Ngắm Bắn Hồ Điệp


Lý Vụ đứng nguyên tại chỗ, giống như bị trúng chú định thân, nhìn chằm chằm vào trang này không biết bao lâu. 
Nội dung bên trên rõ ràng rất ít, nhưng lại giống như cả đời cũng không đọc hết.
Mãi cho đến khi điện thoại trong túi quần vang lên, cậu mới dùng một tay đóng cuốn sổ lại, kết nối điện thoại.
Là Thành Duệ gọi đến, giọng điệu không kiên nhẫn: “Cậu còn bao lâu nữa mới xong, tớ ở dưới lầu chờ cậu hết nửa ngày, nóng sắp chết rồi đấy.” 
Lý Vụ đáp: “Ra ngay.”
Cậu thu dọn bưu kiện, cẩn thận đặt cuốn sổ vào tầng lửng của ba lô, sau đó rời khỏi văn phòng, đi về phía hành lang.
Vừa thấy cậu, Thành Duệ bị thời tiết nóng hun đến đầu đầy mồ hôi nóng đã đong đầy ý cười: “Có phải bị bạn học của cậu chặn lại xin chữ ký nên mới lâu như vậy không?” 
Lý Vụ liếc cậu ta một cái: “Tớ không phải Trạng Nguyên.”
Thành Duệ híp mắt cười cợt nhả: “Cũng không kém bao nhiêu đâu, cậu chính là Trạng Nguyên trong lòng tớ.”
Khóe môi Lý Vụ hơi nhếch lên, quan tâm đến nguyện vọng của cậu ta: “Đã quyết định đi đâu chưa?” 
Thành Duệ đau lòng: “Tớ vất vả lắm mới trốn được mẹ tớ, bây giờ lại tới cậu nữa! Lý đại thần, Lý học bá, hãy buông tha cho đám lưu manh quần áo rách nát chúng tớ đi.”
Lý Vụ không nói gì nữa.
Mặt trời đang lúc nắng chói chang, hai người đi xuống hành lang, đi đến dưới bóng cây ven đường, đi về phía cổng trường.
Trên đường đi, Thành Duệ nhận được một cuộc điện thoại, nghe cách nói chuyện thì hình như là mẹ của cậu ta gọi tới. 
Thành Duệ không kiên nhẫn lảm nhảm vài câu, hỏi Lý Vụ: “Mẹ tớ đang ở trong siêu thị, hỏi cậu tối nay có muốn ăn sườn xào chua ngọt không?”
Lý Vụ nói: “Dì làm món nào cũng ngon.”
“Hừ.” Thành Duệ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục kiêu căng ngạo mạn với đối thủ ở đâu dây bên kia: “Cậu ấy nói không muốn ăn sườn heo chua ngọt, mà muốn ăn thịt kho tàu.”
Lý Vụ nghiêng đầu nhìn cậu ta: “?”
Thành Duệ đạt được ý nguyện cúp máy: “Làm sao vậy, tớ muốn ăn thịt kho tàu, cậu là con trai ruột của bà ấy, đứa con rơi như tớ muốn dính chút hào quang, có vấn đề gì sao?”
Lý Vụ cười nhạt nhìn đi chỗ khác, không nói lời nào.
Nói đến cũng khéo, từ khi có ý định rời khỏi Sầm Căng, Lý Vụ đã lên kế hoạch tìm một căn nhà cho thuê ngắn hạn trước khi nhập học, để giải quyết kỳ nghỉ hè này trước.
Sau khi tìm kiếm so sánh hồi lâu, cậu chọn ra mấy gian thoạt nhìn sạch sẽ nhất, giá cả hợp lý mà đồ dùng lại đầy đủ, sau đó định đến tận nơi kiểm tra trước.
Sau khi khóa cửa căn nhà đầu tiên và liên lạc với chủ nhà, người không muốn tới đây dẫn cậu đi xem phòng lại là Thành Duệ đang đổ mồ hôi đầm đìa.
Hai người bạn học cũ gặp nhau ở lối vào hành lang, cả hai đều sửng sốt.
Hai mặt nhìn nhau vài giây, Thành Duệ hỏi: “Cậu là tính huống gì thế?”
Lý Vụ hỏi: “Tớ muốn thuê một căn nhà, đây là nhà của cậu sao?”
Thành Duệ đáp: “Mẹ tớ, bà ấy đang đánh bài nên không tới được.” 
Lý Vụ tiêu hóa cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn này: “Vậy dẫn tớ đi xem một chút đi.” 

Thành Duệ kỳ quái: “Cậu không có chỗ ở sao? Chị cậu đâu?”
Ánh mắt thiếu niên tối sầm lại, không thốt ra được lời nào.
Ngày hôm đó, Thành Duệ trực tiếp mang vị thất tình thảm nhất trong lịch sử này dẫn về nhà.
Mẹ Thành lúc đầu rất ngạc nhiên, nhưng khi biết Lý Vụ là bạn cùng phòng và bạn học cũ của con trai bà, còn là một trong mười người đứng đầu tỉnh, bà kích động nhiệt tình đến mức không biết phải hoan nghênh như thế nào mới tốt, kiên quyết giữ người ta lại ăn cơm.
Từ chỗ con trai biết Lý Vụ không còn nơi nào để đi, mẹ Thành lại càng sảng khoái vung tay lên, bảo cậu chuyển vào trong nhà ở cùng Thành Duệ, nói cậu là sao Văn Khúc* tới cửa, nhất định phải cung cấp đồ ăn ngon đồ uống tốt cho cậu, còn nhận tiện phê bình con trai của mình đến mức vô dụng hết đường cứu vãn. 
*Sao Văn Khúc là phụ tinh thuộc hành Thủy, tên gọi tắt là Khúc.

Văn Khúc chủ về những người có trí tuệ, năng động, có năng khiếu nghệ thuật, hội họa và âm nhạc.

Do đó, Văn Khúc còn được gọi là văn tinh.
Lý Vụ được sủng mà lo, hỏi Thành Duệ như vậy có không ổn hay không. 
Thành Duệ cười khan: “Cậu thứ lỗi cho bà ấy đi, thành tích của bà ấy từ nhỏ đã kém muốn chết, lại sinh ra một đứa con trai cũng không được tốt lắm, nên bây giờ vừa nhìn thấy học sinh giỏi là hai mắt cứ sáng lên như vậy đó.” 
Bàn tay to của mẹ Thành vỗ một cái vào đầu cậu ta: “Cần con nhiều lời à?”  
Nhìn một bàn đầy món ngon phong phú, Lý Vụ cảm khái từ tận đáy lòng: Học tập tốt quả nhiên là có thể làm được cơm ăn. 
Từ đó, Lý Vụ có nơi đi về.
Hai ngày đầu tiên, Thành Duệ ở nhà ngày đêm lướt mạng, còn Lý Vụ thì đọc hết số sách ngoại khoá trong phòng ngủ của cậu ta.
Thành Duệ ra sức muốn kéo cậu xuống nước, cùng nhau rong ruổi bay lượn trong thế giới ảo, chém giết bốn phương, nhưng Lý Vụ vẫn lù lù bất động, thậm chí còn nổi lên hứng thú muốn trở thành đầu bếp nhỏ trong nhà cậu.
Mẹ Thành càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng thấy thích, muốn đổi con trai, rồi lại hận Thành Duệ sinh ra sai giới tính, bằng không nhất định phải trói Lý Vụ lại làm con rể nhà bà. 
Thành Duệ không nói nên lời.
Mấy ngày sau, Thành Duệ giết đỏ cả mắt ở trong trò chơi rồi, lại điên cuồng mua phiếu giảm giá, cuối cùng rơi vào tình cảnh hết đạn và lương thực.
Cậu ta bắt đầu nghĩ đến việc tìm một công việc bán thời gian, Lý Vụ cũng có ý định tương tự, hai vị thiếu niên ăn ý với nhau, bắt đầu lần làm giàu đầu tiên trong đời.
Trước khi đi ngủ, trong bóng tối, hai thiếu niên nằm cạnh nhau, khuôn mặt của mỗi người được chiếu sáng bởi điện thoại di động.
Một người ánh mắt lộ ra sự quyết liệt, còn một người thì tập trung, họ cùng nhau tìm kiếm thông tin việc làm bán thời gian trong thành phố.
Đầu óc Thành Duệ nhanh nhạy nhất là ở phương diện kiếm tiền, cân nhắc đến yếu tố cá nhân của Lý Vụ, cậu ta tha thiết đề nghị: “Chúng ta tìm một vòng quanh tòa nhà Cửu Lực đi, như vậy cậu cũng có cơ hội gặp được nữ thần của mình.

Bên đó nhiều người qua lại đông đúc, trong cửa hàng nhất định là thiếu người làm, mà tiền lương hàng ngày nhất định cũng cao hơn những nơi khác.”
Lý Vụ: “…”
Từ sau khi biết được mối quan hệ bí mật không thể cho ai biết của Lý Vụ và Sầm Căng, người mà Thành Duệ vẫn luôn cho là “chị của Lý Vụ” cũng được cậu ta thay đổi cách gọi, biến thành mỗi lần nghe đều đủ để k.ích thích Lý Vụ nổi da gà đầy người… “Nữ thần.”

Có lẽ cậu vẫn quen gọi cô là “chị” hơn.
“Cậu đừng có im lặng như vậy chứ.” Thành Duệ ồn ào giật lấy điện thoại của cậu, kết quả vừa tới tay, liền trông thấy trang của Lý Vụ đã sớm khóa mục tiêu:
Quán cà phê 1F Meet của Cửu Lực.
Thành Duệ âm thầm thở dài, trả điện thoại lại cho cậu, khâm phục mà nhìn: “Hay lắm, Lý Vụ, tớ còn đang tìm ở xung quanh, mà cậu đã muốn trực tiếp xông thẳng vào doanh trại của địch rồi.”
Lý Vụ lại liếc nhìn màn hình: “Tớ không có.”
Chỉ là đúng lúc nhìn thấy cửa hàng này, lại nhớ đến ngày cuối cùng của năm 2019, khi cậu và cô ngồi ở bên trong, sóng vai cùng ngắm cảnh đêm.

Lúc đó cậu cho rằng phải thật lâu mình mới có dũng khí để nói ra ba chữ kia, nhưng cuối cùng lại bởi vì sự cố ngoài ý muốn, mà thổ lộ quá sớm, từ đó càng đẩy cô ra xa hơn.
“Đừng nói không có! Nếu cậu thực sự muốn theo đuổi một cô gái, cậu phải tìm mọi cách để tạo cảm giác tồn tại xung quanh cô ấy, tạo cho đến khi cô ấy muốn quên mà cũng không quên được.” Thành Duệ nói đúng trọng tâm: “Cậu xem, mấy ngày nay tớ bận chơi game nên không liên lạc với Đào Uyển Văn.

Cậu đoán xem hôm nay cô ấy làm gì, cô ấy chủ động hỏi về nguyện vọng của tớ!”
Lý Vụ thuận thế trở nên quan tâm: “Vậy cậu điền nguyện vọng vào đâu?”
Thành Duệ suy sụp: “Biến.” Cậu ta sốt sắng chọc chọc màn hình: “Ngày mai chúng ta tới nơi này hỏi.”

Đầu tháng 7, thời gian ở công ty của Sầm Căng càng ngày càng dài, trong tay cô có 4 hạng mục, trong đó có 3 hạng mục cần cô để xuất, bận đến túi bụi.

Bên cạnh việc là ACD vừa được thăng chức lên bộ phận sáng tạo, nói dễ nghe một chút là sếp mới an nhàn chỉ tay năm ngón, nhưng tình hình thực tế lại là diễn giải vô cùng trọn vẹn nhuần nhuyễn cho bốn chữ “người tài giỏi thường nhiều việc”.
Ai nói làm lãnh đạo là dễ.
Đúng là một cú lừa siêu lớn.
Đặc biệt là vào mùa tốt nghiệp, số lượng thực tập sinh trong công ty cũng tăng lên.

Dự án của cô bị mối quan hệ liên quan nhét vào hai người, bọn họ thuộc kiểu bản lĩnh toàn bộ ở ngoài miệng, không có việc gì cũng kéo Sầm Căng hỏi đông hỏi tây.

Sầm Căng chỉ có thể đè nén khó chịu trong lòng, mặt ngoài vẫn tốt bụng thân thiết có thừa hướng dẫn bọn họ trọng điểm công việc cùng chức trách nghĩa vụ.
Hôm nay, Sầm Căng vừa đến công ty, mới ngồi xuống nuốt một ngụm nước miếng, đã trông thấy nhóm WeChat ở dưới màn hình liên tục nhấp nháy không ngừng.
Tên nhóm là【Vân Thành! Đi! 】.
Đây là dự án quảng bá du lịch Vân Thành mà nhóm của họ vừa trúng thầu.


Bởi vì là hợp tác với chính quyền địa phương của tỉnh, cho nên công ty rất coi trọng, chỉ riêng so bản thảo Power Point đã mất hơn một tháng để chuẩn bị.

Trong khoảng thời gian này, một số bộ phận đã tinh chỉnh và sửa đổi kế hoạch, giúp Áo Tinh vượt qua hai công ty truyền thông 4A còn lại và trở thành một trong những công ty nổi bật nhất thời điểm hiện tại.
Sầm Căng còn cho rằng bọn họ lại đang chửi bới dự án này, vừa định tham dự vào trong đó, lại phát hiện ra đều là nói về trai đẹp.
Áo Tinh- Nguyên Chân: [Má ơi, gu thẩm mỹ của tôi lại được đổi mới rồi.]
Áo Tinh- Lộ Kỳ Kỳ: [Hôm qua tôi nói rồi mà các cô còn không tin, một hai nói tôi bịa đặt không có hình ảnh.

Bây giờ tôi có ảnh rồi đấy, không đánh ra được cái rắm nào nữa phải không?]
Áo Tinh – Ann: [Hình như mới đến được mấy ngày thôi, tôi vừa hỏi chủ cửa hàng thì họ nói đây là nhân viên part time mùa hè.]
Nguyên Chân: [Trưa nay tôi mới trông thấy người thật! Lập tức! Ngay lập tức! Phải tranh thủ ngủ với cậu ta trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè!]
Lộ Kỳ Kỳ: [Nhớ mang theo tôi nữa.]
Nguyên Chân: [Cô đã nhìn trộm người ta mấy lần rồi, đừng có được voi đòi tiên như thế.]
Lộ Kỳ Kỳ: [Mới hai lần thôi cảm ơn.] 

Bọn họ thảo luận vô cùng vui vẻ, Sầm Căng không nhịn được hỏi: [Các cô đang nói ai vậy?]
Lộ Kỳ Kỳ nói: [Bên Meet mới tuyển nhân viên part time mới siêu đẹp trai, phải công nhận là đẹp xuất con mẹ nói sắc.

Cô chịu khó lướt lên phía trên chút đi, có ảnh tôi chụp lén lúc sáng đấy.] 
Đuôi lông mày Sầm Căng khẽ nhíu lại, lăn trục chuột, một lúc lâu sau mới tìm được bức ảnh mà Lộ Kỳ Kỳ nói trong mấy trăm câu đối thoại si mê kia.
Cô click vào phóng to bức ảnh ra, sau đó cả người lập tức dừng lại.
Ánh mắt cũng không dừng lại lâu trên bức ảnh đó, Sầm Căng vô cảm tắt bức ảnh lớn đi, thu nhỏ khung Wechat, mở các thông tin khác ra xem.
Sau khi bận rộn với cuộc họp trước xong, Teddy lại tiếp đón mọi người để bắt đầu cuộc họp mới, mọi người lần lượt đổ xô đến phòng hội nghị.  
Lộ Kỳ Kỳ đi cùng Sầm Căng, còn mấy đồng nghiệp nữ khác đi phía sau, tụ tập ríu rít như chim hỉ thước.
Trong số đó, nổi bật nhất là giọng của Nguyên Chân: “Tôi hỏi quản lý cửa hàng trên Wechat rồi, cô ấy nói đợi lát nữa sẽ để cho nam sinh kia mang lên!” 
Mấy người phụ nữ cuối cùng cũng đạt được mục đích, reo hò vui sướng liên hồi.
Sầm Căng biết “nam sinh” trong miệng các cô là ai, chỉ hận không có nút để bịt tai lại, thế nên chỉ còn cách để những lời này liên tục đưa tuôn vào tai cô, khiến sống lưng cô đau như bị kim chích.
Thấy cô mất tập trung, Lộ Kỳ Kỳ hỏi: “Căng Căng, cô uống gì?”
Cô lại quay đầu kêu lên: “Các cô đừng có quên Sầm tổng của chúng ta!” 
Nguyên Chân lúc này mới nhớ ra: “À đúng rồi, Sầm Căng, cô muốn uống cái gì? Tôi mời!”
Sầm Căng cười: “Kiểu Mỹ đi.”
Mọi người ngồi xuống phòng họp, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trên toàn bộ bức tường đều là màu trắng, Teddy đi tới, khép một nửa tấm rèm xuống, quay người đang định nói chuyện, Nguyên Chân đã giơ tay: “Tôi gọi cà phê, không ngại việc đột nhiên có người cắt ngang giữa chừng chứ?” 
Teddy nhướng mày: “Có phần của tôi không?”

Nguyên Chân cười: “Đương nhiên rồi, còn là mỹ nam giao tới nữa.”
Teddy nói: “Vậy thì tôi không thấy phiền chút nào.”
Teddy bắt đầu mở đèn chiếu, ung dung thong thả trình bày.
Sầm Căng cũng mở laptop ra, bật máy tính xách tay, mím môi, lật xem phương án sáng tạo được thảo luận lần này.
Chỉ chốc lúc sau, đột nhiên có người gõ cửa.
Teddy dừng lại nhìn ra cửa, mấy người phụ nữ trong phòng họp bắt đầu náo loạn xôn xao.
Nguyên Chân kêu to: “Mời vào!”
Cánh cửa bị người ta mở ra từ bên ngoài, một bóng dài từ khe cửa dần dần mở ra tràn vào, tiếng xì xào bàn tán trong phòng hội nghị thoáng chốc im bặt.
Mọi người không hẹn mà cùng chú ý tới người đi vào, ngoại trừ Sầm Căng.
“Xin hỏi tôi có thể đặt ở đâu được?”
Nam sinh nhìn quanh một vòng, giọng nói tựa như nước trong vắt, rơi vào không gian buồn tẻ này.
Một nữ đồng nghiệp đáp lại bằng chất giọng nhẹ nhàng khác hẳn thường ngày: “Trên bàn là được rồi.”
Nam sinh “ừm” một tiếng, tiến lại gần, cẩn thận đặt hai túi giấy lớn đựng cà phê ở cuối bàn hội nghị, lại nói: “Tất cả mười ly, hai ly kiểu Mỹ, hai ly caramel macchiato, ba latte, ba espresso.

Mọi người có cần kiểm tra lại không?”
Nguyên Chân nói: “Không cần”.
Nam sinh nói: “Vậy tôi đi trước”.
Trong phòng họp liên tục vang lên mấy tiếng lịch sự ôm hòa “Được rồi”, “Cảm ơn”, “Tạm biệt”, “Hy vọng lần sau vẫn là cậu mang lên…” Tình cảnh này đúng là có thể so sánh với mười kỳ quan của thế giới, bởi vì ngày thường, nhóm động vật xã hội vừa xấu tính lại nóng nảy này từ trước đến nay luôn chán ghét ứng phó với những thứ này.
Sầm Căng từ đầu đến cuối vẫn không chớp mắt, thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình, giống như đang ngồi ngay ngắn trong một cái lồng thủy tinh chân không không có âm thanh. 
Cửa vừa đóng lại, mọi người lại bồn chồn, thở dài, nóng lòng chia sẻ cảm tưởng với nhau.
Nguyên Chân đứng dậy khỏi ghế: “Cắt ngang một chút! Tôi tạm thời quyết định đi theo em trai nhỏ để xin thông tin liên lạc trước, tôi không chờ nổi nữa rồi!”
Mọi người đều la ó cười trêu cô, bảo sắc nữ này mau đi mau về.
Nguyên Chân không phụ sự mong đợi của mọi người mà đuổi theo. 
Lúc này Sầm Căng mới nghiêng mắt, liếc mắt nhìn cửa lại bị đóng lại.
Một lúc sau, Nguyên Chân trở lại, nhưng vẻ mặt có chút uể oải.
Lộ Kỳ Kỳ lớn tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”
Nguyên Chân xòe hai tay ra, nhún vai, tiếc nuối lầm bầm: “Hừ ~ người ta không cho, nói có người trong lòng rồi.”
Vừa dứt lời, lồng ngực Sầm Căng lơ đãng phập phồng một chút.

Cô ngồi nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Một lúc sau, cô cầm tập sách tư liệu trong tay lên, giữa những tiếng rì rầm hú hét, vô duyên vô cớ, không hiểu tại sao lại quạt gió hai lần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui