Edit: Hà Thu
Gần mười hai giờ, Sầm Căng mặc áo khoác, lái xe đến nhà hàng đã hẹn trước với ba.
Đó là một nhà hàng Quảng Đông, lái xe từ công ty đi mất khoảng mười phút.
Lúc tới nơi, ba đã đợi sẵn ở trong một phòng nhỏ.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, ba Sầm liền nở nụ cười, vẫn dịu dàng như mọi khi, những nếp nhăn lan rộng trên khuôn mặt giống như rễ của cây đại thụ.
Sống mũi Sầm Căng chua xót, cũng nhanh chóng cong môi nở nụ cười, ngồi đối diện với ông, hỏi: “Ba đến lúc nào thế?”
Ba Sầm rót trà cho cô: “Mới đến được vài phút thôi.”
Lúc đẩy chiếc cốc trở lại, ông lại nhìn con gái mình: “Xem mũi của con bị đỏ hết lên vì lạnh rồi kìa.”
Sầm Căng nghe thấy thế, liền xoa nhẹ đầu mũi: “Đâu có, cách trang điểm phổ biến hiện nay, là đánh phấn má hồng lên đầu mũi, làm ra vẻ yếu đuối để người khác thương yêu hơn đó.”
“Vậy có hiệu quả rồi đấy.” Ba Sầm cười, sau đó gọi người phục vụ mang các món ăn lên.
Sầm Căng cởi áo khoác ra, liếc nhìn những chiếc lá xanh đang dần nở ra trong chiếc cốc men xanh: “Mẹ thế nào rồi ạ?”
Ba Sầm nói: “Không phải đã nói với con là có bố rồi sao?”
Sầm Căng nhấp một ngụm trà, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Hiện tại chỉ có hai chúng ta, ba cứ nói thẳng đi.”
“Còn có thể như nào nữa, tính tình của mẹ con có phải là con không biết đâu, ba đã khuyên được rồi.” Ba Sầm hơi nhướng mày lên: “Ngoại trừ ba ra thì không ai có được bản lĩnh này đâu.”
Sầm Căng khịt mũi cười hừ một tiếng: “Con còn tưởng rằng sẽ nhận được cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh của mẹ con đó.”
“Ba không cho phép bà ấy gọi.
Con và Ngô Phục lần đó, bà ấy đã lén lút nửa đêm gọi điện thoại cãi nhau với con, ba vẫn còn nhớ đến tận bây giờ.
Ba nói con đã lớn như vậy rồi, tự có chính kiến riêng của mình, còn cứ xem con như một đứa trẻ để làm gì, mẹ của con…” Ba Sầm dừng lại một lúc, lựa lời rồi nói: “Mẹ con là kiểu người hơi truyền thống, tính cách lại bướng bỉnh, chắc chắn trong thời gian ngắn không thể chấp nhận ngay được, lại có thêm tình huống trước đó của Ngô Phục, bà ấy trong thời gian ngắn không thể hiểu được cũng là chuyện rất bình thường.
Mẹ con cũng là hy vọng con sống tốt, có cuộc sống ổn định, nghĩ rằng nếu con có tìm thì cũng phải tìm người môn đăng hộ đối, mới không dễ xảy ra sự cố gì.”
Sầm Căng không hề ngạc nhiên: “Con biết, khi nhìn thấy tin nhắn đó của ba thì con đã biết rồi.”
“Chắc mẹ con cũng tức điên lên rồi…” Cô cụp mắt xuống, mân mê đôi đũa đen trong tay, nói ra những điều trong lòng: “Nhưng không có cách nào cả, thích thì chính là thích, đã lâu lắm rồi con chưa từng thích một chàng trai nào nhiều như vậy cả.”
Ba Sầm lặng lẽ nhìn cô: “Căng Căng, có phải con cho rằng hôm nay ba đến đây là để khuyên con chia tay không? Làm thuyết khách cho mẹ con?”
Sầm Căng nhướng mắt: “Không phải.” Ba Sầm thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi, hình tượng người ba hiền hậu của ba vẫn còn giữ được.
Thực ra hôm nay ba đặc biệt mời riêng mình con ăn cơm chính là muốn ở trước mặt con bày tỏ thái độ của ba, như vậy sẽ càng có thành ý hơn.”
Sầm Căng ngồi ngay ngắn, hai mắt sáng ngời nhìn về phía ba mình: “Ba nói đi.”
Ba Sầm im lặng một hồi, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Nói thật với con vậy, hôm qua sau khi nhìn thấy bài đăng đó của con, phản ứng đầu tiên của ba là thở phào một hơi, trái tim đang treo lơ lửng cũng ngay lập tức buông xuống.”
Sầm Căng kinh ngạc nhìn ông.
“Con nghĩ ba bị ngốc sao?” Ánh mắt của ba Sầm điềm tĩnh: “Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học của Lý Vụ, ba đã nhìn ra mối quan hệ giữa hai người các con không thích hợp lắm.
Ánh mắt mà cậu ấy nhìn con, thái độ đối với con đã không phải là kiểu bình thường mà em trai đối xử với chị gái nữa.
Bầu không khí trêu đùa nhau mỗi ngày của hai con, với cả lần đó ba xuống lầu hút thuốc, con tưởng rằng ba không biết hai đứa con đang ở cùng một chỗ hay sao?”
Một đống chuyện cũ hiện hết ra trong đầu, lồng ngực Sầm Căng bối rối như một cơn mưa xối xả, nhìn chăm chú vào ba, không chớp mắt.
“Thời gian đó tâm trạng của con không tốt, nhưng sau khi cậu ấy tới, rõ ràng con đã vui lên rất nhiều, lại còn chăm sóc con cẩn thận tỉ mỉ như vậy, ba còn nghĩ, cứ để xem thế nào trước đã, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới hai đứa có thể lâu dài hay là như thế nào.” Ba Sầm dựa vào ghế sofa, ánh mắt khẽ run lên: “Cuộc hôn nhân lần trước của con với Ngô Phục, ba chính là vì quá nghe lời mẹ con, luôn theo phe của bà ấy, nên ngược lại mới khiến cho con càng thêm nổi loạn, biến mọi thứ thành một mớ hỗn độn, làm cho con trở nên xa lạ với ba mẹ, một năm về nhà vài lần cũng chẳng vui.
Sau này ba mới ngẫm lại bản thân, làm như vậy là có đúng không, là ý nguyện ban đầu làm ba của ba sao?”
Ông khẽ lắc đầu: “Ba nên kiên định với ý nguyện ban đầu của mình.
Sinh con gái ra rồi nuôi lớn lên là để làm gì? Là để giúp ba thực hiện đạt được điều gì hay vẫn là để người khác thấy nghĩ thế nào về ba? Không phải đâu, tuyệt đối không nên là như vậy.
Yêu cầu và kỳ vọng duy nhất của ba đối với con gái chính là sự hạnh phúc, bất kể là ai, chỉ cần làm cho con gái ba hạnh phúc trước đã.
Con không biết rằng, sau khi con ly hôn, đã bao lâu chưa từng có nụ cười như vậy rồi, chính…”
Ba Sầm lấy điện thoại ra, vuốt màn hình, đưa cho Sầm Căng xem: “Chính là nụ cười trong bức ảnh này, ngang ngược như nào, thoải mái như nào, đã rất lâu ba không được nhìn thấy rồi.”
“Cho nên sau khi ba nhìn thấy bức ảnh kia đã nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó cứ xem đi xem lại, rồi vui theo.
Con gái đã suy nghĩ kỹ rồi, suy nghĩ thấu đáo rồi, lại có thể mở lòng để yêu người khác rồi, lại có thể có được niềm vui từ trong đó rồi.
Còn có chuyện gì là tốt hơn so với chuyện này sao?”
Trên màn hình là một bức ảnh chụp chung bằng máy ảnh lấy ngay của cô và Lý Vụ, còn được ba lưu giữ trong album ảnh.
Chỉ nhìn qua một cái, nước mắt bắt đầu không tự chủ được mà chảy ra từ khóe mắt của Sầm Căng, cô vội vàng dùng ngón tay lau đi, cổ họng tắc nghẽn đến mức không thể nói nên lời.
Đôi mắt của ba Sầm cũng hơi đỏ lên: “Căng Căng à, đừng khóc chứ——? Con khóc làm ba cũng muốn khóc theo rồi, chúng ta không phải chỉ là tâm sự bình thường thôi sao?”
Sầm Căng khịt mũi, đặt ngón tay lên môi: “Ba không phải là người sến sẩm ở đây trước sao?”
“Được được được, ba không sến sẩm nữa.” Ba Sầm cũng dùng ngón tay lau mạnh khóe mắt, nở một nụ cười thật tươi, cố gắng hòa tan bầu không khí lúc này: “Chúng ta nói chuyện chính đi, nói về bạn trai của con nhé?”
Sầm Căng cũng chỉnh đốn lại cảm xúc của mình, rồi gật đầu.
“Đứa nhỏ Tiểu Vụ này, chắc chắn ba không tiếp xúc nhiều bằng con, không biết rõ bằng con, nhưng theo cá nhân ba thấy, ba cảm thấy cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, tuổi tác đúng là còn bé, nhưng nhìn cách cậu ấy đối nhân xử thế, tính cách và suy nghĩ đều rất chín chắn tỉ mỉ.
Cụ thể là trong kỳ nghỉ hè khi cậu ấy sống ở nhà chúng ta, dì Thang đã nói chuyện riêng với ba về cậu ấy, nói rằng chưa từng nhìn thấy một đứa trẻ nào hiểu chuyện như vậy, mỗi ngày ngoài việc chăm sóc con ra thì là phụ giúp việc nhà cho dì ấy, không thì lại đọc sách học bài.”
Sầm Căng mím môi cười: “Cậu ấy vẫn luôn như vậy.”
Ba Sầm gật đầu: “Cho nên là, ba tin tưởng vào sự phán đoán của con, ủng hộ sự lựa chọn của con.
Điều quan trọng nhất là, ba sẽ luôn ở bên cạnh con, là chỗ dựa vững chắc của con, cho đến một ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay, không quản được nữa.”
“Ba nói lung tung gì thế?” Sầm Căng sao có thể chịu nổi khi ông nói ra những lời này, nước mắt lại một lần nữa tràn ra.
“Không nói nữa, không nói nữa.” Ba Sầm vội vàng rút khăn giấy cho cô.
Sầm Căng gấp khăn giấy lại, rồi ấn lên khóe mắt: “Lý Vụ không đến mức tốt như ba nghĩ, nhưng cậu ấy chắc là… cũng tốt ạ.
Cậu ấy rất tuyệt, lúc đầu con căn bản chưa từng nghĩ tới mình sẽ cũng cậu ấy phát triển đến bước này, nhưng chắc là do cậu ấy có sức hấp dẫn riêng của mình, con không phải là chưa tiếp xúc với những người khác giới khác, nhưng cảm giác mà Lý Vụ cho con thì lại ổn định hơn, mãnh liệt hơn, và cũng chân thực hơn, con cũng không biết phải diễn tả như thế nào…”
Vì cảm xúc không được ổn định, nên cô nói năng lộn xộn hết lên, nhưng lại đủ sự chân thành: “Con cảm thấy, cậu ấy vẫn khác với Ngô Phục, sau lưng cậu ấy không vướng bận quá nhiều mối quan hệ, gia đình, hay công việc lộn xộn gì.
Cậu ấy chính là—— kiểu tình cảm gần với lý tưởng hóa mà con muốn, con có thể nhìn thấy con người ngày xưa của mình từ trên người cậu ấy.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, yên ổn, khiến con rất có cảm giác an toàn.
Con không biết trong tương lai sẽ như thế nào, nhưng ít nhất bây giờ là như vậy.”
Sầm Căng hai tay chống má, cười nhẹ: “Ba, ba tin không? Đêm hôm trước chúng con vừa cãi nhau xong, nhưng con cũng vì vậy mà chắc chắn rằng mình thật sự rất thích cậu ấy, cho nên con mới quyết định công khai.”
Ba Sầm đón lấy bát canh ốc mà người phục vụ mang tới: “Yêu đương mà, chuyện tranh cãi ầm ĩ là rất bình thường.
Chênh lệch giữa các con lại lớn như vậy, điều mà ba lo lắng nhất cũng chính là chuyện này.
Cậu ấy nhỏ hơn con nhiều như thế, lại còn chưa bước chân vào xã hội, suy cho cùng thì con vẫn là chị lớn, cũng phải đùm bọc cậu ấy, nhường cậu ấy một chút mới được.”
“Con biết rồi.” Sầm Căng múc canh cho ông, mím môi: “Thế là ba đồng ý cho con với cậu ấy rồi à?”
“Không có gì là đồng ý hay không đồng ý.
Hạnh phúc của con gái chính là vua của chuẩn mực, là quy tắc chính xác nhất.” Ba Sầm đột nhiên trở nên mạnh mẽ, đầy khí thế: “Chỉ cần con vui vẻ, thì không có gì là không thể chấp nhận.
Hơn nữa còn có ba ở đây, người này không được thì cùng lắm là lại đổi một người khác thôi, dù sao đi nữa ba của con vẫn mãi mãi là ba của con.”
Sầm Căng mỉm cười “vâng” một tiếng, đưa chiếc bát nhỏ cho ông: “Con gái của ba cũng mãi mãi là con gái của ba.”
Ba Sầm uống hai hớp, rồi lại nói: “Bên chỗ mẹ con để ba khuyên cho, đợi bà ấy nghĩ thông suốt một chút thì con đưa Tiểu Vụ về, chúng ta cùng gặp mặt nhau.
Xuất thân của Tiểu Vụ không giống con, ngoại trừ việc con giúp cậu ấy một tay ra, thực sự đều là dựa vào nỗ lực của bản thân cậu ấy.
Ba đoán cậu ấy sẽ suy nghĩ khá nhiều, nên trước tiên đừng nói thái độ gì đó của mẹ con cho cậu ấy nữa, đừng làm cho người ta học hành cũng không được yên ổn.
Con chỉ cần nói rằng dạo này ba đang bận, đợi khi nào rảnh rỗi sẽ mời cậu ấy ăn cơm, chú vẫn rất yêu thích cậu ấy, nên cũng đừng vì chuyện này mà cả hai người không vui, không cần thiết.
Cậu ấy cũng sắp 20… là 20 rồi phải không?”
Sầm Căng nói: “Đúng ạ.”
“Haizzz, đúng là trẻ tuổi, ba cũng muốn quay về tuổi 20.
Tâm lý của ba lúc đó chính là, 20 tuổi không hối hận điều gì, nên phải đi làm những việc không hối tiếc không hối hận, chắc Tiểu Vụ cũng như vậy.”
“Ba đừng lo lắng cho cậu ấy nữa, tâm lý của cậu ấy khá mạnh mẽ.”
“Không, không, không,” Ba Sầm lắc đũa: “Đàn ông trước khi đến 80 tuổi đều rất yếu ớt.”
Sầm Căng nhìn chằm chằm vào ba mình: “Nhưng con lại cảm thấy ba là người mạnh mẽ nhất trên thế gian này.”
Ba Sầm tự đắc nở nụ cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ở trước mặt con gái đương nhiên phải là người mạnh mẽ nhất trên thế gian rồi, nếu không còn làm ba cái gì nữa chứ?”
…..
―
Hai ba con trò chuyện rất vui vẻ, nói hết mọi chuyện, ăn một bữa cơm gần một tiếng đồng hồ.
Sau khi nhìn theo Sầm Căng lái xe đi xa rồi, Sầm Kiều Viễn cũng đi tìm xe của mình.
Nhưng ông không lập tức lái xe đi ngay, mà chỉ ngồi trong ghế lái, lướt xem điện thoại.
Trong điện thoại có một album ảnh chuyên biệt, ghi lại những bức ảnh của con gái trong những năm qua.
Có một số là ông chụp từ cuốn album ảnh của gia đình, cũng có một số là ông bí mật lưu từ vòng bạn bè của con gái.
Từ khi cô sinh ra cho đến khi trưởng thành, từ khi mặc đồng phục học sinh cho đến khi mặc áo cưới.
Ông nhìn từng tấm ảnh một, nhớ lại những khoảnh khắc vượt thời gian đó.
