Ngài Vương Kết Hôn Nhé!
Nghe được giọng nói quen thuộc của anh mình cất lên Vương Doãn Mạt liền đưa mắt qua nhìn anh.
Vương Đình Khanh đang từng bước tiến lên khán đài, nơi coi đang đứng.
"Bị ức hiếp đến ngốc rồi sao? Không biết đáp trả?"
Vương Đình Khanh bất mãn nhìn em gái mình.
"An Mỹ Linh là ai?"
Vương Đình Khanh lớn giọng đảo mắt một vòng xung quanh hội trường.
Vương Doãn Mạt ngoan ngoãn lui về sau, đứng bên cạnh Vương Đình Khanh cho anh bảo vệ.
"Cô ta ở đây"
Một vài sinh viên kéo An Mỹ Linh đang trốn trong góc ra phía trước.
"Ai cho cô cái lá gan ở đây vu oan cho em gái tôi?"
Vương Đình Khanh nhếch môi hỏi một câu.
An Mỹ Linh run rẩy muốn ngã ra sàn, mọi chuyện ngày càng xấu đi, người chịu thiệt lại không phải là Vương Doãn Mạt mà là cô.
"Trịnh...Trịnh Thiên Kim là kẻ đầu sỏ, tôi...tôi không biết gì cả"
An Mỹ Linh run rẩy nói từng chữ, cô ta đổ mọi trách nhiệm lên đầu Trịnh Thiên Kim.
"Giám đốc Vương, ở trường Mạt Mạt thường hay bị ức hiếp như vậy, ai cũng bảo cô ấy gia cảnh không có, luôn bám đuôi người khác trục lợi"
Kiều Dĩnh cố tình kể ra những gì Vương Doãn Mạt phải chịu đựng trong thời gian vừa qua cho Vương Đình Khanh để anh một lần xử lý sạch sẽ.
"Còn có chuyện này?"
Vương Đình Khanh nghiêng đầu sang nhìn Vương Doãn Mạt hỏi.
Vương Doãn Mạt chớp mắt vài cái nhưng không trả lời.
"Hiệu Trưởng Hàn, trường của ông quản lý quả thực rất thú vị"
Vương Đình Khanh đưa mắt về phía thầy Hiệu trưởng đang sợ đến lên cơn đau tim bên dưới.
"Là do tôi quản lý không nghiêm, giám đốc Vương, đừng tức giận, tôi nhất định sẽ xử lý đám nhóc này"
Hiệu trưởng Hàn vội vàng nhận lỗi, vừa nói ông vừa lấy tay lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán.
"Không cần, tôi tự mình xử lý"
Vương Đình Khanh nhếch môi cười một cái.
"Về nhà"
Vương Đình Khanh nói xong thì nhìn sang Vương Doãn Mạt ra lệnh một câu.
Anh đi trước, Vương Doãn Mạt lủi thủi theo sau như một cái đuôi.
Sau khi cô rời khỏi, hội trường lập tức trở nên ồn ào.
"Người ta là thiên kim tiểu thư của nhà họ Vương đó.
Các người cái gì mà đổn thổi cô ta gia cảnh tầm thường"
"May mà tôi không động chạm gì đến Vương Doãn Mạt"
"Gia thế kinh khủng như vậy mà bị đồn thành được bao nuôi, xin nhận của tại hạ một lạy"
"Vương Doãn Mạt, Vương Đình Khanh nhà họ Vương.
Con m* nó ba của cô ta là Thiếu Tướng Vương Đình Hi nữa đó.
Mau giúp tôi tiêu thụ đóng tin tức này đi"
Hàng loạt tiếng ồn ào vang lên, ai cũng vỡ oà sau khi biết được thân phận của Vương Doãn Mạt.
"Tiêu rồi, tiêu rồi"
Trịnh Thiên Kim quỳ rạp xuống sàn lẩm bẩm.
"Biết sợ rồi sao?"
Kiều Dĩnh và Lâm An Hạ đi đến trước mặt Trịnh Thiên Kim hỏi một câu.
"Các người vốn dĩ đã biết mọi chuyện, vậy mà vẫn giấu"
Trịnh Thiên Kim chỉ tay về phía Kiều Dĩnh và Lâm An Hạ tức đến run cả giọng.
"Cái ngày mà cô cùng chồng của người khác quấn quít trên xe đã bị bọn tôi nhìn thấy.
Lúc đó tôi còn tưởng đó là ba cô đấy"
Kiều Dĩnh phì cười nhìn Trịnh Thiên Kim đang quỳ dưới đất.
Hôm đó mặc cho Vương Doãn Mạt ngăn cản, Kiều Dĩnh vẫn ngoan cố lấy điện thoại chụp lại cảnh Kiều Dĩnh ngồi trên xe với người đàn ông lớn tuổi.
Không ngờ hôm nay đã có cơ hội dùng đến.
"Câm miệng"
Kiều Dĩnh quát lên.
"Anh hai của Mạt Mạt chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Những chuyện xấu mà cô gây ra chờ báo ứng đi"
Lâm An Hạ nhếch môi nhìn Trịnh Thiên Kim, cất lời mỉa mai.
"Nhà của Mạt Mạt cũng thuộc dòng dõi quân nhân lâu đời, cô rất chịu kiếm người mà động vào đấy nhỉ?"
Sợ Trịnh Thiên Kim còn chưa đủ hoảng khi nghe lời Lâm An Hạ, Kiều Dĩnh lại bồi thêm một câu.
"Các người vốn dĩ đều biết gia thế sau lưng con ch* đó, vậy mà vẫn giấu giếm tôi"
Trịnh Thiên Kim tức giận đến hai mắt đỏ bừng nhìn hai cô gái trước mặt.
"Cô xứng sao?"
Kiều Dĩnh nhướng một bên mai, cúi đầu nói một câu vào tai Trịnh Thiên Kim.
Trịnh Thiên Kim cắn chặt răng kìm nén sự tức giận của mình.
Nước mắt cô ta bắt đầu rơi xuống, mắt vẫn mở lớn trừng Kiều Dĩnh.
Kiều Dĩnh cười lớn nhìn Trịnh Thiên Kim sau đó kéo tay Lâm An Hạ rời đi.
"Nhìn bộ dạng của cô ta mình vui vẻ chết đi được"
Kiều Dĩnh phủi phủi hay tay, cười nói đến vui vẻ.
"Hôm nay anh hai Mạt Mạt ngầu bá cháy"
Lâm An Hạ cũng vỗ vỗ tay tán thưởng.
Từ hôm nay, tất cả mọi người đều biết được gia thế hiển hách của Vương Doãn Mạt, không một ai dám khi dễ cô nữa.
...
Vương Đình Khanh và Vương Doãn Mạt bên kia đã lên xe trở về Đại Viên.
"Nếu hôm nay không có anh, em xử lý chuyện này được?"
Vương Đình Khanh liếc mắt sang nhìn lấy Vương Doãn Mạt một cái.
"Dĩ nhiên là được"
Vương Doãn Mạt gật gật đầu nhỏ.
"Còn tưởng bị ức hiếp đến ngốc rồi, chuyện đó kéo dài lâu như vậy em còn chịu đựng được?"
Vương Đình Khanh cố tình nhắc tới chuyện cô bị lăng mạ ở trường.
"Em thấy chẳng có gì phải ấm ức, dù sao em cũng chẳng phải người như bọn họ"
Vương Doãn Mạt nhún vai, thản nhiên đáp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...