Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”



Trên đường về, Lục Tiệm Hành cười ngặt nghẽo không ngừng.

Chuyện Hứa Hoán bị đóng gói nhận quảng cáo giá rẻ, toàn bộ người của công ty đều biết. Con người anh ta bình thường không được yêu thích cho lắm, bởi vậy bị không ít người thầm cười nhạo, nói anh ta ngày nào cũng khúm núm bên cạnh Lục Khả Manh nhưng càng lúc càng rẻ tiền, có khi bản lĩnh trên giường không tốt nên mới bị coi thường.

Mấy câu nói bóng nói gió này cũng truyền đến tai Hứa Hoán, bình thường anh ta vẫn làm như không biết, lần này bị Trần Thái nói thẳng mặt còn cười nhạo anh ta là “xe hỏng”, Hứa Hoán tức đến giậm chân tại chỗ. May mà trợ lý nhìn thấy có người ngoài ở đó, sợ anh ta gây ra trò cười nên vội vàng lôi đi.

Lục Tiệm Hành cười một hồi, quay sang thấy Trần Thái lái xe cũng đắc ý vô cùng, duỗi thẳng chân, cố ý nói: “Hôm nào đổi xe khác cho em, xe này nhỏ quá.”

Trần Thái liếc anh: “Đổi sang xe gì vậy sếp tổng?”

Lục Tiệm Hành hỏi: “Em thích xe gì?” Ngẫm nghĩ chút lại đưa ra đề nghị cho Trần Thái, “Mẫu RS(1) mới ra của hãng này cũng khá đẹp. Hay em thích nhãn hiệu khác cũng được.”

Trần Thái nghĩ thầm thế này đúng là bao dưỡng thật rồi, y tuy rằng cười nhạo Hứa Hoán, nhưng bản thân vốn chẳng si mê cái này.

Lục Tiệm Hành lại vẫn cứ rất so đo, từ trong túi một tấm danh thiếp đưa cho y: “Em liên hệ với người này, kêu hắn đăng ký cho em một lớp đào tạo lái xe. Dù sao lấy xe cũng phải chờ một khoảng thời gian, em tranh thủ đi luyện tập trước đi.”

Trần Thái liếc mắt nhìn một cái, thấy dòng chữ màu vàng in trên danh thiếp, buồn cười nói: “Em đùa anh thôi mà.”

Lục Tiệm Hành nghiêng mặt sang bên nhìn y, đưa tay vuốt cằm y, lắc đầu: “Anh không có đùa với em.”

Tối nay anh uống tương đối nhiều, giờ đang ngà ngà, đầu ngón tay cũng hơi lành lạnh.

Trần Thái hơi nghiêng mặt sang thuận tiện cho anh xoa cằm, hai mắt vẫn cứ nhìn về phía trước, nhắc nhở: “Em đang lái xe đấy, anh đừng nghịch. Kỹ thuật của em không bằng được chú Thành đâu.”


Lục Tiệm Hành lại cười, thành thật thu tay về đi, ngồi yên đàng hoàng.

An ổn về đến nhà, Trần Thái lúc xuống xe túm lấy tay anh, lại phát hiện vẫn hơi lạnh. Y không yên lòng, định qua dìu anh, Lục Tiệm Hành liền vung vung tay giải thích: “Anh không say, chẳng qua là không uống được nhiều mà thôi.”

“Vậy sau này không uống có được không?” Trần Thái nghi ngờ, “Để Hứa Hoán uống nhiều hơn, sếp tổng như anh có thể tránh được thì cứ tránh đi.”

Y nói xong lại nghĩ tới hai người đi đầu trong đoàn người ngày hôm nay, có chút ngạc nhiên, “Hôm nay nếu em không nhìn lầm, hai người kia là Điền Thất và Mã Bảo phải không?”

Điền Thất là một trong những đạo diễn gạo cội, chỉ có điều danh tiếng mấy năm gần đây bắt đầu sụt giảm, liên tục quay mấy bộ phim doanh thu phòng vé không ổn, tiếng đồn không tốt nên phải đền bù cho bên nhà đầu tư không ít. Mã Bảo là phó đạo diễn đắc lực của ông ta, cũng đã hợp tác rất nhiều năm rồi.

“Ừ, ” Lục Tiệm Hành xoa mặt, “Bên điện ảnh đang rất thiếu đạo diễn danh tiếng, Lữ Hàm không được, đạo diễn Giả cũng không được, chỉ có thể thử xem đạo diễn Điền thế nào.”

Đối với công ty Điện ảnh và Truyền hình mà nói, minh tinh lớn dù không nhiều nhưng dù sao vẫn có tính lưu động, hằng năm đều có người nỗ lực giành vị trí cao, gặp được kịch bản và đạo diễn tốt, lại có thêm người đại diện đáng tin nâng đỡ thì nổi tiếng ngay.

Nhưng phía đạo diễn lại khác, đạo diễn lớn có doanh thu phòng vé cao trong nghề này cũng chỉ có mấy người đó, thế hệ sau năng lực chưa cao, ký kết sẽ có nguy hiểm, cho nên Thiên Di chỉ đặt quan hệ với mấy đạo diễn lớn này, Lục Tiệm Hành đến bây giờ đã đi thăm hỏi một vòng gần hết những người nổi danh rồi.

Trần Thái biết chuyện này vẫn có liên quan đến an toàn và phương hướng đầu tư của công ty, dây dưa tới lui thì càng thêm phức tạp, y lại không có hứng thú với mấy chuyện đó, chỉ đau lòng cho Lục Tiệm Hành.

Đến đến khi hai người lên đến nhà, Trần Thái hiếm khi ân cần một lần, để Lục Tiệm Hành ngồi nghiêng người trên sô pha, còn mình thì đi lấy hai chiếc khăn ấm lau mặt lau tay cho anh.

Lục Tiệm Hành muốn đứng lên uống nước y không cho phép, tự mình chạy đi rót một cốc bưng lại. Lục Tiệm Hành muốn lấy đồ y cũng không cho anh động tay, loẹt quà loẹt quẹt dép lê đi tìm lung tung.

Lục Tiệm Hành đành phải nhắm hai mắt nghe lời ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn Trần Thái như tiểu bảo mẫu cần cù bận tới bận lui.

Mười phút sau, tiểu bảo mẫu rốt cục chịu nghỉ chân.


Còn Lục Tiệm Hành cũng đã choáng váng.

Bên tay trái của anh đặt cái chăn lông, bên phải là điều khiển TV, bên cạnh đặt một cái bàn mà Trần Thái kéo từ phòng bếp ra đây, trên mặt bàn có nước ấm, giấy ăn và đĩa trái cây. Ngay phía trước mặt thì lại là một cái giá đỡ iPad, Trần Thái mới vừa điều chỉnh độ cao thích hợp, từ chỗ anh ngồi tầm nhìn vừa vặn dừng ở màn hình.

Trần Thái thì đã thay bộ đồ ngủ màu vàng chanh, ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ.

Lục Tiệm Hành: “…”

Điệu bộ này, có khác nào chăm sóc ông chồng ngốc không.

Trước đây đâu có thấy Trần Thái chịu khó như thế này?

Lục Tiệm Hành càng nhìn càng thấy không đúng, lại nghĩ, đợt này Trần Thái bận tối mắt, tối qua vừa đi công tác không ở đây, nhất thời nổi lên cảnh giác thế là hỏi trước: “Có phải em làm chuyện gì có lỗi với anh không?”

Trần Thái mơ hồ: “… Không có… mà, làm sao vậy?”

Xài tiền bậy bạ có được tính không? Hai triệu sắp tiêu hết rồi…

“Vô sự lấy lòng, không gian tức đạo(2), trước đây đều là anh tích cực, hôm nay em lại như vậy…” Lục Tiệm Hành thấy y ngập ngừng, trong lòng lo sợ, nhưng trên mặt lại vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh nói: “Em nói thật đi, có phải em vụng trộm với người ngoài không?”

Trần Thái giờ mới hiểu anh đang hiểu lầm rồi, tức giận nhìn anh, “Vụng trộm với ai, em sợ anh uống rượu khó chịu thôi mà.”

Nhưng mà hai người đã hai ngày không gặp, Trần Thái cũng nhớ anh đến sắp không chịu được rồi, thế là chu cái mỏ không biết xấu hổ khen ngợi ngọt xớt, “Hơn nữa, từ khi gặp được ‘họa mi bự’ của anh, những con họa mi khác đều chỉ làm tàm tạm, em là người có thể ăn tạm sao…”


Lục Tiệm Hành: “…”

Tuy rằng là lời nói hạ lưu vừa thô tục vừa khó nghe không biết học ở đâu, nhưng khiến người ta vô cùng xấu hổ.

Lục Tiệm Hành thở phào nhẹ nhõm, đỏ mặt nói: “Tại em cứ xoay vòng vòng quanh anh thế này… Mà anh không có say đâu, nghỉ ngơi chút là tốt rồi.”

“Thật à?” Trần Thái nói, “Vậy anh còn tốt chán, không giống em, em một chén là say rồi.”

Lục Tiệm Hành nhìn y, đầy vẻ không tin.

Trần Thái nói: “Đặc biệt là vừa nhìn thấy anh, em chưa uống đã say ngay trong một giây.”

Y nói xong chủ động chu môi dán về phía trước, chống tay trên ghế sô pha để hôn Lục Tiệm Hành.

Đợi đến khi hôn xong, hai người đều có chút choáng.

“Anh không nghĩ đến việc tìm trợ lý sao?” Trần Thái lại hôn một cái, ngẫm nghĩ rồi đề nghị, “Anh xem ngay cả Tôn Tuyền cũng có hai, ba người trợ lý đi theo, sếp lớn như anh không thể chỉ có duy nhất một thư ký ngoài ra không có ai khác. Tìm một trợ lý uống được, về sau tiệc rượu đừng tự mình uống.”

Lục Tiệm Hành rũ mắt xuống, suy tư không lên tiếng.

Trần Thái lại nghĩ tới lời chú Thành nói lúc mình bảo tối nay muốn tự đi đón anh, ngừng một lát, y khó khăn mở miệng: “Hơn nữa chú Thành…”

“Chú Thành muốn về hưu, ” Lục Tiệm Hành chủ động nói, “Cái này anh biết.”

“Vậy anh dự định sao?”

“Để sau tết Trung thu đi, ” Lục Tiệm Hành trầm ngâm, “Chuyện của công ty bây giờ quá nhiều, đợi đến Trung thu anh sẽ đặt bữa tiệc để cảm ơn chú ấy, còn trợ lý…” Anh dường như có hơi do dự, “Trợ lý trước hết anh không muốn tuyển, cha anh vẫn luôn dạy anh, người có tiền thường ít được đối xử thật lòng… Năm ấy ông bị người ta lừa rất thê thảm.”


Trần Thái ngẩn người, nghĩ thầm chẳng trách hồi đầu Lục Tiệm Hành có tính cảnh giác cao như vậy, cho là ai cũng cố ý tiếp cận anh, giống như mang chứng vọng tưởng của người bị hại. Nhưng tâm tư của anh thật ra rất đơn thuần, một khi cảm thấy ai đó có thể tin được thì sẽ không biết cách phân chia giới hạn.

Nhưng mà nói đi nói lại, Lục Tiệm Hành quả thực giàu có hơn y tưởng tượng nhiều, tuyển người bên cạnh ngộ nhỡ là người không đáng tin thì sẽ rất nguy hiểm.

“Hay là sau này lại có tiệc rượu nữa, nếu em rảnh thì anh đưa em đi cùng đi.” Trần Thái nói, “Tửu lượng của em tốt, một mình chơi cả bàn không thành vấn đề.”

Lục Tiệm Hành không ngờ y lại đề nghị như vậy, trong lòng vừa vui lại vừa không nỡ, cố ý nói: “Không phải em vừa thấy anh là say sao? Như vậy chẳng phải là chưa khai tiệc đã không xong rồi.”

“Không đâu, ” Trần Thái nghiêm túc nói, “Đến lúc đó em bị một thứ che mất hai mắt rồi, không nhìn thấy anh đâu.”

Lục Tiệm Hành hỏi: “Thứ gì?”

Trần Thái cười thần bí, làm bộ lục tìm thứ gì đó trong cái túi nhỏ trước ngực áo.

Lục Tiệm Hành tò mò lại gần xem, chỉ thấy Trần Thái đột nhiên quay người, ngón tay tạo thành hình trái tim nhỏ giơ tới.

“Chính là nó, ” Trần Thái cười nói, “Tình yêu với anh.”

————————-

Chú thích:

(1) RS: Kí hiệu thường được các hãng ô tô ghép vào tên những mẫu xe có đặc tính là chạy nhanh, hiệu suất nổi trội của mình và được gắn ở đuôi xe.

Ở đây Lục tổng muốn nói tới Audi RS, minh họa là chiếc Audi RS7 Sportback (2019):

Audi-A7-Sportback-01A1510803_full

(2) Câu gốc “vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”: Khi không bỗng tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp. Ý nói sự manh nha của những kẻ mưu mô lấy lòng người khác để thực hiện mưu đồ của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui