Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội FULL


Nghĩ đến đời trước A Dung phải cuộn mình khóc lóc cầu xin cả một đêm như vậy, Tạ Quân khó có thể kìm hãm được hận ý mãnh liệt đang nổi lên trong lòng.
A Dung yêu quý nàng, vì nàng không tiếc thứ gì, nhưng thứ A Dung nhận lại là sự đối xử tàn nhẫn.

Tại sao trên đời lại có người nhẫn như vậy, bởi vì chính mình ngủ không ngon nên không muốn người khác ngủ an giấc; Bởi vì nếm hết khổ sở, nhận hết tình thương liền không muốn tin người khác thật lòng.
Xét cho cùng, bọn họ yêu nhất vẫn chính là bản thân mình.
Bởi vì trong phòng quá tối, ánh sáng lọt qua khe mái ngói rất rõ ràng.

A Dung mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy một nơi có ánh sáng nhạt, nàng căn bản chưa nghĩ tới ánh sáng từ đâu mà đến, liền nhìn xuống dưới.
Ánh trăng lờ mờ tối, nước mắt từ khóe mắt A Dung lấp lánh đẹp mắt.
Tạ Quân cẩn thận vạch mái ngói lên, có thể thấy được cảnh vật trong phòng.

A Dung cũng không nghĩ đến điều đó, nàng không còn sức để suy tư về điều đó.

Đúng lúc này, một làn hương quen thuộc bay vào, tim A Dung đập mạnh.
Nàng quay người sang hướng khác, nhìn đến nơi có ánh sáng, một người mặc áo trắng, sau lưng hắn là bóng tối bao trùm, hắn như vầng trăng cô độc trên bầu trời cao.
Hào quang, ánh sáng.
Hắn như tỏa ra vầng sáng ôn nhu như ánh trăng trên trời.
A Dung cơ hồ khô khốc nước mắt lại một lần nữa mãnh liệt mà đến, nước mắt mờ mịt ánh mắt, trong tầm mắt Tạ Quân coi là thật thành một mảnh mông lung mơ hồ tuyết trắng.
“Tam ca ca...” A Dung kêu lên một tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo vô vàn uỷ khuất cùng quyến luyến.
Nàng nhào vào lòng hắn, hắn vững chắc ôm lấy nàng.
“Tam ca ca thật sự đến...”
Nếu như hắn không đến, có lẽ sẽ không biết A Dung đã tuyệt vọng gọi hắn như thế nào, âm thanh tuyệt vọng của nàng đã phá hết tâm đề phòng trong lòng hắn.
“Ân, Tam ca đã nói sẽ ở bên cạnh A Dung mà.”
Hai tay hắn dần ôm chặt, thật giống như bảo bối bị mất lâu ngày tìm lại được, giống như hắn muốn đem bảo bối vân vê, đặt sâu trong lòng.

Tạ Quân ngồi bên cạnh, vạt áo trắng trải trên mặt đất, dưới ánh trăng như hoa nở rộ trong hồ, từng phần đem bông hoa đó bao bọc bảo vệ, như là bộ phận tất yếu nhất của mình vậy.
A Dung sợ tối, sợ một một mình ở trong căn phòng kín, nhưng bây giờ nàng không sợ gì cả.
Nàng nhẹ nhàng nói, Tạ Quân liền cúi đầu trả lời, ngôn ngữ đơn giản sạch sẽ, làm nàng vô cùng an tâm.
Nàng khóc kể ra ủy khuất, Tạ Quân liền nhẹ nhàng trấn an, ánh mắt thương tiếc nhu hòa, nhưng mà chỉ có chính hắn mới biết được, trong một khoảnh khắc, hắn đã có ý muốn mãnh liệt muốn phá huỷ hết tất cả mọi thứ.
Rạng sáng sắp tới, A Dung đã mệt mỏi ngủ say, Tạ Quân nhìn nàng, trong lòng tràn đầy quyến luyến.

Hắn đặt nàng lên giường, đắp kín chăn cho nàng, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

A Dung lại nắm chặt tà áo của hắn, đôi mắt vẫn nhắm chặt, lông mi run run, vô cùng bất an.
Tạ Quân đứng ở bên giường rất lâu, cẩn thận nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng khi đang ngủ.

Trong phòng ánh trăng ảm đạm, hai gò má A Dung ánh lên sự nhu hòa, đôi mắt đen quyến rũ hút hồn người nhắm chặt, lúc này nàng giống như một tiểu nha đầu bình thường sợ hãi trước bóng tối.
Đều nói sau bóng tối chính là bình minh.

Tạ Quân đứng trong bóng đêm, mũi chân vừa động, đem tâm tư trong lòng áp xuống, cúi người hôn lên trán nàng, dịu dàng giống như hai ắng mây, trôi dạt vào nhau rồi lại rời đi.
Vẻ mặt bất an của A Dung dần dần an bình lại, bàn tay đang nắm chặt tà áo của Tạ Quân nhẹ nhàng buông ra.
Trong cung các phi tần rất thích dùng nước tuyết để pha trà, nước này khi nấu lên pha trà làm nước trà trong veo, Trân phi cũng không ngoại lệ, sáng sớm các cung nhân đã vào rừng để lấy nước tuyết sạch.
Đây là trận tuyết đầu mùa trong năm, nước tuyết sạch sẽ trong suốt.
Trân phi tối hôm qua chưa từng chợp mắt, sắc mặt khó coi, nghe nói Hoàng thượng muốn triệu nàng đi qua liền mở miệng từ chối.
Nhưng lần này Hoàng Thượng cường ngạnh muốn triệu nàng qua, Trân phi không còn cách nào khác, chỉ có thể theo lệnh mà đi qua.
Đồ ăn sáng là do Thu Ngọc đưa vào phòng cho A Dung, Trân phi còn chưa lên tiếng thả nàng ra ngoài, A Dung cũng chỉ có thể ngồi im trong phòng.

Cũng may vào ban ngày trong phòng rộng rãi, nàng cũng không sợ hãi.
Thu Ngọc vốn tưởng rằng khi nàng đi vào sẽ nhìn thấy bộ dạng thê thảm không nỡ nhìn của A Dung, nàng hít sâu một cái mới lấy hết can đảm đẩy cửa ra.


Kết quả nàng nhìn thấy A Dung không đáng thương bất lực như nàng đã nghĩ, nàng mặc dù đã khóc, vẫn còn nước mắt, nhưng trong mắt nàng chứa đựng đầy hy vọng.
“Thu Ngọc tỷ tỷ, khi nào mẫu phi sẽ thả A Dung ra ngoài?”
Thu Ngọc lắc đầu, “Nương nương đã bị Hoàng thượng triệu đi, lúc đi chắc là nương nương quên không thả ngài ra.

Công chúa yên tâm, chờ nương nương trở về, tự nhiên sẽ thả ngài ra ngoài.”
A Dung gật đầu, ngoan ngoãn dùng bữa.
Nàng chỉ cần chờ một chút liền tốt.
Chỉ là lần này có chút lâu, sắc trời đã chuyển về tối mà Trân Phi chưa có trở về.
Bên trong Thái Hoà Điện, Trân phi cùng Hoàng thượng đã ầm ĩ một trận.

Nguyên nhân là Trân Phi cảm thấy chuyện của Ngũ công chúa có chỗ không thích hợp.

Hoàng thượng đang diễn trò, người khác nhìn không ra, chẳng nhẽ nàng lại không nhìn ra? Nếu như Hoàng Thượng đối với Tạ Phương Nhuỵ có thân tình, hắn sẽ không gả nàng đến Bắc Địch để hoà thân, hiện giờ hắn làm ra vẻ đau khổ cho ai xem?
Trân phi vốn tưởng rằng nếu Tạ Phương Nhuỵ có thể bình an trở về, nàng sẽ không cần phải cảm thấy áy náy nữa, không nghĩ tới Hoàng thượng vì muốn đưa binh lính Bắc Địch vào chỗ chết, không tiếc bắn chết nữ nhi của mình tại chỗ.
Đáng sợ cỡ nào.
“Dao Nhi, trẫm làm như vậy không phải chỉ để tiêu diệt những binh lính Bắc Địch kia, nàng biết không? Ở Mạc Bắc đánh một trận, Trẫm đã làm cho quân địch trở tay không kịp, khiến chúng tổn thất nghiêm trọng, Hốt Sát Nhĩ cũng bị coi là bất nghĩa, sau này Trẫm ở mặt đạo nghĩa liền hơn hắn một bậc, có như vậy, sau này Trẫm tấn công Bắc Địch sẽ không có người ngăn cản...” Hoàng thượng kiên nhẫn giải thích.
Trân phi nghe không vô lời giải thích của hắn, không muốn ngẫm nghĩ lý do hắn làm vậy.

Nàng chỉ cảm thấy tức giận đến phát run, “Nhưng Tạ Phương Nhuỵ là nữ nhi của ngươi a! Đến cả nữ nhi thân sinh ngươi cũng không do dự mà gϊếŧ chết, vậy ta thì sao? A Dung thì sao? Có phải hay không ngươi sẽ không chút do dự đem chúng ta đổi lấy giang sơn xã tắc của ngươi?”
Hoàng thượng đem Trân phi ấn ngồi trên ghế gỗ, “Như thế nào sẽ như vậy? Trẫm đối đãi với các ngươi chung quy là bất đồng, trẫm cùng tiểu ngũ bất quá chỉ là quan hệ thân duyên, còn đối với các ngươi là thật tình đối đãi, làm sao có thể đánh đồng với nhau?”
“Nhưng hổ dữ còn không ăn thịt con...”
Hoàng thượng ngắt lời Trân phi, “Trẫm là hoàng đế, là chân long thiên tử.”
Trân phi sắc mặt trầm xuống, giọng nói vô lực, “Đúng vậy, ta phải sớm nghĩ đến việc này...”

