Lý Vụ không biết mình thu dọn chăn chiếu như thế nào, cũng không biết mình làm thế nào để sắp xếp sách vở quần áo cho vào vali.
Làm sao lên xe của Sầm Căng, làm sao về nhà, cậu đều không biết gì hết.
Trái tim cậu chết lặng, người như cái xác không hồn.
Nhưng cậu biết rõ mình không còn lựa chọn nào khác.
Rời khỏi Sầm Căng, cậu không một xu dính túi, không có gì cả, chính là một đứa trẻ mồ côi đúng nghĩa, một kẻ lang thang nực cười đáng thương.
Thu dọn đồ đạc xong, Lý Vụ ngồi xuống bên giường nhìn quanh bốn phía.
Nơi này đã che chở cho cậu hơn một năm, có thể gọi là nhà, nhưng hiện tại đã bị cậu phá hủy hoàn toàn, chị của cậu cũng không cần cậu nữa.
Cậu đưa tay tàn nhẫn xoa mặt một chút, đứng dậy, đi ra ngoài.
Sầm Căng đã đợi sẵn trên sô pha, trên bàn cà phê có hai ly nước cô vừa rót xong, hơi nước lượn lờ.
Ở nhà cô rất ít khi ngồi nghiêm trang như vậy, sắc mặt cũng cứng ngắc như thế, ý tứ thương lượng không cần nói cũng biết.
Cả hai đều vô cảm nhìn nhau, Lý Vụ thu hồi tầm mắt trước, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh.
Hốc mắt thiếu niên đỏ bừng, giống như một con vật nhỏ có vết thương nào đó, trái tim Sầm Căng thắt chặt, để giảm bớt cảm giác đau nhói, cô bưng ly nước lên, nhấp một ngụm.
Cô thừa nhận, cô rất quan tâm đến thằng nhóc này, cũng không muốn trông thấy cậu khổ sở như vậy.
Nhưng sự quan tâm này chỉ giới hạn ở tình cảm gia đình, chị em ruột thịt mà thôi.
Khoảng cách và sự bất thường lúc này khiến cô không thoải mái về cả thể xác lẫn tinh thần, như vô tình nắm phải một loại trái cây mốc meo thối rữa, trong kẽ ngón tay dính đầy chất nhớp nháp kỳ dị.
Cô hít sâu một hơi, đan hai tay vào nhau, chỉ muốn mau chóng rửa sạch, vì vậy hỏi: “Mấy ngày nay ở nhà đã tính điểm chưa?”
Lý Vụ không ngờ cô lại hỏi chuyện thi đại học trước, hơi giật mình: “Vẫn chưa.”
Sầm Căng hỏi: “Trong lòng cũng không có ước lượng cụ thể sao?”
“Có.” Cổ họng Lý Vụ khẽ động: “700 điểm là chắc chắn được.”
Sầm Căng hơi dừng lại: “Chắc chứ?”
“Ừm.”
“Nói cách khác, mấy trường đại học hàng đầu đều nắm chắc trong tay đúng không?”
Lý Vụ khẽ gật đầu.
Sầm Căng đặt ly nước xuống: “Đi Bắc Kinh đi.”
Thiếu niên đột nhiên cúi đầu xuống, giữa mày cậu nhíu chặt, giống như đang cố nén, đang giãy giụa, chống cự hết thảy hiện tại, một lúc lâu sau không nói nên lời.
Sầm Căng nhìn cậu, mất hết kiên nhẫn: “Cậu có nghe tôi nói không?”
Phòng khách yên lặng không tiếng động vài giây, Lý Vụ ngước mắt lên, thấp giọng nói: “Nghe rồi.” Giọng cậu run rẩy: “Chị định đuổi tôi đi sao?”
Sầm Căng nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt và giọng điệu đầy áp bức: “Tôi đang đưa ra gợi ý cho cậu, đây là lựa chọn tốt nhất.”
Cuống họng Lý Vụ phát ra một tiếng khàn khàn đè nén: “Được, tôi đi.”
Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, đáy lòng Sầm Căng yên tĩnh hơn vài phần, nói đâu vào đấy: “Tôi không biết trường học mà cậu trúng tuyển cuối cùng sẽ sắp xếp như thế nào, nhưng nếu trước khi nhập học mà có tiền thưởng hoặc học bổng, thì học phí của cậu cũng sẽ được đảm bảo.
Nếu không có, tôi có thể giao nộp cho cậu trước, sau đó cậu có thể đăng ký khoản vay sinh viên và trợ cấp cho sinh viên nghèo.
Tôi nghĩ có lẽ cũng không cần sự giúp đỡ của tôi đâu.”
Sầm Căng suy nghĩ một chút: “Nếu đến kỳ nghỉ, cậu có thể về nhà nếu muốn.
Căn nhà này tạm thời sẽ không có ai khác.
Tương lai nếu có, tôi sẽ dọn về đường Thanh Bình.
Đương nhiên, nếu cậu muốn ở lại trường làm việc bán thời gian cũng được, như vậy là tốt nhất.”
Lý Vụ vốn đang ngồi, nhưng dần dần, bắt đầu khom lưng xuống, chống khuỷu tay lên đầu gối, biến thành một con nhím yếu ớt cáu kỉnh.
Từ đầu đến cuối cậu đều im lặng không nói, gật đầu ngầm đồng ý giống như máy móc, giống như một tên tội phạm quỳ xuống đất, bị lời nói trong miệng người phụ nữ tra tấn trong vô hình, không thể không dùng đầu gối từng bước dời về phía trước, đi ra khỏi tầm mắt của cô, cho dù cậu đau đến tận xương tủy, thương tích đầy mình.
“Chuyện phụ trách cậu vào đại học, tôi sẽ không đổi ý.
Vì vậy cho nên tôi sẽ không yêu cầu cậu lập tức rời đi ngay trong kỳ nghỉ hè này.” Ban ân tình xong, người phụ nữ bắt đầu cảnh cáo: “Nhưng những lời như thích tôi này, nếu cậu còn lặp lại nữa, thì lập tức đi ra ngoài, tôi sẽ không quản sống chết của cậu nữa.”
Lồng ngực Lý Vụ phập phồng, nhưng vẫn gật đầu.
Cậu lại trở lại trạng thái khiến người ta cáu kỉnh như lần đầu gặp mặt, Sầm Căng cao giọng: “Nói chuyện.”
Lý Vụ cắn răng, một giây, hai giây, cậu thốt ra một chữ rõ ràng: “Được.”
Xung quanh lại im lặng.
Chưa nói được mấy câu, cổ họng Sầm Căng đã khát khô một cách khó hiểu.
Cô cầm ly nước lên uống một ngụm nhỏ, thuận tiện kiểm tra trong đầu xem lần đàm phán này có sai sót hay sơ hở gì không.
Mà trong khoảng trống ngắn ngủi này, người thiếu niên từ đầu đến cuối cơ bản vẫn yên tĩnh đột nhiên đứng dậy.
Cậu rất cao, Sầm Căng ngước mắt, mang ý dò hỏi.
Lý Vụ ngược sáng nhìn cô dưới ánh đèn hai giây: “Tôi muốn ra ngoài một chút.”
Sầm Căng sửng sốt giây lát rồi gật đầu đồng ý.
Lý Vụ xoay người đi ra cửa, quỳ gối thay giày, giọng nói của người phụ nữ từ bên cạnh trong đến: “Đừng quên mang theo điện thoại di động.” Lần đầu tiên lời dặn dò của cô trở nên xa cách như vậy.
Lý Vụ không nói lời nào, đứng dậy bỏ đi.
Tiếng đóng cửa vẫn nhẹ nhàng như trước, cậu tức sắp chết rồi, bị tổn thương, đau đến tâm phế liệt phế, nhưng ngay cả cửa cũng không dám đóng mạnh.
Lý Vụ vừa rời đi, Sầm Căng liền đổ gục xuống sô pha, liên tục hít vào thở ra, không cách nào bình tĩnh lại.
Cô túm lấy gối tựa bên cạnh nhét vào trong ngực, dùng cái này để chống cằm, sau đó lấy điện thoại di động ra tìm video về thú cưng, cố gắng chuyển hướng sự chú ý, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Ánh mắt Sầm Căng dần dần tan rã trong hình ảnh chuyển động.
Cách đây rất lâu, cô đã tưởng tượng về kỳ nghỉ hè này.
Thú vị nhất, chắc là sau khi kiểm tra điểm số tại nhà, bọn họ sẽ vui mừng hân hoan, mang bộ dạng khóc lóc, cười cười, nhảy nhót sau khi khổ tận cam lai.
Cô vẫn còn rất nhiều kế hoạch tuyệt vời không thể tả, ví dụ như làm một vlog ghi lại giờ khắc này, dẫn Lý Vụ đi du lịch, đưa đi học lái xe, tặng cậu một món quà khai giảng được chuẩn bị chu đáo nhất trên đời, thậm chí còn muốn chạy tới thôn quê của thằng nhóc này để tổ chức live show khoe mẽ ba ngày ba đêm.
Nhưng bây giờ thì sao, không còn cái gì cả, cũng không làm được gì nữa hết.
Mối quan hệ của bọn họ đã sụp đổ chỉ trong một ngày.
Thật đáng tiếc.
Đầu mũi Sầm Căng đau nhức, đặt gối sang một bên, đi về phòng ngủ, mệt mỏi vùi mình vào chăn.
Giường của cô vừa là hầm trú ẩn, vừa là cảng tránh gió.
Chỉ ở đây, cô mới có thể có được hòa bình thế giới tạm thời.
—
Ngủ một giấc dậy, đã hơn chín giờ tối.
Sầm Căng đặt điện thoại xuống, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, xoay người xuống giường.
Phòng khách tối om, Sầm Căng bật đèn lên, khung cảnh vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trước khi cô đi ngủ, xem ra Lý Vụ vẫn chưa về nhà.
Cô đứng tại chỗ, một luồng ý lạnh chạy thẳng lên sống lưng, những tin tức học sinh nhảy lầu trước kia bắt đầu quanh quẩn trong đầu.
Sầm Căng lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Vụ.
Mới đổ chuông một chút, đã bị bên kia cúp máy.
Tức giận bốc lên đầu, Sầm Căng lại gọi cuộc thứ hai.
Lần này đầu dây bên kia trả lời, nhưng cùng lúc đó, cánh cửa bên phía bên Sầm Căng cũng được mở ra, có người bước vào.
Sầm Căng quay đầu lại nhìn, là Lý Vụ, một tay cậu cầm túi đồ mua sắm tại siêu thị, một tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Vẻ lạnh lùng này khiến cậu trông bình tĩnh lạ thường, như thể thiếu niên kích động cư xử bất thường vào buổi chiều kia là do người khác nhập vào.
Ánh mắt chạm nhau trong giây lát, Sầm Căng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, nên vội vàng cúp máy.
Túi nilon trong tay Lý Vụ chứa đầy nguyên liệu nấu ăn, tầm mắt cậu xẹt qua Sầm Căng, sau đó cũng không quay đầu lại vào phòng bếp.
Cậu bắt đầu nấu ăn.
Sầm Căng cũng mang laptop ra phòng khách, tập trung làm việc.
Tất cả vẫn như bình thường, nhương đương như có chút khác biệt.
Lý Vụ chuẩn bị xong, đi ra hỏi: “Tôi chuẩn bị nấu mì, chị có muốn ăn không?”
Sầm Căng không rời mắt nửa phân, khuôn mặt bị màn hình chiếu đến trắng bệch: “Không ăn, lát nữa tôi sẽ tự gọi đồ ăn.”
Lý Vụ đáp: “Được.”
Sau đó cậu quay trở lại bếp, chỉ nấu một bát cho riêng mình.
Một mình cậu ngồi ở trước bàn bàn, thong thả ăn xong, lập tức thu dọn bát đĩa, dọn dẹp sạch sẽ, rồi trở về phòng mình.
Sầm Căng mím môi, cuối cùng cũng nhướng mắt từ phía sau máy tính, nhìn chằm chằm hành lang, cuối cùng nở một nụ cười khó hiểu.
Chiến tranh lạnh chính thức bắt đầu từ giây phút này.
Mấy ngày sau đó, cả hai không nói thêm một chữ nào nữa, cũng không quấy nhiễu lẫn nhau, đều coi đối phương như không khí.
Trong nhà tự động phân chia thành các khu vực riêng, không gian hoạt động của Lý Vụ là phòng ngủ thứ hai, phòng tắm chính và nhà bếp, còn Sầm Căng về cơ bản chỉ ở trong phòng khách và phòng ngủ chính.
Hơn nữa cô vẫn còn có công việc, đi sớm về khuya, thời gian ở nhà cũng không nhiều.
Sầm Căng có chút để ý tới động tĩnh của Lý Vụ, hình như cậu cũng tìm được việc gì đó để làm.
Sáng sớm sẽ ra ngoài, tầm 7 giờ đến 8 giờ mới về đến nhà, thỉnh thoảng cũng có nấu cơm.
Đương nhiên, chỉ có một phần, một mình cậu ăn.
Ban đầu có chút không quen, nhưng qua bốn năm ngày, Sầm Căng đã quen với tình huống này, thậm chí còn cảm nhận được một chút an tâm thoải mái.
Thái độ của Lý Vụ mang đến cho cô một ý nghĩa nào đó về vùng an toàn, thậm chí cô bắt đầu có vài phần cảm kích lựa chọn kịp thời dừng cương trước bờ vực, không quấn quýt dây dưa của cậu.
Chính vì nguyên nhân này, mà cô không cần phải bị ép đối mặt và ứng phó với quan hệ của hai người bọn họ nữa.
Nếu như kỳ nghỉ này có thể kết thúc như vậy.
Cô sẽ rất vui.
Khi thời gian công bố kết quả thi đại học càng ngày càng gần, vùng an toàn của Sầm Căng bắt đầu sinh ra một chút dao động và rạn nứt.
Sự thay đổi này bắt đầu từ một cuộc điện thoại vào chiều ngày 22 tháng 6, khi Sầm Căng đang ngủ gật bên máy tính của công ty.
Đầu dây bên kia tự xưng là văn phòng tuyển sinh Bắc Đại.
Sầm Căng giật mình, lập tức tỉnh táo: “Ai cơ?”
Thái độ của đối phương thân thiện, lại báo họ tên một lần nữa, cũng hỏi: “Xin hỏi cô là người nhà của Lý Vụ sao?”
Đó là lần đầu tiên Sầm Căng biết, thì ra không cần đợi đến khi công bố điểm, mà một số trường đại học và cao đẳng sẽ tìm hiểu tin tức trước, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để chốt hết sừng rồng lông phượng trên khắp cả nước.
Chạng vạng, Sầm Căng nhận được cuộc điện thoại thứ hai.
Lần này là Thanh Hoa.
Cô nhẹ giọng đáp lại vài câu, lại nói chờ đứa nhỏ tra được điểm số rồi sẽ tính sau.
Càng về sau, các cuộc gọi đến càng ngày càng nhiều, trường đại học, phòng giáo vụ, Nghi Trung, các kiểu giáo viên, bọn họ thay phiên nhau tấn công, nhiều đến nỗi Sầm Căng muốn trực tiếp mở cuộc gọi trên điện thoại của mình chuyển cho Lý Vụ.
Thậm chí Lộ Kỳ Kỳ còn hỏi thăm cô với vẻ thông cảm rằng có phải gần đây cô gặp phải một nhóm lừa đảo hàng loạt phiên bản đại học hay không.
Sầm Căng chỉ biết nhếch môi cười lạnh.
Xem ra dự đoán của con cưng của trời nhà họ Lý sai rồi.
Trước khi điểm số được công bố, cô đã bận rộn đến mức muốn tắt điện thoại để từ chối tiếp khách.
Cảm giác này đúng là rất khó tả.
Rõ ràng cô đã không muốn theo dõi và chịu trách nhiệm về cuộc sống của thiếu niên này nữa, nhưng cuối cùng lại không còn lựa chọn nào khác ngoài có chung vinh dự tham gia vào trong đó.
Cũng coi như là thay đổi để tiến lùi đi.
Nhưng Sầm Căng quá lười để trở thành người phát ngôn toàn quyền của cậu, nghe những ngôi trường ngạo mạn xưa nay hóa thân thành chó liếm*, lại tán gẫu không biết mệt mỏi về lý tưởng và tính cách hết một hai tiếng đồng hồ chỉ để thu hút học sinh đăng ký.
*Liếm cẩu “舔狗”: Đây là một thuật ngữ mạng, giống từ chân chó ấy, mang nghĩa nịnh bợ, nịnh người ta đến không có điểm giới hạn vô liêm sỉ, không biết sĩ diện là gì.
Vậy nên cô vẫn sẽ đẩy hết cho Lý Vụ, thống nhất giao cho cậu tự mình xử lý.
Vào ngày 23 tháng 6, khi mọi chuyện lắng xuống, kết quả của Lý Vụ cuối cùng cũng được công bố.
Tổng điểm của cậu là 718, điểm tuyệt đối toàn khoa, xếp thứ bảy toàn tỉnh và thứ tư Nghi Thị.
Tin vui được thầy Tề thông báo trong nhóm, lần này quán quân khoa học tự nhiên cũng ở trong trường của bọn họ, lớp bọn họ.
Tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, chúc mừng lẫn nhau, ăn mừng khoảnh khắc nổi bật này trước khi bước vào thế giới người lớn.
Mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng Lý Vụ vẫn một mình kiểm tra điểm ở nhà, nghiêm túc đọc kỹ từng điểm, từng số một, sau đó tắt máy tính.
Ngồi yên lặng không biết qua bao lâu, Lý Vụ vén mí mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của mình từ màn hình toàn màu đen.
Cũng chính trong một cái liếc mắt này, mọi suy nghĩ đều sụp đổ, cậu gục xuống bàn, đau đớn nức nở.
Cậu phát tiết gần hai phút, mới ngồi thẳng người, lau lung tung vết nước trên mặt.
Cậu không hiểu vì sao mình lại khóc, rõ ràng tất cả đều nằm trong dự liệu, không có kích động, cũng không có cảm giác nhẹ nhõm.
Cuối cùng cậu mới ý thức được, điều khiến cậu khổ sở chính là cậu thậm chí không có lấy một người để chia sẻ, người cậu muốn chia sẻ nhất, đã không còn muốn nghe cậu nói thêm một lời nào, cũng sẽ không vì điểm số của cậu mà vui vẻ phấn chấn nữa.
Có trời mới biết cậu đã mong chờ giờ phút này bao lâu rồi, giây phút cậu có thể đúng tình hợp lý lấy lòng cô, nhìn cô cười vì mình, kiêu ngạo vì mình.
Tất cả đều bị cậu hủy diệt trước, cậu hận bản thân mình tới tận xương tủy.
Cũng trong ngày đó, Sầm Căng ngồi ở công ty, từ đầu đến cuối đều bồn chồn không yên.
Từ sáng đến tối, cô cứ lặp đi lặp lại hai hành động, mở Wechat của Lý Vụ, đóng; mở Wechat của thầy Tề, đóng, không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng cô không gõ được chữ nào.
Tan sở, Sầm Căng không về nhà.
Bình thường khi căng thẳng cô không muốn đối mặt với chuyện gì cả, nên không biết phải đưa ra phản ứng như thế nào mới là hợp lý, từ đầu đến chân đều viết đầy hai chữ từ chối.
Sợ Xuân Sướng suy nghĩ nhiều lại nói nhiều, nên cô không đến nhà bạn mình mà ở lại một khách sạn gần công ty, dùng tư thế lảng tránh mà mình rất quen thuộc.
Trốn tránh đáng xấu hổ nhưng có tác dụng.
Ít ra đêm nay chỉ cần đối diện với Sầm Căng rực rỡ sau khung cửa sổ cao từ trần đến sàn, cứ cho là vậy đi.
Đêm đó, Sầm Căng ngủ không ngon.
Vì vậy, ngày hôm sau, cô cũng dậy sớm hơn thường lệ.
Cô mở điện thoại di động, kiểm tra tin nhắn Wechat đầu tiên.
Cô phát hiện Lý Vụ gửi tin nhắn cho mình.
Tim đập nhanh hơn, Sầm Căng vội vàng nhấn vào, ánh mắt vừa chạm vào giao diện trò chuyện, cả người Sầm Căng lập tức cứng đờ.
Đó là một tin nhắn chuyển tiền rất bắt mắt, màu trắng trên nền cam, con số khá dài.
Thiếu niên chuyển cho cô mười vạn, mà không nói một lời nào.
Sầm Căng kinh ngạc ngồi dậy, thoát ra vào lại, liên tục xác nhận tính xác thực của tin nhắn này.
Cuối cùng cô chắc chắn rằng mình không ở trong một giấc mơ.
Sầm Căng lập tức mở danh bạ, tìm tên Lý Vụ, ấn vào.
Một lúc sau, phía đối diện kết nối.
Nhất thời không nói nên lời, trong ống nghe chỉ có tiếng hô hấp trầm tĩnh của nhau.
Sầm Căng không kiềm chế được giọng nói lạnh lẽo vì kinh ngạc của mình, chất vấn: “Mười vạn là sao vậy? Nó từ đâu ra?”
Lý Vụ bình tĩnh lạ thường: “Nghi Đại đưa, hôm nay mới tới.”
“Cái gì?”
“Đây là một trong những điều kiện để Nghị Đại ghi tên tôi.”
Sầm Căng toát mồ hôi hột, kèm theo đó là sự tức giận: “Cậu không đi Bắc Kinh?”
“Ừm.”
“Vậy sao cậu lại đồng ý với tôi?” Sầm Căng gần như bị nhồi máu cơ tim, từng sợi tóc đều đang bốc hỏa: “Tại sao đột nhiên lại lật lọng?”
Bên kia yên lặng vài giây, mới lại lên tiếng.
Thiếu niên nhẹ nhàng hời hợt, cũng giống như khẳng định: “Bắt đầu từ ngày mười tám tuổi, cuộc đời của tôi sẽ do tôi tự viết tự làm chủ, đây chính là lời chúc phúc của chị.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...