Lãnh đạo nói có được không? Đương nhiên là được. Lãnh đạo hỏi có được hay không, đáp án chỉ có thể là được.
Trần Thái hiểu rất rõ đạo lý này, lập tức đồng ý ngay, chỉ có điều khi quay đầu nhìn ra ngoài xe vẫn không nhịn được rên trong lòng, mắng thầm tên kia cả đoạn đường.
Lục Tiệm Hành còn nói rất ân cần: “Không cần phải báo trước cho bố mẹ cậu đâu, cứ coi tôi như một người bạn bình thường là được.”
Trần Thái nghĩ thầm nếu anh là một người bạn bình thường thì tốt rồi, tôi sẽ dắt anh đến tiệm cơm đối diện nhà ăn một bữa, hai người mở chai bia rồi gọi thêm vài món, việc này không phải như thế là giải quyết xong rồi à. Nhưng mà anh không phải! Anh là sếp, ai chịu khổ cũng được chứ nào dám làm khổ anh, a hu hu!
Y thở dài trong lòng một mạch, buổi tối về nhà lập tức nói chuyện này cho bà Trần.
Bà Trần mấy ngày nay đang muốn đi chơi, vừa nghe y nói về nhà cũng có chút không vui, trách móc bên đầu dây bên kia: “Không có việc gì thì mi về làm gì hở? Một tháng về nhà một lần là được rồi, về suốt rồi bắt mẹ phải nấu cơm cho mi mệt chết đi được!”
Trần Thái nghĩ thầm mẹ đúng là mẹ ruột của con, vội thanh minh: “Còn không phải là do sắp đến ngày của Mẹ sao. Ngày đó chắc bọn con phải đi công tác, sếp thông cảm nên cho nghỉ sớm.”
“Thế à…” Giọng bà Trần nhẹ nhàng hơn chút, “Ngày của Mẹ thì phải tổ chức, làm trước hai ngày cũng được.”
Trần Thái thở phào nhẹ nhõm.
“Thế mi định tặng quà mẹ là cái gì vào ngày đó?” Bà Trần không quên căn dặn y, “Đừng có mua bừa, mua không hợp ý mẹ chỉ tổ phí tiền.”
“…”
Trần Thái vốn không định mua quà, chợt thấy nhức nhối, ôm ngực hỏi, “Thế mẹ thích gì?”
“Mi báo quá gấp, mẹ còn chưa chuẩn bị tâm lý.” Bà Trần nói, “Để đến tối mẹ với bố mi bàn bạc đã.”
“Hai người vừa vừa chút thôi nhé, con trai kiếm tiền vất vả lắm đó, đều là tiền mồ hôi nước mắt.” Trần Thái thấy phía mẹ mình đang vui thế là vội nhắc đến chuyện chính, “Còn có chuyện nữa, lần này con không về một mình, còn có lãnh đạo của con đi cùng nữa.”
Bà Trần vừa định cúp điện thoại, chỉ thuận miệng “Ồ” một tiếng, có vẻ chẳng thèm để ý.
Trần Thái không nhịn được nhấn mạnh: “Là sếp của con, người trả lương cho con đấy. Mẹ với bố con tính xem rồi mua chút thức ăn, thịt cá này nọ chuẩn bị trước đi, làm mấy bàn đồ ăn ngon. Nếu không thì đặt mấy mâm cỗ bên quán Tụ Hiền Lâu ở đối diện nhà mình cũng được, kêu họ đến lúc đó bưng lên. Còn phòng của con mẹ dọn dẹp qua chút cho con, giặt sạch chăn mền ga trải giường rồi đặt lên giường con, hôm ấy con sẽ thay ngay trước mặt anh ta.”
Bà Trần giờ mới hiểu: “Không đúng, lãnh đạo của mi không phải là đến ăn một bữa rồi đi sao, sao còn ở lại làm gì?”
“Đúng vậy, đến ngủ lại cùng con hai tối.” Trần Thái nói, “Con đi cùng xe của anh ấy về, cùng về rồi cùng đi.”
“Đây là đến trải nghiệm cuộc sống à?”
“Coi như thế đi.”
Thói quen thuyết giáo khi làm giáo viên của bà Trần nổi lên, ở đầu dây bên kia chép miệng nói: “Cái gì mà thịt cá làm thêm mấy món hả, mi nghĩ quá nhiều rồi con. Sếp mi về đây để trải nghiệm cuộc sống, nhất định là muốn sống những ngày mộc mạc gian khổ, như thế gọi là đi qua những ngày khổ mới trân trọng những ngày sướng biết không? Chuyện này mi khỏi cần quan tâm, cứ để mẹ với bố mi lo là được.”
“Ối giời mẹ của con ơi, xin mẹ đừng!” Trần Thái giật mình, vội ngăn cản bà, “Sếp của con bình thường rất chú ý chuyện ăn uống. Mẹ đừng giày vò anh ta, bằng không con mất việc đấy.”
Bà Trần không vui nói: “Kêu mi không cần quan tâm cơ mà, cứ để sếp mi nếm trải cuộc sống vất vả của gia đình chúng ta, biết đâu còn tăng lương cho mi ấy chứ.”
Trần Thái: “!!!” Goắt dờ hợi?
Suy nghĩ kiểu gì vậy?
Bà Trần nói xong như là đã lập ra một kế hoạch vĩ đại, lập tức cúp điện thoại.
Trần Thái không dám nói lại bà, vội vàng cầu cứu bố mình. May mà ông Trần rất đáng tin, nói với Trần Thái: “Để bố xem ý của mẹ con thế nào, nếu tình huống không ổn thì bố sẽ mua ít thức ăn bên ngoài. Nhưng mà đồ ăn của Tụ Hiền Lâu không được, số dư có thể dùng trong tay bố không đủ, mà giá đồ ăn của quán đó quá đắt. Dưới nhà mình không phải còn có một tiệm đồ xào nhỏ sao, bố sẽ mua trước vài món ở đó.”
Dưới nhà Trần Thái có một tiệm đồ xào nhỏ của người phía Nam tới mở, đồ ăn xào trong một cái chảo lớn, xào chín thì đổ ra bát nhôm rồi bưng ra ngoài bán. Rau xào là năm tệ một suất, thịt xào là mười tệ, hoặc có thể làm suất thập cẩm cũng mười tệ.
Trần Thái tỏ ý có thể chuyển tiền riêng cho bố mình, nhưng ông Trần khóc không ra nước mắt: “Con à, bố không có Alipay(1).”
Lòng Trần Thái nguội lạnh.
Với cái tính cách quái đản của Lục Tiệm Hành, có cho Trần Thái mười lá gan cũng không dám để anh về ăn uống kham khổ với y. Y suy nghĩ một lát, chỉ đành tự mình chuẩn bị sẵn tiền, lại ghi nhớ địa chỉ mấy tiệm cơm ở gần nhà, dự định nếu không ổn thì kéo người ta ra ngoài ăn. Làm xong những công việc này, lại lần lượt gọi cho đám bạn kêu mình không thể đi hú hí, cứ thế giải thích đi giải thích lại rất nhiều lần.
Sáng sớm ngày mồng 4, Lục Tiệm Hành đến gõ cửa.
Trần Thái mới vừa tỉnh ngủ, ngậm bàn chải đánh răng ra mở cửa, bất đắc dĩ nói: “Tôi nghĩ hay là làm luôn cho anh cái chìa khóa đi. Bằng không cứ động cái lại bị sếp gõ cửa lúc sáng sớm, trái tim của tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Lục Tiệm Hành đi phía sau chỉnh lại lời y: “Tôi không chỉ là sếp của cậu, còn là bạn trai của cậu đấy. Biết chỗ ở của cậu là đương nhiên.”
“Anh hỏi Vương Thành Quân?” Trần Thái lúc này mới nhớ ra để hỏi lại anh.
Nào ngờ Lục Tiệm Hành lại lắc đầu nói: “Không, tôi hỏi bên bất động sản. Mấy ngày đó Vương Thành Quân chạy bộ cùng tôi đúng lúc để họ nhìn thấy, cho nên tôi vừa hỏi bên kia đã nói ngay.”
Trần Thái: “…”
Lục Tiệm Hành còn rất đắc ý, cười nói, “Các cậu như thế gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hiểu không?”
Trần Thái không biết anh đang nghĩ gì, lười tranh luận, rửa mặt xong quay đầu lại, nhìn một lượt trang phục của Lục Tiệm Hành ngày hôm nay, có chút không phù hợp.
“Lục tổng, anh mặc thế này có phải đứng đắn quá không?” Từ khi Trần Thái biết Lục Tiệm Hành, liền phát hiện người này hình như ngày nào cũng đóng bộ âu phục giày da, chỉ khác về màu sắc và kiểu dáng mỗi lần mà thôi. Bình thường đi làm mặc như vậy không sao, nhưng hai ngày này tới nhà mình chơi mà mặc như đi lễ trao giải thì hơi kỳ quặc.
Lục Tiệm Hành không cảm thấy có vấn đề gì cả, cúi đầu nhìn một chút: “Lần đầu đến nhà chơi, phải chú trọng chứ.”
Trần Thái nghĩ thầm xin anh đừng, mẹ tôi còn đang định cho anh trải nghiệm cuộc sống bần hàn đấy. Nhưng mà y cũng không dám nói thẳng mà tìm một cách nhắc nhở uyển chuyển: “Không cần quá long trọng như vậy, điều kiện nhà tôi không cao, cảnh vật chung quanh rất tầm thường nghèo nàn. Anh mặc bộ này đi không hợp với hoàn cảnh.”
Lục Tiệm Hành không tin: “Nghèo đến mức nào?”
Trần Thái nói: “Khu Thành Đông không phải phá dỡ rồi sao, cho nên chúng ta phải đi thêm một đoạn, ngang qua một bãi rác. Trong tiểu khu còn tạm được, nhưng bởi vì là khu nhà lâu đời cho nên không bị quản lý bởi bất động sản, mặt đất toàn là phân chó túi nilon giấy gói kẹo trẻ con vứt ra… Trần nhà ngoài hành lang thì toàn mạng nhện, tường bong tróc loang lổ. Nhà tôi tuy rằng sạch sẽ, nhưng quá nhỏ, quay người một cái chính là kệ bếp.”
Lục Tiệm Hành: “…”
Trần Thái nói tiếp: “Quần áo của anh đắt như vậy, chưa tới nửa ngày đảm bảo sẽ bị biến dạng, đến lúc đó còn phải đem đi bảo dưỡng thì rất thiệt. Hơn nữa chưa nói tới dơ bẩn, chỉ sợ anh như hạc đứng trong bầy gà, vừa tới liền thành cảnh đẹp của tiểu khu chúng tôi, lúc đó các chú ba thím hai ở lân cận túm năm tụm ba quan sát anh thì chúng ra sẽ không thể ra ngoài chơi đâu, anh cứ ngồi đó mà làm phong cảnh đi.”
Lục Tiệm Hành nghĩ thầm còn có thể như vậy sao?
Anh tưởng tượng ra cảnh, mình ngồi ở trên một chiếc ghế nhỏ trong nhà Trần Thái, bên ngoài hết đợt này đến đợt khác toàn là người đến xem anh, Trần Thái thì đứng cửa lần lượt giới thiệu với từng người: Đây là sếp của cháu, năm nay ngần này tuổi, thế này thế kia… Nghĩ như thế nào cũng giống như là khỉ trong vườn thú vậy!
Lục Tiệm Hành rốt cục đổi ý, nói: “Vậy nếu không thì cậu giúp tôi nhìn chút đi.”
Trần Thái vứt đồ lên xe anh, rồi cùng Lục Tiệm Hành quay lại nhà anh một chuyến, đi thẳng vào phòng để quần áo. Cửa vừa mở ra, y thật sự là há hốc mồm — quần áo đông hè được chia ra thành từng gian đồ, mỗi một gian rộng gần bằng phòng ngủ. Bình thường được ngăn cách bằng cửa kéo, Trần Thái cũng không chú ý, giờ mới cảm thấy đây mới thật sự là cuộc sống của người có tiền.
Trên đầu có đèn thủy tinh, dưới đất trải thảm lông màu trắng, ở giữa là băng ghế da. Ba mặt tường toàn là áo sơ mi, âu phục và lễ phục, còn một phần nhỏ khác là tủ, bên trong phân ra thành các loại kẹp cổ áo, khuy măng sét, thắt lưng, giày… Thoạt nhìn cứ như triển lãm đồ cao cấp.
Trần Thái nghĩ thầm đờ mờ cũng quá xa hoa đi, nhìn một lát rồi lấy lại tinh thần, đành phải lướt qua những thứ này, đi bên trong góc lật qua lật lại, mãi mới tìm ra được một bộ đồ thể thao, nói với Lục Tiệm Hành: “Mặc bộ này đi.”
Lục Tiệm Hành liếc một cái, do dự không muốn mặc.
Trần Thái vội dỗ anh: “Bộ này thích hợp nhất, tôi cũng mặc quần áo thể thao mà, anh mặc bộ này hai ta như đang mặc đồ đôi vậy. Hơn nữa quần áo màu nhạt rất kén người mặc, người bình thường mặc thường bị xỉn da, không giống như anh, da anh vốn trắng, mặc đồ màu nhạt chẳng hề ẻo lả mà còn rất có khí chất…”
Lục Tiệm Hành lúc này mới không cam chịu đi thay.
Trần Thái lại lấy thêm cho anh một bộ màu xanh đậm, vốn còn định cầm cả áo gió vì sợ hai ngày sau có mưa, nhưng vừa đưa tay ra nhìn thấy nhãn hiệu xa xỉ thế là lại thôi. Nếu mưa thật, áo gió cũng tránh được ướt mưa.
Hai người thay xong đồ liền lên xe chạy tới nhà Trần Thái, đi đúng vào giờ cao điểm tan tầm, đi rồi lại dừng, lúc đến tiểu khu đã là mười giờ rưỡi.
Tiểu khu không có cửa lớn, phía trước có biển báo đỗ xe viết bằng sơn cho từng hộ gia đình, trên mặt viết biển số xe.
Lục Tiệm Hành nhìn hoa cả mắt, đang muốn hỏi Trần Thái, liền nghe thấy y nói: “Cứ đi đến trước là được, nhà tôi ở khu giữa. Cứ đỗ ở nhà để xe bên dưới.”
Lục Tiệm Hành lái qua, hỏi: “Cái bên trái hay là bên phải?”
Trần Thái nói: “Hai bên đều được.” Y nói xong đầu óc lại bỗng nóng lên, quay đầu nhìn Lục Tiệm Hành hất cằm, vẻ mặt thiếu đòn, “Nói đi, cưng thích cái nào? Đều là của nhà anh, cứ tùy ý mà chọn.”
“…” Lục Tiệm Hành nói: “Bên phải đi.”
Trần Thái vỗ tay cái độp, lấy điện thoại ra: “Chờ tôi gọi điện thoại ha, để hỏi bố tôi chìa khóa.”
Lục Tiệm Hành sững sờ: “Cậu không chìa khóa hả?”
“Tôi chỉ có chìa khóa bên trái, ” Trần Thái cười hì hì, “Cái bên phải trước đây cho Hứa Hoán mượn để đồ gia dụng, sau này nhà hắn dọn đi mới trả lại, bố tôi ngại phiền nên không cho bên ngoài thuê, chìa khóa vẫn do ông cầm.”
Lục Tiệm Hành biết y và Hứa Hoán là người yêu cũ, nhưng không biết còn là hàng xóm.
“Hai ngươi quen nhau từ trước?” Lục Tiệm Hành không nhịn được hỏi, “Yêu nhau đã bao nhiêu năm?”
Trần Thái suy nghĩ một chút: “Chuyện này làm sao tính được, nhưng mà hồi còn đi học hai bọn tôi đã chơi khá thân, lại gần nhà nên quan hệ hai nhà cũng tốt.” Y cũng không biết nói như thế nào, có thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng bởi vì hai đứa vẫn luôn ở cạnh nhau nên mấy hành động sau này như tỏ tình nắm tay, dường như là quá mức thuận theo tự nhiên.
Y không muốn nói quá nhiều, nói cho qua, “Dù sao thì chính là thế đó.”
Lục Tiệm Hành “Ồ” một tiếng, hỏi: “Thế tôi và cậu thì được xem như là thế nào?”
Trần Thái nghe không hiểu, vẻ mặt đầy dấu hỏi quay đầu lại nhìn anh.
Lục Tiệm Hành khoa tay: “Không phải cậu đã nói cho bố mẹ cậu biết rằng chúng ta đang kết giao hay sao? Vai trò của tôi là gì, hai ta thuộc về tiếp xúc trong công việc, lâu ngày sinh tình hả?”
Trần Thái sớm quên mất chuyện này, vừa nghe lời thấy vậy suýt nữa thì phun một ngụm máu lên mặt anh, vội xua tay liên tục, “Đừng, bố mẹ tôi không biết đâu.” Y nói xong dừng lại, bổ sung thêm, “Bọn họ chỉ biết Hứa Hoán, không biết những chuyện xấu xa bên trong, tôi sợ họ phiền lòng nên vẫn chưa nói.”
Lục Tiệm Hành khẽ cau mày, không đáp lại, chỉ đột nhiên đổi chủ ý: “Thế thì tôi dùng ga ra bên trái.”
Trần Thái quay sang nhìn anh: “Sao vậy?”
Lục Tiệm Hành không nói lời nào.
Đúng lúc gọi hai cuộc mà không ai nghe, Trần Thái cũng không hỏi nữa, xuống xe mở cửa ga ra cho anh, rồi giúp xách quà lên — một hộp đồ bổ, một chai tượu vang Mouton năm 96. Trần Thái không hiểu về rượu vang, chỉ đoán chai này chắc không rẻ, có lẽ Lục Tiệm Hành lấy từ trong hầm rượu của anh ta ra.
Nhưng bên này định xách theo rượu vang tới thăm, bên kia lại định làm bữa cơm canh đạm bạc cho anh biến hình, Trần Thái càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn.
Đến nhà, gõ hai lần cửa, bên trong không có ai đáp, Trần Thái lấy chìa khóa ra mở cửa rồi trước hết ngó đầu vào trong thăm dò một vòng, thở phào nhẹ nhõm.
Trong nhà rõ ràng đã được dọn dẹp qua, sàn nhà được lau bóng loáng, tấm bọc ghế sa lon bằng da thật đã bị bóc ra, để lộ “dung mạo” thật sự đã mấy năm không gặp. Bàn ghế cũng được kê lại gọn gàng, trên bệ cửa sổ còn cắm hai đóa hoa.
Trần Thái mừng thầm, nghĩ trong lòng may quá may quá, mẹ chịu khó một hồi, không làm y mất mặt.
Lục Tiệm Hành cùng theo vào thay đổi giày, vừa nhìn vào bên trong, cũng không nhịn được nói: “Sáng nay cậu lừa tôi đúng không? Nhà cậu thế này không phải rất ổn hay sao?”
Chính là một căn nhà kiểu cũ, tuy rằng anh chưa từng ở nhà như vậy nhưng bước vào lại thấy rất thân thiết, cảm thấy rất khó hơi thở cuộc sống.
Trần Thái khà khà cười: “Thế này có gì mà gọi là được, làm sao so sánh được với nhà anh, phòng vệ sinh nhà anh còn lớn hơn cả phòng ngủ của tôi.”
Y về đến nhà cũng thoải mái hơn hẳn, để Lục Tiệm Hành ngồi trên ghế sô pha, còn mình thì vào trong phòng bếp, sau một lát cầm cốc sứ rót nước bưng ra, thần thần bí bí nói: “Cho anh.”
Lục Tiệm Hành hiếu kỳ nhìn chiếc cốc.
Trần Thái buồn cười nói: “Cho anh uống nước. Cốc sứ này là mới đấy, hồi Tết tôi mua một đôi trên mạng, cái này của anh còn chưa dùng đâu.”
Y nói xong thấy Lục Tiệm Hành chỉ nghe không uống, đầy mặt hoài nghi nhìn mình, không nhịn được hỏi, “Sao thế, không hạ độc anh đâu mà.”
Lục Tiệm Hành cảnh giác nhìn y, “Vậy cậu nói trong này là cái gì trước đã?”
Trần Thái nghĩ thầm anh cũng cảnh giác gớm, lúc nói muốn đến nhà tôi sao không nghĩ xem có gặp nguy hiểm gì không. Giờ y đang trở lại địa bàn của mình, thấy rất tự tại, lại nhìn Lục Tiệm Hành mặc áo hoodie, trông như một thanh niên đẹp trai lai láng, nhất thời nổi lên ý đồ xấu, cười dâm đãng nói: “Anh đoán xem?”
Mắt Lục Tiệm Hành hơi mở to, trừng lại.
Trần Thái ngồi vắt chân như đại gia, hù dọa anh: “Nói thật cho anh biết nhé, cưng à, trong này bỏ thêm thuốc mê, giờ anh không uống cũng không sao, từ giờ trở đi anh ăn uống dùng đồ ở nhà tôi, tất cả mọi thứ đều bỏ thêm thuốc!”
Y nói xong còn dương dương đắc ý cười to hai tiếng, đang muốn chờ xem Lục Tiệm Hành phản ứng ra sao, liền nghe thấy tiếng động ở cửa phòng ngủ chính.
Trần Thái bối rối, vừa quay đầu lại, chỉ thấy mẹ y mặt tối sầm đẩy cửa đi ra.
Bà Trần bị những lời y vừa nói khiến sắp tức chết rồi, đứng ra chỉ tay một cái, cả giận nói: “Mi vừa mới lải nhải cái gì thế Trần Thái? Lễ nghi bố mẹ dạy mi đều nằm trong bụng chó hết rồi sao?”
Trần Thái thiếu chút nữa ngã xuống đất, vội vàng đứng lên hô: “Mẹ… Sao mẹ lại ở đây?”
“Mẹ mi ngủ bù chứ sao, ” Bà Trần tức giận nguýt y một cái, lại nghĩ trước mặt người ngoài không tiện dạy dỗ con mình, quay sang nhìn Lục Tiệm Hành, “Đây là ai vậy? Mi không giới thiệu hửm?”
“Đây là sếp của con, gọi là Lục tổng.” Trần Thái nghĩ thầm lần này mất mặt quá mức rồi, đầu óc đang loạn cào cào, liếc sang Lục Tiệm Hành nói: “Đây là mẹ tôi, gọi mẹ.”
“???” Lục Tiệm Hành ngẩn người trong nháy mắt, nghĩ thầm không phải đã nói trước hết sẽ không đề cập tới sao? Sao lại bảo gọi như thế? Nhưng mà bác gái đang đứng ở đây, tuy rằng đầu óc anh cũng mơ hồ, nhưng vẫn đứng lên ngoan ngoãn chào hỏi: “Mẹ…”
—————————
Chú thích:
(1) Alipay: Là một nền tảng thanh toán trực tuyến và di động của bên thứ ba, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc vào tháng 2 năm 2004 bởi Tập đoàn Alibaba và người sáng lập Jack Ma.
Hết chương 30.
—————————
Gọi hẳn mẹ rồi =))))))))))))))))
Để hình dung rõ hơn về phòng thay đồ của anh Lục có bao nhiêu hào nhoáng, mọi người có thể tham khảo ở video này nhé. Có ai thấy anh Lục hơi giống Goo Jun Pyo hăm =))))))))) Thứ khiến anh buồn nhất là anh có quá nhiều tiền =)))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...