Edit: Hà Thu
Đàn anh Trần Trữ Dương là người đầu tiên phản ứng lại, anh có ấn tượng rất sâu đối với chị gái của Lý Vụ.
Đầu tiên đương nhiên là bởi vì diện mạo cùng dáng người, một điểm nữa chính là bọn họ rất hiếm khi bắt gặp một người phụ nữ như vậy ở trường.
Cách ăn mặc đơn giản, vừa trưởng thành lại táo bạo, chiếc cằm nhỏ nhắn cùng đôi môi đỏ mọng được giấu ở dưới chiếc mũ tròn kiểu Pháp màu trắng độc đáo, như thể được đặc biệt thiết kế riêng cho sự sang trọng của một siêu mẫu trong một buổi trình diễn thời trang, mang đến cảm giác cao cấp bỏ xa người ngoài hàng chục ki lô mét.
Nếu trên đường đụng phải người khác phái tương tự, xác suất lớn của anh sẽ là nhịn không được mà nhìn chằm chằm, nhưng lại hoàn toàn không muốn có bất kỳ sự liên quan nào.
Nói tóm lại chỉ có một chữ, khó quen; Còn nói một cách phổ biến hơn, thì là không thể nắm giữ được.
Lúc đó Trần Trữ Dương cho rằng cô là chị gái có quan hệ huyết thống với Lý Vụ, nên không hỏi nhiều.
Hôm nay bị tin tức nặng ký này trực tiếp đập cho choáng váng, không thể tin nổi cười nói: “Cậu nói đó là chị cậu, tôi còn tưởng là chị ruột của cậu.”
Lý Vụ lộ ra chút ngượng ngùng: “Không phải, là chị tôi thích.”
Đàn chị hôm đó không có mặt, rất tò mò: “Nhìn có đẹp không?”
Trần Trữ Dương chỉ có thể tóm tắt gọn trong một chữ: “Tuyệt.”
Giọng điệu đàn chị hơi chua xót: “Lý Vụ, giấu kỹ quá đó!”
“Đúng vậy.” Trần Trữ Dương đấm một quyền vào vai cậu: “Làm sao cua được hay vậy? Nhìn không ra tên nhóc thối nhà cậu cũng không đơn giản chút nào.”
Lý Vụ nghiêng người về phía trước, mỉm cười không nói, nhưng đôi mắt của cậu lại sáng như gương, căn bản không giấu được suy nghĩ trong lòng.
Cái kiểu yêu thích cùng đắc ý này đều sắp tràn cả ra ngoài, người nào có mặt ở đây cũng có thể phát hiện.
Sau khi tôi một câu anh một câu trêu chọc một hồi, mọi người rủ nhau ra ngoài ăn cơm.
Lý Vụ cũng khóa cửa phòng thí nghiệm, bước nhanh đến cổng trường chờ Sầm Căng.
Thời tiết 36-37 độ, nhưng thiếu niên lại không cảm nhận được một chút nóng nực nào, cũng không hề hay biết thời gian còn rất sớm.
Cậu đứng ở đó, vừa nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy Sầm Căng, lại tiếp tục cong môi.
Sầm Căng sợ Lý Vụ đợi lâu, dọc đường đi cũng nhân cơ hội tăng tốc.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, đã dừng lại trước cổng trường đại học F.
Cái đầu tiên nhìn thấy chính là bạn trai nhỏ nhà cô, sạch sẽ anh tuấn, nổi bật xuất chúng.
Nhưng mà người có chút ngốc, đứng ở dưới ánh mặt trời chói chang giữa trưa, cũng không biết tìm một chỗ râm mát, giống như sợ cô không thể lập tức tìm thấy vậy.
Nhìn thấy xe của cô, cậu nheo mắt lại, lập tức chạy chậm đến.
Sầm Căng hạ kính xe xuống, vẫy tay thúc giục: “Mau vào đi, cậu cũng không sợ bị say nắng sao?”
“Không nóng.” Gióng nói thiếu niên nghiêm túc, mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Năm giác quan của người này đã bị bộ não yêu đương tước đoạt mất rồi sao, may mà Sầm Căng đã có chuẩn bị trước, cười thầm lấy ra một chai nước đá mang từ nhà đến, đưa cho cậu.
Lý Vụ vặn ra, hơi ngửa đầu, một hơi uống hết nửa chai.
Hình thái yết hầu của cậu rõ ràng, lăn vài cái.
Sầm Căng nhìn đến thất thần.
Chờ cậu đặt xuống, thở ra một hơi, vặn lại rồi cất đi, Sầm Căng mới dời ánh mắt trở lại gương mặt có chút ửng đỏ của cậu, giơ hai tay lên chạm vào má cậu: “Xem cậu phơi nắng kìa.”
Ánh mắt Lý Vụ chân thành lại sáng ngời: “Lại rám nắng rồi?”
Sầm Căng lắc đầu, tầm mắt dính chặt lấy cậu: “Phơi nắng thật đáng yêu.”
Lý Vụ bị cô nhìn chằm chằm đến mức có chút ngứa ngáy khó nhịn, cổ họng vừa được tưới nước lại khát khô, bất chấp nghiêng tới cúi người hôn cô.
Giữa ban ngày ban mặt, cậu không dám lỗ mãng, cho nên chỉ dám mút mát một lúc ngắn ngủi.
Môi nóng lên, lòng bàn tay đồng thời rơi vào khoảng không, Sầm Căng vẫn giữ nguyên tại chỗ, lạnh nhạt hỏi: “Bây giờ cậu biết đợi cơ hội đánh lén tôi rồi phải không?”
Lý Vụ khôi phục lại động tác vừa rồi của cô, đem tay cô dán trở lại gò má mình, cụp mắt xuống, bên môi nhếch lên nụ cười lười biếng, lại có chút đắc ý.
Thật ngoan.
Sầm Căng khó có thể kháng cự, bĩu môi dưới, khen thưởng: “Vậy hôn một chút đi.”
……
Dừng ở trong xe hôn nhau, quấn quýt xiêu vẹo gần nửa tiếng đồng hồ, Sầm Căng mới một lần nữa vào số, phóng ầm ầm trên đường, tìm một quán ăn gần đó.
Lái xe một hồi, Sầm Căng nhìn trái, nhìn phải, thở dài ngao ngán: “Tôi đã quên mất trường chúng ta bên này có món gì ngon rồi.”
Lý Vụ liếc cô một cái, suy nghĩ một lát, đề cử nói: “Gần đây có một tiệm mì cũng không tệ lắm, trước đây chị đã từng ăn thử chưa?”
Tay đặt trên vô lăng của Sầm Căng dừng lại một chút: “Tên là gì?”
Lý Vụ đọc ra một cái tên.
Mắt Sầm Căng sáng lên: “Từng ăn rồi, nhà ông ấy còn mở sao?”
Lý Vụ “ừ” một tiếng: “Chỉ là quán xá khá bình thường, tôi sợ chị lại cảm thấy không sạch sẽ.”
Sầm Căng cười: “Quán nhà ông ấy thế nào tôi rất rõ, bạn học nhỏ à.”
Lý Vụ cũng nhếch môi lên: “Ồ.”
Được cô đồng ý, Lý Vụ chủ động thăm dò: “Tôi mời chị ăn được không?”
Sầm Căng liếc cậu một cái, tặng cậu cơ hội này: “Được thôi.”
Đang trong thời gian nghỉ hè, lại không phải là giờ cơm, cho nên khách hàng trong cửa tiệm không nhiều lắm.
Hai người tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, Lý Vụ bắt đầu lau sạch chén đũa cho Sầm Căng, lại hỏi cô muốn uống nước gì.
Sầm Căng chống cằm, nhìn xung quanh bốn phía như một đầu dò xoay tròn, cuối cùng ánh mắt rơi xuống chiếc tủ đông trong góc.
Cô vươn một ngón tay, chỉ vào đó: “Tôi muốn uống nước ngọt, lấy Sprite đi.”
Dứt lời còn nháy mắt với thiếu niên đối diện bàn.
Ký ức chỉ thuộc về hai người tuôn ra, Lý Vụ cùng cô nhìn nhau cười, lập tức đứng dậy đi tới quầy thu ngân gọi đồ ăn mua nước uống.
Sau khi lấy được chai nước ngọt của mình, Sầm Căng nhấp vài ngụm, bật điện thoại lên nhìn xuống, sau đó nhìn về phía Lý Vụ: “Sắp đến chiều rồi, cậu có đói không?”
“Không đói.” Lý Vụ cũng không động tới nước ngọt, chỉ nhìn cô, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Sầm Căng cũng thẳng thắn nhìn lại, thậm chí còn mang theo chút ý tứ “nhìn chằm chằm” để phân cao thấp.
Gừng càng già càng cay, cuối cùng thiếu niên bị nhìn đến xấu hổ, rũ mắt xuống uống chai nước ngọt của mình.
Lúc này Sầm Căng mới vừa lòng gọi tên cậu: “Lý Vụ, cậu biết yêu đương phải tuân thủ nguyên tắc gì không?”
Lý Vụ bày ra vẻ mặt xin rửa tai lắng nghe chỉ giáo: “Hửm?”
Sầm Căng kéo ống hút lên cao, rồi lại chọc xuống: “Không được nói dối, phải thành thật.”
Lý Vụ vô tội: “Nhưng tôi thật sự không đói.” Cậu cũng vừa mới ý thức được, vui vẻ không chỉ khiến người ta ngạt thở, cũng có thể làm cho người ta thỏa mãn.
Sầm Căng ậm ừ lộ rõ vẻ không tin: “Vậy lát nữa để tôi ăn hết mì đi, một mình tôi ăn hai phần, cậu một miếng cũng không được ăn.”
Lý Vụ hoàn toàn lơ đễnh: “Được.”
Sầm Căng nhún vai, nội tâm kêu gào thảm thiết.
Chết mất, tại sao lại cảm nhận được loại cảm xúc “được yêu chiều” trên người một thằng nhóc vậy chứ.
Nhớ tới hôm qua cậu nhịn ăn nhịn uống, ở dưới lầu chờ hơn nửa ngày, Sầm Căng càng thêm áy náy, thay đổi giọng điệu: “Tôi nói đùa thôi, cậu vẫn nên ăn nhiều một chút.
Tuổi còn nhỏ như vậy, nhịn ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.”
Lý Vụ nghe vậy, hai tay bất đắc dĩ xoa xoa mặt một chút: “Có thể đừng lúc nào cũng nói tôi tuổi còn nhỏ nữa được hay không?”
“Vậy tôi nói cái gì, nói tôi lớn tuổi?” Đôi Sầm Căng mở to một chút, làm ra vẻ nghi hoặc.
Lý Vụ lập tức đầu hàng: “Tôi còn nhỏ tuổi, là tôi còn nhỏ tuổi.”
Sầm Căng khẽ mỉm cười, lại lẩm bẩm cố chấp: “Nhưng đối tượng người yêu của cậu hôm nay thật sự đã 30 tuổi rồi.
Khi cậu còn nhỏ, cậu đã có quan niệm như vậy trong việc lựa chọn bạn đời sao? Kiểu tôi muốn tìm một người phụ nữ lớn hơn tôi thật nhiều tuổi ấy?”
Lý Vụ nghe vậy, nhìn cô một hồi, ánh mắt dần dần thâm sâu, giọng nói trầm ổn lộ ra chân thành: “Lúc ở thôn Vân Phong, trong quan niệm của tôi căn bản không có điều lệ gì đặc biệt cả, sau khi đến thành phố Nghi cũng không có.
Tôi chỉ thích chị, chỉ có một mình chị, nên không thể coi là quan điểm gì đó được.”
Sầm Căng sắp chìm sâu vào đôi mắt đen láy của cậu, lại bừng tỉnh hơn chút, không nhịn được hỏi một câu hỏi mà tất cả các cô gái khi bước vào tình yêu đều thích đặt ra: “Tại sao lại thích tôi?”
Lý Vụ sững người ở đó, giống như mùa hè năm ngoái, vẫn không thể đưa ra câu trả lời chính xác.
Sầm Căng cầm chai Sprite, hút một ngụm rồi chờ, dù tò mò nhưng vẫn ung dung.
Lý Vụ bị cô nhìn đến không được tự nhiên, gãi tai gãi má.
Sầm Căng bị chọc cười, mặt không đổi sắc thay cậu trả lời: “Bởi vì tôi xinh đẹp.”
“Ừm.” Lý Vụ cười khẽ một tiếng: “Là rất xinh đẹp.”
Sầm Căng cười nhạo: “Nhãi con.”
“……” Lý Vụ không phản bác, nhãi con thì nhãi con thôi, quan tâm cô nghĩ như thế nào làm gì, dù sao từ hôm nay trở đi cậu cũng là bạn trai của cô rồi.
—
Cơm nước xong xuôi, Sầm Căng đưa Lý Vụ về trường học, còn mình thì lấy laptop ở ghế sau ra, tìm một quán cà phê gần đó làm việc.
Bầu không khí trong cửa hàng rất tốt, âm nhạc giống như ngâm trong nước ấm, rất êm tai.
Vừa mới kết nối mạng đăng nhập wechat, cái tên ở trên đầu đã nhảy ra.
Sầm Căng trượt touchpad bấm mở.
Lý Vụ: [Chị có tìm được chỗ ngồi không?]
Sầm Căng thầm nghĩ: “Có phải quan tâm cũng sẽ lây nhiễm cho người thân trong gia đình hay không”, sau đó lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm ảnh về khung cảnh trước mắt.
Một lúc sau, đối phương trả lời: [Chị nghỉ phép mà cũng phải làm việc sao? Hôm nay là sinh nghỉ nhật chị mà.]
Sầm Căng gõ chữ: [Cậu nghỉ hè vẫn còn làm thí nghiệm đó thôi.]
Lý Vụ á khẩu không nói nên lời….
Vừa nghĩ đến cái này Sầm Căng liền tức giận: [Nghỉ hè cố ý ở lại trường, là bởi vì không muốn gặp tôi?]
Lý Vụ phủ nhận: [Không phải, là sợ chị không muốn nhìn thấy tôi.]
Sầm Căng cong môi dưới, nói một đằng làm một nẻo: [Tôi không muốn gặp cậu, nhưng cậu cứ khăng khăng đi theo quấy rầy tôi, còn cưỡng hôn ép tôi đi vào khuôn khổ.]
Lý Vụ cũng không nói đùa theo cô, mà là xin lỗi: [Xin lỗi, chị.]
Giống như có thể cảm nhận được sự áy náy và chân thành giữa những dòng chữ của cậu, trái tim Sầm Căng mềm nhũn sụp đổ: [Làm sao vậy em trai?]
Lý Vụ giống như đã sắp xếp từ ngữ rất lâu: [Đáng ra lúc đó tôi nên hỏi chị, chứ không phải tự cho mình là đúng hiểu lầm chị.
Tôi xin thề tôi không cố ý lạnh lùng bạo lực, chỉ sợ quấy rầy chị, cũng sợ nếu chị thực sự có người mình thích sẽ sớm kết thúc ước hẹn một năm.
Mấy tháng này tôi cũng rất đau khổ, nhưng cảm giác bây giờ nói gì cũng đều vô ích.]
Sầm Căng sợ cậu chìm vào cảm xúc tiêu cực, đành tiếp tục nói đùa: [May mà vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Mấy tháng nay có bao nhiêu đau khổ, nói ra cho chị đây vui vẻ một chút nào.]
Lý Vụ:…
Sầm Căng vẫn luôn một lòng một dạ đối với người mà mình quan tâm, nên cũng lười so đo: [Chuyện trước đây cứ để nó qua đi, chỉ cần biết cậu vẫn còn thích tôi là được.]
Lý Vụ nói: [Tôi thích chị.]
Sầm Căng: [Lỗ tai sắp bị câu nói này làm chai luôn rồi.]
Lý Vụ: [Vậy tôi vẫn muốn nói, ngày nào cũng sẽ nói.]
Sầm Căng: [Tốt nhất là cậu nên làm thế.]
Lý Vụ: [Tôi thích chị.]
Lý Vụ: [Thật sự rất thích chị.]
Sầm Căng cười với màn hình không ngừng: [Nói mỗi ngày thì cũng thôi đi, sao lại biến thành mỗi giây đều phải nói rồi? Cậu còn muốn làm thí nghiệm hay không? Cậu là cái máy tỏ tình hả? Câm miệng lại cho tôi.]
Thiếu niên cực kỳ nghe lời: [Được.]
Sầm Căng trả lời: [Bốn giờ mười lăm tôi đến đón cậu, sau đó chúng ta tìm một nơi có điều kiện đường xá tốt hơn để tập lái xe nhé?]
Lý Vụ: [Được.]
—
Hơn năm giờ, Lý Vụ bắt đầu tập lái xe vòng tròn xung quanh trung tâm thể thao.
Lúc nghỉ ngơi giữa chừng, Lý Vụ nhớ tới lời nói ban ngày của Sầm Căng về “quan niệm chọn bạn đời”, trong lòng không khỏi cảm thấy biết ơn.
Khi còn bé, có nằm mơ cậu cũng tuyệt đối không bao giờ mơ lớn lên có thể yêu được một người phụ nữ như Sầm Căng, cũng không tưởng tượng được lần đầu tiên trong đời chính thức lên đường lái thử xe sẽ có phẩm chất và giá trị như vậy.
Sầm Căng nguyện ý giao xe cho Lý Vụ luyện tập, cũng thật sự yên tâm, tin tưởng cậu, cũng coi cậu như một thành viên trong gia đình.
Mặc dù lúc đầu còn mắng mỏ không ít lần về thao tác tương đối trúc trắc của cậu, chỉ bảo góp ý đồng thời không thiếu sự nóng nảy khắc nghiệt, so với huấn luyện viên lái xe chỉ hơn chứ không kém.
Nhưng Lý Vụ từ đầu đến cuối đều vui vẻ cam chịu, nở nụ cười suốt cả đoạn đường.
Hơn tám giờ tối, bọn họ ăn tối ở trung tâm thành phố, sau đó Lý Vụ lái xe đưa Sầm Căng về nhà.
Lần này, cậu đã đạt được sự đồng thuận với chiếc xe, cũng có thể tự nhiên xử lý các tình huống đường xá khác nhau.
Sầm Căng không nói nhiều nữa, im lặng cho cậu thể hiện.
Gió đêm lùa vào trong xe, ánh đèn hai bên đường nhanh chóng vụt tắt, Sầm Căng không khỏi nghiêng đầu nhìn Lý Vụ.
Từ góc độ này có thể cảm nhận được sự tập trung và tận tâm của cậu, ánh mắt sáng lấp lánh, tựa như vì sao trong dải ngân hà.
Sầm Căng vừa vui vừa cảm thấy nhẹ nhõm.
Đương nhiên, ngoại trừ cái này ra, cũng có ít cảm xúc khác nữa, chính là cậu rất đẹp trai.
Dáng vẻ luôn tốt như vậy, các đường nét khuôn mặt giống như món quà trời ban, không tìm ra được một khuyết điểm nào.
Yêu đương với cậu còn chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, nhưng mỗi lần gặp mặt, bạn trai nhỏ của cô dường như đều làm mới giá trị thẩm mỹ của cô.
Rõ ràng chỉ mặc một chiếc áo phông trắng bình thường đến không thể bình thường hơn, vậy mà vẫn rất xuất chúng, hơn nữa còn rất hợp với khí thế của chiếc xe này.
Tỏa sáng rực rỡ, có thể lập tức đi làm người đại diện phát ngôn, không hề thua kém những ngôi sao quảng cáo mà trước kia công ty cô từng hợp tác chụp ảnh.
Nhưng cô không thể thốt ra lời khen ngợi ngay bây giờ, đứa nhỏ này rất dễ bị kích động, nếu phân tâm sẽ gặp họa, sẽ xảy ra tai nạn an toàn.
Sầm Căng cứ kìm nén như vậy cả một đường.
Trở lại tiểu khu, Lý Vụ nhíu chặt mày, cẩn thận lùi xe vào ga ra, dừng lại tắt máy, mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn người phụ nữ vẫn im lặng, vẻ mặt muốn được khen.
Sầm Căng nháy mắt mấy cái, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn trăm lần cũng không thấy chán của cậu, thưởng thức, cũng trút hết hết lời nói trong lòng ra: “Cậu giỏi lắm, dáng vẻ lái xe đặc biệt đẹp trai, trên đường đi chị đều nhìn không chớp mắt, cậu có chú ý tới không?”
Lời khen của người phụ nữ không chút kiêng dè, như rót mật vào đầu, vành tai Lý Vụ nóng bừng, nhịn không được nở nụ cười, mím môi nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng ngời như lửa trong bóng đêm.
Trái tim Sầm Căng ngứa ngáy, hai tay vuốt ve cằm cậu, sau đó di chuyển xuống dưới, dừng lại ở hai bên cổ cậu, bắt đầu dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa yết hầu cậu.
Cô muốn làm việc này từ lúc ban ngày rồi, vào lúc mà cậu uống nước.
Thân thể Lý Vụ cứng đờ, liên tục nuốt nước bọt hai lần, khó nhịn nghiêng đầu.
Cậu đột nhiên khát muốn chết, cổ họng như sắp bốc khói.
“Trốn cái gì?” Cô buông tha cho cậu, đổi sang tay khác vuốt mạnh hơn, sau đó giọng nói trở lên mềm mỏng dịu dàng, mang theo vài phần dụ dỗ: “Có thể hôn không?”
Không đợi cậu trả lời, cô đã tiến tới mút nhẹ yết hầu cậu, còn tạo ra tiếng động giòn tan, sau đó lại ngồi lui về phía sau, cười tủm tỉm nhìn cậu, ánh mắt đong đầy sự thỏa mãn.
Lý Vụ thở hổn hển, cả người đều đang bốc cháy.
Cậu vội vàng cởi dây an toàn ra, dùng một tay ôm lấy nửa mặt cô, dùng hành động đáp lại sự trêu chọc của cô.
Không gian hạn chế dường như càng làm cho nụ hôn này trở nên kích thích hơn, ít nhất thì cả hai người bọn họ đều nghĩ như vậy.
Sầm Căng bị ôm hôn đến hoa mắt mê mẩn, gần như hít thở không thông.
Thiếu niên thở hổn hển, giống như một con sói non mới nếm thử đồ ăn mặn, không còn thỏa mãn với việc chỉ gặm cắn một chỗ nữa, mà bắt đầu hoành hành, tấn công bừa bãi ở vùng gần đó.
Cậu dùng hơi thở châm lửa, Sầm Căng nhịn không được ngửa cổ lên, mặc cho cậu cắn mút.
Quần áo đẫm mồ hôi, hơi lạnh căn bản không ngăn cản được nhiệt độ tăng cao nhiệt độ trong xe.
Sầm Căng vòng tay ôm cổ cậu, hai mắt mờ sương, khẽ ngâm nga mấy tiếng mà chính mình cũng không thể ngăn cản, nhẹ nhàng phát tiết.
Lý Vụ dừng lại ở rìa xương quai xanh của cô, khàn giọng nói: “Chị, chị thơm quá.”
Trái tim Sầm Căng run lên, có chút sững sờ.
Hôm nay cô ra ngoài vội vàng, ngay cả trang điểm cũng cố gắng đơn giản nhất có thể, chứ đừng nói đến xịt bất kỳ nước hoa nào.
Nhưng cô lại vô cùng hưởng thụ câu khen thật lòng này, xem ra bạn trai nhỏ của cô đã kích thích được mùi hương đã mất từ lâu của cô.
Cô cong môi, ôm chặt cậu, dán lên trán cậu, nhẹ giọng cổ vũ: “Thật sao, vậy cậu hôn nhiều được không?”
Lý Vụ rướn người áp sát, răng môi tiến công càng ngày càng dữ dội.
Sầm Căng ưỡn thắt lưng, mới không đến mức ngã về phía sau.
Lát sau, cô chịu không nổi nữa, chỉ có thể dựa lưng vào cửa xe, ôm lấy cái đầu đang nôn nóng sốt ruột của cậu.
Tóc thiếu niên giống như lá thông mới sinh, không quá cứng, nhưng cũng không tính là mềm mại, còn mang theo chút ẩm ướt.
Cô yêu thích vuốt ve không ngừng, còn cảm nhận được một loại sung sướng thỏa mãn giống như đút cho ăn.
Khi ý nghĩ cho ăn này trở nên cụ thể hơn, Sầm Căng cắn chặt môi dưới, chỉ có thể cảm thấy may mắn vì đây là bên trong gara nhà mình.
……
Không có cách nào thể hiện tình yêu tốt hơn là dây dưa thể xác.
Đêm nay trong xe, bọn họ say mê lẫn nhau, thực tủy biết vị*.
*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp.
Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...