Hoàng thượng thấy tâm tình Trân Phi không thích hợp, đáng nhẽ chuyện của Tạ Phương Nhuỵ không đả kích nàng như vậy.
“Dao Nhi, trẫm cam đoan với ngươi, cho dù trẫm có làm tổn thương ai nhưng tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nàng.” Hoàng thượng ôm Trân phi, đem đầu nàng nhẹ nhàng đặt trước ngực mình, hai người một đứng một ngồi, “Cho nên nàng không cần nói như vậy với trẫm, cùng không cần dùng ánh mắt thất vọng như vậy nhìn trẫm, được không?”
Trân phi hồi lâu không có động tĩnh, Hoàng thượng buông nàng, đã thấy nàng rơi lệ đầy mặt.
“Hoàng thượng, nô tì muốn trở về.” Trân phi vội vàng gạt lệ, đứng dậy liền muốn đi.
Hoàng thượng cầm chặt lấy cổ tay nàng, “Nàng muốn đi đâu?” Hắn kéo nàng vào trong lòng, ánh mắt dần dần hiện lên vẻ lo lắng.
“Có phải nàng lại nghĩ đến hắn?” Lời nói của hắn dịu dàng, nhưng lại ẩn nhẫn một cỗ lửa giận, “Có phải chỉ cần trẫm có một chỗ không hợp ý nàng, nàng liền muốn lao vào tay của người khác?”
Trân phi đôi môi run rẩy, không kìm chế được mà lắc đầu, Hoàng thượng nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, trong mắt lại là một mảng đen tối, “Dao Nhi, ngươi có thể đừng nhẫn tâm như vậy được không? Trẫm đối đãi với nàng.....!Còn chưa đủ tốt hay sao?”
“Nàng nhất định phải muốn trẫm...!Xuất phát từ nội tâm cho nàng xem sao?”
Đã nhiều năm như vậy, biết rõ trong lòng nàng đã có người khác, nhưng hắn chấp nhận vứt bỏ tôn nghiêm của Đế Vương, đem nàng giam giữ ở bên người, chỉ hy vọng có một ngày nàng có thể không hề khúc mắc, lòng tràn đầy thoải mái mà nhào vào trong lòng hắn.
Hắn vốn là một nam nhân cực kỳ tự tin, hắn tin tưởng mình có thể xoá hết mọi dấu vết của người kia trong lòng nàng, không nghĩ tới đã hơn bảy năm, trong lòng nàng vẫn còn hình bóng của người kia, hắn không cam lòng, mà càng không cam lòng thì càng không thể buông tay.
Hắn đã gần bốn mươi tuổi, mà Trân phi vẫn đang tuổi hoa, nếu không may hắn đi sớm, nói không chừng Trân Phi sẽ đi nam nhân khác.

Ý tưởng này vừa hiện lên liền không thê vãn hồi, trong lòng hắn lạnh xuống.
Trân phi nhìn vẻ mặt ôn nhu của Hoàng Thượng, trong lòng lại dâng lên một cổ lạnh lẽo.
“Không được, A Dung còn đang đợi thần thϊếp...”
Hoàng thượng khàn khàn cười vài tiếng, đột nhiên ôm ngang Trân Phi lên, đi đến bên giường, đem nàng ném lên chăn.
“Dao Nhi, trẫm không đợi được, trong lòng trẫm rất khó chịu...” Vẻ mặt hắn thống khổ, cuối cùng lại trở lên điên cuồng vặn vẹo.
Hắn từng bước đi lên, cùng thân thể nàng dán kín không một kẽ hở, giọng nói ngoan lệ, “Không vào triều thì sao? Hôn quân thì như thế nào? Trước tiên trẫm phải đem nàng ấn lên giường, hung hăng làm.

Trẫm sẽ khiến cho nàng khóc lóc đến không có sức lực mà nghĩ tới nam nhân khác!”
Nhìn trong mắt Hoàng Thượng tràn ngập du͙ƈ vọиɠ điên cuồng, toàn thân Trân Phi run lẩy bẩy.
Đã qua giờ Ngọ, cung nhân trong điện đã lẳng lặng lui ra.

Uyển Uyển sắc mặt khẽ biến, dần dần trở nên ngoan tuyệt, nàng siết chặt cung bài bên hông, cất bước đi, phương hướng chính là cửa cung.
Hoàng thượng quả nhiên dũng mãnh như hổ, một khi ra tay liền không có nặng nhẹ, ban đêm Thái Hoà Điện không ngừng truyền ra tiếng kêu khóc thê thảm, tiếng rêи ɾỉ xin tha, ngẫu nhiên sẽ có tiếng chửi bới hổn hển.
A Dung chờ đến tối cũng chưa thấy Trân Phi thả nàng ra, nàng suy nghĩ, có phải mẫu phi ….

Không cần nàng nữa không?
Không gian đen tối yên lặng bao phủ căn phòng, trong lòng A Dung sinh ra một chút cảm giác vô lực.

“Lạch cạch - -” là âm thanh mở khoá.
“Mẫu phi! A Dung có thể ra ngoài sao?” A Dung lập tức vọt tới trước cửa, đôi mắt ngạc nhiên mừng rỡ, trong lòng tràn ngập mong chờ.
Uyển Uyển khi còn bé đã nuôi một con thỏ xám, vì không để cho nó chạy trốn nàng đem nó nhốt trong lồng, thỉnh thoảng sẽ mở lồng ôm nó ra ngoài chơi đùa.

Mỗi lần như vậy, con thỏ đều rất hưng phấn nhảy xuống, trong mắt toàn là tinh quang.
Cửu công chúa lúc này, rất giống con thỏ kia.
Cái gọi là công chúa, bất quá cũng chỉ hèn mọn như thế.
A, cũng đúng.

Trên người nàng căn bản không có huyết mạch của Hoàng Thượng, một cái công chúa giả, có thể cao quý sao?
“Công chúa làm cho nương nương giận dữ, nương nương làm sao có thể dễ dàng thả ngài ra ngoài?” Uyển Uyển trên cao nhìn xuống A Dung, ngữ điệu ngạo mạn.
Thấy người tới là Uyển Uyển, trong mắt A Dung tối lại, toàn thân khẩn trương, như một con nhím đang xù lông phòng bị, “Ngươi tới làm cái gì!”
“Tự nhiên là đến xem công chúa như thế nào, nếu ngài không may xảy ra chuyện gì, Uyển Uyển đảm đương không nổi.” Tuy trên miệng nói như thế nhưng trên mặt lại không có một chút lo lắng, nàng chậm rãi bước đến, cũng đóng luôn cánh cửa phía sau lại, “Có phải công chúa rất tò mò, tại sao Uyển Uyển lại thiết kế hại ngươi?”
A Dung không nói gì, trừng mắt nhìn Uyển Uyển.
“Ha ha...” Uyển Uyển khẽ cười vài tiếng, “Không đúng, ngươi làm sao có thể tính là công chúa được, ngươi bất quá chỉ là một cái nghiệt chủng, ỷ vào sự sủng ái của nương nương mà ở trong cung hoành hành mấy năm, còn thật sự coi mình là công chúa?”
A Dung nghe thấy lời nói bất kính của Uyển Uyển, ngoại trừ tức giận, nàng càng cảm thấy khó hiểu hơn.

Nghe khấu khí này của Uyển Uyển, nàng là cực kì bảo vệ mẫu phi, cũng chưa từng phản bội chủ, như vậy vì sao lại đối với nàng có địch ý?
“Ngươi không sợ ta sẽ nói cho mẫu phi sao? Nếu nàng biết được bộ mặt thật của ngươi...”
Uyển Uyển giống như nghe được trò cười, ngắt lời nàng, “Công chúa còn chưa rõ sao? Nương nương cùng ta đã có hơn mười năm tình nghĩa, so với ta, ngươi nghĩ nương nương sẽ tin tưởng ngươi sao? Hôm qua nương nương còn không phải lựa chọn tin tưởng ta sao? Muốn trách thì trách công chúa ngày thường thích làm ra vẻ thông minh, đến thời khắc mấu chốt, nương nương sẽ nghĩ ngươi giảo hoạt.

Chậc chậc, thật quá đáng thương, bị chính mẹ ruột của mình hoài nghi oán giận, tư vị cũng không dễ chịu đi.”
Những lời này đã đánh thẳng vào địa phương mềm yếu trong lòng A Dung, hai mắt nàng đỏ ửng lên, kìm nén không để bản thân rơi lệ trước mặt Uyển Uyển.
“Ngươi vốn không nên tồn tại ở trên đời, chỉ tiếc nương nương không đành lòng loại bỏ ngươi.

Nhưng chung quy ngươi lại là trở ngại của nương nương, người làm nô tỳ như chúng ta phải biết thay nương nương giải ưu.”
Uyển Uyển chậm rãi bước tới, ôn nhu cười, “Tiểu nghiệt chủng, ngươi muốn chết như thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui