Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Lục Tiệm Hành nhận ra dục vọng chiếm hữu của mình khá mạnh. Bản thân anh ngẫm lại, có lẽ do từ nhỏ đã được nuông chiều, trước đây anh muốn thứ gì đều thường giành được rất thuận lợi. Với Trần Thái, anh cũng muốn người ta chia tay là phải chia tay, không sợ bị từ chối.

Nhưng liên tiếp những sự cố nhỏ trong hai ngày nay khiến anh không thể dửng dưng nữa.

Quan hệ của hai người duy trì bằng thỏa thuận ngoài miệng, Trần Thái coi như đã rất giữ chữ tín, bây giờ có ý kiến khác cũng là điều bình thường. Dù sao nghệ sĩ trong tay đến thời điểm gần hết hạn hợp đồng còn cân nhắc trước xem có nên tìm một công ty khác không, bởi vậy nếu công ty có ý định gia hạn hợp đồng thì phải nói sớm, biết đâu còn có thể đoạt được nhiều điều kiện tốt, Lục Tiệm Hành tính tới tính lui thấy mình cũng nên như vậy.

Anh nói xong còn rất hồi hộp, sợ bị từ chối.

Trần Thái không ngờ anh lại đề nghị như vậy, ngẩn ra một lát mới hỏi: “Anh kéo dài thỏa thuận làm gì?”

Nói xong thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tiệm Hành, liền thấy buồn cười: “Ban đầu không phải sợ tôi làm hỏng thanh danh của anh nên mới làm thỏa thuận bạn trai sao? Giờ những người biết chuyện hầu hết đã tin rằng, anh là chính cung, sau này dù có tin tức gì truyền ra, kẻ xấu xa cũng là tôi.”

Lục Tiệm Hành thấy y không lập tức đáp ứng, có chút nóng nảy: “Thế cứ tiếp tục xấu xa không được sao? Tôi không muốn cậu đi xấu xa với người khác.”

Trần Thái: “…”

Y hơi muốn hiểu lầm, không muốn y đi xấu xa với người khác?

Tức là ý đó mà y đang hiểu sao?

“Là tôi không tốt à?” Lục Tiệm Hành vẫn nhìn y, hỏi, “Hay là cậu đã có đối tượng vừa ý rồi, giờ muốn ở bên người ta?”

“Tôi không có, ” Trần Thái nói, “Ít nhất trước mắt vẫn không có.”

Lục Tiệm Hành thầm thở phào nhẹ nhõm, “Vậy ban nãy cậu vừa mới nói mấy câu kia… còn muốn hôn người khác.”

“Đó là anh nói trước đấy chứ, ” Trần Thái thấy anh rất để ý chuyện này, học theo bộ dạng ngày hôm đó của anh, trừng mắt ngồi dậy, đè giọng bắt chước lại, “Sao có thể hôn cậu được, tôi với cậu đâu có thân quen!”

Lục Tiệm Hành giờ mới nhận ra, “Cậu cố ý học theo tôi?”

“Cũng không phải, ” Trần Thái lại nằm xuống lại, suy nghĩ một lát: “Thật ra anh nói rất đúng.”

Trong lòng y bây giờ rất do dự, kéo dài thỏa thuận… Việc này hơi mạo hiểm.

Mối quan hệ như những người khác, không phải là yêu đương nghiêm túc sao? Nhưng câu nói đó có rất nhiều yếu tố chưa chắc chắn mà? Nhỡ đâu mình hãm sâu vào, cả một bó tuổi còn phải chịu dày vò thêm nữa thì không ổn.


Lục Tiệm Hành thấy y không nói lời nào, đưa tay ôm thắt lưng y kéo vào sát người mình, Trần Thái theo bản năng duỗi chân qua, thế là hai người kẹp chặt lấy nhau.

Trần Thái ngẩng lên, nhìn dung mạo người này thật xuất sắc, đẹp trai lai láng, lúc không nói gì vừa anh tuấn vừa bá khí, một khi mở miệng thì IQ liền bị lộ tẩy, lúc cãi nhau thì đáng yêu không chịu nổi… Y lại có chút rung động.

Lục Tiệm Hành lại gần hôn y, trước tiên là hôn nhẹ lên trán, lại rời xuống mũi, cuối cùng nằm hẳn lên người y hai người hôn môi.

Trần Thái thoáng nghênh đón, môi lưỡi dây dưa với anh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nước miếng đáng xấu hổ trên mặt lại nóng như bị nướng. Y dần mềm lòng, cảm thấy trong cơ thể dâng lên từng làn sóng, trong khoảnh khắc trái tim như được lấp đầy, chẳng thể suy nghĩ thêm được điều gì.

Trần Thái không nhịn được lại nghĩ, thôi thì cứ mạo hiểm đi, y muốn chết trên người anh.

Lục Tiệm Hành nhân cơ hội truy hỏi: “Kéo dài đi, sau đó chúng ta mỗi ngày đều như vậy, có được hay không?”

Trần Thái ừ một tiếng: “Được.”

Hai người tình tứ thắm thiết ở trên giường một trận, có lẽ là quan hệ mới vừa ổn định, hai bên đều thấy yên lòng không ít, động tác của Lục Tiệm Hành hết sức từ tốn dịu dàng. Trần Thái lần này thả lỏng, sau đó không nhịn được rên rỉ thành tiếng.

Lục Tiệm Hành đè lên y từ phía sau, nghe y kêu một hồi không chịu nổi liền để y thay đổi tư thế, đối mặt vừa làm vừa hôn y, cứ thế lăn lộn đến gần nửa đêm.

Hôm sau Trần Thái dậy rất sớm, y còn hai bộ phim chưa xem, mấy kịch bản khác cũng chưa viết báo cáo.

Lục Tiệm Hành vẫn đang ngủ, Trần Thái đắp chăn cho anh, đang định lặng lẽ rời đi thì nghe người phía sau “ừm” một tiếng.

Suốt bao lâu nay đây coi như là lần đầu tiên Lục Tiệm Hành giữ người khác ở lại nhà mình qua đêm, bên cạnh bỗng thêm một người, cảm giác vừa là lạ vừa không kịp thích ứng. Cả buổi tối cứ tỉnh rồi ngủ ngủ rồi tỉnh, bởi vậy Trần Thái hơi động, anh liền mở mắt ra.

Trần Thái nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Vẫn còn sớm, anh cứ ngủ đi, tôi đi về trước.”

Lục Tiệm Hành mơ mơ màng màng hỏi: “Về đâu?”

Trần Thái buồn cười nói: “Về nhà tôi chứ đâu. Tôi vẫn chưa làm xong việc, tranh thủ trước khi đi làm thì bổ sung thêm, dù sao cũng phải về thay quần áo.”

Tối qua cả người y ướt sũng, quần vứt trong buồng tắm, áo sơ mi nằm ở cửa, giờ chắc chắn vẫn chưa khô, đành phải cầu nguyện chút nữa trên đường về đừng gặp ai hết.

Lục Tiệm Hành đầu óc vẫn chưa tỉnh hẳn, một lúc sau mới nói: “Khỏi cần về, quần áo mặc của tôi đi, lát nữa cùng tới công ty luôn.” Nói xong lại nghĩ tới ngày hôm qua Trần Thái ngồi xe buýt về nhà, hỏi, “Xe của cậu đâu?”


“Trước kia là xe của công ty.” Trần Thái nói, “Tôi đợi một thời gian nữa mới mua.”

Lục Tiệm Hành ồ một tiếng, nhìn đồng hồ, năm giờ sáng, không nhịn được ngáp một cái, cũng cùng xuống giường. Đi tìm quần áo cho Trần Thái.

Quần áo của anh phần lớn là đặt may riêng, đồ may sẵn không nhiều, Trần Thái mặc vào trông không hợp lắm, mãi mới tìm được một bộ đồ thể thao.

Trần Thái liếc nhìn, càng không dám mặc.

Bộ đồ này của hãng V, thương hiệu xa xỉ này được giới thời trang công nhận là đại diện cho style quý tộc, bộ này của Lục Tiệm Hành chính là thiết kế mới nhất của năm nay, mang màu đỏ rực rỡ chủ đạo của hãng… Cho nên đẹp thì có đẹp, nhưng lại là quá đẹp.

Mặc bộ này đâu giống đi làm, giống đi thi sắc đẹp thì hơn.

Lục Tiệm Hành cũng rất cố chấp, cứ thế bắt y mặc vào. Còn đứng một bên đánh giá, càng nhìn càng hài lòng, hé miệng cười nói: “Cậu mặc bộ này đẹp hơn nhiều, mặc đi.”

Trần Thái cũng không nhịn được nhìn vào gương ngắm nghĩa mấy lần, nhưng vẫn rất lo lắng: “Mặc thế này không quá giống đi làm mà? Hơn nữa chức vị bây giờ của tôi là trợ lý, không nên quá ăn diện.”

Lục Tiệm Hành lắc đầu một cái: “Không sao, nhân viện ở bộ phận các cậu đều mặc lòe loẹt hoa hòe, Tôn Tuyền dù là người cứng nhắc nhưng cũng rất hài lòng nếu cậu mặc đẹp.” Anh nói xong thấy Trần Thái nhìn mình hoài nghi, nhíu mày nói, “Chị VV không nói với cậu à? Cô ta và Dương Tuyết không hợp nhau, cái gì cũng so bì. Trước kia còn không vừa ý một trợ lý quê mùa, nói là đi cùng rất mất mặt.”

Trần Thái kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, liền nhịn không được cười: “Chị VV sao có thể nói với tôi chuyện này, tôi vừa mới đến, chỉ là nhân viên quèn thôi.”

“Thật ra chị ấy có tính toán cả rồi, ” Lục Tiệm Hành lắc đầu một cái, lại không nói tiếp, chỉ nói, “Cậu muốn xem phim gì? Thời gian không còn sớm, chọn hai bộ phim ngắn đi.”

Trong phòng sách của anh có không ít đĩa video, Trần Thái vốn định về nhà tìm bừa hai bộ trên mạng để xem, không ngờ ở đây lại thấy được không ít bộ phim cũ đạt giải thưởng, đều là tài nguyên khan hiếm.

Lục Tiệm Hành cũng giúp y lựa chọn, đợi đến khi định đưa cho y, anh mới nhớ ra: “Cuốn này là bản gốc tiếng Anh, cậu xem được không?”

Trần Thái xem phim không có trở ngại, gật đầu: “Chuyên ngành của tôi vốn là ngoại ngữ, không thành vấn đề.”

Lục Tiệm Hành có chút bất ngờ, nghiêng mặt sang nhìn y.

Trần Thái cười nói: “Vốn định đi làm phiên dịch cabin nên đi học một đợt, sau đó lại thi nghiên cứu sinh, cuối cùng chưa học xong đã bỏ.”

“Sao lại chưa học xong?”


Trần Thái nói: “Khi đó tôi hay xin nghỉ để cùng Hứa Hoán vào đoàn phim, sau đó liền bị thầy hướng dẫn khuyên nên nghỉ.” Y nói rất thoải mái, nhưng thực tế hồi đó buồn rầu khá lâu. Dù sao ngôi trường kia có biết bao nhiêu người chen chúc nghĩ cách muốn vào. Trần Thái theo học lớp bổ trợ bên ngoài sau mới thi đậu, kết quả lại đúng lúc Hứa Hoán bận bịu vào đoàn phim.

Tuy rằng vận khí của Hứa Hoán không tệ, nhưng ban đầu cũng gặp phải rất nhiều khó khăn chạy theo hết đoàn phim này đến đoàn khác. Người nhà của anh ta lại kỳ vọng cao vào anh ta, khoác lác với bên ngoài rằng con trai nhà mình là minh tinh, sau lưng lại suốt ngày thúc giục anh ta nhanh chóng thành danh. Hứa Hoán chịu uất ức bên ngoài, những lúc cáu gắt muốn mắng người nhưng không dám tìm người trong nhà để trút giận, đều gọi điện thoại cho Trần Thái. Trần Thái đành phải xin nghỉ đi giải sầu với anh ta, sau đó lại chạy theo giúp đỡ anh ta trong đoàn phim, hết lần này đến lần khác, thế là làm trái quy định của nhà trường.

“Chuyên ngành này của trường tôi rất hot, thường xuyên có cuộc thi để sàng lọc, tôi vốn thi vào theo dạng tuyển sinh bên ngoài, sau đó suốt ngày xin nghỉ, thành ra bị lỡ kỳ thi loại, khiến thầy giáo rất thất vọng.” Trần Thái nói đến đây cũng thở dài, “Bây giờ nghĩ lại mới thấy đầu óc tôi khi đó như bị ngấm nước vậy, sống quá thiếu trách nhiệm với bản thân, cũng có lỗi với bố mẹ tôi. Về sau tôi giải thích với bố mẹ rằng do áp lực quá lớn, không muốn học nữa… Cứ như vậy, mất trắng mấy vạn tiền học phí.”

“Bố mẹ cậu không đánh cậu à?” Lục Tiệm Hành chẹp miệng một tiếng, “Đó là quá nuông chiều cậu rồi.”

Trần Thái nhịn không được bật cười.

Lục Tiệm Hành thấy y vẫn còn bàng quan, không hiểu sao thấy giận, lại nói: “Nếu mà vào tay tôi thì đánh nát mông cậu.”

Anh nói xong còn vỗ một cái lên mông Trần Thái, tên kia cười tránh ra.

Lục Tiệm Hành nói tiếp: “Cậu cứ xem đi, tôi đi gọi cơm.”

Làm người đại diện mà nói, nâng cao kỹ năng duyệt phim thật ra rất quan trọng, làm vậy có thể hiểu rõ hơn về tình hình thị hiếu hiện nay, tiện cho sau này lựa chọn kịch bản tốt hơn cho nghệ sĩ. Chỉ là người đại diện như Tôn Tuyền hiện tại, thời gian ít mà công việc thì nhiều, mỗi ngày điện thoại trong tay vang không ngừng, cho nên lúc chọn kịch bản phần lớn chỉ nhìn nhân vật, sau đó bàn đến cát-xê đóng phim.

Trần Thái lại cảm thấy rất hứng thú với việc duyệt phim như này, đặc biệt là sau khi có cơ hội được chọn kịch bản, y có chút ảo tưởng tương lai mình sẽ có con mắt tinh đời để chọn được phim hay nâng đỡ ra sao lớn. Chỉ là bây giờ thời gian quá gấp gáp, bởi vậy bộ phim thứ nhất y xem là phim hot có đầu tư lớn, bộ thứ hai thì tranh thủ xem một phim ngắn trên điện thoại, ăn cơm xem, đi đường xem, lúc lên xe vẫn xem… Rốt cục lúc đến gần công ty cũng xem xong rồi.

Lục Tiệm Hành vẫn luôn nhịn không quấy rầy y, chờ đến khi Trần Thái xem xong phim thở phào nhẹ nhõm, anh mới nói: “Buổi trưa đừng đi mua cơm hộp, đồ ăn bên ngoài nhiều dầu nhiều muối không tốt, lên trên ăn cùng tôi.”

Trần Thái quay đầu nhìn anh, lúc này mới nhớ ra, vội nói: “Chuyện này không ổn, tôi đang định nói với anh đây.”

“Làm sao vậy?”

“Quan hệ của hai ta, ” Trần Thái suy nghĩ một chút, nói thẳng, “Tôi không muốn để những người khác biết.”

Lục Tiệm Hành ngày hôm qua mới biết việc này, không hiểu: “Tại sao?” Lại nói tiếp, “Tiệm Viễn và chị VV đều sớm biết rồi, đây cũng không phải là bí mật.”

“Bọn họ biết không sao, ” Trần Thái nói, “Nhưng ở trước mặt những người khác, đặc biệt là đồng nghiệp cùng tổ với tôi, tôi với anh vẫn nên giữ một khoảng cách thì tốt hơn. Bằng không bọn họ mà biết quan hệ giữa tôi với anh tốt, tôi làm việc xuất sắc, họ sẽ nói là anh giúp tôi, là tôi đi cửa sau. Nếu như tôi biểu hiện không tốt, bọn họ sẽ nghĩ tôi là tên ngốc, có người chống đỡ cũng không khá nổi… Người bên dưới đàm tiếu rất nhiều, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

Lục Tiệm Hành hừ một tiếng, rất không hài lòng, nhưng không phản đối.

Trần Thái lại nghĩ tới một chuyện xấu xa, cười nói: “Hơn nữa thế cuộc công ty bây giờ không phải là đang phức tạp sao, tôi làm một nhân viên bình thường, có thể nghe ngóng cho anh về hướng gió dư luận và lời đồn đãi hiện nay.”

Lục Tiệm Hành “ồ” một tiếng: “Các cậu còn nói cả về chuyện này à?”

“Đúng vậy.” Trần Thái gật đầu, nói đùa, “Với lại hôm qua tôi mới vừa làm quen được với người của đối phương, chưa biết chừng sau này còn có thể đánh vào nội bộ quân địch, làm nằm vùng cho anh ý chứ.”


“Không cần phải nằm vùng, ” Lục Tiệm Hành nói nghiêm túc, “Cậu bảo vệ bản thân thật tốt là được.”

“…” Trần Thái trong lòng muốn cười nhưng trên mặt lại gắng làm ra vẻ trịnh trọng, phối hợp nói, “Được, tôi sẽ cố gắng che giấu thân phận mình thật kĩ.”

Hai người cứ vậy thỏa thuận xong xuôi, đến bãi đậu xe công ty, liền có chút lén lén lút lút. Cũng may khu vực Lục Tiệm Hành dừng xe khác với vị trí của nhân viên, Trần Thái nhìn trái nhìn phải, thấy không có người, vội vã chuồn xuống khỏi xe, đi thang máy lên lầu một, rồi đổi hướng bước vào từ cửa chính công ty.

Bởi vì thời gian vẫn còn sớm, người đứng đợi thang máy không nhiều. Có những đồng nghiệp ở tổ khác nhìn thấy Trần Thái đi đến, không tự chủ đánh giá quần áo của y, trong lòng cứ nghĩ y là nghệ sĩ công ty mới ký hợp đồng. Trần Thái cũng biết bộ đồ này quá nổi bật, bị người săm soi thấy không dễ chịu, nhưng dưới đáy lòng lại không nhịn được nổi lên lòng hư vinh, âm thầm đắc ý, lặng lẽ soi gương thang máy.

Đang soi, liền thấy một khuôn mặt quen thuộc đi tới từ phía sau.

Hứa Hoán mới từ Hoành Điếm(1) trở về từ hôm qua, bởi vì đóng phim, anh ta đen đi không ít, cho nên vốn định về nhà nghỉ ngơi một trận tiện đường đi tuốt tát lại vẻ ngoài, nhưng nửa chừng lại có thay đổi, sáng sớm hôm nay Dương Tuyết gọi điện thoại cho anh ta, nói có một hợp đồng đại diện quảng cáo tìm anh ta, hỏi xem anh có muốn nhận không. Dù sao anh ta cũng đang rảnh nên liền lái xe tới đây.

Lúc nhìn thấy bóng người mặc đồ đỏ từ ngoài cửa, anh ta trước tiên là có chút giật mình, cứ nghĩ là người công ty mới ký. Ai ngờ đến khi bước nhanh vào, mới phát hiện là Trần Thái.

Hai người đụng mặt nhau, đều ăn ý ngó mặt đi chỗ khác, làm bộ không quen biết. Chỉ là trong khi Trần Thái rất bình tĩnh, vì y đã sớm chuẩn bị cho tình huống này, thì đầu óc Hứa Hoán lại như sắp nổ tung.

Ban đầu anh ta còn hơi sợ, sao Trần Thái lại đến đây? Đến làm gì? Lục Tiệm Hành đâu?

Đang lẩm bẩm trong lòng, thì cửa thang máy trước mặt mở ra, Lục Tiệm Hành đứng trong thang máy đi từ dưới tầng hầm lên.

Hứa Hoán nhất thời sững người.

Những người khác thấy sếp tổng ở bên trong, có người lùi lại đợi đi thang máy khác, cũng có mỉm cười chào hỏi Lục Tiệm Hành, sau đó đi vào đứng cách thật xa. Trần Thái bước vào cùng dòng người, cũng như mọi người, lễ phép nhỏ giọng chào một câu “Chào Lục tổng”.

Lục Tiệm Hành vẫn nhớ giao ước của hai người, với những khác người đều khẽ gật đầu, đến Trần Thái thì ngược lại chẳng hề phản ứng.

Đầy vẻ cao quý không với tới nổi.

Trần Thái dán sát người vào góc, những người khác không để ý, còn có người cười thiện chí với y, nhích người nhường cho y một khoảng trống. Nhưng Hứa Hoán ở phía sau nhìn tới nhìn lui, mơ hồ mò ra chút vấn đề.

— Trần Thái đây là… bị đá rồi?

——————–

Chú thích:

(1) Hoành Điếm là phim trường tọa lạc ở trấn Hoành Điếm, thị xã Đông Dương, thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hiện nay, đây là phim trường rộng nhất thế giới.

Hoành Điếm có tổng cộng 9 khu vực nguy nga, tráng lệ phục vụ cho việc quay phim từ cổ trang cho đến bối cảnh Dân quốc như: Tần Vương Cung, Thanh Minh Cung, khu Quảng Châu Hồng Kông, khu văn hóa Hoa Hạ, Mộng Huyễn Cốc, chùa Bích Trí Đàm… Điều thú vị của Hoành Điếm là không thu phí cảnh quay như các phim trường khác, vì thế nơi đây rất được các nhà làm phim Trung Quốc ưa chuộng và chọn làm bối cảnh chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui