABC của anh, nếu em không thích phòng trên thì có thể ở phòng này.”
Thấy anh nhắc đến cô nàng ABC kia, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, nói: “Sao làm thế được? Anh bảo là anh chuẩn bị cho cô bạn gái ABC của anh cơ mà?”
“Ngại gì chứ? Chắc không đến nỗi nằm lên là sập giường đâu?” Anh cười, hỏi tiếp: “Em bảo muốn đi tắm cơ mà? Phòng tắm ở bên kia, để anh lấy đồ xuống cho em.” Anh lấy từ trong tủ ra một chiếc váy ngủ lụa và một chiếc áo choàng sa tanh rồi đưa cho cô. “Mặc bộ này nhé.”
Ngải Mễ mân mê chiếc áo choàng, cảm giác rất mềm mại và mịn màng, nhưng cô nghĩ, có thể là của cô nàng ABC kia, cô hỏi giọng không được vui: “Đây cũng là đồ anh mua cho cô bạn gái ABC kia hả?”
“Em tinh thật đấy, chẳng giấu được em chuyện gì.” Jason cười ha ha rồi nói tiếp: “Anh mua cho cô ấy nhưng cô ấy chưa mặc bao giờ cả, sạch sẽ tuyệt đối.”
Cô nghĩ một lát rồi đón lấy và đi vào nhà tắm. Anh theo vào, điều chỉnh vòi nước cho cô rồi đi ra, tiện tay đóng luôn cửa lại.
Đợi đến khi cô ra ngoài, anh đã chuyển hết đồ của cô xuống. Trên bàn uống nước có hai đĩa hoa quả, thấy cô từ nhà tắm đi ra, anh nhìn cô một lát rồi reo lên: “Wow, khéo thế nhỉ, em mặc quần áo của cô ấy vừa như in.”
“Cô bạn ABC của anh… hay đến đấy lắm hả?”
“Có đến rồi, nhưng cũng không thường xuyên lắm.”
“Thế… bọn anh đều ở đây hả?”
Jason cười hơ hơ rồi nói: “Không, giường này cũng sạch, em yên tâm, đồ gì không sạch anh không bắt em phải dùng đâu.”
Cô liền buột miệng. “Trừ con người anh ra.”
“Chê anh bẩn hả? Thế để anh đi tắm…” Jason lấy điều khiển bật ti vi lên, dặn: “Em xem ti vi trước, anh đi tắm cái đã.”
Ngải Mễ thấy anh cầm áo choàng đi vào nhà tắm, biết đêm nay anh sẽ ngủ ở đây, tự nhiên thấy vui hẳn lên, ít nhất là anh không trốn cô như lần trước. Đây là một sự khỏi đầu tốt đẹp, nhưng không giống với những gì cô kỳ vọng. Cô nghĩ, chắc chắn là anh và cô nàng ABC kia chia tay nhau rồi, nhưng không biết có phải anh lấy cô làm người thế chỗ không? Nhìn vẻ cợt nhả đó của anh chàng, rất có khả năng là như vậy. Cô không biết tại sao anh chàng lại như thế này, chắc là ở Trung Quốc một thời gian đã được khai sáng tư tưởng, áp dụng chính sách cải cách mở cửa chăng?
Cô cảm thấy có cái gì đó kỳ kỳ, mặc áo ngủ của người ta, đi dép của người ta, lát nữa lại ngủ trên giường của người ta, make love với bạn trai của người ta, đây đâu phải là điều vẻ vang, hồi hộp cho lắm. Cô đành phải nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác rằng: “Đừng so đo chuyện cũ nữa, phải tập trung vào tương lai, hai người đi được đến bước này cũng đã là khó khăn lắm rồi, không nên quá khắt khe.”
Cô quyết định sẽ không nhắc đến cô nàng ABC kia nữa, và cũng mong anh sẽ không nhắc đến nữa, một thời có ABC cũng chẳng sao, nhưng nếu suốt ngày mang ra nhắc, thậm chí mang ra để lấy đó làm tiêu chuẩn đánh giá cô bạn gái sau này thì có phần hơi thái quá. Nếu anh chưa chia tay với cô ta mà chỉ lợi dụng sự si tình của cô để vui vẻ với cô trong thời gian ở Canada thì cô sẽ không bao giờ để anh được thỏa mãn ý đồ xấu xa đó. Cô đã quyết định rồi, nếu anh còn tiếp tục nhắc đến cô nàng ABC như ban nãy thì cô sẽ đi thẳng lên phòng ngủ dành cho khách. Cô yêu anh, muốn được đến với anh, nhưng điều này phải có tiền đề là anh cũng yêu cô, chắc chắn cô sẽ không bao giờ chấp nhận kiểu “chuyện tình một đêm” này.
Cô nghe thấy tiếng anh ra khỏi nhà tắm, cô giả vờ không để ý mà tiếp tục xem ti vi, nhưng cô chẳng xem vào đầu được cái gì, chỉ vắt óc suy nghĩ Jason làm thế này rốt cuộc là vì “tình yêu” hay “tình dục”.
Anh cũng ngồi đầu giường xem ti vi, hai người ngồi cách nhau rất xa. Cô cảm thấy ngượng ngùng vô cùng nhưng không biết phải phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này thế nào, đang nghĩ không biết có nên đến gần chỗ anh không thì nghe thấy anh hỏi:
“Em có muốn xem ảnh cô bạn gái ABC của anh không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...