Cuối cùng dừng lại ở tấm ảnh chụp chung tối qua của cô và Lý Vụ.
Khuôn mặt con gái rạng ngời, trong mắt tuôn ra ánh sáng long lanh, nụ cười như nắng xuân rực rỡ buổi trưa.
“Thật tốt.” Sầm Kiều Viễn kìm lòng không được mà lẩm bẩm: “Thật tốt…”
Sau khi quay về công ty, vừa định đi vào thang máy, nhân viên ở quầy lễ tân bỗng nhiên gọi ông lại: “Sếp Sầm.”
Sầm Kiều Viễn quay đầu lại: ” Sao vậy?”
Nhân viên lễ tân lấy từ bên dưới ra một thứ có dạng như một túi hồ sơ giấy dai: “Vừa rồi có một nam sinh đến đây, muốn tôi nhất định phải đưa cái này cho sếp.”
Cô ấy nhớ lại một chút: “Khoảng nửa tiếng trước, bộ dạng thở hổn hển, có vẻ rất sốt ruột”.
Sầm Kiều Viễn nhận lấy, ánh mắt dừng lại một lúc, rồi nói: “Cảm ơn cô.”
Sau khi trở về phòng làm việc, Sầm Kiều Viễn ngồi xuống chiếc ghế da, mở túi giấy, rồi lấy từng thứ bên trong ra, có một lá thư, còn có một số…
Sầm Kiều Viễn mở ra rồi nhìn sơ qua, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Ông gấp chúng lại, cẩn thận để lại lên bàn làm việc, sau đó mở lá thư kia ra.
Chữ viết trên lá thư ngay ngắn rõ ràng:
“Chú, dì.
Con chào chú dì, con là Lý Vụ.
Rất xin lỗi đã dùng cách này để tiến hành cuộc trò chuyện với chú dì, bởi vì con biết rằng chú và dì chắc chắn không thể lập tức chấp nhận chuyện này, chấp nhận một con người như con ngay được.
Từ trước tới nay con không giỏi ăn nói, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định trước khi thật sự có cơ hội được gặp mặt chú dì, con muốn bày tỏ tất cả những gì mà con muốn nói vào trong lá thư trước.
Con xin tự giới thiệu về bản thân mình trước.
Con tên là Lý Vụ, đến từ thôn Vân Phong, huyện Nùng Khê, thành phố Thắng Châu, hiện đang là sinh viên năm hai khoa vật lý của trường đại học F, còn là một sinh viên đại học không có nhiều tài năng cho lắm.
Khi 5 tuổi thì ba mẹ con đã qua đời rồi, nhờ vào sự quan tâm và giúp đỡ của gia đình chú dì, con mới có thể tiếp tục đi học.
Sau này ông nội qua đời, cũng là nhờ có sự giúp đỡ của gia đình chú dì, con mới có thể vào được trường cấp 3 tốt nhất, thi đỗ vào trường đại học hàng đầu, ân tình của chú dì cả đời này của con cũng khó có thể báo đáp được, nên chỉ có thể nói lời cảm ơn với chú dì trước.
Thích Sầm Căng là điều tình cờ, càng là điều không thể tránh khỏi, bởi vì cô ấy là người tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Cô ấy tốt bụng, ngay thẳng, xuất sắc và rất xinh đẹp.
Cô ấy là người đã kéo con ra khỏi vũng bùn, mang đến một cuộc sống mới cho con.
Sau khi đến thành phố Nghi, cô ấy là người luôn chăm sóc con, quan tâm con, bảo vệ con, chỉ bảo con, ngăn cản giúp con không mắc phải bất kỳ sai lầm nào, động viên và dạy bảo con chuyên tâm hết mình vào việc học hành.
Ý nghĩa mà cô ấy mang lại cho con còn hơn cả tình yêu đơn thuần giữa nam và nữ, có thể nói, cô ấy là một ngọn đèn sáng rực rỡ, sau khi gặp được cô ấy, cuộc đời con từ đây cũng thoát khỏi bóng tối.
Là con quá ngông cuồng vượt qua phép tắc, nảy sinh ra tình cảm vượt ranh giới với cô ấy, có ý nghĩ xa xỉ muốn bảo vệ ngọn đèn này mãi mãi.
Hy vọng chú và dì đừng trách cô ấy, là con bày tỏ quan điểm trước, cũng là con theo đuổi cô ấy trước.
Mãi cho đến kỳ nghỉ hè năm nhất cô ấy mới đồng ý với con, quyết định thử hẹn hò với con, con rất biết ơn cô ấy vì đã cho con một cơ hội.
Nhưng con hiểu rõ mình vẫn chưa đủ tư cách.
Cho nên, con muốn bày tỏ lòng thành của mình với chú dì trong phạm vi khả năng hiện tại của mình.
Các tệp đính kèm trong túi hồ sơ là những thành tích chuyên ngành mà con đã sắp xếp ra trong một năm qua kể từ khi đến đại học F.
Khi học năm nhất thì con đã chuẩn bị trước cho kỳ tốt nghiệp, học trước các bài chuyên ngành của năm hai.
Học kỳ sau thì con đã có thể hoàn thành 2/3 tín chỉ bắt buộc, đồng thời trong học kỳ hai của năm ba hoàn thành bài biện luận của đại học, sau đó được miễn thi học thẳng lên tiến sĩ, sau khi học tiến sĩ, nộp đơn lên quỹ thanh niên quốc gia.
Kế hoạch tương lai của con là lấy được một vị trí giảng dạy tại trường hoặc chuyển đến một chi nhánh địa phương của học viện vật lý và công nghệ Trung Quốc.
Con sẽ ở lại đây, luôn ở bên Sầm Căng, đồng thời đuổi theo cô ấy với tốc độ nhanh nhất, để bù đắp cho những năm tháng tuổi tác cách xa nhau của chúng con.
Ngoài ra tài khoản ngân hàng là toàn bộ thu nhập từ khi tốt nghiệp năm ba trung học phổ thông cho đến ngày hôm nay của con.
Con đã tổng kết hết lại các khoản mục, có tổng các loại tiền học bổng của năm ngoái, có thu nhập thí nghiệm, còn có một chút là làm gia sư bán thời gian, tổng hết lại là hơn 11 vạn, đều được lưu trữ trong chiếc thẻ này.
Mặc dù xuất thân nghèo hèn thấp kém, nhưng hiện tại con đã thực hiện được sự độc lập về tài chính, sẽ không mang lại bất kỳ gánh nặng về vật chất nào cho Sầm Căng nữa, điều này chú dì cứ việc yên tâm.
Những khoản thu nhập này bao gồm tất cả các khoản thu nhập trong tương lai, con đều có ý định giao cho cô ấy.
Nếu cô ấy từ chối, con sẽ tiết kiệm lại đây, để đặt nền móng cho sau này.
Con biết rằng số tiền này đối với chú dì mà nói có thể là không đáng kể, nhưng ngoại trừ một tình yêu chân thành vĩnh cửu ra, cho đến hiện tại đã là tất cả những gì con có thể làm cho Sầm Căng rồi.
Con sẽ cố gắng hết sức, sớm trở thành một người đàn ông vững vàng đầu đội trời chân đạp đất, che mưa chắn gió cho cô ấy, trở thành chỗ dựa của cô ấy.
Con ở đây xin thề với chú dì, cả đời này con sẽ không bao giờ rời xa Sầm Căng.
Trừ khi một ngày nào đó cô ấy không còn cần con nữa, khi đó con sẽ tự mình biến mất, bước ra khỏi cuộc đời cô ấy.
Con sẽ không ôm hận, sẽ không làm phiền, con sẽ vĩnh viễn biết ơn trong lòng.
Cảm ơn chú dì, cảm ơn Sầm Căng— người đã từng giúp đỡ con mọi thứ trong cuộc đời này, cô ấy chính là người tuyệt vời nhất.
Cho nên con cầu xin chú dì, cũng cho con một cơ hội.
Hãy để con chứng minh tình yêu mà con dành cho Sầm Căng.
Xin cảm ơn chú dì một lần nữa.
Chúc chú dì mạnh khỏe, vạn sự như ý.
Lý Vụ
Ngày 22 tháng 12 năm 2022″
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...