Edit: Hà Thu
Môi Lý Vụ, cùng với lời nói, đều trực tiếp bị chặn lại.
Thân thể cậu kịch liệt nóng lên, lần đầu tiên biết được môi người phụ nữ lại thơm mềm như vậy, ẩm ướt như vậy, trong khoang miệng cô tất cả đều là hơi rượu ngọt ngào.
Tinh thần của cậu sắp bị cô hút mất, bị đầu lưỡi mềm mại của cô quét sạch không còn một mảnh.
Cậu không biết nên làm cái gì, thở hổn hển, hai tay buông thõng ở bên người, mỗi đốt ngón tay đều dùng lực, không có chỗ nào có thể đặt.
Cảm nhận được sự xa lạ, đáp lại rụt rè của cậu, Sầm Căng buông cánh tay đang vòng quanh cổ cậu ra, áp lên hai gò má nóng bỏng của cậu, cười nhạt hỏi: “Sao vậy, vừa rồi không phải là rất giỏi cưỡng hôn sao?”
Lý Vụ không trả lời được, cổ họng khô khốc, đáy mắt cố nén sự xấu hổ đỏ bừng cùng sốt ruột.
“Tôi dạy cậu.” Cô hơi kiễng chân, một lần nữa ngậm môi dưới của cậu, khẽ cắn, nhẹ giọng nói: “Ôm lấy tôi.”
Lý Vụ lập tức bị mê hoặc, vòng tay qua eo cô.
Thân thể thiếu niên căng thẳng, nóng như thiêu đốt, khó có thể thả lỏng, Sầm Căng nhịn không được mà dán sát vào.
Một bên bàn tay trắng nõn từ khóe miệng sờ lên, sau khi vành tai của cậu bị làm nóng, trái tim cô khẽ động, bắt lấy, dùng sức xoa nhẹ một chút.
Hơi thở của Lý Vụ đột nhiên trở nên nặng nề hơn, cũng dùng sức siết chặt lấy cô.
Thân thể bọn họ dán sát vào nhau, kín kẽ.
Những hình ảnh chồng chéo được chiếu trên mặt đất, gần như hòa thành một thể.
Lý Vụ bắt đầu hôn lại, cắn m*t.
Cậu không dám dùng sức, có chút ngây thơ, nhưng cũng đủ chân thành.
Hơi thở nặng nề của thiếu niên là chất xúc tác tốt nhất.
Mặt Sầm Căng lui về phía sau vài centimet, Lý Vụ tham luyến đuổi theo, cô lại không cho cậu chạm vào, chỉ có chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở hoà quyện, lông mi của người phụ nữ như cánh bướm khẽ vỗ vào mặt thiếu niên, ngứa ngáy dày đặc.
Giọng nói của cô dịu dàng, dụ dỗ từng bước.
“Tới tìm đầu lưỡi của tôi, được chứ?”
Hầu kết Lý Vụ lăn lộn một chút, vội vàng tiến lên, nhưng cô lại cố tình lùi về sau.
Lý Vụ sợ cô lại bỏ chạy, liền nhanh chân tiến lên, đẩy cô dán sát vào tấm ván cửa.
Không còn đường lui, môi lưỡi thiếu niên lại lần nữa phủ qua, cậu bị k1ch thích phát ra tính xâm lược, dần dần ngang ngược, theo bản năng vừa m*t vừa cắn cô, gặm nhấm cô, mạnh mẽ quấn lấy, không hề buông tha.
Sắc mặt Sầm Căng càng thêm đỏ ửng, phát ra vài tiếng giọng mũi dứt quãng mà khản đặc.
Tay cô di chuyển trở lại sau gáy cậu, móng tay dần dần dùng lực, bấu chặt vào trong da thịt cậu.
Cô bị đè ép, bả vai thỉnh thoảng cọ vào tấm ván cửa, phát ra những tiếng động nhỏ.
Dần dà, đầu gối nhũn ra, tim run rẩy không thôi, không thể không ôm chặt thiếu niên.
Có lẽ là bởi vì đã lâu lắm rồi cô không hôn môi, nên cô cực kỳ yêu thích kiểu dây dưa không có kỹ xảo cùng theo đuổi quấn quýt này.
Làm cho cô cảm thấy mình bị khát cầu, bị mạnh mẽ mà cuồng liệt lưu luyến không muốn xa rời.
Bọn họ gần như mất kiểm soát, giống như hai bệnh nhân sốt cao, đang đấu tranh với nhau với một nụ hôn.
“Lý Vụ…” Sầm Căng mơ hồ gọi cậu một tiếng.
Thiếu niên ngừng lại, nhìn cô từ một khoảng cách rất gần, đôi mắt ướt đẫm, hô hấp nóng đến dọa người.
Sầm Căng bị nhìn chăm chú, mím đôi môi lấp lánh: “Tạm thời không hôn nữa, chúng ta vẫn còn ở bên ngoài.”
Con ngươi Lý Vụ tỉnh táo hơn vài phần, lúc này khuôn mặt mới chậm rãi đỏ bừng lên.
Cậu lui về phía sau hai bước, giọng nói khàn khàn: Ừm.”
Cảm nhận được sự thay đổi chóng mặt ở đây, Sầm Căng phải kịp thời kêu dừng lại, nhanh chóng giữ khoảng cách với cậu.
Luồng khí mát lạnh trong hành lang cuối cùng cũng có thể chen vào giữa hai người, làm loãng đi sự thân mật ấm nóng.
Sầm Căng nhìn đôi mắt ngượng ngùng đã trở lại vẻ trong sáng vốn có, còn có gương mặt non nớt đỏ ửng của cậu, trong lòng chợt dâng lên cảm giác áy náy mãnh liệt.
Cô nheo mắt, đầu hỗn loạn hỏi: “Hôm nay cậu không trở lại trường học sao?”
Lý Vụ ngẩn ra, lấy điện thoại di động ra nhìn: “… Đã hơn hai giờ rồi.”
Lại nhìn cô, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc thất vọng: “Chị lại muốn tôi đi sao?”
“Hả?” Sầm Căng kinh ngạc, lại nghiêm túc nói: “Không phải, tôi sợ trường học của cậu kiểm tra phòng đêm thôi.”
Môi Lý Vụ khẽ mím: “Bây giờ là nghỉ hè.”
“À…” Sầm Căng có chút bối rối, suýt chút nữa quên mất hôm nay là hôm nào, là ngày nào, là mấy giờ.
Chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, suy nghĩ của cô không theo kịp sự phát triển của hành vi, hoàn toàn mất phương hướng.
Lúc này nỗi lòng lan tràn, trăm mối cảm xúc đan xen.
Sầm Căng gãi trán, ngượng ngùng nhìn cậu lần nữa, xoay người mở cửa: “Hôm nay cậu ở nhà cũng được.”
Mí mắt Lý Vụ hơi rũ xuống, môi dưới cong nhẹ đến mức gần như không thể nhìn thấy, sau đó nhặt túi đồ mua sắm hoàn toàn bị cô lãng quên trên mặt đất lên, đi theo vào.
Sầm Căng treo túi xong, liền vào bếp rót nước, lúc này miệng cô khô khốc đến cực điểm.
Bưng hai cốc lạnh mở trở về, thấy Lý Vụ vẫn còn đứng đó, cô vội vàng ra hiệu: “Ngồi đi.”
Lý Vụ đáp một tiếng, ngồi trở lại cái ghế mây bình thường vốn thuộc về mình.
Sầm Căng đưa nước cho cậu, cũng đi vòng qua một bên sofa.
Sầm Căng uống hai ngụm nước liên tục, mới khiến sự kích động trong lòng phai nhạt đi đôi chút.
Cô nhìn về phía Lý Vụ một lần nữa, phát hiện thiếu niên đang cầm cốc, nhìn mình không chớp mắt.
Vành tai cô không tự chủ được nóng lên, quyết định nói rõ ràng mọi chuyện: “Vừa rồi…”
Lý Vụ phát ra một giọng mũi trầm thấp: “Ừm.
“
A— Sầm Căng khổ sở suy nghĩ, không biết phải dùng câu gì mở đầu mới thích hợp, chức năng từ ngữ của cô thất bại, dứt khoát bất chấp tất cả: “Chúng ta yêu nhau đi.”
Ánh mắt Lý Vụ giống như ngọn lửa sáng đột ngột, hừng hực cháy rực lên.
“Hôn cũng hôn rồi.” Sầm Căng vội nói, lại bắt đầu uống nước.
Khuôn mặt thiếu niên nhất thời ảm đạm, đem chén đặt lại trên bàn cà phê: “Chỉ là bởi vì hôn thôi sao?”
Sầm Căng thở dài trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng: “Không phải, là bởi vì tôi muốn thử xem.
Nói thật nhé, Lý Vụ, từ khi ly hôn đến bây giờ, ngoại trừ cậu ra thì không có bất kỳ người khác giới nào có thể cho tôi cảm giác thực sự mãnh liệt dứt khoát như vậy.
Thời điểm mùa hè năm ngoái thật ra vẫn chưa rõ ràng đến thế, nhưng một năm này đã dần dần trở nên sâu sắc hơn.
Hôm nay lúc nhìn thấy cậu bỏ đi, tôi hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ, thực sự rất buồn, cũng rất hối hận, thời gian sau đó cả người đều trống rỗng mất hồn.
Đáng ra tôi không nên nói với cậu những lời như vậy, là tôi không tôn trọng trái tim của mình.”
Cô hơi ngửa mặt lên, không muốn những thứ mong manh ướt át trong mắt quá mức trực quan, nếu bị chàng trai nhỏ hơn cô nhiều tuổi như vậy phát hiện, thực sự sẽ rất mất mặt: “Có lẽ bởi vì tôi đã trải qua một cuộc hôn nhân không viên mãn, cho nên ở phương diện tình cảm cũng tương đối nhát gan.
Đối với chính mình, đối với đối phương luôn dễ dàng mất đi sự tin tưởng, luôn theo bản năng muốn dùng một loại phương thức đẩy ra xa để kiểm tra và chứng minh loại tình cảm mà tôi cần.
Tôi cũng không biết tại sao tôi lại như thế, chỉ là có chút không thể khống chế được chính mình.”
“May mà cậu đã trở lại.” Sầm Căng thở hắt ra, giống như vẫn còn sợ hãi: “Tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa, một năm nay giữa chúng ta giống như có một quả bom hẹn giờ, nhất định phải có một người chủ động giẫm lên, bằng không sẽ như đi trên băng mỏng.
Bây giờ cậu đã chủ động, tôi cũng không muốn làm trái với bản thân mình nữa.”
Cô một lần nữa nhìn thẳng vào cậu, khóe môi cong lên một đường vòng cung ngoan cường mà cũng đặc biệt xinh đẹp: “Cho nên, cậu có muốn ở chung với tôi xem sao không, lấy quan hệ và thân phận bạn bè nam nữ.”
Lý Vụ giật mình, bình tĩnh nhìn cô vài giây, không nói một chữ.
Sau đó đứng dậy trực tiếp đi tới, cúi người giống như muốn hôn cô lần nữa.
Sầm Căng đẩy vạt áo trước của cậu xuống, hai tay lập tức bị bắt lấy.
Cậu không nhúc nhích nữa, chỉ siết chặt lại, đôi mắt ngược sáng trông cực kỳ thâm tình, trìu mến, long lanh đến động lòng người.
Sầm Căng bị cậu nhìn chằm chằm đầy kiềm chế như vậy, trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng cô lại không muốn cậu dễ dàng đạt được mục đích, nên nói: “Cậu hôn chưa đủ sao, tôi không muốn hôn nữa.”
“Vậy có thể ôm được không?” Lý Vụ hỏi, vẻ mặt chờ mong cùng chân thành.
Tên nhóc ngây thơ này, Sầm Căng cười khẽ một tiếng, ngẩng mặt lên chất vấn: “Cậu cứ giữ chặt tôi không buông như vậy thì tôi lấy đâu ra tay mà ôm cậu?”
Lý Vụ lập tức buông ra.
Bọn họ một đứng một ngồi, góc độ cũng không thích hợp để ôm, cho nên tình cảnh lập tức lâm vào thế giằng co, không làm sao xuống tay được.
Sầm Căng quyết định ra tay trước, cô hơi dang hai tay ra, vừa định đứng dậy lao tới thì cánh tay Lý Vụ đã luồn qua nách cô, nhấc bổng cô lên không trung.
“Wow~” Cuối cùng cô cũng có thể hợp tình hợp lý kêu lên, cũng vòng tay qua cổ thiếu niên này, kẹp lấy eo cậu, làm tất cả những hành động mà một cô gái đang trong tình yêu nồng nhiệt nên làm.
Lý Vụ nhẹ nhàng bế cao cô lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã một năm rồi tôi không ôm chị.”
Một năm này, cậu nhớ cô nhiều đến mức mô phỏng cô hàng nghìn lần ở trong não.
Sống mũi Sầm Căng đau nhức, ngước mắt lên nhìn cậu.
Mặt hai người gần trong gang tấc, lẳng lặng chăm chú nhìn đối phương, tựa như đang một lần nữa xác minh lại thân phận, rũ bỏ những nhận thức vốn có trong quá khứ.
Sầm Căng không tự chủ được mà nhìn kỹ bạn trai nhỏ của mình.
Cậu có vầng trán đầy đặn, lông mày sắc bén, đôi mắt đen rậm, hàng mi lấp lánh, sống mũi thẳng tắp, làn da sạch sẽ, còn có đôi môi căng mọng rõ ràng.
Cậu đúng là ưa nhìn quá mà.
Từ trước đến giờ đều đẹp như vậy sao?
Chàng trai đẹp trai này yêu cô gần ba năm rồi, cô trúng số độc đắc gì mà lại may mắn đến thế?
Đôi mắt Sầm Căng nở đầy hoa, vui sướng đến mức không nhịn được hôn lên môi cậu một cái, giống như muốn long trọng đóng dấu riêng cho cậu, từ nay về sau chiến hữu làm của riêng, người ngoài không được phép h@m muốn.
Lý Vụ vốn đã bị cô nhìn chăm chú đến mức tai đỏ thẫm, lúc này lại càng xấu hổ vui vẻ lẫn lộn, bên môi hiện ra núm đồng tiền rõ ràng: “Không phải là chị không muốn hôn sao? “
“Tạm thời đổi ý không được sao?” Sầm Căng không chớp mắt, không biết là thật lòng ngưỡng mộ hay vẫn là hài hước trêu đùa: “Ở góc độ này nhìn cậu rất đẹp, tại sao đến bây giờ tôi mới nhận ra nhỉ? Đẹp trai như vậy, lại đáng yêu như thế, hôn thêm vài cái để bù đắp cho mình lúc trước thì có vấn đề gì sao?”
Lý Vụ bị khen đến mức thể xác và tinh thần đều kích động, như cô mong muốn, cậu đột nhiên hôn lên môi cô.
Sau khi đánh lén xong, cậu dừng lại, tùy ý để khóe mắt bán đứng ý cười của mình, con ngươi sáng lấp lánh, hàng mi vừa dày lại vừa dài.
Sầm Căng bị những động tác nhỏ và vẻ mặt của cậu làm cho mềm lòng, trở thành một chiếc bánh mì dung nham thơm ngọt.
Tay cô đổi sang vai cậu, nới rộng khoảng cách, rồi nghiêng đầu, tìm kiếm khuôn mặt tươi cười của cậu.
Lý Vụ không được tự nhiên, đỏ bừng từ tai đến cổ, lại quay mặt nhìn sang bên kia.
Sầm Căng nghiêng người đuổi theo, nhất định phải bắt được cậu ngay tại chỗ.
Lý Vụ không trốn được, cuối cùng lại nhìn thẳng về, xin tha: “Chị, đừng nhìn.”
Sầm Căng “Ồ” một tiếng, bắp chân giãy giụa hai cái: “Vậy cậu thả tôi xuống đi.”
Cánh tay cậu siết chặt, giống như đứa trẻ bảo vệ lọ đường: “Không thả.”
“Không mệt sao?”
“Không mệt.”
“Muốn ôm tôi cả đêm sao?”
“Ừm.”
“Ừm cái đầu to nhà cậu.” Cô ghé sát vào cổ cậu, ngửi một cái, ghét bỏ nói: “Hôm nay đứng ở bên ngoài bao lâu vậy hả? Cả người đều bốc mùi rồi, buông tay.”
……
Đêm đó, Lý Vụ gần như cả ngày không ăn gì.
Tắm xong, vẫn mặc kệ bản thân, chỉ muốn nhanh chóng nấu một phần mì trường thọ để mừng sinh nhật Sầm Căng.
Vừa vào miệng, Sầm Căng đã rất nể tình mà cảm thán: “Trời ạ, chính là hương vị này, đã lâu lắm rồi không được ăn.”
Còn Lý Vụ lơ đãng ngồi đối diện với cô, trong lúc đó thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn cô, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Chụp đèn treo trên bàn ăn tràn ngập quầng sáng màu vàng, hết thảy như mộng như ảo, gần như không chân thật.
Lý Vụ sợ mình đang nằm mơ, hai tay lén lút luồn vào trong bụng bàn, nhéo mạnh vào kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ một cái.
Đau.
Thật tốt quá, tất cả là thật.
Sợ Sầm Căng cảm thấy mình không đủ trầm ổn, gặp chuyện gì cũng cứ cười ngây ngốc như một đứa trẻ con ấu trĩ.
Cậu ho một tiếng, mím môi lại, che dấu ý cười quá mức rõ ràng.
Sầm Căng đã để ý từ lâu, sau khi gắp xong sợi mì cuối cùng, cô không chút nể tình vạch trần: “Muốn nhìn thì nhìn, muốn cười thì cười, nghẹn đến mức tôi cũng thấy khó chịu thay cậu.”
“Ừm.” Lý Vụ rũ mắt xuống, vẫn ngượng ngùng không dám trắng trợn, nhịn cười đến mức cơ miệng căng cứng.
“Đáng ghét.” Sầm Căng mũi khịt mũi, lười biếng nói: “Hỏi cậu đây, sau khi vào đại học có nữ sinh nào bắt chuyện với cậu để xin cách thức liên lạc không?”
Thiếu niên đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh, đại não nhanh chóng xoay chuyển, tìm kiếm đáp án chính xác, vừa định mở miệng.
Người phụ nữ lại đặt đũa xuống, gõ ra một tiếng khí thế có thể so sánh với quyền lực của tòa án, khẽ nghiến răng: “Nói sự thật.” Lý Vụ thu dọn sạch sẽ tất cả những câu trả lời phủ nhận đã chuẩn bị xong, thành thật khai báo: “Mỗi tuần có hai ba người.”
“… Thật hay giả?! “Sầm Căng không thể tưởng tượng nổi: “Nhiều như vậy sao?”
“Ừm.”
Sầm Căng hừ lạnh một tiếng: “Chắc là do cậu không tuân thủ nam đức, suốt ngày xuất đầu lộ diện khắp nơi đúng không?”
“Không có.” Lý Vụ nhíu mày, nghiêm túc giải thích: “Cơ bản chỉ ở hai chỗ là thư viện với ký túc xá, tiếp theo chính là phòng thí nghiệm.”
Sầm Căng liếc mắt một cái, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy cậu cho những cô gái kia rồi sao?”
Lý Vụ không nói gì, trực tiếp đẩy điện thoại di động qua cho cô.
Sầm Căng cong môi hài lòng, nhận lấy, lướt lên.
Sau khi phát hiện vẫn không cần mở khóa, cô khó có thể tin mà nở nụ cười: “Cậu cũng không sợ điện thoại bị mất sao?”
Ngón cái cô chạm vào màn hình vài cái, mắt nhìn vào wechat đặt trên đầu, phía dưới chỉ có cuộc trò chuyện nhóm nghiêm túc nhàm chán và hộp thoại cùng tên của nam sinh, ý cười của cô dần nặng nề hơn.
Nhưng cô cũng không trả điện thoại lại, mà là hơi nhướng mày, viết thêm một đoạn lên trên cùng, cũng viết thêm một đoạn nội dung trong ghi chú của mình, mới trả điện thoại lại cho cậu.
Lý Vụ cầm lên nhìn, buồn cười, khóe miệng làm thế nào cũng không khép lại được.
[Chị đang theo dõi cậu.]
Sao cô có thể đáng yêu như vậy cơ chứ? Lý Vụ nhìn chăm chú vào ghi chú mới này hồi lâu, rất lâu, trong lòng như được bao phủ bởi một tầng mật ong, không thể tin được, ngước mắt lên xác nhận nhiều lần: “Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi được coi là bạn trai của chị rồi phải không?”
“Không chỉ là bạn trai thôi đâu.” Bị hỏi đến lần thứ n khiến Sầm Căng bực bội nâng má không nói nên lời.
“Vậy là gì nữa?”
“Là một tên ngốc.”
“…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...