“Thi đấu?” Ngồi ở ghế chủ vị trên cao, Phong Đô đại đế lặp lại.
Tư Dạ Bạch nói: “Mùng 1 tháng 10, là lễ minh âm, địa phủ nên tổ chức ít hoạt động náo nhiệt.”
Lục Xử gật đầu theo, “Đây là một ý kiến hay, Dạ Bạch ngươi có kế hoạch gì không?” Cái từ kế hoạch này là hắn học của Trang Vũ Phong đó.
Tư Dạ Bạch lấy ra một xấp giấy, “Không có chuyện gì làm thì buôn bán chơi một chút, các ngươi thấy được không.”
“Việc này có thể khuyến khích chúng ta phát triển nha.” Lục Xử sau khi xem xong thì bật cười, “Đúng là huyên náo đến người ngã ngựa đổ.”
“Dĩ nhiên sẽ không quấy rầy đến sự yên lặnh của Diêm Vương điện, chỉ là đôi khi náo nhiệt một chút thôi.”
Kế hoạch của Tư Dạ Bạch khá thú vị — bọn họ chia thành hai mươi hai nhóm, ăn mặc cải trang không để người khác nhìn ra thân phận. Bày sạp cũng được, ca hát cũng được, tóm lại là làm cho thành Phong Đô nhộn nhịp một chút. Bất kể họ làm gì, mỗi cư dân sẽ có một phiếu bầu, nhóm nào được nhiều phiếu nhất sẽ chiến thắng. Hạng nhất, hạng nhì, hạng ba đều có thưởng, dĩ nhiên nhóm cuối cùng sẽ chịu một hình phạt nho nhỏ.
Diêm La Khanh xem xét kĩ, “Được. Ta sẽ tự đi nói với mấy chỗ Diêm Vương điện, còn lại ngươi sẽ phụ trách.” Hắn nhịn không được quan sát Tư Dạ Bạch mấy lần. Nói đi nói lại thì, sau khi y và Trang Vũ Phong đến, thành Phong Đô đã nhộn nhịp lên nhiều.
“Diêm Vương đại nhân, phần thưởng vẫn cần ngài xem xét một phen. Vàng bạc châu báu ta thấy không có sức hấp dẫn lớn, ta nghĩ một vài vật thưởng hiếm hoi có lẽ tốt hơn.”
“Ngươi nói thử coi.”
“Cũng không khó khăn lắm.” Lục Xử nhìn đơn quà tặng, sờ sờ cằm, “Một chuyến du lịch đến biển hoa hoàng tuyền chẳng hạn?”
“Biển hoa hoàng tuyền đâu phải nơi nào quá đặc biệt.” Diêm La Khanh cau mày, không ngờ cái nơi này lại biến thành giải thưởng.
Tư Dạ Bạch cười,”Nhưng không phải muốn đi là được, thế mới hấp dẫn. Nghe đồn biển hoa hoàng tuyền nằm dưới 18 tầng địa ngục, hoa nở vạn dặm, ngắm mãi không thấy cuối, chắc chắn phong cảnh rất đặc biệt.”
Diêm La Khanh nhìn kĩ đơn quà tặng, không thấy xuất hiện mấy thứ như mỹ nhân vũ nữ mới yên tâm, phất tay giao cho bọn họ đi giải quyết.
Không ngờ hôm ngày lễ đến, hai khối băng sơn Trang Vũ Phong và Diêm La Khanh lại ngồi đối mặt nhau. Diêm La Khanh không kiên nhẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tư Dạ Bạch đâu?”
“Bị phán quan đại nhân mang đi,” Trang Vũ Phong uể oải, đêm qua vì trừng phạt ai đó mà dày vò y đến hơn nửa đêm, bản thân hắn cũng thật khổ.
Diêm La Khanh: “….”
Trong thành nhiều người như vậy, nếu hắn không dùng pháp lực thì không thể tìm ra Lục Xử đang cải trang. Nghĩ lại kế hoạch vào ngày lễ, hắn đành thôi, “Trang Tam gia, nói chủ ý của ngươi đi.”
Vì thế ngay tại chủ thành Phong Đô xuất hiện một gian hàng có chống một lá cờ vải, trên đó đơn giản viết —— “Sẽ không cười”, trên bàn bày đủ các loại vật phẩm quý giá.
Bên cạnh còn có một tấm bảng gỗ giải thích, nếu ai có thể chọc hai vị đại nhân cười, bảo vật trên bàn tùy ý lựa chọn.
—
“Muốn ta giúp gì không?” Lục Xử mờ mịt nhìn mấy dụng cụ xa lạ.
Tư Dạ Bạch cười hì hì nói: “Không cần không cần,cứ chờ được hạng nhất đi.”
Lục Xử dĩ nhiên cũng không quá nhàn rỗi, một bên thành thạo chia nhỏ bánh ngọt, một bên dọn đĩa rửa sạch sẽ.
“Hôm nay là sinh nhật của con.” Một cô bé nằm dài trên bàn nói.
Chắc là một tiểu quỷ vừa tới không lâu, Tư Dạ Bạch cong cong mắt cười, “Chờ chút, chú cho ngươi một cái bánh sinh nhật.”
“Cảm ơn chú!” Cô bé bưng cái bánh sinh nhật đầy kem, đôi mắt đen tuyền như nho đen cũng sáng lên mấy phần.
Lục Xử nhìn đám người tụ tập trước gian hàng, trò chuyện vui vẻ trên đường, triều đại nào cũng có thể gặp ở đây. Tuy rằng y không ở đây từ lúc đầu, nhưng Tư Dạ Bạch luôn mang cho hắn ngạc nhiên và vui mừng. Thành Phong Đô dần dần cũng không trống rỗng như trước nữa.
Cửa hàng mở hàng loạt, có người mở lớp học, có người viết thoại bản*, tiếng cười nhiều hơn, oán khí ít đi, qua một thời gian nữa tới giao thừa còn có một trận đua ngựa, nghiêm túc gì đó đều có thể bỏ qua.
*thoại bản: QT- một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Bọn họ cũng không phải là Diêm vương, phán quan hay quỷ công vụ cao cao tại thượng gì, nhiều khi cũng như những người bình thường, cực kì tốt bụng.
“Tứ gia, dạy ta làm bánh ngọt đi.”
Tư Dạ Bạch nhìn thấu tâm tư hắn, “Thu học phí.”
“Có dạy hay không?”
“Ta muốn bình rượu kia của người.”
“Bình rượu kia là rượu mê tình, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi có cho ta hay không?”
“Đối phương là Trang, Tam, gia nha, ngươi được không……” Lục Xử chớp chớp mắt nhìn thân thể nhỏ gầy của Tư Dạ Bạch.
“Tình thú, là tình thú, ngươi không hiểu đâu.”
“Sao ta không hiểu?! Ta cũng không phải cẩu độc thân.”
“Nhưng ngươi là một lão xử nam.”
“….Tư! Dạ! Bạch!”
—
Ăn uống no đủ xong, gian hàng hấp dẫn mọi ngươi nhất lại là của Trang Vũ Phong và Diêm La Khanh.
Một đám người tụ một chỗ, suy nghĩ làm sao chọc cười hai vị kia.
Còn có một khắc* nữa thôi là ngày lễ kết thúc, trong đám người đột nhiên chui vào một người.
* 1 khắc = 15 phút.
Người đến chẳng làm gì cả, chỉ ngồi ở sạp hàng đối diện nhìn chằm chằm người ta, nhìn khoảng thời gian uống nửa chén trà thì chủ sạp hàng kia từ từ cười, băng lãnh trong đáy mắt cũng bị hòa tan, khóe miệng nhếch lên, tuy biểu tình biến hóa không lớn nhưng người khác nhìn cũng không thấy lạnh lùng như trước. Xem kìa, trong thanh âm cũng tràn ngập ý cười, “Thí chủ chọn một món đi.”
“Chọn cái gì cũng được?” Tư Dạ Bạch nhíu mày.
“Trên bàn chọn cái gì cũng được.”
Tư Dạ Bạch cười, chộp lấy cái tay đang để trên bàn quơ quơ,” Của ta.”
Hóa trang của hai người biến mất, đám đông tự động tránh đường, mọi người không nhịn được oán thầm, quả nhiên là Tam gia và Tứ gia lại ân ân ái ái.
Lúc này có một người lặng lẽ ngồi trước mặt Diêm La Khanh, đẩy cái bánh ngọt xiên xiên vẹo vẹo tới trước mặt hắn, lỗ tai hơi đỏ lên, “Nè, đói không, ăn đi.”
Diêm La Khanh cầm lấy muỗng gỗ nhỏ múc một miếng bánh ngọt mềm mềm đưa vào trong miệng. Vị ngọt chạy từ đầu lưỡi đến tận đáy lòng.
“Ngươi làm.” Diêm La Khanh khẳng định.
Lục Xử thẹn quá hóa giận,quát lên, “Ừ, ngon không!”
“Ngon.”
Có người lanh mắt phát hiện khóe miệng Diêm La Khanh cong lên, “Ê, cười, cười kìa.”
“Công tử, ngươi không chọn món gì sao?”
Phán quan bực bội nói: “Chủ sạp là người của ta, đồ ở đây đều là của ta.”
Mọi người: “…” Bọn họ có nên đi cầu duyên không nhỉ, chắc Mạnh Bà cũng không quản chuyện này đâu.
—
“Thật là đẹp quá đi!“
“Ngươi thật sự đến đây du lịch?” Lục Xử mệt mỏi xoa xoa bắp chân.
Tư Dạ Bạch cây ngay không sợ chết đứng: “Dĩ nhiên, trở về để cho Vũ Phong vẽ ra.”
Lục Xử: “…”
“Không tìm thấy?”
Lục Xử cô đơn gật đầu, nơi này thật sự quá lớn.
“Rất quan trọng hả?”
“Sao mà không quan trọng được?” Lục Xử hỏi ngược lại y.
“Ta hỏi ngươi, nếu như trái tim người ngươi yêu nằm trên người một người khác, ngươi sẽ đi thích người kia sao?”
Lục Xử không chút nghĩ ngợi đã bát bỏ, “Chắc chắn sẽ không.”
“Đó không phải trọng điểm, lúc ngươi thích hắn hắn có trái tim, lúc hắn moi trái tim ra ngươi vẫn thích hắn mà. Việc này thật sự quan trọng như vậy sao?”
“Nhưng mà, hắn….” Lục Xử nghĩ đến cái người lúc nào cũng nghiêm túc, không hề có thất tình lục dục* kia, khiến Lục Xử luôn hoài nghi — người kia có thực sự thích mình không?
*thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người
“Ngươi không chịu đi hỏi, làm sao biết người ta thích ngươi lúc nào?” Tư Dạ Bạch đứng yên một chỗ.
“Nơi này là trung tâm của biển hoa, cánh hoa bốn phía đều bay về chỗ này, cảm giác của ngươi cũng nói là xung quanh đây. Nếu như ngươi phải đào, ta cảm thấy chính là chỗ này.”
“Lần trước ở trên cho mấy rương rượu, chúng ta đã uống hết đúng không?” Tư Dạ Bạch đột nhiên cười nói, “Khi đó chúng ta say, ngươi cũng say nên ngươi không nghe được. Diêm Vương đại nhân một mực nói, lúc hắn còn chưa lên nhận chức có ghét một quỷ nữ vô cùng.”
Lục Xử mờ mịt, “Quỷ nữ gì?”
“Ta tò mò nên hỏi hắn mấy câu, Diêm Vương đại nhân đã nói ——–” Tư Dạ Bạch kéo dài giọng nói, “Hắn nói, vì quỷ nữ kia ngày nào cũng quấn lấy Lục Xử, đuổi sao cũng không đi, may mắn sau đó đã đi đầu thai.”
“…”
“Ê, Lục Nhị gia, chúng ta đi đâu vậy?” Tư Dạ Bạch biết mà còn hỏi.
“Về nhà! Ngươi chưa ngắm đủ cái biển hoa ngu ngốc này sao?!”
“Còn nữa, không cho phép kêu ta là Lục Nhị gia!”
—
“Về rồi.”
Diêm La Khanh đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng hắn.
Trò chuyện mấy câu linh tinh, lại nói một ít chuyện công việc. Thái độ khác thường đòi ngủ lại, không chịu rời đi.
Lục Xử cười híp mắt, hôn trộm lên cằm hắn một cái, cảm nhận rõ ràng người kia cứng đờ lại.
“Bánh ngọt ăn ngon không?” Lục Xử buồn cười.
“Trước khi đi công việc ta đã ăn rồi.” Diêm La Khanh cúi đầu nhìn Lục Xử, dưới ánh nến, ánh mắt hắn hiện rõ sự thâm trầm sâu thẳm.
Sâu như sông Nại Hà không thấy đáy.
“Ngươi đang câu dẫn ta đúng không?”
Lục Xử kinh ngạc, gò má trắng nõn bất ngờ đỏ ửng lên.
Diêm La Khanh kéo lấy tay hắn, đè ở nơi trống rỗng trước ngực mình.
“Nơi này không còn trái tim.” Diêm La Khanh ôm lấy gương mặt Lục Xử, một nụ hôn nóng rực rơi xuống giữa hai chân mày hắn, “Chỉ còn lại ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...