Ngắm Bắn Hồ Điệp


Năm thứ ba trung học bắt đầu, Lý Vụ chính thức bước vào lớp 12 ban 1 của năm thứ ba trung học, trở thành bạn học cùng lớp với ba người bạn cùng phòng mới.
Cậu không còn phải đi học một mình nữa, mà hầu hết thời gian là đi bộ với họ.
Bầu không khí của lớp học mới không giống như thường lệ, nếu như nói ban 10 trước đây chỉ là một cuộc chiến nhỏ giữa những con thú non, thì nơi này là một khu rừng rậm nơi những kẻ ăn thịt tụ tập, và dòng chảy ngầm của chọn lọc tự nhiên đang chảy dưới bề mặt phẳng lặng.
Rõ ràng Lý Vụ cũng cảm nhận được sự khẩn trương cùng áp lực tiêu cực.

Cậu cực kì yêu thích kiểu bầu không khí không chừa đường sống này, trong lòng tràn đầy hưng phấn cùng cảm giác thuộc về.
Tề Tư Hiền là chủ nhiệm lớp thực nghiệm khoa học được sàng lọc lại.

Ông không một mình đi tìm Lý Vụ nói chuyện riêng, ngày đầu tiên đi học chỉ ở cửa phòng học chào hỏi đơn giản: “Cậu nhóc, tôi biết rồi chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”
Trong kỳ thi hàng tháng đầu tiên của lớp 12, thần tiên chiến đấu, lần đầu tiên trong đời Lý Vụ rớt khỏi top 10 của lớp.
Tổng điểm 687 cao hơn trước, nhưng chỉ có thể xếp thứ 15 ở đỉnh Kim Tự Tháp.
Cuối tuần về nhà, cậu đưa bảng điểm cho Sầm Căng như thường lệ.
Sầm Căng trợn mắt há hốc mồm, hô to: “Wow, với thành thích này của cậu mà ném vào khoa văn thì chắc chắn đã là thủ khoa rồi.”
Lý Vụ không hài lòng lắm, trên mặt giăng đầy mây đen, bỏ lại một câu “Tôi đi học” rồi lập tức nhốt mình trong phòng sách, đóng cửa tự xem lại. 
Sầm Căng nhìn cậu rời đi, suy nghĩ một hồi, mở Wechat ra muốn cho cậu một ít canh gà truyền cảm hứng, không ngờ thầy Tề lại gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình học tập của Lý Vụ, nói là lãnh đạo hy vọng phụ huynh mong chóng sắp xếp thời gian chuyển học tịch của Lý Vụ sang Nghi Trung, chấm dứt thân phận học sinh học nhờ, trở thành học sinh chính thức của Nghi Trung.
Đây chắc chắn là một lời khẳng định.
Học sinh xuất sắc ở trường mà nói, đều là huân chương hiếm hoi, mỗi một tấm đều phải nắm chặt trên người.
Sầm Căng nói: “Để lát nữa cháu hỏi cậu ấy, hình như tâm trạng cậu ấy không tốt vì kỳ thi lần này.”
Thầy Tề cũng không có gì ngạc nhiên: “Đó là chuyện bình thường, chú đã từng gặp qua rất nhiều học sinh giống Lý Vụ, không một ai cam tâm bản thân là đuôi phượng đầu gà, cậu ấy cũng sẽ không cam lòng.

Áp lực thi đua trong lớp của chú quả thật rất lớn, tất cả những học sinh giỏi nhất đều muốn tới Thanh Bắc, không ai chịu thua ai.

Cháu phải nhẹ nhàng hướng dẫn cậu ấy, có những đứa nhỏ có thể bởi vì kiểu chênh lệch này mà không gượng dậy nổi, nhưng cũng có người càng cảm thất vọng lại càng dũng cảm, khó mà nói được.”
Những lời chỉ điểm của Thầy Tề rất đáng để suy nghĩ sâu xa.
Đêm đó Sầm Căng trằn trọc suy nghĩ, nảy ra một tưởng.
Lớp 12 chỉ có ba ngày nghỉ quốc khánh, cho nên trước thời gian tan sở, Sầm Căng gọi điện thoại cho Lý Vụ.
Sau khi thiếu niên nghe máy, trong ống nghe im lặng, Sầm Căng hỏi: “Về nhà chưa?”
Lý Vụ đáp: “Đang trên xe.”
Sầm Căng nghe ra một tia không thích hợp: “Trên tàu điện ngầm?”
“Không, xe buýt đường dài.”
Sầm Căng: “Hả? Cậu muốn đi đâu?”
Lý Vụ nói: “Trở về thôn một chuyến.

Sắp đến ngày giỗ của ông nội rồi, tôi chỉ có kì nghỉ lễ này thôi.”
Sầm Căng sửng sốt: “Ý định nhất thời nảy sinh?”
Lý Vụ đáp: “Không phải, từ giữa tháng đã đặt vé xong rồi.”
“Tại sao cậu không nói với tôi?”
“Tôi không muốn làm phiền chị.”
Sự buồn bực theo đó thăng cấp thành tức giận tột độ, Sầm Căng cao giọng chất vấn liền ba câu: “Cậu đi một mình là tôi sẽ thoải mái sao? Cậu mới bao nhiêu tuổi mà một mình đi đường dài xa xôi như vậy? Lỡ như bị cô cậu bắt về thì làm sao bây giờ?”
Giọng điệu của cô lạnh đến mức đóng băng: “Đến bây giờ mà cậu vẫn còn coi tôi như người ngoài, chuyện này một chữ cũng không muốn nói cho tôi biết sao?”
Lý Vụ trầm mặc một hồi: “Chị cũng không muốn tới mà.”
Sầm Căng cảm thấy vô lý: “Sao cậu biết tôi không muốn đi?”
Lý Vụ đáp: “Hôm đó chị có nói lúc chị đến đón tôi.”
“Cái gì?”
Cậu trầm giọng nói: “Chị nói không muốn tới nơi này thêm một lần nào nữa.”
Sầm Căng dừng một chút, suy nghĩ lại nhiều lần nhưng vẫn trống rỗng: “Tôi có nói như vậy sao?”
Lý Vụ khẳng định chắc nịch: “Chị có.”

Sầm Căng không nhớ gì cả: “Tại sao tôi không nhớ gì cả, hình như tôi chưa từng nói!”
“Ừm…” Thiếu niên không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ có thể thấp giọng đáp lại.
Sầm Căng hỏi: “Cậu tới đâu rồi?”
Lý Vụ nói: “Mới xuất phát được mười lăm phút thôi.”
Sầm Căng nâng đồng hồ lên liếc: “Trạm cuối là ở đâu?”
“Nùng Khê.”
“Sau đó thì sao, trở về như thế nào?”
“Đi bộ trở lại, hoặc tìm một chiếc xe ba bánh.”
“Sau đó thì sao, buổi tối làm sao bây giờ? Ăn ngủ ngoài trời hả?” Cô châm chọc mỉa mai.
“Xuống núi tìm chỗ ở, ngày hôm sau ngồi xe trở về.”
Ồ, sắp xếp tốt đấy nhỉ.
Sầm Căng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để lọc cơn giận: “Cậu có biết kỳ nghỉ này tôi vốn muốn đưa cậu về Thắng Châu để thư giãn không?”
Cô cố gắng hết sức làm cho bản thân bình tĩnh: “Một là ngày giỗ của ông nội cậu, hai là để chuyển học tịch cho cậu lên đây.

Bây giờ cậu lại phá hỏng hết kế hoạch của tôi rồi.” 
Vốn định tạo cho cậu một bất ngờ, lại không nghĩ tới thằng nhóc này tâm tư sâu xa, đã sớm lên kế hoạch xong rồi.
Lý Vụ biết mình sai, sau đó im lặng hồi lâu không lên tiếng.
“Có thể đừng hiểu chuyện như vậy nữa được không?” Sầm Căng không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời thay đổi hành trình: “Một lát nữa tôi sẽ xuất phát, hôm nay là ngày cao điểm di chuyển, khả năng cao sẽ xảy ra tắc đường.

Cũng không biết là mấy giờ tới, cậu ở Nùng Khê chờ tôi, tìm quán ăn hoặc là nhà dân nào đó ở tạm đi.”
Lý Vụ áy náy: “Không cần phải rắc rối như vậy…”
Sầm Căng dứt khoát ngắt lời: “Rắc rối hay không là quyền của tôi.”

5 giờ 30 phút chiều, Lý Vụ xuống xe trước cổng Trung tâm y tế Nùng Khê.
Giống như bước vào một thế giới khác, xung quanh không còn là những tòa nhà cao tầng cao sừng sững, thay vào đó là những dãy nhà thấp, nằm san sát nhau, mặt đường lổn nhổn, ít xe cộ qua lại.
Trong ánh sáng màu cam rực rỡ, đủ loại sinh vật đua nhau khoe sắc.

Mấy người phụ nữ ngồi vây quanh trước cửa hàng, nói chuyện tán gẫu rôm rả.

Đám trẻ con quàng khăn đỏ lần lượt nhảy từ trên bục cao xuống trở về nhà, cười đùa đuổi theo nhau, náo loạn ầm ĩ làm giật mình mấy con gà thong thả kiếm ăn ở đầu hẻm.
Trở lại nơi này sau gần một năm, Lý Vụ đã cảm thấy có chút xa cách với thế giới.
Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, cho đến khi một loạt tiếng chuông lanh lảnh đánh thức cậu.

Lý Vụ vội vàng tránh ra, một người đàn ông trung niên trên chiếc xe đạp kiểu cũ lướt qua.
Lý Vụ đút hai tay vào túi áo hoodie, không nhanh không chậm đi về phía trường học lúc trước.
Trường cấp 3 Nùng Khê đã nghỉ hè, trong trường không có ai.

Một ông lão lớn tuổi đang khóa cửa, đóng cửa xong quay lại thì thấy Lý Vụ, mặt mày trắng trẻo, ăn mặc bảnh bao, không giống người dân trong trấn, do dự hỏi: “Cậu là học sinh ở đây sao?”
Lý Vụ giật mình một chút: “Đã từng.”
Ánh mắt cậu hơi lóe lên, dùng tiếng địa phương gọi ông: “Ông Trương.”
Ông lão đã ngoài tám mươi tuổi, trí nhớ cũng không còn tốt như trước, không ngờ thằng nhóc này lại nhận ra mình, nhất thời có chút kinh ngạc, mơ màng hồ đồ đáp lại, không được tự nhiên mà gãi cái cổ khô như khúc cây: “Tôi đi trước.”
Lý Vụ nói: “Vâng, ông chậm một chút.”
Ngay sau khi ông rời đi, cổng trường lại trở nên vắng vẻ.
Sân thể dục có diện tích chật hẹp trở nên ảm đạm trong ánh hoàng hôn buông xuống, những ô cửa sổ của dãy nhà giảng dạy tựa như mấy con ngươi xám xịt, khác hẳn với Nghi Trung quanh năm luôn rực rỡ ánh đèn.
Lý Vụ đứng đó nhìn chằm chằm một lúc, hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống bậc thềm đá bên cạnh.
Cậu duỗi một chân ra, còn chân kia gập lại.

Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Sầm Căng, báo tung tích của mình cho cô.

Người phụ nữ cũng để ý điều hướng: “Tôi đã đi tới địa giới Thắng Châu rồi, khoảng chừng nửa tiếng nữa là có thể tới chỗ cậu.”
“Ừm.”
Cô lại hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
Lý Vụ nói: “Ở cổng trường cấp 3 cũ.”
Sầm Căng: “Làm gì ở đó?”
Lý Vụ: “Nhìn xem một chút.”
“Cảm tưởng thế nào?” Cô đột nhiên hứng thú.
Lý Vụ đáp: “Không biết.”
Sầm Căng chủ động tổng kết cảm giác sau khi xem cho cậu: “Có cảm giác trạng nguyên mặc áo gấm về làng không?”
“…”
“Tôi đùa đấy.

Gửi vị trí cho tôi, rồi ngồi yên ở đó đợi.”
“Được.”
Khi phương xa chuyển từ màu vàng đỏ sang xanh đậm và xám đen, mặt đường bên cạnh Lý Vụ được đèn pha chiếu sáng.
Cậu đứng lên, chiếc xe màu trắng lập tức tối lại, một bóng người mảnh khảnh từ trong đó bước ra, dừng lại một chút, dường như đã nhận ra, rồi tiến lại gần cậu, giọng nữ hơi kinh ngạc mang theo gió lạnh truyền đến: “Cậu thật sự vẫn còn ngồi đây?”
Lý Vụ cũng đi tới đón, rồi dừng lại trước mặt cô.
Sầm Căng đánh giá cậu một chút: “Có đói bụng không?”
Lý Vụ không muốn lại chạm vào vảy ngược của cô: “Đói.”
Sầm Căng cười tủm tỉm: “Ha, vẫn còn biết đói.”
“Ừm.”
“Đi, ăn cơm đi.”
“Ừm.”
Hai người tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ ven đường ăn no bụng, lại mua một ít trái cây tươi, sau đó khởi hành, thẳng tiến đi về phía nam, tới thôn Vân Phong.
Hoa quế nở rộ khắp núi, hương thơm ngào ngạt thoang thoảng, lùa cả vào trong xe, Sầm Căng không khỏi hít hà.
“Nơi này của các cậu có rất nhiều hoa quế thơm.” Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lý Vụ nói: “Xuống xe mùi còn thơm hơn”.
Sầm Căng không quen với điều kiện đường sá trong thôn, nên trêu đùa xin cầu cứu: “Lần này tôi sẽ không đậu xe ở ủy ban thôn nữa, giám đốc Lý, cậu nghĩ xem nên dừng xe ở đâu thì thích hợp?”
Khóe môi Lý Vụ khẽ cong lên: “Đi về phía trước một đoạn, có một khoảng đất trống.”
“Được.”
Đỗ xe xong, Lý Vụ cởi dây an toàn ra: “Chị đi với tôi, hay là ở trong xe nghỉ ngơi?” 
Sầm Căng hoang mang liếc cậu một cái: “Tôi là tài xế của cậu hả?”
Lý Vụ cứng họng, giải thích: “Lúc này trời tối, mộ phần trong thôn không giống nghĩa trang trong thành phố.”
“Tôi lại chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm.” Sầm Căng phân trần rồi mở cửa, ngẩng cao đầu bước ra ngoài.
Lý Vụ nở nụ cười, bước nhanh đuổi kịp, sóng vai đi cạnh cô. 
Càng đi lên cao, tầm nhìn càng rộng.

Ánh trăng giống như sợi bạc, mông lung, chiếu rọi lá cây trên đồng ruộng.

Gân cỏ dưới lòng bàn chân chân mềm mại, không có chỗ nào có thể trốn được. 
Dọc đường đi, Lý Vụ đột nhiên dừng lại, nhìn về phía xa xăm.
Sầm Căng nghi vấn: “Cậu nhìn gì vậy?”
Lý Vụ đáp: “Chị đã từng đến đây rồi, ngôi nhà cũ của tôi và ông tôi, bây giờ không nhìn thấy nữa.”
Sầm Căng nhướng mày: “Căn nhà đất nhỏ đó?”
“Ừm.”

Sầm Căng ngước mắt, nhìn theo hướng của cậu.

Nơi này trong ký ức của cô vô cùng nhạt nhòa, lặng lẽ trôi đi theo thời gian, không đủ để khắc ghi.

Nhưng khi nhắc đến, cô không khỏi lấy bức ảnh cũ trong điện thoại ra so sánh.

Quả nhiên hoàn toàn không còn dấu vết, sớm đã bị san bằng thành đồng ruộng. 
Trăm mối cảm xúc đan xen trong lòng Sầm Căng, không nói được là tốt hay xấu, nên tiếc nuối hay nên cảm thấy may mắn, chỉ nói: “May mà có một tấm ảnh làm kỷ niệm.”
Lý Vụ “ừm” một tiếng, bước lên trước: “Nghĩa trang của ông nội tôi ở phía sau rừng cây.”
Sầm Căng nhìn ra khu rừng rậm tối tăm, cành cây lộn xộn, giống như bóng ma ngoạm lấy bầu trời.
Lý Vụ mặt không đổi sắc đi tới đó, Sầm Căng nghĩ nghĩ một lúc, âm thầm rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Xuyên qua ruộng nương, đến gần núi rừng, cây cối mọc um tùm dưới chân, cảm xúc còn đặc biệt xa cách, lòng Sầm Căng cũng phập phồng không yên theo.
Sau khi mặt trăng biến mất vào trong mây, núi rừng cánh tối om, như mực thẩm thấu vào đất trời.
Sầm Căng bật đèn flash lên, trước mắt hiện ra một hình ảnh vượt xa dự đoán, dưới thân cây rậm rạp là những ngôi mộ và bia mộ có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, có chỗ được người nhà thu dọn thỏa đáng, đứng thẳng tắp.

Có chỗ ngã trái ngã phải, tàn khuyết không được đầy đủ, bầu không khí nồng đậm mùi phim kinh dị.
Sầm Căng thầm nghĩ một câu “Không phải chứ”, trái tim bị kẹt ở cổ họng, khó có thể nhìn thẳng vào, vô thức hỏi: “Tại sao chúng ta lại tới đây vào buổi tối?”
Lý Vụ nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi cũng không biết, lúc ăn cơm chị nói làm chậm trễ thời gian của tôi, sợ tôi không kịp đi thăm ông nội, cho nên hôm nay nhất định phải tới.”
“…” Cái này có tính là tự bê đá đập vào chân mình không? “Lý Vụ.” Sầm Căng vừa cẩn thận né tránh, vừa thúc giục: “Cậu cũng bật đèn flash lên đi.”
Nghe có vẻ gấp gáp, hiển nhiên là đang sợ hãi.

Lý Vụ lén nhếch môi, “ừ” một tiếng, rồi mở điện thoại ra chiếu sáng.
Xung quanh sáng sủa hơn.
Phạm vi thị giác đã mở rộng, xung quanh thậm chí còn trở nên đáng sợ hơn.
Chẳng bằng không bật cho rồi.

Cả tâm trí lẫn thể xác Sầm Căng đều mệt mỏi.
Trước mặt có một cành cây, Lý Vụ dừng chân, nhấc nó lên cao.
Người phụ nữ đi trước, chờ cô đi qua, cậu mới cất bước. 
Sầm Căng đột nhiên nhỏ giọng sợ hãi kêu lên: “Lý Vụ, cậu đâu rồi?!”
Lý Vụ sửng sốt: “…Tôi ở phía sau chị.”
“Đừng đi phía sau tôi!” Cô thẹn quá hóa giận dựa sát vào.
Cánh tay hai người xích lại gần nhau, thỉnh thoảng cọ sát, Lý Vụ cảm thấy trái tim ngứa ngáy, đầu cũng nóng hừng hực.
Đột nhiên, dưới chân Sầm Căng có một lùm cỏ hơi động đậy.
Cô lập tức nhảy sang bên cạnh, hét lên “Cái gì thế!”, hốt hoảng không chọn đường, vội ôm lấy cánh tay người bên cạnh.
Lý Vụ cứng đờ, thân thể như bị khóa chặt, khó có thể nhúc nhích.

Hai cánh tay cậu bị ôm chặt, chặt đến mức không có kẽ hở, hơi ấm từ trên thân thể người phụ nữ xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến, thiêu đốt tâm trí người ta.
Vành tai cậu đỏ bừng, hầu kết lăn lên lăn xuống, giả vờ bình tĩnh, giơ cao điện thoại trong tay lên để chiếu sáng, an ủi: “Đừng sợ, chắc là con chồn thôi.” 
Giọng nói của thiếu niên không kiềm chế được mà khẽ run lên, may mà Sầm Căng đang bị dọa đến sợ chết khiếp, không có thời gian quan tâm đến chuyện khác.
Sầm Căng vẫn còn lo lắng: “Chẳng lẽ là rắn?”
“Rắn không di chuyển nhiều như vậy.”
Sống lưng cô ướt sũng, toàn thân run rẩy, cũng không dám buông tay nữa, thời điểm này vẫn không quên ra lệnh: “Đi sát vào tôi! Không được cách tôi quá mười centimet.”
Lý Vụ mím môi dưới, cậu nào dám.
Con đường nhỏ hẹp chưa đến 100m, cỏ và đá lởm chởm, ngoằn ngoèo quanh co, giống như đã trải qua một thời đại.
Tim bọn họ đập rất nhanh.
Một là vì sợ, một khác là vì thỏa mãn.
Cuối cùng cũng đến nghĩa trang của ông nội Lý Vụ, Sầm Căng buông Lý Vụ ra, thở hổn hển như muốn gục ngã, cuối cùng cũng có tâm trạng đi xem nghĩa trang của ông nội Lý Vụ.
Cô không dùng điện thoại chiếu thẳng vào, mà mượn ánh sáng từ bên cạnh.
Mộ của ông nội Lý Vụ có thể coi là vô cùng tươm tất trong nghĩa trang này, được đổ bê tông bằng phẳng, trên thân bia có khắc tên ông bằng chữ quốc ngữ.
“Cố
Lý Minh Hà
Chi mộ”
Chữ in nhỏ bên trái:
“Thành lập năm 2019”

“Cháu Lý Vụ”
Lý Vụ đặt điện thoại sang một bên, cúi người phủi bụi bặm trên tấm bia, lại nhặt mấy chiếc lá rơi rụng đi.
Có thể là do tên của cả hai ông cháu đều lộ ra cảm giác bình yên, nhịp tim của Sầm Căng hơi chậm lại: “Tên của ông nội cậu cũng rất hay.”
Lý Vụ bày đĩa trái cây xong, sợ động tác đột ngột sẽ làm cô sợ hãi, nhắc nhở: “Tôi muốn bái lạy.”
Sầm Căng cho rằng cậu không muốn để mình nhìn thấy: “Có cần tôi lạy cùng không?”
“Không cần.” Lý Vụ nhắm mắt lại, quỳ gối xuống đất, yên lặng dập đầu.
Thiếu niên cúi người thành tâm bái lạy, lưng rộng rắn chắc, tựa như rễ cây mạnh mẽ không tiếng động chui vào trong lòng đất.

Một lần, hai lần, ba lần, không nhanh không chậm.

Lúc này mặt trăng hiện ra, giống như sương giá tràn qua núi rừng.

Sầm Căng cúi đầu nhìn cậu chăm chú, trong lòng như được gột rửa, chỉ còn lại sự rung động to lớn.

Lúc này núi non, đồng ruộng đã không còn đáng sợ nữa.
Đợi cậu đứng dậy, Sầm Căng mới lấy lại tinh thần: “Xong rồi?”
Lý Vụ: “Ừm.”
Sầm Căng nói: “Có việc gì cần tôi làm không?”
“Không.” Lý Vụ cầm điện thoại: “Đi thôi.”
Trong lòng Sầm Căng khẽ động: “Chờ một chút, tôi có hai câu muốn nói với ông nội cậu.”
“Hả?”
Sầm Căng suy nghĩ một chút, chắp hai tay về phía bia mộ: “Cháu trai của ông bây giờ không phải lo nghĩ về cơm áo gạo tiền nữa, thành tích cũng vô cùng ưu tú, ông yên tâm đi.” 
Lý Vụ khẽ cười.
“Đi thôi.” Sầm Căng vỗ cánh tay cậu, đi trước.
“Được.” Lý Vụ đuổi theo, không dám để cô một mình. 
Sầm Căng giống như cũng không còn sợ hãi như vậy, thần thái bình tĩnh, còn có tâm tình tán gẫu: “Lần đó tôi ở trong xe đợi cậu, vậy mà cậu cũng dám đi một mình vào?”
Lý Vụ: “Ừm.”
“Tại sao cậu không sợ?”
“Tôi thường đi bộ vào ban đêm.”
“Nhưng đó cũng không phải là đường đến nghĩa địa.”
“Có lẽ là bởi vì ông nội ở đây.”
“Cũng là…”

Đi ra khỏi rừng cây, hai người tắt đèn điện thoại, rồi đi bộ trở về.
Bên này cây cối ngào ngạt hương quế, bên kia là cánh đồng vắng lặng mười dặm.

Bầu trời cao tựa như say, còn bọn họ giống như đang đi dạo trong cung điện của mặt trăng.
Sầm Căng ngước nhìn những bông hoa vàng rậm rạp: “Cây hoa quế thơm ngào ngạt ở đây hình như còn cao hơn của thành phố Nghi.”
Lý Vụ hùa theo: “Bởi vì không ai quan tâm.”
“Tôi thấy là giống khác nhau, nhưng đều rất dễ ngửi.” Sầm Căng đi ngang qua, nhảy lên định với lấy, cành hoa đung đưa, còn một đoạn ngắn nữa, cô không khỏi thở dài.
Lý Vụ dừng lại, giơ tay bẻ luôn cành đó đưa cho cô.
Sầm Căng không nhận, còn tức giận trừng mắt nhìn cậu: “Sao cậu lại hái lung tung thế?”
Lý Vụ lầm bầm: “Tôi tưởng chị thích.”
“Không phải tự mình hái thì tôi không thích.” Sầm Căng giống như giận dỗi, đút lại hai tay vào túi áo len, nhìn về phía trước không chớp mắt.
Lý Vụ ảo não thu tay về, mang theo bông hoa quế thơm ngào ngạt kia rũ xuống, không nói một lời bước đi.
Sầm Căng liếc nhìn cậu, cười một chút, xòe hai tay ra, ngoắc ngón tay vài cái: “Đưa cho tôi.”
Mắt Lý Vụ sáng lên, lại đưa hoa quế qua.
Sầm Căng nhận lấy, ngửi ngửi, lại quay ngang chặn trước người cậu: “Mượn hoa hiến phật, tặng cho người em trai đã bảo vệ chị ngày hôm nay.”
Lý Vụ cười cười, ngoan ngoãn nhận lấy: “Cám ơn.”
“Đây là bài phát biểu khi lên nhận giải của cậu? Thật chiếu lệ.”
“…”
Người phụ nữ tiếp tục bước.
Thiếu niên tiếp tục đi theo.
Chỉ cần cô cần cậu, thì bất cứ lúc nào cậu cũng sẽ đi tới, cam tâm làm như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui