Edit: Hà Thu
Gần năm giờ, trời đã sáng, hai người mới nhớ tới chuyện ngủ.
Bọn họ lưu luyến không rời, ôm nhau một hồi ở hành lang, sau đó mới trở về phòng mình.
Nhưng làm sao mà ngủ được.
Sầm Căng dựa vào đầu giường, bắt đầu lật xem từng lần trò chuyện với Lý Vụ, còn có bức ảnh chụp chung đầu tiên của họ năm 2017.
Ánh mắt dừng lại trên gương mặt thiếu niên có vẻ mặt lạnh lùng ương ngạnh trong ảnh, trong lòng Sầm Căng vừa cảm thấy tội lỗi vừa ngọt ngào, sau đó che nửa khuôn mặt lại, nhịn không được bật cười.
Cô lại lật lại bức ảnh chụp năm 2020 của bọn họ, lúc đó cậu đã cao hơn cô rất nhiều, gương mặt cũng càng thêm góc cạnh sắc bén, nhưng khí chất vẫn còn non nớt, biểu cảm nét mặt vẫn gò bó, giống như một cây tùng bách xuất chúng mà không nhận ra.
Ừm ~
Tại sao đứa trẻ này lại đẹp như vậy chứ?
Ý cười trên môi Sầm Căng căn bản không hạ xuống được, cong mắt một hồi lâu, quyết định buông điện thoại xuống, bình tĩnh lại tâm tư, chuẩn bị đi ngủ.
Vừa định ấn tắt màn hình, WeChat hiện lên tin nhắn nhắc nhở.
Sầm Căng nghiêng đầu, mở ra, là cái tên ghi chú đầu tiên cô vừa thiết lập tối nay.
Lý Vụ: [Ngủ rồi sao?]
Sầm Căng nhếch môi: [Ngủ rồi.]
Đối phương có lẽ cũng đang cười, dừng một chút mới nói: [Ồ.]
Lý Vụ nói: [Tôi không ngủ được thì làm sao bây giờ?]
Sầm Căng dùng sức mím môi xuống: [Vậy cứ nằm đó đi.]
Lý Vụ nói: [Rất nhớ chị.]
Trái tim Sầm Căng bị lời âu yếm nhỏ dài ba chữ này làm cho tê dại như bị điện giật hồi lâu, còn cứng miệng: [Chúng ta cách nhau có 10 mét thôi, có cần thiết phải vậy không?]
Lý Vụ: [Có.]
Sầm Căng dùng ngón tay chải lại ngọn tóc hai lần, trả lời: [Nghe cậu nói tôi mới cảm thấy, hình như tôi cũng có chút nhớ cậu.]
Phía đối diện đề nghị: [Chúng ta ra hành lang ôm một lúc đi.]
Sầm Căng bật cười: [Bệnh thần kinh hả, mau ngủ đi, không ngủ được thì nhắm mắt nghỉ ngơi.]
Lý Vụ nói: [Tôi thật sự không ngủ được.]
Sầm Căng đáp: [Ngày mai cậu không cần đến phòng thí nghiệm sao?]
Áp suất không khí bên kia giống như giảm đi: [Có.]
Sầm Căng hỏi: [Mấy giờ?]
Lý Vụ: [Trước chín giờ sáng, hôm nay đã bỏ một lớp rồi.]
Sầm Căng cạn lời: [Cậu chỉ còn ba tiếng để nghỉ ngơi thôi, còn không mau ngủ đi?]
Lý Vụ trả lời: [Quá khó khăn.]
Sầm Căng: [Nhắm mắt lại, không nghĩ ngợi gì nữa, là có thể chìm vào giấc ngủ.]
Lý Vụ được một tấc lại tiến một thước: [Chị, đi ra ngoài ôm thêm một chút nữa đi, ôm xong tôi nhất định sẽ ngủ.]
Xưng hô này chính là thiết bị gian lận, Sầm Căng lập tức giao nộp vũ khí.
Cô nhìn tin nhắn này vài giây, không có cách nào thỏa hiệp: [Được rồi.]
Trả lời xong liền buông điện thoại di động xuống, đi dép lê về phía cửa phòng, dọc đường còn vỗ má hai cái, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình bình tĩnh lại, không thể nào nhìn trông cực kì vui sướng như vậy được, cũng không thể để lộ ra bất cứ biểu hiện ngây thơ tức giận nào giống như thiếu nữ được.
Vừa mở cửa, cánh tay Sầm Căng căng ra, ngay sau đó bị kéo vào trong ngực người nọ.
Suýt chút nữa cô đã kêu lên thành tiếng.
Lồng ngực thiếu niên ấm áp, vững chắc, cơn giật mình trong nháy mắt của Sầm Căng lập tức được xoa dịu, mặc cho Lý Vụ ôm lấy, sau đó không kìm được vòng tay ôm lấy eo cậu: “Cậu dịch chuyển tức thời tới đây hay sao? Có phải có siêu năng lực gì đó giấu tôi không?”
Vậy mà cậu cũng “ừm” một tiếng thừa nhận.
Sầm Căng ngước mắt lên, đặt cằm trước người cậu, cũng bóp cằm cậu, kiêu ngạo xoay tới xoay lui, quan sát trái phải: “Sao tôi lại cảm thấy cậu đã chờ ở cửa từ lâu, giống như có chuẩn bị mà đến.”
Lý Vụ cười nhìn lại: “Thật sự là vừa mới tới.”
Sầm Căng hừ lạnh: “Tôi không tin đâu.”
Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Lý Vụ lại không chịu nổi nữa, bắt lấy bàn tay đang giữ cằm mình của Sầm Căng, tiến lại gần hôn cô một cái.
Sầm Căng sửng sốt, đôi môi sáng bóng như phết một lớp mật ong: “Không phải chỉ ôm một chút thôi sao?”
Lý Vụ nào thấy đủ, không nói lời nào, lại nghiêng đầu xuống, vẫn tiếp tục hôn.
Cậu hôn rất nhẹ, đôi môi mềm mại, mỗi một lần, đều như lông tơ cào nhẹ trong lòng Sầm Căng, còn luôn lưu luyến nhìn cô, đôi mắt đen xinh đẹp giống như chiếc móc câu nhỏ.
Sầm Căng có chút động tình, đầu óc nóng lên, lại ôm lấy cậu, đưa mình dán sát về phía trước.
Ngón tay cô chà xát vào chân tóc cậu, môi hai người thân mật quấn quýt, khó bỏ khó rời.
Thời điểm bị nam sinh từng bước từng bước đẩy sát vào tường, một hình ảnh ẩn nấp đã lâu đột nhiên hiện ra trong tinh thần say mê của Sầm Căng.
Tâm trí cô rung động, tự tay chạm vào tìm hiểu thử.
Lý Vụ nặng nề thở hổn hển, đè nén gọi một tiếng: “Chị…”
Xúc cảm còn tốt hơn so với tưởng tượng của Sầm Căng, cách chất liệu quần áo mà vẫn rõ ràng đến mức xuyên qua cả lớp vải.
Cô dùng đầu ngón tay miêu tả từng tấc từng tấc từ tận đáy lòng, im lặng cảm thán, cảm nhận sức mạnh và tuổi trẻ của cậu.
Hô hấp thiếu niên càng lúc càng nặng nề, cố gắng hóp bụng lại, có ý muốn tránh khỏi sự khống chế của cô, nhưng căn bản vô dụng.
Bàn tay của người phụ nữ, giống như một tấm lưới giăng kín kẽ, hoàn toàn kéo căng cậu ra.
Cả người cậu nóng như thiêu đốt, không thể tập trung hôn môi nữa, trán gục xuống bên cổ cô, ngọn tóc lướt qua vành tai cô, cảm nhận cảm giác thoải mái đến khó nhịn này.
Cổ Sầm Căng ướt đẫm, tất cả đều là hơi thở nóng ẩm của thiếu niên, sắp ngưng tụ ra giọt nước.
Sao lại thuần khiết như vậy được chứ?
Cảm giác bứt rứt vì đã nhúng chàm làm bẩn thiếu nam mãnh liệt ập đến, Sầm Căng rút tay về, hít sâu một hơi, chóp mũi nghiêng về phía cậu, áp sát vào lỗ tai đỏ bừng đến sắp chảy máu của cậu, gằn từng chữ một: “Thành thật đi ngủ đi.”
Lý Vụ lập tức thẳng người lên, cũng không quay đầu lại trốn về phòng mình.
Tên nhóc ngốc này.
Sầm Căng đứng tại chỗ, cười nhẹ, rũ mắt nhìn tay mình, cũng nhanh chóng quay về phía sau, chậm rãi trở về phòng ngủ của mình.
—
Có thể là do tối hôm trước tâm trạng quá thoải mái, lại đi ngủ quá muộn, cho nên hôm sau chuông báo thức cũng không đánh thức được Sầm Căng.
Mở mắt ra đã là giữa trưa, Sầm Căng ngồi thẳng dậy, hai tay cầm điện thoại di động, vẫn còn hơi choáng váng.
Người phụ nữ vừa bước qua cột mốc 30 khẽ chớp mắt, hồi tưởng lại dư vị đêm qua một lúc, mới mở WeChat ra.
Đập vào mắt là hai tin nhắn của bạn trai nhỏ, tất cả đều được gửi vào khoảng tám giờ.
Lý Vụ: [Tôi về trường học trước.]
Lý Vụ: [Trong nồi cơm điện có cháo, trứng chiên chị hâm nóng lại một chút là có thể ăn.]
Sáng sớm, không, không khí giữa trưa giống như mang theo vị ngọt.
Sầm Căng nhếch môi, gõ vào khung chat:
[Hừ, cậu cũng không thèm gọi tôi dậy?]
Con trỏ lóe lên, cô bị chữ hừ này làm cho buồn nôn đến mức da gà đều đồng loạt nổi lên.
Trong lòng than thở, sau đó lại vội vàng thu hồi tâm trí, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Đối phương nghe máy rất nhanh, chưa nghe được chữ nào, mà nụ cười trong trẻo phấn chấn đã lan tràn ra trước, nở rộ một mùa xuân bên màng tai Sầm Căng.
“Này.” Cô phát âm chữ này cực rõ ràng, âm cuối còn hơi tăng lên.
“Ừm.”
Sầm Căng giả vờ tức giận, lạnh lùng lãnh đạm: “Sao không gọi tôi dậy?”
Bên kia nói: “Muốn chị ngủ nhiều thêm chút.”
Giọng nói của cậu trong trẻo: “Chị ăn sáng chưa?”
Sầm Căng nói: “Vẫn còn ở trên giường.”
Bạn trai nhỏ lại hóa thân thành một người ba chu đáo quan tâm: “Mau rời giường ăn cơm đi, đừng để bụng đói.”
Sầm Căng cười một tiếng: “Cậu thì sao, ăn cơm trưa chưa?”
Lý Vụ đáp: “Tí nữa.”
Sầm Căng: “Còn đang ở phòng thí nghiệm à?”
Lý Vụ nói: “Ừm, lát nữa ra ngoài ăn cơm.”
“Chỉ có một mình cậu?”
“Còn có hai đàn anh, một đàn…” Cậu đuổi kịp phản xạ vòng cung, nhanh chóng sửa miệng: “Cũng có thể chỉ có một mình tôi.”
Sầm Căng cười hiểu ý.
“Mang theo tôi đi.” Giọng nói của cô bỗng nhiên dịu dàng: “Tôi cũng muốn đến trường học ăn trưa với đàn em.”
Bên kia tràn ra một tiếng cười khẽ: “Buổi chiều khoảng bốn giờ kết thúc tôi sẽ về nhà.
Đi đến trường ít nhất cũng phải mất nửa tiếng, tôi sợ chị lái xe sẽ mệt mỏi.”
Sầm Căng nặn ra bốn chữ cứng rắn: “Tôi muốn đi.”
Lý Vụ cầu còn không được: “Vậy chị đến đây đi, tôi chờ chị.”
“Buổi tối cậu lái xe chở tôi về là được rồi.”
“Huh?”
“Huh cái gì?” Cô lại nghiêm khắc như giáo viên, chuyển đổi hình thức rất tự nhiên: “Lấy được bằng lái xe mà không thực hành thì chẳng khác nào thi vô ích cả, lái cho tôi.”
“Được…”
……
Cất điện thoại di động trở lại túi quần, Lý Vụ đứng dựa vào vách tường ở cửa, nhìn bầu trời xanh thẳm một lúc, xác định giá trị ý cười trong đầu đã giảm xuống dưới 60%, không còn lộ liễu như trước, mới trở về phòng thí nghiệm, ngồi xuống tiếp tục lập trình phân tích số liệu.
Một lát sau, lại muốn cười, đành phải hơi cúi đầu, dùng mu bàn tay cọ cọ đuôi lông mày, bịt tai trộm chuông*.
*Cả câu Bịt tai trộm chuông – 掩耳盗铃 có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa dối mình, không lừa dối được người.
Lý giải bởi có tích kể rằng có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang.
Nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng.
Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.
Cả buổi sáng thỉnh thoảng lại nhìn thấy cậu cười như đang ở chỗ không người, lúc nào cũng lơ đãng, lấy điện thoại di động ra liếc nhanh một cái, một vị đàn anh có ánh mắt sắc bén nhận ra, cười hỏi: “Lý Vụ, yêu rồi sao? Phải không?”
“Hả?” Cậu ngẩng đầu, lại nhếch môi gật đầu một cái: “Ừm.”
Một đàn chị khác ngẩn ra, wow một tiếng: “Bất ngờ quá.”
Thật sự rất bất ngờ, vị đàn em đẹp trai này ngày thường rất lạnh lùng, hầu như không có bất kỳ trao đổi cá nhân nào với bọn họ, muốn làm sâu sắc thêm mối quan hệ cũng rất khó, căn bản là không tưởng tượng được ra người này sẽ có khả năng yêu đương.
Cô ấy bắt đầu hóng chuyện: “Là người ở trong trường học chúng ta sao?”
Lý Vụ lắc đầu: “Không phải.” Suy nghĩ lại thấy đáp án này quá tuyệt đối, lại thay đổi đáp án: “Trước kia là vậy.
“
“Hả?” Đàn anh cũng dừng lại.
Lý Vụ suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn hai người bọn họ: “Có thể mọi người đã từng gặp.”
“Thật sao?”
“Ai vậy?”
Toàn bộ phòng thí nghiệm đều xôn xao tò mò.
“Lần đó ở cửa phía đông, người đưa đồ cho tôi.” Cậu thật sự rất muốn lớn tiếng thông báo tin tức này với thế giới, người phụ nữ mà cậu thích nhất đã trở thành bạn gái của cậu: “Có ấn tượng không?”
Yên lặng trong vài giây.
“Mẹ kiếp?!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...