Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!

Editor: Sinlly Linh

Beta: Thơ Thơ

Giờ phút này, Bạch Ý Ca cười tủm tỉm giơ tay chào hỏi anh.

Cùng lúc đó, Kỷ Ngôn Tâm ngồi bên cạnh anh, khoảng cách hai người dựa vào nhau dĩ nhiên là rất thân mật. Nhưng mà, cô không chú ý tới bản thân và Bạch Ý Ca quá gần gũi, tầm mắt cô đang nhìn Tưởng Đình Kiệt ôn nhu che chở cho Lâm Ngữ Hi. Một mặt, cô muốn tìm hiểu mối quan hệ thân mật giữa Tưởng Đình Kiệt và Lâm Ngữ Hi. Mặt khác, cô lại không muốn nhìn thấy bọn họ thân mật trước công chúng như vậy, tâm tình dường như rất mâu thuẫn.

Cho nên, khi ánh mắt Kỷ Ngôn Tâm và Tưởng Đình Kiệt giao nhau, biểu tình của cô rất phức tạp.

Lâm Ngữ Hi ở bên cạnh nhận ra tầm mắt Tưởng Đình Kiệt đang nhìn bên này. Cô ngước mắt nhìn lại đây, đối diện Kỷ Ngôn Tâm.

Hai người, bốn mắt nhìn nhau.

Xấu hổ hơn là vì khoảng cách khá xa, nên không có ai nói chuyện, chỉ có ánh mắt truyền đạt ý nghĩ.

Nhưng mà, không phải ai cũng có thể hiểu ánh mắt của đối phương.

"Anh quen biết cô ấy sao?"


Lúc này, Lâm Ngữ Hi dò hỏi Tưởng Đình Kiệt.

Cô nhận thấy được tầm mắt anh không phải nhìn Bạch Ý Ca, mà là nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh. Quan trọng hơn là, cô thấy người phụ nữ kia cũng đang nhìn Tưởng Đình Kiệt với ánh mắt nghi ngờ. Chi tiết nhỏ tinh tế này không thể thoát khỏi giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ. Phản ứng của Lâm Ngữ Hi và Kỷ Ngôn Tâm suy nghĩ giống nhau.

"Tôi kêu Địch Nhất đưa cô về."

Tưởng Đình Kiệt không trả lời câu hỏi của cô, thu hồi tầm mắt, bước vào trong.

Sau đó, Lâm Ngữ Hi cười không hỏi nữa. Bóng dáng hai người thân mật nắm tay đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.

Bên kia.

Bạch Ý Ca cười như không cười thưởng thức phản ứng của Kỷ Ngôn Tâm, hình như là cố ý thêm mắm dặm muối nói: "Nếu cô thích ngài Tưởng, Lâm Ngữ Hi tuyệt đối là tình địch số một đấy. Tuy rằng tôi không biết bọn họ có phải là quan hệ yêu đương hay không. Nhưng mà nhìn bộ dáng ngài Tưởng đối với Lâm Ngữ Hi ôn nhu thương tiếc như vậy, tôi thật sự có chút lo lắng cho cô. Kỷ Ngôn Tâm, cô cảm thấy cô có ưu thế gì có thể so sánh không? Ví dụ như, ngài Tưởng có hành động rất đặc biệt nào đó với cô hay không?"

Những lời này rõ ràng là dò hỏi.

Nhưng mà Kỷ Ngôn Tâm vẫn nhịn không được nghiêm túc suy nghĩ, Tưởng Đình Kiệt có hành động đặc biệt nào với cô hay không? Nhưng đều không có.

Giây tiếp theo, bỗng nhiên cô mặt lạnh, tự ti nói: "Tôi không có ưu thế!"

"Cô đừng từ bỏ dễ dàng như vậy, nói không chừng trong tương lai ngài Tưởng sẽ đối xử rất tốt với cô thì sao."

"Ví dụ như?"

"Tôi cảm thấy điều kiện của cô không hề thua kém Lâm Ngữ Hi."

"Hả?"

Bỗng chốc, Kỷ Ngôn Tâm nhíu mày nhìn bộ dáng nghiêm túc của Bạch Ý Ca, cũng nghiêm túc hỏi: "Anh Bạch, anh bị mù lúc nào vậy?"

Nghe câu nói như thế Bạch Ý Ca lắc đầu nói: "Tôi không có nói giỡn, giá trị nhan sắc và dáng người của cô tuyệt đối không thua kém so với Lâm Ngữ Hi. Cho nên, cô không cần từ bỏ ngài Tưởng, phải tin tưởng cuối cùng rồi cô cũng sẽ ở bên cạnh anh ta, danh chính ngôn thuận trở thành người phụ nữ của anh ta."

"Vì sao tôi có cảm giác anh đang xúi giục tôi theo đuổi ngài Tưởng vậy nhỉ?"


Kỷ Ngôn Tâm nheo mắt nhìn biểu tình khó đoán của Bạch Ý Ca.

Nếu nói, cô cố ý lừa anh là muốn moi tin tức về Tưởng Đình Kiệt, vậy mục đích Bạch Ý Ca phối hợp lừa gạt cô là gì?

"Có phải ngài Tưởng đã nói cái gì với anh hay không?"

"Không có, tôi chỉ muốn giúp cô."

"Thật vậy không?"

Vì sao cô cảm thấy đây là đang hại cô vậy?

Những lời này, Kỷ Ngôn Tâm không nói ra, nhưng mà cô đối với sự nhiệt tình của Bạch Ý Ca vẫn giữ lại thái độ hoài nghi.

Sau đó, Bạch Ý Ca lên sân khấu trong tiếng reo hò cổ vũ để quảng bá cho thương hiệu quần áo nam. Đứng dưới ánh đèn flash, mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh đều thể hiện sự lười biếng, nhưng khí chất ưu nhã mê người quyến rũ khiến cho các fangirl dưới khán đài đều hò hét điên cuồng. Cho nên, các nhân viên an ninh xung quanh sân khấu đều luôn cảnh giác với những fans muốn xông lên khán đài. Toàn bộ sự kiện được duy trì trong khoảng mười phút. Người phụ trách trung tâm thương mại lo lắng cho vấn đề an toàn, nên kết thúc sớm thời gian quảng bá của Bạch Ý Ca.

Khi Bạch Ý Ca xuống khán đài trở vào trong trung tâm thương mại, Kỷ Ngôn Tâm vội vàng chạy tiến lên hỏi: "Anh Bạch, buổi chiều còn có thông báo nào không? Nếu không có, vậy có thể nghỉ ngơi rồi đúng không?"

"Được, hôm nay cô có thể kết thúc công việc sớm."

"Thật tốt quá."


Ngay lúc này, ánh mắt Kỷ Ngôn Tâm nhìn phía phòng nghỉ theo bản năng hỏi: "Ngài Tưởng và Lâm Ngữ Hi đã rời đi chưa?"

"Tôi không rõ sự sắp xếp của ngài Tưởng. Nếu cô muốn gặp anh ta, vì sao không trực tiếp đi tìm anh ta hả?"

"À, tôi chỉ muốn hỏi anh ta, hôm nay sẽ đưa tin nóng cho tôi vào lúc nào thôi mà."

"Cái này đơn giản, đi, tôi mang cô đi tìm anh ta."

"Chờ một chút.."

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm căn bản là không có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp bị Bạch Ý Ca mạnh mẽ ôm cổ, kéo đi đến phòng nghỉ.

Bước chân ngừng trước cửa phòng nghỉ riêng của Lâm Ngữ Hi, Bạch Ý Ca không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

"Này.."

Kỷ Ngôn Tâm ngăn không được anh ta.

Kết quả, khi cô thuận thế ngước mắt nhìn lên, cô không nhìn thấy Lâm Ngữ Hi, mà nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt lười biếng ngồi trên sô pha. Không biết vì sao, cô có chút xấu hổ không khống chế được biểu tình của bản thân. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt nhíu nhẹ mày, bước chân cô cứng đờ. Cô hoàn toàn không ý thức được là bản thân bị Bạch Ý Ca ôm cổ quá mức thân mật, cô quyết đoán lựa chọn không nói lời nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận