Ngắm Bắn Hồ Điệp


Lý Vụ vừa đi, Sầm Căng như mất hết sức lực dựa, cả người dựa lưng vào bức tường gạch.
Cổ tay cô như bốc hỏa, đầu cũng ong ong.

Hít một hơi thật sâu, cô mới đưa điện thoại lên ngang mắt, mở khóa màn hình.
Giao diện chuyển tiền đã sớm bị đóng lại trong cuộc xung đột thể chất khốc liệt vừa rồi.
Sầm Căng lại liếc mắt nhìn cuối hành lang, tắt điện thoại rồi bước ra ngoài.
Trở lại dưới ánh đèn chói chang, trước ánh mắt ​​của các đồng nghiệp, bờ môi Sầm Căng lập tức cong lên một độ cong vừa phải.

Cô chậm rãi trở về vị trí của mình, khéo léo hòa nhập vào chủ đề của mọi người.
Lý Vụ lẳng lặng đứng trước bồn rửa chén, hậm hực cọ rửa chén đĩa.
Thành Duệ thấy trước khi cậu đi bầu trời còn quang đãng, nhưng khi từ toilet trở về, lại trở thành mây đen giăng kín người sống chớ lại gần, vội vàng tiến lại gần nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Lý Vụ không trả lời, đặt chén đĩa ngay ngắn trên mặt bàn.
Thành Duệ thấp giọng hỏi: “Cậu gặp chị Sầm Căng trong toilet rồi à?”
Lý Vụ mím chặt môi mỏng, bắt đầu tiến hành rửa sạch lần thứ hai, chính là kiểu cạy không ra nửa chữ.
Thành Duệ không còn cách nào khác, đành phải quay lại quầy lễ tân.
Dừng lại ở quầy thu ngân, Thành Duệ đứng từ xa nhìn Sầm Căng đang cười nói vui vẻ với đồng nghiệp mà lòng hơi giật mình: Thật là đáng sợ, mấy chị gái này chỉ nên nhìn một chút thôi là được rồi, ngàn vạn lần đừng phát sinh quan hệ gì khác, nếu không sẽ thảm y như Lý Vụ.
Người của công ty Áo Tinh cũng không ở lại lâu, khoảng chừng một tiếng đồng hồ, bọn họ liền cùng nhau rời đi.
Hơn mười giờ, Lý Vụ và Thành Duệ cũng đổi lại quần áo thường ngày, phi xe máy điện trở về nhà. 
Mấy ngày đầu đều là Thành Duệ lái xe đưa đón Lý Vụ đi làm, nhưng gần đây cậu ta mắc bệnh lười biếng nghiêm trọng, nên đổi thành Lý Vụ làm tài xế.
Cơn gió đêm hè thổi tung bay mái tóc thiếu niên, cũng thổi phồng chiếc áo phông đen của cậu, ánh đèn neon hai bên đường lập lòe nhấp nháy.
Dọc đường, Thành Duệ buồn chán vô cùng, nên ở phía sau ngâm nga một bài hát.

Tuy rằng không dễ nghe, nhưng thắng ở chỗ giai điệu nhẹ nhàng.

Lý Vụ yên lặng nghe, cảm xúc mãnh liệt cuối cùng cũng bình ổn lại.
Trước khi ngủ, Lý Vụ lại mở Wechat nhìn lên trên, nhìn chằm chằm tin nhắn hôm nay Sầm Căng gửi đến thật lâu, giống như muốn xuyên thấu qua hai chữ này.

Nhưng càng nhìn lại chỉ càng cảm thấy hụt hẫng, trong lòng đau nhói như bị gai đâm.
Cậu nhớ cô rất nhiều.
Cũng cảm thấy hối hận vô cùng. 
Cậu sai rồi, lẽ ra không nên nói những lời đó, nhưng lúc đó đầu óc cậu như sắp nổ tung, cảm xúc như dung nham chuẩn bị phun trào.

Chỉ suy nghĩ tại sao cô lại đối xử với cậu như vậy? Rốt cuộc cậu đã làm gì sai, mà cô lại chán ghét cậu như vậy, không ngại lần lượt dùng những phương thức công kích khiến cậu đau đớn, nhục nhã hết lần này tới lần khác.
Ánh mắt Lý Vụ xám xịt, tắt màn hình, xoay người lại, cố gắng nhắm chặt hai mắt.

Thành Duệ vẫn đeo tai nghe chơi game trên di động, khóe mắt trông thấy động tĩnh của cậu, không khỏi liếc sang.
Thiếu niên ẩn nấp trong bóng tối, đôi vai run lên vì cật lực đè nén.
Thành Duệ giật mình, kéo​​ tai nghe xuống, hỏi: “Lý Vụ, cậu không sao chứ?”
Động tác của Lý Vụ đột nhiên dừng lại, cắn chặt răng, không lên tiếng.
“Cậu không khóc đấy chứ?” Thành Duệ cũng sắp khóc: “Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Tớ xin cậu đấy người anh em, cậu đừng như vậy nữa.

Đợi hai tháng nữa vào đại học, còn có nhiều đàn chị lắm.” 

Ngày hôm sau, Lý Vụ vẫn đến Meet làm việc như thường lệ, chỉ là nụ cười không còn nhiều như nửa tháng trước.

Càng nhiều thời điểm, biểu cảm của cậu đều rất trống rỗng mê man, giống như một đám mây đen kịt.
Sầm Căng cũng làm như không có việc gì, mỗi ngày đi làm cô đều đi ngang qua Meet, nhưng hầu như không bao giờ nhìn vào bên trong, ngay cả đuôi mắt cũng kiềm chế hết mức.

Đôi khi cô cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao bản thân lại trốn tránh kiêng dè như vậy? Rõ ràng thiếu niên làm việc bên trong kia, đã là tồn tại hoàn toàn không liên quan đến cô nữa.

Nhưng sau ngày hôm đó, một cảm giác xấu hổ như có như không thường xuyên ám ảnh trong tâm trí cô, khiến cô lặp đi lặp lại cuộc đối đầu trong hành lang ấy, cũng xem xét các phương pháp xử lý tốt hơn khác.

Bởi vì đêm đó, trong nháy mắt đó, cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy Lý Vụ bị đồng nghiệp của mình quấy rối tình dụ.c như vậy, lửa giận thiêu đốt cô, trong đầu như cuộn chỉ rối, cho nên biểu hiện không đủ hợp lý cùng khéo léo, thậm chí còn lớn tiếng vu khống cho cậu.
Cô còn cảm thấy, chính cô đã hại cậu trở nên như vậy.
Sầm Căng thất thần trong cuộc họp, mãi cho đến khi Teddy gọi tên cô, cô mới hoàn hồn cười trừ. 
Ánh mắt Teddy quan tâm: “Làm sao vậy, không nghỉ ngơi đủ sao, Gin của chúng ta?”
Sầm Căng nhướng mày: “Không sao.”

Cuộc sống cùng công việc, bận rộn mà yên bình.
Nhưng vài ngày sau, Sầm Căng cùng đồng nghiệp ra ngoài để theo dõi tiến trình quay phim thì gặp sự cố ngoài ý muốn ngay tại trường quay.

Lúc ấy cô vì muốn xác định góc chụp có phù hợp với cốt truyện lý tưởng của mình hay không, nên khi lui về phía sau đã bị trượt chân rơi từ trên đài cao xuống.
Thân thể nhẹ như lông hồng trong vài giây, đầu óc Sầm Căng gần như trống rỗng.

Trường quay hỗn loạn, Sầm Căng nằm ngửa trên mặt đất, bắp chân trái tê liệt sau cơn đau, nhưng cô vô cùng may mắn, vì đầu óc cô vẫn có thể kịp thời phán đoán và báo lại tình trạng chân tay của mình.
Bóng người lắc lư xung quanh, rất nhiều khuôn mặt xuất hiện trước mắt, lo lắng cho tình trạng của cô.
Ý thức của Sầm Căng mơ hồ đáp lại, mãi cho đến khi tiếng ầm ầm của xe cứu thương vang lên bên tai, cô mới chìm vào giấc ngủ mê man.
Cũng may không có nguy hiểm gì, Sầm Căng chỉ bị gãy cẳng chân trái, đầu không bị thương.
Sau ca phẫu thuật, Sầm Căng nằm trên giường bệnh nhìn chằm chằm trần nhà trống rỗng, xác nhận mình vẫn còn sống trên đời, nội tạng dùng để ăn cơm nuôi sống cơ thể vẫn còn khỏe mạnh.

Ba Sầm đau lòng đến phát khóc, không muốn con gái làm công việc này nữa.

Trong thời gian nằm viện này, cứ mỗi khi đến thăm, ông đều ngồi ở bên giường bệnh của cô lẩm bẩm không biết mệt mỏi, nói lẽ ra lúc trước nên giữ cô ở nhà, để cô điều hành công ty của nhà mình, tốt xấu gì cũng đảm bảo được an toàn.
Sầm Căng giật giật khóe miệng, phun miếng sườn mà mẹ Sầm mới đút cho ra: “Vậy cả đời này con cũng không thể ra khỏi nhà sao?”
Mẹ Sầm bị người bạn già của mình chọc tức muốn chết: “Bớt nói vài câu đi, để con bé thả lỏng tinh thần.”
Ba Sầm lập tức ngừng nói, im lặng một hồi, lại hỏi: “Có đau không?”
Sầm Căng liếc nhìn ống bơm thuốc giảm đau bên cạnh, vẻ mặt bình thản: “Bộ dạng của con trông có giống như đang đau không?” 
Nhưng mỗi khi đến buổi tối, chờ mẹ trông coi ở một bên đắp chăn đi ngủ, Sầm Căng lại len lén lau nước mắt.

Ai nói không đau, đau quá đi ý chứ, mỗi lần đổi thuốc là đau đến chết đi sống lại.

Đau thì đau nhưng vẫn chưa phải là điều khó chịu nhất, khả năng vận động bị hạn chế mới là thứ khiến cho cô khổ sở đến cùng cực, nhất là trong thời tiết nắng nóng như thế này.

Mẹ nhất định bắt cô phải dùng bô, nhưng cô không chịu, chỉ muốn tới nhà vệ sinh, cũng chẳng ngại đi một chuyến sẽ đổ mồ hôi đầm đìa.
Ngay cả khi nhóm đồng nghiệp, bạn bè, người thân kéo đến thăm cô nối liền không dứt, mang theo rất nhiều quà, hoa tươi cùng đủ lời động viên an ủi, nhưng cũng không thể giảm bớt nỗi buồn trong lòng Sầm Căng.
Cứ đầu bù tóc rối như vậy, mất hết mặt mũi ở hơn mười ngày, tình trạng khôi phục của Sầm Khâm dần tốt lên, được chấp thuận cho xuất viện về nhà, tiếp tục thời gian nằm liệt giường dưỡng thương của mình.
Chuyện ngã bị thương cô không hề chia sẻ một chữ nào trong vòng bạn bè, nhưng ngày hôm sau về nhà, Sầm Căng vẫn nhận được lời thăm hỏi từ chồng cũ.
Giữa những hàng chữ, cũng coi như là có tình ý chân thành. 
Sầm Căng xoa mái tóc mới gội khô xong còn vương mùi hoa thơm ngát, cuối cùng cũng lấy lại được chút tinh thần và tôn nghiêm, cô trả lời như một người không hề bị tổn hại: [Tôi không sao, cảm ơn.]
Hình thể và sức mạnh cá nhân của mẹ Sầm có hạn, nên bà đã thuê một người hộ lý với giá cao để chăm sóc sinh hoạt cả ngày cho con gái, nhưng không hiểu sao Sầm Căng cứ bài xích không muốn bà ấy động tay động chân, đụng chạm vào người.

Cô cực kỳ phiền lòng, chưa được hai ngày đã cưỡng chế đuổi người đi.
Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, Sầm Căng đã kiên trì suốt nửa tháng.

Đến giờ phút này, rốt cuộc cô cũng không chịu nổi nữa, dừng hết toàn bộ công việc trong tay lại, giao cho người khác phụ trách.

Cô nhìn bắp chân được bọc trong thạch cao cồng kềnh, lại nghĩ đến bản thân vô giá trị của mình, suy sụp không thôi, bắt đầu khóc rống ở trong phòng.
Mấy ngày tiếp theo, ngoại trừ việc ngủ ra, thì Sầm Căng liên tục phát tiết khóc nức nở.

Ba mẹ luân phiên ra trận dỗ dành đủ kiểu, nhưng hiệu quả thật sự rất nhỏ, vì cô chưa từng chịu đựng kiểu khổ sở như thế này bao giờ.
Ba mẹ không còn chủ ý, chỉ có thể cầu cứu người bạn thân nhất của Sầm Căng.

Sau khi Xuân Sướng biết được tình hình của cô, hầu như ngày nào sau khi tan tầm cũng đến nhà Sầm Căng nói chuyện phiếm với cô, xem phim, đọc sách và chơi trò chơi cho hai người.

Nhưng cô ấy vừa đi, Sầm Căng lại bắt đầu cảm thấy khổ sở.

Cô trở thành một kẻ vô dụng không còn chỗ để phấn đấu, chiếc giường trong nhà cũng giống như một đầm lầy tối tăm, mỗi giây ở một mình, cô đều trầm cảm và từ từ chìm xuống dưới.
Tệ hại hơn chính là, vì làm việc cả ngày lẫn đêm vất vả chăm sóc con gái, nên mẹ Sầm bị cảm lạnh, trong thời gian rất ngắn đã phát triển thành viêm phổi, sau đó phải đến bệnh viện, điều này làm mọi chuyện càng thêm rối ren.

Trong nhà ngoại trừ dì giúp việc, thì chỉ còn lại một mình Sầm Căng, dì bận rộn đây đó, nhiều khi không thể kịp thời chăm sóc cô, nên cô chỉ có thể kể khổ với bạn thân, phiền muộn lại rối loạn sống qua ngày.
Lý Vụ nhận được điện thoại của Xuân Sướng ở thời điểm mấu chốt này.
Hôm nay cậu vừa đến quán cà phê, còn đang xay đậu, làm công tác chuẩn bị cho một ngày này.
Giọng điệu của Xuân Sướng khác thường: “Thật sự không quan tâm đến chị Căng Căng của cậu nữa sao, cô ấy sắp không xong rồi.”
Lý Vụ cả kinh: “Chị ấy sao vậy?”
“Cậu không biết?” Xuân Sướng cười khó lường: “Thảo nào cô ấy lại nói cậu là sói mắt trắng.

Cô ấy suýt chút nữa ngã chết mà cậu hoàn toàn không biết?”
Trái tim của Lý Vụ đập như nổi trống.

Cậu xác nhận đã một thời gian rồi chưa gặp Sầm Căng, cậu cho rằng cô bài xích mình nên cố gắng tránh càng xa càng tốt, ngăn chặn tuyệt đối xác xuất ngẫu nhiên gặp cậu.
Lý Vụ hỏi: “Bây giờ chị ấy ở đâu?”
Xuân Sướng đáp: “Ở nhà ba mẹ cô ấy.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Vụ như ngựa không ngừng vó mà trở lại phòng thay đồ thay quần áo, kéo vạt áo dặn dò Thành Duệ vài câu rồi lao ra khỏi cửa lớn.
Thành Duệ nhìn đến sửng sốt, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu đáp ứng.
Lý Vụ lo lắng đến cực điểm, gần như không suy nghĩ được gì.

Sau khi lên xe taxi, cậu buộc mình phải bình tĩnh lại, suy nghĩ hồi lâu mới cho tài xế địa chỉ nhà ba mẹ Sầm Căng.
Vọt tới trước cổng nhà cô, bấm chuông mấy lần, dì giúp việc mới ra mở cửa.
Thấy là gương mặt quen thuộc trước Tết nguyên đán, người phụ nữ vội vàng mở cửa cho vào.
Lý Vụ một đường chạy ra khỏi cổng tiểu khu, chạy nhanh thở hổn hển, mặt đỏ bừng: “Dì Thang, chị của cháu đâu?”
Dì Thang đi theo phía sau: “Trong phòng.”
Lý Vụ giật mình: “Chị ấy thế nào rồi?”
Dì Thang kỳ quái: “Không tốt lắm, mà sao bây giờ cháu mới đến thăm con bé?”
Lý Vụ vừa nghe, đại não ong ong, vừa vào nhà liền vọt lên cầu thang, dì vội vàng gọi cậu lại: “Dạo này con bé đều ở lầu một, không tiện leo lên bò xuống.”
Lý Vụ lại quay đầu lại, gấp đến mức đầu đầy mồ hôi: “Chỗ nào chứ!”
Dì giúp việc bị cậu hung dữ đến mức khó hiểu, chỉ vào cửa phòng.
Đó là gian phòng dành cho khách, cũng chính là gian phòng mà Lý Vụ đã trông thấy trong dịp Tết nguyên đán.
Lý Vụ vội vàng chạy tới, nhưng khi đến trước cửa lại dừng lại, mu bàn tay dựa vào trên tấm ván cửa rồi lại buông xuống.

Mấy lần nắm chặt tay, nhưng cũng không dám gõ.
Dì thấy vậy, liền nói: “Cậu gõ cửa đi, tôi đoán giờ không phải là lúc con bé nghỉ ngơi đâu.” 
Lý Vụ tránh ra một chút: “Dì Thang, dì gõ cửa giúp cháu với.”
Dì Thang khó hiểu, nhưng vẫn đi tới gõ cửa hai lần.


Lúc đầu gõ nhẹ, bên trong không có động tĩnh gì, sau đó bà lại dùng lực gõ mạnh hai cái, cuối cùng người trong phòng cũng mở miệng: “Ai vậy?”
Giọng nói của Sầm Căng vô cùng uể oải, trái tim Lý Vụ cũng thắt chặt lại.
Dì Thang nói: “Căng Căng, học sinh mà cháu tài trợ đến thăm cháu.”
Bên trong cửa không còn động tĩnh gì nữa, một lúc lâu sau, mới có câu trả lời, rõ ràng còn mạnh mẽ hơn so với lúc trước: “Cháu muốn ngủ, dì bảo cậu ấy đi đi.”
Dì Thang thấy Lý Vụ mồ hôi đầm đìa chạy tới, trên mặt còn lộ ra vẻ lo lắng, vừa định hỏi thêm vài câu, thiếu niên bên cạnh đã trực tiếp xoay nắm cửa, bước vào trong phòng.
Dì Thang “ôi” một tiếng, cửa lại lần nữa đóng lại, cũng chặn câu hỏi của bà lại, bà chỉ có thể trở lại phòng bếp tiếp tục chuẩn bị đồ ăn.
Sầm Căng sao có thể ngờ được Lý Vụ bây giờ lại to gan như vậy, không được cho phép liền tự ý phá cửa xông vào, cả người ngây ngẩn tại chỗ.
Rèm cửa trong phòng mở ra một nửa, người phụ nữ ngồi trên giường, chỉ mặc một chiếc váy ngủ.

Cả người ngập trong ánh sáng, khuôn mặt trong trẻo, cũng nhợt nhạt và yếu ớt hơn trước rất nhiều.
Trên tay cô đang cầm một cuốn sách có bìa màu xám nhạt, sách trải ngược lại trên mặt chân, mà một bên bắp chân ở phần dưới của làn váy, chỗ đắp thạch cao hoàn toàn không có che chắn, tất cả lộ ra bên ngoài.
Lý Vụ không đi tới, cũng không nhúc nhích gì cả.

Cậu nhìn chằm chằm nơi đó, tim co rút đau đến không cách nào thở nổi, cũng khó có thể cất bước.
Ngay sau đó, người phụ nữ phát hiện cậu đang nhìn ở đâu, khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt, vội vàng ném cuốn sách xuống dưới giường: “Tôi cho cậu vào sao?” 
Lý Vụ không nói gì, tầm mắt trở lại trên khuôn mặt kích động của cô, lông mày nhướng lên, ánh mắt như vũ khí sắc bén.
Sầm Căng không thể động đậy, bị cậu nhìn chằm chằm, giống như một con thỏ sợ hãi bị bẫy săn giữ chặt chân sau, lo lắng hoảng sợ vô cùng.

Cô chỉ có thể gồng cứng nửa người trên để phòng thủ, chỉ tay về phía cửa: “Ra ngoài.”
Lý Vụ giống như không nghe thấy, từng bước đi về phía cô.
Tim Sầm Căng đập loạn xạ không ngừng: “Cậu không nghe thấy tôi nói gì sao?”
Mà Lý Vụ đã dừng lại bên mép giường cô, Sầm Căng đang ngồi, nên dáng người thiếu niên cũng vì thế mà càng thêm cao vút, áp sát vào người cô không sót một kẽ hở, như thể có sức nặng.
Cậu vẫn không nói lời nào, chỉ khom người nhặt quyển sách trên mặt đất, vuốt phẳng các trang, gấp lại rồi đặt lại bên gối cô.
Sầm Căng bất lực, lại cầm lên ném cậu.

Lý Vụ giống như không có cảm giác đau đớn, vẫn cúi xuống nhặt.

Sau ba lần, cảm xúc của Sầm Căng tan tác, vành mắt đỏ hồng: “Cuối cùng là muốn làm gì?” 
“Đến xem trò cười của tôi sao?”
Dù sao tình thế bây giờ cũng đã đủ chật vật rồi, Sầm Căng không ngại làm cho mình càng thêm khó coi: “Muốn xem bây giờ tôi không thể khống chế được cậu như thế nào đúng không, cuối cùng cũng tìm được cơ hội rồi nhỉ? Là tôi vĩnh viễn không bao giờ tốt lên được, hay vẫn là nói trong nhà không có người khác? Cậu muốn bảy tỏ vẻ kiêu ngạo, nên chạy tới trước mặt tôi để ra oai?” 
Lý Vụ bị mắng nhưng cũng không rên tiếng nào, thanh thế phô trương* của cô khiến cho lòng cậu đau như đao cắt, chỉ có thể quay đầu rút khăn giấy trên đầu giường đưa cho cô.
*Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.
Sầm Căng hơi giật mình, đưa tay nhận lấy, lau đi giọt lệ nơi đuôi mắt.
Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, giống như bắt được nhược điểm, nheo hai mắt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn cậu: “Lần này tôi không nói một chữ nào, cậu lại điên cuồng chạy tới, đuổi cũng không đuổi được, mặt cậu không đau sao?”
Cuối cùng Lý Vụ cũng mở miệng, nhẹ giọng nói: “Đau.”
Nhưng chút đau đớn này đâu tính là cái gì, mỗi ngày không được nhìn thấy cô, lồng ngực cậu còn đau đến mức muốn treo cổ chết luôn cho rồi.

Cậu cam chịu ngồi xổm xuống bên giường cô, như khuất phục, như cầu xin, như uy hiếp, như dụ dỗ: “Chị, tôi không đi, tôi muốn ở lại bên cạnh chị.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui