Ngại Gì Yêu Nhau


Ngày hôm sau Tống Lương Thần và Rita, Robyn cùng mấy người cấp dưới khác ngồi họp, hai mắt của Tống Lương Thần nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của mọi người có là lạ, cũng không dám trực tiếp nhìn anh. Hình tượng lạnh băng của Rita hình như đã bị sụp đổ, rất hiếm khi trông thấy cô ấy lại đỏ mặt như vậy, Robyn che miệng không biết là cười hay là ho khan đây, không khí trong phòng họp rất quỷ dị và hỗn loạn. Cũng may cuộc họp dưới khí thế mạnh mẽ của Tống Lương Thần cuối cùng cũng kết thúc một cách mỹ mãn.
Sau khi tan họp, Ngô Mạnh Kiệt đã lập gia đình và lớn hơn Tống Lương Thần hai tuổi kéo anh qua một bên nhỏ giọng nói: “Chắc khẩu vị của em dâu rất nặng nhỉ!”
“Sao?” Tống Lương Thần không hiểu nhìn anh ta. Ánh mắt của Ngô Mạnh Kiệt liếc liếc cổ áo sơ mi của Tống Lương Thần, sau đó liền cười cười mà rời đi.
Tiểu Bạch gào khóc trên QQ, cô ấy còn than thở cùng buông lời tiếc nuối với Hứa Tử Ngư, cuối cùng tin tức này cũng đã khiến cho toàn bộ nhân viên nữ phải tan nát cõi lòng, .
Mọi người bàn luận: “Người phụ nữ kia thật háo sắc, còn để lại dấu vết, thật đáng giận!”
Thật đáng tức giận, tối hôm đó Hứa Tử Ngư liền bị Tống Lương Thần trừng phạt, ngày hôm sau không thể không tức giận thở phì phò lại một lần nữa phải mặc áo cổ cao ra khỏi nhà, lại nói đây chẳng phải đang là mùa hè ưh. . . . . .
Lén la lén lút không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, Hứa Tử Ngư cảm giác mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mà đã đến ngày phải đi gặp ông ngoại rồi.
Nghĩ đến hình tượng quân nhân của ông ngoại Tống Lương Thần khi anh còn học cấp 3, Hứa Tử Ngư đã chuẩn bị tốt tinh thần sắp tới mình sẽ gặp một ông lão chiến binh mặc quân phục, nhưng Tống Lương Thần lại một mạch lái xe đến một nơi mà hai bên đều có lính đang đứng rất trang nghiêm, bên cạnh cửa chính còn có một tấm bảng khiến cho Hứa Tử Ngư kinh hãi, nội dung là “Khu Cấm Của Quân Sự”. Tống Lương Thần lái xe vào bãi đậu xe lân cận, một tay kéo Hứa Tử Ngư, một tay xách giỏ quà mà hai người đã chọn từ sớm mà đi vào. Lính gác ở hai bên đứng rất nghiêm túc, dường như binh lính có quen biết Tống Lương Thần nên đưa tay chào anh.
“Lương Thần, ông ngoại của anh làm gì thế?”
“Quân nhân a.”
“Vậy anh ở chỗ này từ nhỏ đến lớn sao?”
“Đúng rồi, là ở chỗ này.”
“Ah~” Trong nội tâm của Hứa Tử Ngư đang lo lắng và bất an, cô ngoan ngoãn để mặc cho Tống Lương Thần nắm tay dắt vào nhà, đó là một căn biệt thự rộng rãi và cổ kính. Khắp nơi đều là không khí trang nghiêm và túc mục, đây căn bản cũng không giống như một ngôi nhà.
“Một lát đi vào trong đó cứ thoải mái là được, không cần nghĩ đến những chuyện khác, lúc ăn cơm thì ăn thôi, biết không?” Tay của Tống Lương Thần nhè nhẹ nắm lấy tay cô, giống như đang muốn truyền thêm dũng khí cho cô vậy.
“Ừh, không sao đâu.” Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng biết phong cách lạnh lùng của Tống Lương Thần là từ đâu ra rồi, rất khó tưởng tượng được một đứa trẻ không có cha mẹ mà sống và lớn lên trong hoàn cảnh này, thì cảm giác sẽ như thế nào. Giờ phút này trong lòng cô chợt cảm thấy có một chút thương xót cho anh, thậm chí cô còn hy vọng có thể quay ngược thời gian lại, cho dù là dành cho cậu bé quật cường lạnh lẽo đó một cái ôm động viên cũng được.

Giây phút Hứa Tử Ngư trông thấy ông ngoại của Tống Lương Thần cô có chút chần chờ, đó là một ông già mặc bộ quân trang thẳng tắp, mái tóc đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn, thân thể lại tráng kiện và khỏe mạnh, khụ, ông ngoại, bộ dạng này của ông ngoại, cô tin chắc là đã thấy ở trên truyền hình trong những bộ phim nhiều tập của đài CCAV mỗi ngày. Ông ngoại đang cùng một người lớn tuổi khác đánh cờ, thấy bọn họ tới cũng chỉ gật đầu một cái. Tống Lương Thần hô một tiếng: “Ông ngoại.” Sau đó liền kéo Hứa Tử Ngư ngồi xuống ghế so¬fa ở gần đó.
Có dì giúp việc bưng trái cây và vài món điểm tâm lên, thân mật nói với Tống Lương Thần hai câu liền phải lui xuống rồi, Tống Lương Thần cũng không khách sáo lấy điểm tâm mà Hứa Tử Ngư thích ăn nhất đặt ở trước mặt cô. Hứa Tử Ngư nhìn ông ngoại trong truyền thuyết rất hờ hững đối với hai người, khí thế lại cường đại như vậy, bây giờ đã cảm thấy khẩn trương muốn chết, đâu có hứng thú ăn những thứ này chứ.
Hai người bọn họ ngồi ở bên kia thật lâu, Tống Lương Thần xoay người nhìn ông ngoại vẫn còn đang thong dong ở đằng kia đánh cờ, mà tâm trạng của Hứa Tử Ngư cũng đã hồi hộp không biết chuyển biến như thế nào rồi, anh giận dỗi kéo tay của cô đứng lên nói: “Ông ngoại cứ bận việc của ông trước, hôm khác chúng con sẽ trở lại.” Dứt lời muốn đi ra ngoài.
“Ai, Lương Thần, chờ một chút nữa đi.” Hứa Tử Ngư hiếm khi thấy được Tống Lương Thần lại trẻ con như vậy, vội vàng trấn an kéo tay của anh lại. Ông ngoại đang vùi đầu vào bàn cờ sau khi hô một tiếng: “Chiếu.” Rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
“Thằng nhóc đáng chết, hình như trong mắt con không có ông ngoại này rồi.” Ông ngoại với mái tóc hoa râm nhưng vẫn còn rất khỏe, Hứa Tử Ngư cảm thấy giọng của ông ngoại khi nói chuyện chấn đắc ong ong vang.
Người vừa nãy ngồi đánh cờ với ông ngoại trông thấy bộ dạng này của ông, người đó cũng chỉ cười cười rồi nói lời cáo từ với ông ngoại, xoay người rời khỏi. Dì giúp việc đi lên dọn dẹp bộ cờ vừa lẩm bẩm nói: “Mấy ngày trước ngài còn nói rất mong và nhớ Tiểu Tống, sao bây giờ lại không chịu nói chuyện đàng hoàng một chút chứ.”
Ông ngoại giống như bị người ta nói trúng tâm sự vậy, mặt của ông cũng trở nên đỏ, ho một tiếng rồi nói: “Ai bảo nó không đến sớm hơn chứ.”
Sau đó liền nhìn sang Hứa Tử Ngư, ông ngoại vẫy vẫy tay với cô: “Cô bé, cháu là bạn gái của Lương Thần hả?” Hứa Tử Ngư buông tay của Tống Lương Thần ra, sau đó tiến về phía ông ngoại, đứng trước mặt ông mỉm cười rồi nói: “Chào ông ngoại.”
“Được lắm, bao nhiêu năm qua chưa từng thấy Lương Thần dẫn bạn gái về nhà, trước đây ông vẫn còn lo nó không lấy được vợ nữa chứ.”
“Phốc. . . . . .” Hứa Tử Ngư nhịn cười, cô liếc nhìn bộ mặt đang chuyển đen của Tống Lương Thần một cái, hình như ông ngoại này . . . . . . Có chút hài hước.
“Ông ngoại, sao ông lại nói những chuyện này chứ.” Sắc mặt của Tống Lương Thần có chút buồn bực đem quà tặng đưa cho ông ngoại rồi nói: “Đây là quà mà Tiểu Ngư đã đặc biệt chọn cho ông đó.”
“Vẫn là cô bé này biết thương người.” Ông ngoại nhận lấy quà tặng rồi nhìn một chút, sau đó ông tằng hắng một cái có ý khích lệ Tiểu Ngư mua quà rất có ý tứ, sau đó ông ngoại một câu, cô một câu, hai người trò chuyện rất hợp nhau.
Tống Lương Thần bị ông ngoại sai đi xuống bếp giúp dì giúp việc thu xếp thức ăn, cũng chính là dì giúp việc vừa nãy dọn dẹp bàn cờ, chỉ còn một mình Hứa Tử Ngư ở lại trong phòng khách cùng ông ngoại nói chuyện phiếm thôi. Trước khi đi, Tống Lương Thần còn sợ Hứa Tử Ngư bị ông ngoại dọa sợ, anh nhất định nói muốn dẫn cô đi cùng để phụ giúp một tay, nhưng không ngờ ông ngoại lại dựng râu trợn mắt, đòi cầm cây quải côn tới đánh đuổi anh, cho nên Hứa Tử Ngư vội vàng đẩy Tống Lương Thần đi ra khỏi phòng khách.
Tống Lương Thần vừa mới đi xong, ông ngoại lập tức liền đổi lại một bộ vui vẻ hòa thuận, khuôn mặt lại tươi cười như cũ, lôi kéo Tiểu Ngư ngồi xuống ghế so¬fa: “Tiểu Ngư này, cảm ơn cháu đã nguyện ý làm bạn gái của Lương Thần nhà ông, cá tính của nó từ nhỏ đã là như vậy, thật sự trước đây ông cũng rất lo lắng nó sẽ cứ như vậy mà độc thân suốt đời đó.”
“Ông ngoại, nghe ông nói như vậy. Lúc đầu cháu còn tưởng rằng cá tính của Lương Thần là do di truyền chứ, không nghĩ tới ông ngoại lại vui vẻ và dễ gần như vậy, nếu anh ấy được một nửa của ông ngoại là tốt lắm rồi.”
“Từ nhỏ Lương Thần đã không có mẹ, công việc của ông lại rất bận, nó ở trong đại viện này mà lớn lên, bạn bè cũng không có được mấy người, dần dần tính tình của nó cũng trở nên trầm tính sống nội tâm.” Ông ngoại nhắc đến Tống Lương Thần trong lời nói có chút tự trách, Hứa Tử Ngư vội vàng an ủi: “Ông ngoại, là ông không biết đó, lúc chúng cháu học cấp 3 cũng có rất nhiều cô gái thầm mến anh ấy, còn viết thư tình cho anh ấy nữa!”

“Ha ha, tất nhiên rồi, bộ dáng của Lương Thần kia loáng thoáng cũng mang chút phong cách của ông thời trẻ đó nha.” Ông ngoại rất tự hào nhớ lại thời trẻ của ông cũng được phụ nữ hâm mộ và sùng bái, chợt ông nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Tiểu Ngư, cháu nói cháu là bạn học thời cấp 3 của Lương Thần sao?”
“Đúng vậy, khi đó chúng cháu học cùng lớp.”
“Àh . . . . .” Ông ngoại nghe vậy lập tức nhìn Hứa Tử Ngư, thái độ của ông rất kỳ lạ, cực kỳ nhỏ giọng mà nói: “Vậy ông hỏi cháu chuyện này, cháu cũng đừng nói chuyện này với Tống Lương Thần là ông đã hỏi cháu nhé.”
“Dạ, ông nói đi, cháu rất kín miệng.” Hứa Tử Ngư cũng xích lại gần một chút để nghe ông ngoại nói.
“Lúc bọn cháu học cấp 3, có phải có một bạn học bị ngã và bị thương ở chân phải không?”
“Đúng vậy.” Toàn trường chỉ có một mình Hứa Tử Ngư cô là trong lúc đánh bóng chuyền bị ngã, thiếu chút nữa bị gãy xương nha.
“Vậy . . . . . Người đó là nam hay nữ vậy?” Ông ngoại tiếp tục tò mò hỏi.
“Nữ, là nữ. Ha ha.” Hứa Tử Ngư cười khan một tiếng.
“Vậy. . . . . .” Ông ngoại nói thêm một câu mang theo ý xâu xa: “Cháu có quen biết người đó không?”
“Có nội tình gì trong đó sao, thưa ông ngoại?” Hứa Tử Ngư chớp chớp mắt, trong lời nói cũng khéo léo dời đề tài sang hướng khác—— Dĩ nhiên cô cũng không quên bày ra ánh mắt cáo già của mình.
“Ah, cái này.” Ông ngoại ngồi thẳng người uống một ngụm trà, hai hàng chân mày giãn ra rồi nhíu lại. Hứa Tử Ngư hiểu rất rõ vẻ mặt như thế, lúc lương tâm Tiểu Bạch giằng co giữa tám chuyện và không tám thì vẻ mặt của cô ấy cũng giống y như vậy.
“Ông ngoại, có nội tình gì sao?” Hứa Tử Ngư đưa tay lắc lắc cánh tay của ông lão, gương mặt của cô cũng đang tỏ vẻ như rất muốn biết.
“Khụ, vậy cháu đừng tức giận nhé, đây cũng đều là chuyện cũ rồi.”
“Tuyệt đối sẽ không tức giận.”
“Lương Thần của ông, hình như lúc học cấp 3 đã thầm mến qua cô bé đó.”

“Sao?” Hứa Tử Ngư ngơ ngác nhìn ông ngoại, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Cá tính của tên nhóc ấy rất bướng bỉnh, từ nhỏ cũng không muốn và chưa bao giờ dựa vào quan hệ trong nhà. Nhưng sau khi người bạn học ấy bị thương, nó đã gọi điện thoại cho ông, sống chết cũng muốn ông đi tìm bác Mã của nó đến bệnh viện để chữa cho cô bé ấy. Àh đúng rồi, bác Mã của nó là trưởng khoa chỉnh hình của bệnh viện Thái Đẩu đó, người đó rất lợi hại.”
“Lợi hại như vậy sao . . . . . .” Hứa Tử Ngư tiếp tục nhìn ông ngoại, trong lòng chợt nhớ tới chuyện trước đây mà mẹ cô đã nói qua.
“Từ nhỏ đến lớn tâm tình của Lương Thần vẫn luôn ổn định làm gì cũng bình tĩnh có trước có sau, ông chưa bao giờ thấy nó lại gấp gáp như vậy, cho nên liền trêu đùa nó một chút, cháu đoán thử xem nó phản ứng thế nào?” Lông mày hoa râm của ông ngoại giãn ra, biểu hiện này giống như thừa nước đục thả câu vậy.
“Phản ứng sao thế?”
“Lúc đó nó vừa nghe xong, thiếu chút nữa là khóc luôn rồi.” Nói như vậy, thế nhưng ông ngoại lại cao hứng cười cười: “Khi đó ông mới yên lòng, còn tưởng rằng cả đời này nó cứ như vậy mà trôi qua đấy.”
“Ông ngoại àh.” Hứa Tử Ngư nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy nhịp tim đập có chút nhanh: “Ông thật cảm thấy khi đó anh ấy thầm mến cô bé đó sao?”
“Đúng vậy đó.” Ông ngoại dựa vào ghế từ từ cầm cái ly lên, uống một ngụm trà nóng, sau đó chậm rãi nói: “Năm đó cậu của nó thu xếp thủ tục cho nó đi du học, cháu không biết nó đã náo loạn bao lâu đâu, ông nghĩ lý do chắc cũng là bởi vì cô bé ấy.”
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, nếu quả thật như vậy thì. . . . . .
Ông ngoại chậm rãi uống thêm mấy ngụm trà nữa, sau đó lại hỏi đến những vấn đề của công ty cô, hai người càng nói càng vui vẻ. Vừa mới bắt đầu Hứa Tử Ngư còn cảm thấy khí thế của ông ngoại quá mạnh mẽ, đâu ngờ sau khi hàn huyên một hồi mới phát hiện ông ấy rất sáng suốt, trong lòng cũng hết sức quan tâm đến Tống Lương Thần, nhưng chỉ là không quen biểu đạt tình cảm ra bên ngoài mà thôi. Hình như ông ngoại rất thích Tiểu Ngư, kể cho cô nghe rất nhiều chuyện khi Tống Lương Thần còn bé, cuối cùng còn một mực tặng cho cô một đôi bông tai bằng ngọc cực kỳ đẹp nữa.
Lúc ăn cơm, ông ngoại và Hứa Tử Ngư đứng về một chuyến tuyến, Tống Lương Thần thấy trên tai của Hứa Tử Ngư đang đeo cặp bông tai bằng ngọc nên anh cũng giật mình. Ông ngoại hắng giọng một cái rồi nói: “Lương Thần này, tuổi của hai người cũng không còn nhỏ nữa, ông ngoại vẫn mong đợi có thể sớm được ôm chắt trên tay. Ông thấy Tiểu Ngư cũng không tệ, hai cháu nên bàn bạc rồi tiến hành sớm đi!”
Trong miệng của Hứa Tử Ngư đang ăn món cá sốt chua ngọt do chính tay dì giúp việc làm, trong lòng không khỏi than thở, đây chính là thời điểm cô phập phồng nhất trong ngày.
Tống Lương Thần đồng thời quay sang nhìn Hứa Tử Ngư cũng muốn tìm kiếm ý kiến của cô, Hứa Tử Ngư nuốt cơm xuống sau đó lặng lẽ gật đầu một cái, anh mới nói: “Ông ngoại, Tiểu Ngư đã mang thai rồi.”
Ông ngoại đang uống trà nghe anh nói vậy giống như bị điểm huyệt vậy, nhìn Hứa Tử Ngư một cái rồi lại nhìn Tống Lương Thần, sau đó ông ngoại liền vung quải côn đánh về phía anh. Hứa Tử Ngư trông thấy lông mày trắng của ông ngoại dựng đứng lên, cả người ông đột nhiên lại biến thành hung dữ như vậy, khi đó cô bị hù giật cả mình. Tống Lương Thần một phát liền bắt được quải côn rồi nói: “Ông ngoại, ông cẩn thận một chút đừng đụng đến Tiểu Ngư.” Sau đó lại cứng ngắc bổ sung thêm một câu nữa: “Coi chừng xốc hông.”
“Hừ! Thằng nhóc thúi, còn biết đau lòng người khác sao.” Ông ngoại nghe vậy cũng rón rén thu quải côn trở lại, ho một tiếng nghiêm mặt nói: “Hay là như vậy đi, hai người cũng chuẩn bị sớm đi, cuối tháng thì tiến hành.”
“Cuối tháng?” Hứa Tử Ngư nhìn Tống Lương Thần, Tống Lương Thần nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, lập tức trả lời ông ngoại: “Hiện tại sức khỏe của Tiểu Ngư có chút không ổn định, bác sĩ nói không nên để mệt mỏi quá sức.”
“Vậy hai người mau đi đăng ký kết hôn đi, còn nữa, trong tuần này cháu coi sắp xếp ngày nào đó mời người nhà của Tiểu Ngư đến đây chơi, sẵn hai nhà gặp mặt luôn.” Ông ngoại dứt lời liền nhìn Hứa Tử Ngư, rồi nói: “Tiểu Ngư, cái thằng nhóc này càng ngày càng chẳng ra gì cả, như vậy đã để cháu chịu nhiều uất ức rồi.”
Lúc Hứa Tử Ngư còn nhỏ ông ngoại ruột của cô đã sớm qua đời, còn ông ngoại này tuy mới vừa quen biết, nhưng cô thấy được ông ấy rất thương cô: “Ông ngoại, Lương Thần đối với cháu rất tốt.”

“Vậy là được rồi, hôm nào đó nếu nó dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với ông đây, để xem ông có đánh gãy chân của nó hay không!” Tống Lương Thần trong lòng nghĩ thầm, cháu nào dám bắt nạt cô ấy chứ, cũng chỉ có mình cháu bị cô ấy bắt nạt thôi. (hic hic tội nghiệp anh Thần nhà ta quá.)
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn một bữa cơm đến hai giờ mới xong. Trong bữa ăn có mấy lần ông ngoại muốn lấy chai rượu lâu năm ra uống . . . . Nhưng lại bị dì giúp việc ngăn cản.
Sau khi ăn xong, ông ngoại có chút mệt, nhưng lại sực nhớ đến chuyện của hai người bọn họ, cho nên gọi điện thoại phái hai cảnh vệ viên của mình đi theo hộ tống cùng giám sát Tống Lương Thần, đưa bọn họ đi đến cục Dân Chính để đăng ký kết hôn. Hứa Tử Ngư bị dọa sợ nên cũng vội vàng ngăn lại, kéo tay của Tống Lương Thần bày tỏ ý muốn chọn một ngày thật đẹp mới đi đăng ký.
Ông ngoại nghe Hứa Tử Ngư nói như vậy cho nên cũng không truy cứu nữa, mặc dù thể xương cốt của ông còn rất cường tráng, nhưng dù sao cũng là một ông lão gần tám chục tuổi rồi, nói xong cũng thấy mệt rã rời. Cho dù mệt nhưng vẫn bày ra dáng vẻ nghiêm túc, ông căn dặn Tống Lương Thần một số điều, nào là phải chăm sóc cho Tiểu Ngư thật tốt. . . . Rồi mấy hôm nữa nhớ phải đi đăng ký, mau mời người nhà của Hứa Tử Ngư đến đây gặp mặt ông . . . . Hai người không ngừng gật đầu đồng ý, khi đó ông cụ mới để cho Tống Lương Thần đỡ ông lên lầu ngủ.
Lúc ra đến cửa trời cũng đã gần tối, không khí nóng bức của mùa hè vẫn chưa có dịu đi, cũng may trên đường về nhờ có bóng cây tươi tốt che một phần, nên mới không có nóng như vậy.
Tống Lương Thần nhìn Hứa Tử Ngư đang tâm sự nặng nề, anh lo lắng khí thế của ông ngoại quá mức mạnh mẽ đã hù dọa đến cô. Hứa Tử Ngư nghe vậy lắc đầu một cái nói: “Ông ngoại của anh rất tốt, hơn nữa em thấy ông ngoại rất thương và quan tâm đến anh.”
“Anh biết rõ.” Tống Lương Thần nắm lấy tay của cô mà nói: “Mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng anh lại rất rõ ràng.”
“Ừh.” Hứa Tử Ngư nghe vậy cười cười, có lẽ đây chính là phương thức biểu đạt kỳ quái của hai ông cháu nhà họ đó: “Trước đó em còn đặc biệt thấy sợ, nhưng hiện tại không cảm thấy như vậy nữa, ngược lại em cảm thấy mình có thêm một người thân nữa.”
“Em không thấy áp lực là tốt rồi.” Tống Lương Thần cũng thở ra một hơi, lại hỏi: “Tiểu Ngư, có thấy mệt hay không vậy?”
“Không mệt.”
“Trưa hôm nay em không có ngủ trưa, có muốn ngủ một chút không?”
“Sao anh vừa nhắc đến, em liền thấy có chút buồn ngủ . . . . .”
“ . . . ” Tống Lương Thần ngồi xổm xuống bên cạnh cô, rồi nói: “Anh cõng em.”
“Không cần đâu.” Hứa Tử Ngư nhìn hai bên một chút, cách đó không xa có một anh lính đang đứng nghiêm trang như bức tượng ở đó.
“Không sao đâu.” Tống Lương Thần kéo Hứa Tử Ngư tới sau lưng của anh, Hứa Tử Ngư lén lén lút lút nhìn bốn phía thêm một lần nữa, thấy người lính đó đều chỉ nhìn về phía trước, không có chú ý đến bọn họ, cho nên cô mới mè nheo nằm úp sấp lên lưng của Tống Lương Thần, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ của anh.
Tống Lương Thần đứng dậy vững vàng bước đi, Hứa Tử Ngư nằm ở trên lưng của anh cũng ngáp liên tục. Cô nhớ tới lúc nhỏ cô được cõng hình như là hồi còn học tiểu học, khi đó cô đi học trời mưa to, cô bị trượt chân ngã chảy máu, ba cô cõng cô trên lưng lội qua bùn lầy, mỗi bước chân đều rất vững vàng đi đến nhà của bác sĩ ở thôn khác. Trời mưa lớn như vậy, quần của ba đều ướt hết rồi, nhưng còn cô thì khoác áo mưa, vẫn là khô và sạch.
“Ba đã nói, đem chính mình phó thác cho anh ấy đi.” Hứa Tử Ngư nghĩ như vậy, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui