Ngại Gì Yêu Nhau


Lúc Rita trở lại phòng tổng giám đốc, Tống Lương Thần cũng vừa từ phòng nghỉ ngơi đi ra phòng làm việc, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô bước vào phòng làm việc của anh vừa định nói chuyện, anh liền giơ ngón tay lên miệng mà “suỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cô ấy đang ngủ, chúng ta ra kia nói chuyện đi.”
Nhìn tổng giám đốc Tống ngày thường lạnh lùng vô tình, nay biến thành bộ dáng này, không cần phải nói cũng biết người ở trong đó là ai rồi. Bởi vì công ty vừa điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, hoặc cũng có thể nói là Tống Lương Thần đặc biệt điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi cho phù hợp với cô ấy, vốn dĩ trước đây là một giờ chiều thì nay đổi thành hai giờ chiều bắt đầu làm việc, Hứa Tử Ngư đang ngủ ở trong phòng nghỉ.
“Bên Giải Gia cũng đã có hành động rồi, đang thuận lợi thu mua cổ quyền của các cổ đông nhỏ. Vừa nãy Robyn điện thoại qua nói, tổng công ty bên kia đều rất thuận lợi, hỏi ngài khi nào có thể trở về.” Thật ra thì cô cũng rất muốn biết, rốt cuộc Tống Lương Thần muốn ở đây đợi bao lâu nữa.
“Cứ để bọn họ thu mua cổ quyền của cổ đông nhỏ đi, cổ quyền lớn cũng đang ở trong tay của chúng ta, cho dù bọn họ làm ầm ĩ lên cũng không được. Nhưng quan trọng hơn hết là phải chú ý đến hành động và hướng đi của mấy cổ đông lớn.” Tống Lương Thần suy nghĩ một chút, còn nói thêm: “Gọi Robyn ngày mai đến đây một chuyến đi, tuần trước cậu ta gi¬ao báo cáo nên để cho cậu ta chuẩn bị một chút, đến khi đó sẽ nói cụ thể hơn.” Ri¬ta gật đầu một cái, hơi chần chờ nhìn anh.
“Ri¬ta, có chuyện thì cứ nói thẳng.”
“Tổng giám đốc Tống, ngài không cảm thấy cứ tiếp tục ở đây có chút lãng phí thời gian sao, kế hoạch của chúng ta đã đến thời điểm mấu chốt rồi, tôi cảm thấy ngài làm như vậy có không chuyên nghiệp.”
“Tôi hiểu ý của cô nói, tôi sẽ nắm bắt thời gian hợp lý nhất. Nếu hành động của chúng ta diễn biến quá nhanh sẽ khó tránh khỏi có chỗ sơ sót, hiện tại nên thả chậm lại, vừa có thể bổ sung chặt chẽ lại bố cục, đến cuối cùng làm một mẻ luôn.” Tống Lương Thần nhìn dòng xe ồn ào ở ngoài cửa sổ, ngược lại chậm rãi nói: “Ri¬ta, cô có biết, trên đời này có thứ bỏ thời gian ra là rất đáng giá không?”
“Tôi còn tưởng rằng, ngài là người không có tình cảm chứ.” Ri¬ta xuôi tay đứng ở bên cạnh anh mà nói: “Qua nhiều năm như vậy, thấy ngài ở trên thương trường tỉ mỉ vạch kế hoạch thu mua nhiều công ty như vậy, thứ cho tôi nói thẳng, ngài cũng có thể được xưng tụng là lòng dạ độc ác. Kể từ khi vào làm trợ lý cho ngài, hình như tôi chưa thấy ngài cười qua, còn tưởng rằng trái tim của ngài làm bằng đá nữa đấy.”
“Vậy sao?” Tống Lương Thần tự giễu cười cười, anh nói tiếp: “Thì có lẽ là vậy . . .”
Cá tính của Rita có chút giống anh khi còn bé, lúc cô mới bắt đầu đi theo anh cũng chịu không ít khổ cực, cũng bị mắng không biết bao nhiêu lần, anh cũng không hiểu vì sao cô lại trở thành bộ dạng băng sơn lạnh lùng như vậy, Tống Lương Thần cảm giác mình cũng có một phần trách nhiệm trong đó.
Anh đưa tay vỗ vỗ vai của cô rồi nói: “Tuổi của cô cũng không nhỏ nữa, cũng không cần cả ngày nghĩ tới công việc làm gì. Công ty đã qua gian đoạn khó khăn nhất rồi, trong thời gian này cô nên buông lỏng một chút, thử mở lòng kết bạn đi, tôi cảm thấy Robyn cũng không tệ đó. . . . . .”
“Tổng giám đốc Tống.” Ri¬ta vội vàng cắt lời của anh: “Trong khoảng thời gian này, ngài thật sự thay đổi rất nhiều rồi.” Nhìn gương mặt hoàn mỹ của anh ở trong kính, trong lòng cảm thấy thật chua xót. Đáng tiếc người có thể thay đổi được anh, mãi mãi cũng sẽ không phải là cô.

Hứa Tử Ngư bị điện thoại của Tiểu Bạch đánh thức, ra khỏi phòng nghỉ lại không thấy Tống Lương Thần đâu cả. Cô xoay người đến phòng trợ lý ở bên cạnh, liền nhìn thấy hình ảnh này ở trong phòng. Người đàn ông cao lớn anh tuấn, người phụ nữ tao nhã xinh đẹp, nhìn hai người rất xứng đôi giống như kim đồng ngọc nữ vậy, thật ra thì cô nghĩ, Ngô Thiên Thiên đương nhiên là một mỹ nữ rồi, nhưng nếu so về tướng mạo cùng phong cách của Rita như vậy thì cũng không thể tìm ra được điểm đáng chê, so ra Ngô Thiên Thiên có chút yếu thế hơn rồi.
Giờ phút này hai người đứng ở trước bức tường bằng kính trước mặt, nhỏ giọng bàn bạc về cái gì đó. Trong lúc hội ý cũng có mỉm cười, thỉnh thoảng lại chau mày thảo luận, cô không có cách nào dung nhập vào thế giới đó. Hứa Tử Ngư lẳng lặng đứng ở ngoài cửa một lúc, sau đó xoay người rời khỏi phòng tổng giám đốc.
Hứa Tử Ngư trở lại phòng biên tập đã được phủ xanh mà làm việc, Tiểu Bạch đang cầm một quyển sách lo lắng chờ đợi. Nhìn thấy Hứa Tử Ngư đi tới, một đống tâm sự cùng chuyện bà tám của cô ấy rốt cuộc cũng tìm được người chia sẽ, Tiểu Bạch lôi kéo Hứa Tử Ngư đến cái ghế mây, rồi nói: “Chị Tử Ngư, vừa nãy mình đi đến chỗ 711 mua cơm, vừa hay nhìn thấy cái này. Chị xem xem một chút đi, tại sao tổng giám đốc Tống lại có thể đẹp trai thành ra như vậy chứ, khiến cho các đại minh tinh làm sao chịu nổi đây!”
Hứa Tử Ngư nhận lấy cuốn tạp chí thương nghiệp kia từ trong tay của cô ấy, người đàn ông mặc bộ vest kia chính là Tống Lương Thần với gương mặt sáng sủa rất có thần đang nhìn thẳng vào ống kính, tiêu đề bên cạnh là > (Liệp Báo: là biệt danh của anh Thần đó.)
Tiểu Bạch lật ra trang có nội dung liên quan, chỉ vào chức vị giới thiệu Tống Lương Thần mà nói: “Cậu xem, anh ấy là Ông Chủ Tài Chính Thế Giới đó, làm sao có thể bởi vì thu mua một công ty nhỏ bé của chúng ta mà phải chạy đến đây làm việc được chứ, mình nghĩ trong đó nhất định là có vấn đề.”
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, cảm thấy lúc nãy chỉ là đau đầu thôi, hiện tại toàn thân đều cảm thấy đau luôn rồi, Tống Lương Thần ơi Tống Lương Thần, cậu còn bao nhiêu chuyện bí mật mà mình chưa biết đây?
“Chị Tiểu Ngư ơi, chị không sao chứ?” Tiểu Bạch nhìn Hứa Tử Ngư, nghi ngờ hỏi: “Sao mình cảm thấy môi của chị có chút sưng vậy?”
“Sao?” Hứa Tử Ngư nghe vậy liền đưa tay ra sờ sờ miệng của mình mà nói: “Có lẽ buổi trưa ăn cơm đó.”
“Ăn cái gì thế? Chị phải ăn bao nhiêu thức ăn mới có thể đem cái miệng ăn đến sưng lên như vậy chứ?”
“Tiểu Bạch, công việc của cô đã làm xong chưa?”
“Àh? Đúng rồi, sáng nay bận đi họp, đề cử của mình còn chưa có làm nữa!” Tiểu Bạch gấp gáp vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, Hứa Tử Ngư cũng mở máy vi tính ra làm việc. Nhưng hiện tại trong lòng của cô đang rất rối loạn, nhiều lần nhận được điện thoại của Tống Lương Thần cô đều cúp luôn, một lát sau lại nhận được tin nhắn của anh: “Bận sao? Sao không nói tiếng nào vậy?” Hứa Tử Ngư đọc tin nhắn của anh trong lòng cô tự dưng cảm thấy phiền não, muốn tắt nguồn điện thoại di động, nhưng lại sợ lát nữa anh xuống đây tìm người, nên không thể làm gì khác hơn là hồi âm tin nhắn: “Có chút bận, tan ca rồi nói.”
Gần đến giờ tan ca, đề cử trong tay còn chưa làm xong, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà lên Thiên Độ tìm kiếm nhân vật có tên là Ông Chủ Tài Chính Thế Giới. Cô vốn dĩ đã chuẩn bị tư tưởng từ trước rồi, nhưng không ngờ khi nhìn thấy trang giới thiệu, cô vẫn không tránh khỏi mà thấy kinh sợ.
Tống Lương Thần là học ở Havard học ngành thương mại, khi còn là học sinh, anh đã cùng mấy người bạn học cùng nhau tạo dựng công ty tài chính, chủ yếu là phục vụ cố vấn tài chính ấy công ty gia tộc thôi, sau khi tốt nghiệp đại học liền thu thập mua cổ phiếu đưa ra thị trường, trong đó có một lần thu mua cổ phiếu của một công ty vật phẩm tiêu hủy nhanh có uy tín lâu năm nay đã sắp phá sản. Dùng kinh nghiệm của một năm này đưa vào quản lý cùng hệ thống sản phẩm, khiến cho công ty xoay chuyển mà vực dậy, công ty qua tay liền bán giá trên trời. Sau đó lại dùng tiền lời của lần gi¬ao dịch này làm trụ cột, liên tiếp thu mua nhiều công ty gần như sắp phá sản nhưng trên thực tế giá trị lợi dụng còn rất cao, nào là hàng tiêu dùng, ngành nghề xe hơi, vào tay anh thì giá rất thấp nhưng khi bán ra lại rất được giá, sau đó tiếp tục phát triển lớn mạnh trong tay anh, trở thành một công ty tài chính con đẳng cấp quốc tế. Năm 2010 sau khi trở về nước liền thay đổi phương thức cùng thủ đoạn, đó là chỉ thu mua những công ty gần như sắp phá sản, dứt khoát hẳn hoi thu mua mấy công ty địa ốc mới nổi, sau đó lại chuyển hướng sang lĩnh vực trong nước đó là công ty in¬ter¬net mới nổi, có thể nói nghé con không sợ cọp, mạnh dạn cùng chủ động chuyển sang lĩnh vực giải trí này.

Tác phong làm việc của Tống Lương Thần được người khác đặt cho biệt danh là “Liệp Báo”, chủ yếu là quá trình tìm kiếm, định vị chính xác và hành động thu mua của anh cực kỳ nhanh chóng khiến cho đối thủ tan rã không có sức chống cự, những công ty lớn ở trong nước cũng rất khiếp sợ anh, chỉ sợ anh nhìn trúng công ty của mình thì tiêu.
Định vị chính xác, hành động nhanh chóng, khiến đối thủ không còn sức chống cự, Hứa Tử Ngư hình dung cảm thấy khóe miệng của mình giật giật, chẳng lẽ mình cũng là một con mồi rất sinh động sao?
Trên đường về nhà Hứa Tử Ngư vẫn im lặng không nói gì, cầm điện thoại di động lên mạng chơi một chút. Tống Lương Thần thấy cô không thèm quan tâm đến anh, cũng không biết lý do vì sao, không nhịn được nên hỏi: “Tại sao lúc trưa đi xuống mà không nói tiếng nào vậy?”
“Sợ quấy rầy đến hai người thôi.” Hứa Tử Ngư dứt lời, cảm thấy giọng của mình có chút ai oán, nên nói thêm: “Mình không phải đang ghen đâu, cậu đừng hiểu lầm nha.”
“Ừ, cậu không có ghen.” Tống Lương Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, đặc biệt hình như là đang nóng giận cho nên mặt của cô hiện tại tròn tròn rất giống đầu cá nóc, khóe miệng không khỏi mỉm cười, mà nói: “Rita cũng không phải là hình mẫu mà mình thích đâu.”
“Cũng thế. Tổng giám đốc Tống định vị tinh xác, hành động nhanh chóng, có thể khiến đối thủ không còn sức phản kháng, nếu là cậu thích cô ấy khẳng định đã sớm bắt được lâu rồi.” Nói xong cúi đầu tiếp tục chơi game trên điện thoại di động, trong lòng hận không cắn đứt cái lưỡi của mình, chỉ nói hai câu liền đem toàn bộ phơi bày ra.
Tống Lương Thần nghe giọng nói của cô mới biết mấu chốt thì ra là ở chỗ này, chuyện của công ty trước nay anh vẫn chưa có nói qua với cô lần nào cả, thứ nhất chính là vì không có cơ hội, thứ hai là vì tình cảm của hai người chưa đi đến đâu cả.
Chỉ là: “Trí nhớ cũng không tệ lắm, thế nhưng cũng biết hết rồi.”
Hứa Tử Ngư nghiêng đầu nhìn bộ dạng vui vẻ của anh, thật sự là giận ghê gớm. Vừa vặn lúc này xe hơi chạy vào gara của bãi đậu xe, sau khi Tống Lương Thần dừng xe, cô liền mở cửa xe bước xuống cũng không quay đầu lại nhìn một lần. Tống Lương Thần vội vàng đuổi theo kéo tay của cô, cô hất tay cũng không ra, ánh mắt tò mò của nhân viên quản lý bãi đậu xe đang nhìn hai người bọn họ đang lôi lôi kéo kéo, Hứa Tử Ngư bất đắc dĩ chỉ có thể thở phì phò đi với anh.
Sau khi vào đến nhà, Hứa Tử Ngư liền tránh thoát tay của anh, bước nhanh về phòng của mình.
“Tiểu Ngư, cậu có sợ không?” Hứa Tử Ngư nghe thấy Tống Lương Thần đứng ở phía sau nói, cơ thể của cô có chút chấn động. Cô chậm rãi quay đầu lại nhìn anh mà nói: “Tống Lương Thần, cậu cũng đừng quá tự tin.” Dứt lời xoay người bước đi.
“Cậu không sợ, nhưng mình sợ.” Tống Lương Thần sải bước về phía trước đuổi theo cô, từ phía sau lưng ôm chầm lấy cô. Cái cằm nhẹ nhàng đặt trên đầu của cô, rồi nói: “Mình sợ cậu có thể dễ dàng rời khỏi mình, nhưng mình thì lại không thể rời bỏ cậu được.”

“Tống Lương Thần, cậu đừng nói những lời ngon tiếng ngọt đó . . . . . .”
“Mình chưa bao giờ nói dối, chắc cậu cũng biết phải không?” Nghe anh nói như vậy, tim của cô như bị người khác dùng tay bóp vậy, nhiều vết thương khó chịu. Hứa Tử Ngư lẳng lặng đứng ở nơi đó, không biết nên làm sao, nên nói gì, ồn ào đi qua rối rắm lại đến, tính cách của mình quá mức trẻ con, luôn là khi dễ Tống Lương Thần. (diepdiep: ai da, khổ ghê!)
Tống Lương Thần thấy cô không nói chuyện cũng không có phản ứng giãy giụa gì, anh thở dài một cái rồi buông cô ra, lôi kéo cô xoay người lại, sau đó anh đưa tay vuốt ve mặt của cô: “Sau này có chuyện gì thì cứ nói với mình biết chưa, không cần phải buồn bực ở trong lòng.”
“Vậy cậu phải hứa là không được cố ý giấu giếm tớ, vì như vậy sẽ khiến tớ có cảm giác mình là kẻ ngốc. Có được hay không?”
Hứa Tử Ngư nhìn mặt của Tống Lương Thần, anh cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt đó mang theo toàn bộ tâm tình của hai người, cô định thần lại nhưng vẫn là tràn đầy tình ý nhìn anh, anh nói: “Được, tớ đồng ý với cậu.”
Lúc ăn cơm, Tống Lương Thần còn nói đến chuyện tình hình hiện tại của công ty cho Hứa Tử Ngư nghe, đại khái nói những chuyện mà trên mạng đã đăng. Chỉ là Tống Lương Thần nói lại có cảm giác như khi đó mình dùng món tiền đầu tiên đánh bậy đánh bạ mà có được, bởi vì khi đó bọn họ chưa có kinh nghiệm quản lý tài chính, bọn họ vốn định chỉ làm cố vấn ấy công ty dòng họ mà thôi, trong đó có một công ty vì lý do mâu thuẫn quá sâu, cho nên vội ra giá công ty rất thấp. Mấy người bọn họ lúc đầu nghĩ là bỏ tiền ra nếu được ăn cả ngã về không, không hề nghĩ đến lại đạt được hồi báo lớn như vậy. Sau khi bọn họ nếm được mùi vị ngon ngọt liền thay đổi phương hướng nghiệp vụ, từ đó về sau liền bắt đầu dốc lòng nghiên cứu nghiệp vụ thu mua công ty.
“Các cậu thật là giỏi, lúc còn đi học mà đã mở được công ty rồi, khi đó tớ còn ngây ngốc ham chơi đấy.”
“Vậy chúng ta cùng nhau suy nghĩ thực tế một chút nhé, xem xem bản thân rốt cuộc có làm được hay không. Cậu không biết đâu, năm đó bọn tớ làm chính là bán tư tưởng, nên Wall Street cũng rất chú trọng trang phục cá nhân và vật dụng, bọn tớ vì phải mua trang phục cùng túi xách để đi gặp khách hàng, cho nên phải chịu cảnh bữa đói bữa no, tài nấu nướng của tớ cũng từ đó mà luyện ra được. Khi đó chính là gi¬ai đoạn bắt đầu khủng hoảng kinh tế, bọn tớ tìm công việc ở khắp nơi, cuối cùng người nhà của một người bạn đồng ý để bọn tớ làm cố vấn. Sau khi đã tạo được chút danh tiếng rồi, dần dần mới có nhiều công ty lớn đến tìm bọn tớ.”
“Không nghĩ tới, bọn cậu trải qua năm đó thật không dễ dàng.”
“Là đàn ông mà, muốn tạo dựng sự nghiệp mà chịu khổ một chút thì có đáng gì chứ.”
“Lương Thần, cậu thật là giỏi.” Hứa Tử Ngư sùng bái nhìn anh, tuy mặt của Tống Lương Thần vẫn trầm ổn không có gì đặc biệt, nhưng trong lòng đang rất thoải mái. Người chính là như vậy đó, có lúc nhận được tiếng vỗ tay hoan hô của toàn thế giới, nhưng cũng không sánh bằng một câu khích lệ kia của người yêu.
Nghĩ đến người yêu, anh chợt nhớ đến cuộc điện thoại mà chiều nay anh đã nhận: “Đúng rồi Tiểu Ngư, chiều hôm nay ông ngoại của tớ có gọi điện thoại đến, ông ấy nói rất muốn gặp cậu một chút, hy vọng chủ nhật hai đứa mình có thể cùng đi.”
“Sao? Cuối tuần này sao?” Hứa Tử Ngư nghe vậy trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên, chưa ăn bao nhiêu đã cảm thấy no rồi.
“Mặc dù ông ngoại của tớ là người tương đối nghiêm khắc, nhưng ông ấy là người rất tốt.” Tống Lương Thần an ủi cô, nhưng Hứa Tử Ngư thì càng ngày lại càng khẩn trương hơn. Người ta đều nói, cô dâu xấu xí cũng sẽ phải gặp mặt cha mẹ chồng, cô không nghĩ tới lại nhanh như vậy sẽ phải đi gặp.
“Lương Thần, có thể hoãn thêm mấy ngày nữa được không, tớ còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý đó.”

“Ngốc quá, gặp người nhà thì còn phải chuẩn bị cái gì nữa chứ, có tớ đây, cậu đừng sợ.” Tống Lương Thần một bên an ủi cô, một bên gắp thức ăn, Hứa Tử Ngư ăn lung tung một ít liền không ăn nổi nữa.
Cô trở về phòng cũng không còn tâm tư mà viết tiểu thuyết nữa, cô nằm ở trên giường liền bắt đầu suy nghĩ lung tung. Tống Lương Thần dọn dẹp xong đi đến phòng đọc sách cũng không nhìn thấy cô, gõ gõ cửa sau đó bước vào phòng: “Hôm nay không viết tiểu thuyết sao?”
“Không viết, không có tâm tình mà viết.” Hứa Tử Ngư nằm ở trên giường cầm lấy cái tai con thỏ mà cô yêu thích nhất kéo kéo, cũng sắp kéo đứt cái lỗ tai của con thỏ ra rồi.
“Sao thế?” Tống Lương Thần thấy sắc mặt của cô buồn bực, cho là cô không thoải mái, vội vàng đến sờ sờ trán của cô.
“Nếu ông ngoại của cậu không thích tớ thì làm sao đây?” Hứa Tử Ngư ngước mắt nhìn anh, chuyện như vậy cũng không phải là chưa xảy ra qua.
“Tớ là người muốn kết hôn với cậu, cũng không phải là ông ngoại, làm sao lại muốn ông ấy thích chứ?” Tống Lương Thần ngồi ở bên giường, kéo tay trái của cô ra mà đặt vào trong tay của anh.
“Cậu nằm mơ đi, tớ đang nói nghiêm chỉnh đó!”
“Tớ cũng vậy, đang nói rất là nghiêm chỉnh đó, gặp ông ngoại thì chỉ cần lễ phép thôi, còn những chuyện khác cậu cũng không cần phải lo lắng làm chi, vui vẻ cùng tớ đi đến đó dùng cơm là được, những chuyện khác cứ gi¬ao cho tớ.”
Hứa Tử Ngư ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu một cái. Tống Lương Thần đưa tay kéo cô lại gần mà nói: “Được rồi, đừng lo lắng những chuyện đó nữa, mọi chuyện đều có tớ đây, cậu chỉ cần an tâm làm Tống phu nhân là được rồi.”
“Cái gì, ai nói sẽ làm Tống phu nhân chứ.”
“Ha ha, được rồi được rồi, nếu hôm nay không viết truyện thì mình cùng đi tản bộ thôi. Cả ngày chỉ ngồi ở công ty, không có vận động thì không được đâu.”
“Nhưng mà tớ không muốn vận động nha!” Từ trước đến nay Hứa Tử Ngư vẫn là có thể ngồi thì kiên quyết không chịu đứng, có thể nằm thì kiên quyết không chịu ngồi.
“Không vận động thì đối với con không tốt đâu.” Tống Lương Thần đành ra đòn sát thủ, Hứa Tử Ngư sờ sờ cái bụng, rốt cuộc cũng thở dài một tiếng: “Được rồi.” Bảo bối ơi là bảo bối, mẹ cũng là vì con cho nên mới đi ra ngoài tản bộ đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui