Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Bởi vì có tình yêu làm gia vị, hôm nay Lục Tiệm Hành vô cùng dịu dàng.

Xong chuyện, Trần Thái ôm anh cùng đi ngủ, nhìn theo từng giây cho đến khi anh sâu giấc, bản thân lại khó nén nghĩ nhiều, tâm trạng cũng trở nên phức tạp.

Y và Lục Tiệm Hành hiện giờ coi như đang yêu nhau, nhưng y lại càng ngày càng bận rộn, sau này thời gian và tinh lực dùng trên người Lục Tiệm Hành khẳng định có hạn. Rồi về sau sẽ phải thường xuyên đi công tác, hai người đến khi đó chẳng khác nào yêu xa, có muốn hú hí cũng chỉ có thể tưởng tượng.

Nếu như Lục Tiệm Hành giống như bao tổng tài khác, nườm nượp người bên cạnh thì không nói, nhưng anh lại là người rất khác biệt, vừa đơn thuần vừa nhạy cảm, Trần Thái lại càng không nỡ lòng.

Y nhớ lại lúc tối mình nói muốn đi đón Lục Tiệm Hành, lời nói của chú Thành toát ra sự mừng rỡ và nhẹ nhõm, ông nói bà nhà mấy ngày nay thân thể không khỏe, ban ngày còn đỡ chứ đến tối lại dễ phát sốt, cho nên ông chỉ lo lúc mình ra ngoài bà sẽ xảy ra chuyện. Còn nói gần đây Lục Tiệm Hành xã giao đều rất muộn, ông thì mắt mờ chân chậm, buổi tối lái xe cũng bị căng thẳng vô cùng.

Trần Thái hiểu được nghĩa bóng của ông, thật ra với tuổi tác của chú Thành, có thể ở cạnh giúp đỡ Lục Tiệm Hành mấy năm qua đã coi như vất vả rồi. Nhưng tối nay khi y mở miệng đề cập đến, nhìn thấy Lục Tiệm Hành ngẩn ra trong nháy mắt, y vẫn đau lòng lắm.

Chú Thành mà đi, bên cạnh Lục Tiệm Hành sẽ chẳng còn ai.

Trần Thái càng nghĩ càng mềm lòng, thở dài, cúi đầu lại nhìn vẻ mặt ngủ say của Lục Tiệm Hành, tóc đen gọn gàng, lông mi dày rậm, cảm xúc thương xót bất giác sinh ra, may mà từ giờ đến Trung thu còn lâu, khoảng thời gian này y sẽ thường xuyên bầu bạn bên anh, có lẽ sẽ khiến Lục Tiệm Hành sớm thích ứng.

Trần Thái đã tính toán xong xuôi, nhưng lại không ngờ kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.

Thứ hai, y tới phòng nhân sự để thay đổi hợp đồng, vị trí người đại diện còn ngồi chưa nóng, trợ lý của Tuyết Oánh đã nhắc nhở cuối tháng có một buổi dạ tiệc của giới điện ảnh, nhưng bởi vì lúc trước Tôn Tuyền vẫn bận lo việc của Phương Đình nên chưa chuẩn bị thuê lễ phục cho Tuyết Oánh được.

Trần Thái thở dài trong lòng, chi phí thuê lễ phục bình thường đều phải đề xuất trước một tháng, giờ còn chưa tới mười ngày, biết đi đâu tìm bộ thích hợp.

Tuyết Oánh thì lại rất vui vẻ, chạy tới tìm y chơi, hưng phấn nói: “Trước đây chị Tôn vẫn luôn kêu Tiểu Quan mượn quần áo cho em, nhưng quần áo họ mượn em không thích, cũng không dám nói. Lần này tự chúng ta chọn thôi!”

Mặc dù mọi người đều cùng ban ngành, nhưng cô hiển nhiên coi mình và Trần Thái là một phe nhỏ, cho nên khi nói chuyện luôn rất thoải mái.


Trần Thái bị cô chọc cười, rồi lại rầu rĩ: “Ngày trước tôi ít qua lại với các hãng thời trang, phương diện này không bằng được Tiểu Quan đâu, nếu không được thì vẫn phải nhờ công ty đứng ra.”

Y nói xong lại ngẫm nghĩ, lại không nhớ Tuyết Oánh từng có ảnh chụp trên thảm đỏ, một vừa mở máy vi tính tìm đồ vừa hỏi: “Trước đây em hay mặc đồ của hãng nào?”

Tuyết Oánh đỏ mặt, hơi lúng túng: “Thật ra em cũng không biết.”

Trần Thái: “…”

“Thương hiệu lớn thì không mượn được, mấy thương hiệu mà chị Tôn quen hầu như đều để Phương Đình mặc, cho nên em đều mặc đủ loại nhãn hiệu, Tiểu Quan mà không nhớ, em cũng không tiện hỏi.”

Trần Thái vừa hay tìm ra được một bức ảnh, liếc nhìn, nhất thời cũng hiểu rõ.

Lễ phục mà Tuyết Oánh mặc từ trước tới nay một kiểu váy chữ A màu trắng, vô luận mùa đông hay mua hè đều giống nhau cùng chất liệu cùng kiểu. May mà chân của cô vừa thẳng vừa dài, ngoại hình cũng ổn nên mới không khiến người ta cảm thấy quê mùa.

Thế nhưng cứ mặc mãi một kiểu quần áo sẽ rất nhàm chán, tạo hình phía trên thì luôn là tóc sõa ngang vai, cũng không đủ toát lên vẻ nhẹ nhàng thanh thoát.

Trần Thái nghĩ thầm, thật sự nên thay đổi rồi.

Quần áo phải đổi, thợ trang điểm cũng phải đổi, đúng lúc đang muốn cho cô thay đổi hình tượng, chi bằng bắt đầu ngay từ thảm đỏ đi.

Nhưng thương hiệu nổi tiếng bên đó y chưa quen thân, mà dù có quen thì với danh tiếng hiện tại của Tuyết Oánh đa phần cũng sẽ bị từ chối thôi.

“Thế này đi, quần áo chúng ta sẽ tới phòng phục trang mượn, xem trong thời gian ngắn có thể cung cấp lễ phục hay không. Nhưng mà trước đó, ” Trần Thái nghiêng đầu nhìn Tuyết Oánh, “Trước tiên cần phải xác định phong cách sau này của em.”


Chuyện như vậy y không dám tự ý quyết định, tìm người trong công ty hỏi xin số điện thoại của mấy chuyên gia trang điểm nổi danh.

Gọi mấy số, không ngoại lệ đều bị từ chối. Lịch trình của thợ trang điểm danh tiếng luôn kín kẽ chẳng khác nào minh tinh, thậm chí có không ít sao hạng A còn phải đặt lịch hẹn trước với họ. Trần Thái gọi cho từng người, mãi đến tận số cuối cùng cũng không dám hy vọng, nào ngờ gặp may phút cuối.

Ban đầu thư ký của chuyên gia trang điểm đó cũng từ chối, sau khi nghe Trần Thái báo ra tên công ty, không ngờ bên kia lại sửa lại lời, nói có thể bàn luận.

Hai bên hẹn gặp ở một tiệm áo cưới.

Trần Thái lúc đầu bị choáng vì địa điểm nguy nga lộng lẫy này, đến khi gặp lại bị chuyên gia trang điểm kia dọa cho một trận.

Chuyên gia trang điểm này không cao, vừa gặp đã ôm cánh tay, nói với y: “Nếu không phải có thằng em trai không bớt lo thì tôi không có thời gian đến đây đâu… Cho dù có là ai với ai, cả Phương Đình của công ty anh có tề tụ tới tìm tôi để nhờ tôi thì cũng vậy thôi.”

Trần Thái sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Em trai anh?”

Liên quan gì đến y?

Chuyên gia trang điểm “hừ” một tiếng, liếc y: “Tưởng Soái đó, không quen biết sao?”

Trần Thái: “!!”

“Nó nói anh đang rất khó khăn, kêu tôi giúp đỡ, gặp mặt rồi chuốc thuốc cho anh gì đó, để nó có cơ hội.”

“…”


“Nhưng anh yên tâm đi, ” chuyên gia trang điểm thấy mắt y đã trợn trọn, liền nở nụ cười, “Tôi đổi ý rồi.”

“Cám ơn anh, ” Trần Thái run rẩy, “Anh thật sự là người tốt.”

“Há, anh hiểu lầm rồi, ” chuyên gia trang điểm nói, “Tôi chỉ đổi ý sẽ không gọi nó thôi. Một anh đẹp zai ngọt nước thế này, đương nhiên phải giữ lại cho mình chớ.”

Trần Thái biết anh ta đang trêu chọc, nhưng vẫn không đoán ra được tính khí của anh ta, đành phải nhịn mồm lắc đầu cười cười.

Người này cũng thật sự rất bận, sau khi đợi nhóm nhân viên chuẩn bị xong, anh ta vừa ngồi chỉ đạo vừa không ngừng nhận điện thoại.

Trần Thái ngồi đó nghe, những cú điện thoại đó đều là liên lạc giữ tình cảm của mấy vị sao lớn, hẹn anh ta đi dạo phố ăn cơm, cũng có trợ lý sắp xếp hành trình, đơn giản là bay tới bay lui, xem biểu diễn tham gia triển lãm.

Trần Thái âm thầm líu lưỡi, nghĩ thầm chẳng trách vị này được xưng là “người trên trời”, quá là nóng bỏng tay đi.

Chuyên gia trang điểm ở một bên bận thử trang phục. Vị này nhận điện thoại xong quan sát một chốc, rồi mới tìm cái ghế tựa ngồi xuống, nói với Trần Thái: “Ngoại hình của Tuyết Oánh nhà các anh không tồi, da đẹp, ngũ quan tỉ lệ cân xứng, đầu nhỏ cổ dài. Vóc người tuy rằng không có ngực, thế nhưng mặc quần áo không ảnh hưởng lắm, chân rất đẹp, đó là ưu thế. Ban nãy anh nói gì với tôi qua điện thoại ý nhở?”

Trần Thái vội nói: “Tôi nói tạo hình ngày trước của cô ấy không phong cách lắm, muốn nhờ thầy Tưởng giúp thiết kế tổng thể. Ví dụ như…” Y quay đầu lại nhìn, do dự nói, “Cho cô ấy đi theo phong cách trung tính được không?”

Nếu Tuyết Oánh thay đổi hình tượng, từ hình tượng ngọc nữ chuyển sang phong cách thục nữ sẽ rất nguy hiểm, làm không tốt thì chính là tự hủy hình tượng, huống chi khí chất của cô không giống với Mộng Viên, cũng không thích hợp theo phong cách lòe loẹt đứng đắn.

Trần Thái biết muốn thay đổi hình tượng chủ yếu vẫn nên dựa vào tác phẩm phim ảnh sẽ ổn hơn, nhưng giờ vẫn chưa có vai diễn thích hợp, nên trước hết mới nghĩ đến thử thay đổi phong cách ăn mặc, trang điểm xem sao.

Chuyên gia trang điểm suy tư: “Phong cách trung tính không quá hợp với cô ấy, có thể cắt tóc không?”

“Không thể.” Trần Thái lắc đầu.

Trước đây y nghe nói có một hãng dầu gội đầu muốn tìm Tuyết Oánh hợp tác, thế nhưng vẫn chưa bàn bạc xong cho nên tóc tai cần phải giữ lại.

“Thế này vừa hay có thể thử phong cách menswear xem sao, ” chuyên gia trang điểm nói, “Make-up trước đã, trong cửa hàng vừa hay có mấy bộ quần áo có thể thử xem.”


Trần Thái thế mới biết tiệm áo cưới này cũng là của anh ta, bên ngoài cũng làm lễ phục cho thuê, nhưng bởi vì địa vị cao cấp, phần lớn là hàng limited toàn cầu cho nên bình thường không mở cửa với người ngoài.

Tuyết Oánh cứ tưởng rằng đến đây chỉ để trang điểm thay bộ quần áo thôi, không ngờ nhóm người của chuyên gia cùng cô giằng co suốt ba, bốn tiếng mới xong. Mỗi lần trang điểm cũng rất lâu, từ kiểu tóc cách make-up đến lễ phục, cuối cùng chọn được ba bộ.

Đương nhiên lễ phục nếu như dùng cho mình thì cũng là tự mình bỏ tiền ra thuê, lần này không đợi Trần Thái nói, Tuyết Oánh đã tự đi quẹt thẻ.

Khi ra khỏi tiệm áo cưới, hai người đã mệt lả đi rồi, Trần Thái thấy cô gái này hơi ngốc, ra ngoài rồi mới không nhịn được nói: “Tiền này có thể kêu công ty trả mà, sao em ngốc thế tự mình móc túi làm gì.”

Tuyết Oánh vui vẻ kéo cánh tay y, cười hì hì nói: “Anh vừa lên chức, em cũng không muốn làm khó anh, mười mấy vạn em vẫn lo nổi. Hơn ữa, nếu không phải là quen biết, em làm sao có cơ hội mặc đồ ở đây.”

Trần Thái cũng biết vậy, chuyên gia trang điểm kia nãy nói, áo cưới trong cửa hàng cho người ngoài thuê đều lấy giá 1/3 so với giá bán, bởi vì lễ phục đều là hành cao cấp cho nên với minh tinh thì giá báo ra càng cao hơn. Ngày hôm nay Tuyết Oánh coi như may mắn, bởi vì mặc dù cô phải lo lễ phục vào phút cuối nhưng tổng thể mà nói hiệu quả vấn tốt lắm rồi, đến hôm đó, cho dù là đi thảm đỏ hay chụp ảnh chung, nhất định sẽ rất nổi bật.

Tuyết Oánh vẫn đắm chìm trong đống trang phục đẹp đẽ ban nãy, cười nói: “Nếu không phải quần áo này không thể mặc lặp lại thì em đã muốn mua luôn rồi. Trời ạ, cái váy YC đó cũng quá đẹp đi. Quả nhiên phụ nữ cần phải nuôi bằng tiền mà.”

“Thế thì em phải cố gắng tranh đấu đi, ” Trần Thái nhìn cô vui mừng thật sự, cũng trêu ghẹo, “Tôi chờ em nổi tiếng.”

Hai người cười cười nói nói, không ngờ mấy ngày sau Tuyết Oánh liền bắt đầu có dấu hiệu hot lên thật.

Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ một bài viết của một nhân viên công tác trong đoàn phim đăng trên mạng, bóc phốt Tuyết Oánh lần này phí hết tâm tư tung tin đồn ra sao, phải bấu víu vào danh tiếng của Kiều Tu để làm nổi mình thế nào. Bởi vì độ hot của chủ để “vợ chồng vàng ngọc” vẫn chưa qua nên vấn đề này vừa nổ ra đã thu về một đám fan và cư dân mạng hóng hớt.

Cái người bóc phốt đó cũng nắm rất rõ tâm lý thích hóng hớt của dân mạng, mỗi lần đều chỉ nói một chút chút, đến đoạn quan trọng lại để cho mọi người tự suy nghĩ. Đợi đến khi dưới phần bình luận đã nổ ra một tràng suy diễn, hắn ta lại tiếp tục thêm vào vài câu.

Mỗi ngày bóc ra một hai phốt, bắt đầu từ việc Tuyết Oánh nhận vai diễn, vào đoàn nhờ có bên đầu tư đỡ đầu, đến quá trình thi show sống còn trước kia của cô, rồi thành danh thế nào, nửa chừng còn thỉnh thoảng thêm vào vài scandal của người khác. Thật giả lẫn lộn, dùng dằng suốt ba bốn ngày mới lại tung thêm vài vấn đề chi tiết của đoàn phim khiến người ta kinh sợ.

Trần Thái liếc mắt là đã nhận ra vụ này do đám người của Tề Chính gây nên, trong lòng y có tính toán, gọi điện cho bên khách sạn mà trước đó Tuyết Oánh quay phim ở đấy, nói mình là người của đoàn phim XX, muốn xem lại camera một chút, bên kia quả nhiên trả lời camera hỏng rồi.

Hết chương 52.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui