Tra xét linh thức là một dạng dùng sức mạnh kiểm tra kí ức đối tượng, thường chỉ được sử dụng để lấy lời khai những tên tội phạm cứng đầu, nhưng nó có một nhược điểm rất lớn là người bị kiểm tra rất dễ phát điên hoặc tử vong do não bị chèn ép, nó giống như dùng dao chặt thịt để thái cà chua vậy, mạnh tay một tý là nát bét ngay.
Chưa kể kẻ bị tra xét không thể kháng cự, sống hay chết hoàn toàn trong tay người khác, có rất nhiều tên biến thái dùng phương pháp này để tra tấn kẻ thù tới chết. Kiểm tra bằng cách này thì chính tên pháp sư cũng không đủ tự tin thành công mà không gây tác dụng phụ, phương pháp này giờ đang bị cấm trên toàn đại lục, nếu chẳng may bị hở ra sẽ rất phiền phức.
Thấy pháp sư vẫn còn đang phân vân, chiến sĩ to cao liền lên tiếng:
- Đội trưởng, đừng do dự nữa, nếu hắn đúng là bị cuốn vào phép dịch chuyển không gian thì chuyện này quá lớn, chúng ta cần phải báo lại cho hiệp hội. Nếu thực sự có một pháp sư cấp mười xuất hiện thì chắc chắn sẽ có chiến tranh xảy ra, chúng ta không gánh nổi đâu.
- Được, vậy theo ý cậu đi. Anh bạn trẻ, cậu phải chịu thiệt thòi rồi.
Hoàng không hiểu cái “tra xét linh thức” bọn họ nói là gì, nhưng qua thái độ cũng có thể thấy đây chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng suy đi tính lại mình và bốn người này đâu phải quen biết thân thiết, ở đây lại là chỗ khỉ ho cò gáy không người qua lại, quá tuyệt vời để thẩm vấn, giết người xong giấu xác. Kháng cự hay bỏ chạy đây, kiểu quái nào cũng không được, thế mới biết đôi khi nói thật cũng không tốt, ai mà biết một cái lỗ đen vớ vẩn lại có thể gây họa lớn thế chứ.
Hắn thừa biết chả có cái thể loại pháp sư nào có thể bẻ cong không gian từ thế giới này tới Trái Đất được, nhưng bây giờ có nói cũng chả ai tin, đã thế thôi kệ xác nó luôn, tới đâu thì tới. Hắn không nói gì thêm, khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại. Tên pháp sư nhẹ nhàng đặt tay trước ngực Hoàng, khẽ đảo cây gậy phép, sau đó cả người sáng rực lên, đó là dấu hiệu cho thấy linh thức đang bị kiểm tra.
Hoàng cảm thấy có một luồng lực cực mạnh xuất hiện trong đầu mình, nó đang len lỏi khắp nơi tìm kiếm cái gì đó, nhưng cứ như một con tàu không có bến đỗ, luồng lực này gần như không thể “đáp” xuống đầu hắn được, hoàn toàn không có đau đớn hay khó chịu gì. Sau hơn mười phút, pháp sư bỏ tay ra, nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin được. Gã chiến binh lùn Igor lại tiếp tục chen vào, hắn có vẻ rất sốt sắng muốn dần Hoàng một trận:
- Đội trưởng, thế nào rồi?
- Không có kết quả, tra xét linh thức vô hiệu.
- Cái gì chứ, vô lý, chả lẽ hắn còn mạnh hơn cả anh nữa hay sao?
- Không tìm được linh thức. Hắn... không có nguyên tố cảm ứng.
- Trên người hắn có đồ vật có thể giúp giấu nguyên lực?
- Nói thế nào nhỉ... chính xác là không có, không thấy một tí gì cả, còn thấp hơn cả thực vật nữa.
Hai gã chiến sĩ nghe pháp sư nói xong mắt muốn lộn ngược ra ngoài, tên cung thủ liếc qua Hoàng một cái rồi lắc đầu cười khẩy.
-“Rõ ràng thằng khốn đó đang khinh thường mình”, hắn nghĩ thầm.
Một lúc lâu sau đó là im lặng tuyệt đối, rồi bất ngờ chiến binh lùn cười phá lên sằng sặc kéo theo đồng bọn cũng ôm bụng lăn lộn dưới đất, tên pháp sư không cười nhưng mặt lại đỏ gay do cố nín. Mấy phút sau, Igor đứng dậy, nhìn Hoàng đầy thương hại:
- Này nhóc, ta đã gặp rất nhiều người rồi, tự phụ, huyênh hoang, độc áo, lập dị... kiểu nào cũng có. Nhưng hoang tưởng như ngươi thì đúng là lần đầu đấy, ta mà tin lời ngươi, đi báo có xuất hiện một pháp sư cấp mười chắc bị người khác cười đến rụng răng mất.
Hoàng còn đang chưa hiểu gì thì người còn lại đã tiến đến vỗ vai hắn rồi nói:
- Đừng lo lắng quá, trên đời này không ai là vô dụng cả, kiểu gì cậu cũng sẽ làm được việc gì đó thôi.
“Ừ, cám ơn. Nhưng anh có thể nói cho tôi biết chuyện chết tiệt gì đang xảy ra không”. Hắn nghĩ thầm trong đầu, thế quái nào mấy người này làm như mình đang bị ung thư thời kì cuối vậy chứ?
- Igor, đừng đùa nữa. Sabat, cậu nói xem chúng ta nên giải quyết chuyện này thế nào?
Người chiến binh to cao tên Sabat nhìn Hoàng một lúc tựa như suy nghĩ gì đó, nhíu mày nói với tên pháp sư:
- Cậu ta không có nguyên lực, coi như vô hại. Chúng ta cũng sắp hoàn thành lần đi săn này rồi, cứ để cậu ta đi theo, lúc về nhờ ai đó trong hiệp hội chiếu cố là được.
- Vậy cứ như vậy đi. Anh bạn trẻ, tên cậu là gì nhỉ?
- Hoàng. Nhưng mà anh có thể nói cho tôi biết, nguyên lực là cái gì và tại sao mấy người lại tự nhiên thay đổi thái độ như thế không?
- Ôi... đừng tự dối mình nữa. Ta biết hẳn phải rất sốc khi biết mình không có khả năng cảm nhận nguyên tố, nhưng nếu cố gắng thì ai cũng sẽ thành công thôi.
- Phải, cố gắng thì ai cũng thành công trừ mấy kẻ không có nguyên lực. Hé hé hé.
- Igor, bớt nói nhảm đi. Cậu đừng để ý tới hắn làm gì, xin tự giới thiệu: tôi là Hat, pháp sư hệ lửa cấp năm, tên lùn lắm mồm là Igor – giáp sĩ cấp bốn, anh chàng cao to đằng kia là Sabat – kiếm sĩ cấp bốn, người tóc trắng cậu thấy lúc nãy là Ike – cung thủ cấp năm. Đây là đoàn mạo hiểm Nanh hổ, cậu có nói muốn đến thành thị gần nhất phải không, vừa đúng lúc chúng tôi cũng sắp xong chuyến săn này rồi, nếu muốn cậu có thể đi chung.
- Cám ơn, nhưng tôi sẽ không cản trở gì các vị chứ? Tôi.... không biết chiến đấu.
- Ồ đừng lo, chúng ta chỉ đang ở bìa rừng thôi, quái vật ở đây chúng tôi dư sức giải quyết, nếu có đánh nhau cậu cứ đứng tránh xa ra là được.
- Dĩ nhiên không ai mong chờ vào một tên “vô nguyên lực” đâu nhóc.
Chiến binh lùn lại chõ vào một câu. Hat có vẻ khó chịu thực sự, quát lên:
- Igor, CÂM ĐI. Cậu cứ mặc kệ hắn đi, tên này hơi thối mồm nhưng không có ý xấu.
- Không sao, tôi không để bụng đâu, chúng ta lên đường luôn chứ?
- Được, khởi hành thôi, chào mừng cậu gia nhập Nanh Hổ.
Hoàng vừa thu gọn đồ đạc trong ba lô vừa thầm tính toán.
- “Có vẻ đội mạo hiểm này đã triệt để coi mình là một kẻ vô dụng, phải tự nghĩ ra mấy câu chuyện hoang đường để che dấu. Tạm thời chưa rõ “nguyên lực” mà họ nói là gì, còn cả vụ cấp nữa,nhưng việc trước mắt là đến được thành thị nào đó đã, sau đó tìm hiểu cũng chưa muộn”.
Hắn quyết định như vậy, đồng thời cũng âm thầm xem xét bảng trạng thái nhân vật, việc bị kiểm tra lúc này có vẻ không gây hại gì, có khi nào phép thuật ở thế giới này tác động đến một kẻ “ngoại lai” sẽ có khác biệt chăng?
Mấy ngày sau đó, Hoàng đi cùng mấy người Nanh Hổ, hầu hết thời gian họ chỉ đảo qua lại chỗ căn nhà tiếp liệu và vài khu lân cận, rất hạn chế đi sâu hơn, những đàn thú lẻ tẻ giống như bọn sói hai đầu đều bị giải quyết không mấy khó khăn. Có một điều kì cục là hình như Hat, Sabat và Igor không quen biết với Ike, trừ những lúc có đánh nhau còn không thì tên cung thủ luôn luôn giữ khoảng cách rất xa với những người còn lại. Hắn đem chuyện này hỏi pháp sư Hat thì mới biết Ike là thành viên được thuê tạm thời.
Đoàn mạo hiểm không nhất thiết tất cả phải cùng quen biết thân thiết với nhau, trừ những đoàn hội lớn với danh sách cố định, những đoàn nhỏ hơn như Nanh hổ thường phải thuê người bên ngoài. Nó giúp họ thực hiện nhiệm vụ dễ dàng, cách thức chiến đấu cũng đa dạng hơn, phù hợp nhiều loại nhiệm vụ mà không cần quá nhiều người thường trực, chi phí cũng được tiết kiệm vì phí thuê được tính từ đầu, trong quá trình làm việc nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn không cần phải trả thêm. Tất nhiên người mới thì luôn thiếu tính đồng đội, phối hợp nhiều lúc không được ăn ý, vì vậy những đoàn như Nanh hổ chỉ sử dụng một loại đội hình duy nhất, tránh tình trạng bóp nhau trong khi chiến đấu.
Hắn cũng quan sát và biết thêm rằng ở thế giới này con người thực sự mạnh khủng khiếp, vũ khí và khiên của Igor và Sabat nặng ít nhất phải gần một trăm kg, nhưng hai người này sử dụng nhẹ nhàng như không vậy, cầu lửa của Hat có thể thiêu chảy cả đá tảng, chung quy là toàn những thể loại hắn không chọc vào được.
Buổi tối là thời gian cả đội tập trung kiểm tra lại thành quả và lên kế hoạch cho ngày hôm sau, theo dự tính vài ngày nữa Nanh hổ sẽ trở về thành để bán chiến lợi phẩm, nghỉ ngơi chuẩn bị cho lần đi săn tiếp theo. Igor và Sabat đang lau chùi vũ khí, Hat thì ghi chép những thứ thu được trong ngày, Ike vẫn giữ thái độ lạnh nhạt không tham gia cùng, riêng Hoàng chỉ ngồi lẳng lặng suy nghĩ. Có một vấn đề mới là tuy hiểu được tiếng nói ở thế giới này nhưng chữ viết thì không, văn tự mà Hat viết ra hắn nhìn y như bùa chú, lại thêm một việc đau đầu nữa là học chữ. Hat sau khi kiểm kê xong xuôi tất cả, cất cuốn sổ vào áo choàng rồi nói:
- Lần này thu hoạch không tệ, số da, xương, nguyên liêu... chúng ta đang có đã vượt mức cần thiết. Tôi nghĩ mai chúng ta nên kết thúc lịch trình và về sớm.
Hoàng mừng thầm, việc hắn cần nhất bây giờ là thu thập thông tin và học chữ, cũng như tìm cách thăng cấp của Đại mục sư, chỉ cần về đến thành thị là mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng đời nhiều khi không như ta nghĩ, chiến binh lùn Igor nghe Hat nói vậy liền tỏ vẻ không đồng ý:
- Đội trưởng, lần nào chúng ta vào đây cũng chỉ loanh quanh ngoài bìa rừng, tuy nói không có nguy hiểm nhưng chả kiếm được gì có giá trị lớn cả. Tôi đề nghị còn dư mấy ngày nên đi vào sâu hơn một chút để thăm dò cho lần sau.
- Igor, cậu không phải không biết, tuy hiện giờ chúng ta an toàn nhưng không có nghĩa đi vào sâu hơn cũng vậy. Nếu đụng độ quái vật cấp cao sẽ rất nguy hiểm, tôi muốn đội phải có đủ trang bị phòng thân trước đã.
-Tôi đồng ý với Igor, chúng ta nên đi sâu hơn.
Sabat trầm lặng bất ngờ lên tiếng ủng hộ, Hat ngạc nhiên quay qua, hắn biết tên kiếm sĩ này là người rất thận trọng, nếu không nắm chắc hắn sẽ không nói lung tung.
- Tôi biết anh chỉ lo nghĩ vì đội, nhưng đội trưởng à, khi chúng ta quyết định đi theo nghiệp mạo hiểm đồng nghĩa lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm. Nếu chúng ta không liều mạng sẽ bị các nhóm đội mới vượt mặt, chả lẽ anh muốn suốt đời chỉ đi săn sói sao?
- Sabat nói đúng đấy, vả lại chúng ta chỉ đi thăm dò một chút thôi, nếu có nguy hiểm thì rút đi vẫn kịp mà.
Hat có vẻ vẫn còn lưỡng lự, hắn quay sang phái tên cố vớt vát lần chót:
- Ike cậu có muốn nói gì không.
Đáp lạ sự lo lắng của người đội trưởng, hắn chỉ nhún vai hờ hững trả lời:
- Miễn là còn trong thời gian hợp đồng thì ta không có ý kiến.
Đến nước này thì pháp sư của chúng ta không thể nào cứ mặc kệ được, ngồi im lặng suy nghĩ, Hoàng thì rủa thầm “đi về, đi về, đi về”. Một lúc lâu sau đó, Hat ngẩng lên nhìn đồng đội rồi nói:
- Được vậy quyết định như thế, ngày mai chúng ta sẽ đi thăm dò sâu hơn, mọi người chuẩn bị lại trang bị rồi đi nghỉ sớm đi.
Igor và Sabat: Hay lắm đội trưởng
Hoàng (nghĩ thầm): Tiên sư đồ ba phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...