Ngại Gì Yêu Nhau


Đám phụ nữ thuộc ngành của cô đầu óc cũng đang mơ hồ dưới sự chỉ đạo của Tả Trung Đường, sau khi ngưng thảo luận cuối cùng cũng nhanh chân chạy về phòng làm việc, sau khi trở lại khu làm việc, tiếng thét chói tai cũng thay nhau vang lên. Đi từ sáng cho đến trưa thôi, sao khu làm việc của các cô lại trở thành cây rồi vậy?
Đầu của Hứa Tử Ngư xuất hiện vạch đen, nhìn thấy trên màn hình máy vi tính của mọi người đều có dán miếng chống tia bức xạ, trên bàn còn để mấy chậu cây nhỏ màu xanh nhằm hút tia bức xạ, không biết nên nói là cảm động hay là nên im lặng. Tiểu Bạch hưng phấn nói với cô, còn tưởng rằng chủ tịch mới là người không hiểu nhân tình, ai biết bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ẩn chứa một con người dịu dàng biết săn sóc người khác.
Hứa Tử Ngư gật đầu liên tục, nghe ngóng xung quanh một chút, tất cả mọi người đều lên tiếng than thở, cách này của Tống Lương Thần thật sự quá được lòng dân rồi, mới vừa nãy mấy cô ấy đi ra ngoài ăn cơm có đi ngang qua cô, bọn họ vừa đi vừa bàn tán rất là hào hứng nữa, nào là tổng giám đốc Tống tuổi trẻ tài cao, trái tim thiện lương, bọn họ còn nói không biết có nên lấy thân báo đáp hay không nữa.
Tiểu Bạch thấy mấy cô ấy đi qua cũng cười gian một tiếng thật nhỏ, nhỏ giọng nói với Hứa Tử Ngư: “Người đó còn ước mơ có được tổng giám đốc Tống nữa, mình thấy là không đùa.”
Hứa Tử Ngư nghe cô ấy nói như vậy cảm thấy trong lời nói của cô ấy như có ý gì đó, rõ ràng biết có ẩn tình, nên vội hỏi: “Nói như vậy là sao thế?”
Tiểu Bạch nhìn xung quanh bốn phía, xác định không có ai nghe lén bọn họ nói chuyện, khi đó mới nhỏ giọng nói: “Mình nghe nói bà chị bên bộ phận tiêu thụ rất coi trọng tổng giám đốc Tống đó, tuần trước tổng giám đốc Tống vừa đến là bà ta cũng không kịp chờ mà liền cùng tổng giám đốc Tống lập quan hệ.”
Bà chị kia chính là biệt danh mà mấy cô đặt cho gái ế, Ngô Thiên Thiên bên bộ phận tiêu thụ. Nói đến Ngô Thiên Thiên này, cô ấy cũng thật là một nhân tài trong bộ phận tiêu thụ. Trẻ tuổi xinh đẹp lại có nhiều mánh khoé, nghe nói gia thế còn rất khá. Cô ấy mới đến đây làm có một năm thôi mà đã an ổn ngồi vào vị trí đầu của bộ phận tiêu thụ, mỗi ngày ăn mặc cùng trang điểm xinh đẹp, lái một chiếc xe BMW X6, đúng là niềm mơ ước của nhiều người. Nhưng không hiểu sao người phụ nữ này vẫn chưa có bạn trai. Công ty cũng không cần phải nói, nhân viên nam bình thường thì không dám xuống tay với cô ấy, chỉ có mấy sếp ở trên mới có thể xứng với cô ấy, nếu không phải là cô ấy thích dịu dàng săn sóc thì đã kết hôn từ lâu rồi. Nghe nói ở bên ngoài cũng có mấy Đại Gia và Quan Gia theo đuổi cô ấy, mỗi ngày cũng không ngừng gửi quà tặng đến cho cô ấy, nhưng cô ấy cũng không có màng đến những người đó. Trước đó Hứa Tử Ngư còn đang suy nghĩ cô ấy còn lựa chọn người như thế nào, thật sao, thì ra là cô ấy vẫn còn đang chờ đấy.
“Khó trách cậu nói hai người bọn họ không đùa đâu, mình thấy đúng vậy đó.” Mặc kệ là nhìn ngang hay nhìn dọc thì cô so với Ngô Thiên Thiên đều không hề có chút cạnh tranh nào.
“Cái này chỉ là một phương diện thôi, một cái tát cũng không kêu.” Tiểu Bạch còn nói: “Chủ nhật mình ở không không có chuyện gì làm, cho nên lên Baidu* tìm kiếm một chút thông tin của anh ta, cái này cũng đừng nên gấp nha, mình dùng kinh nghiệm suy luận cường đại của mình ra, mình dám nói tổng giám đốc Tống đến công ty của chúng ta nhất định là có vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Hừ hừ, vấn đề rất lớn. Chỉ là thời gian không còn sớm, mình sắp đói chết rồi. . . . Chúng ta vừa ăn vừa nói đi.” Tiểu Bạch kéo tay Hứa Tử Ngư còn chưa ra khỏi phòng làm việc, điện thoại của Hứa Tử Ngư đã vang lên.
Là số điện thoại của công ty, Hứa Tử Ngư nhận liền truyền đến giọng nói của Tống Lương Thần: “Đã ăn cơm chưa?”
Hứa Tử Ngư nhìn Tiểu Bạch, nhỏ giọng nói: “Đang định đi đây.”
“Đi lên đây ăn đi, đã mua rồi.”
“Chuyện này, mình đã hẹn với đồng nghiệp rồi, thật không đi được. . . . . .”

“Đồng nghiệp nào thế? Vậy mình cùng đi nhé.”
“Đừng . . . . Đừng, cậu để mình suy nghĩ một chút đi . . . . . .” Trong lòng của Hứa Tử Ngư nội chiến một hồi, sau đó vừa che điện thoại vừa lắp bắp nói với Tiều Bạch: “Chị Tiểu Bạch, hôm nay mình không thể đi ăn cơm với cậu rồi.”
Tiểu Bạch thần bí hì hì nhìn cô một chút, giọng nói mang theo một chút tò mò: “Vừa nãy là ai thế? Lúc sớm mình cũng đã muốn hỏi cậu rồi, hôm nay lại đi làm đúng giờ như vậy, có phải đang hẹn hò với trai đẹp phải không?”
“Không có, không có nha.” Hứa Tử Ngư nhất thời không biết nên làm sao nói chuyện của Tống Lương Thần ra, nên cô đành trả lời qua loa: “Dù sao thì chuyện này cũng rắc rối lắm, sau này mình sẽ nói với cậu nha.” Nói xong cô đẩy Tiểu Bạch vào thang máy dành cho nhân viên, sau đó mới cầm điện thoại lên mà nói: “Mình sẽ lên ngay, cậu đừng xuống đây.”
Dứt lời liền cúp điện thoại, nhìn xung quanh một chút thấy không còn đồng ngiệp nào khác nữa, khi đó cô mới bước vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc lên tầng 12. Một mặt cũng đang than thở, sao mình đang giống như đi ăn trộm vậy.
Tầng 12 vốn dĩ rất vắng vẻ, vào thời gian này càng thêm yên tĩnh hơn, cô trợ lý giỏi giang Rita cũng đã đi ra ngoài ăn cơm rồi, cánh cửa thủy tinh của phòng tổng giám đốc được mở ra, Hứa Tử Ngư đi vào liền nhìn thấy Tống Lương Thần đang ngồi ở trong phòng làm việc.
“Có đói bụng chưa?” Tống Lương Thần thấy cô đi vào, anh vội từ chỗ ngồi đứng dậy, kéo cô vào trong phòng kia ăn cơm.
Trên bàn đã bày đầy thức ăn cùng cháo, còn có hai phần thức ăn. Hứa Tử Ngư ngồi ở trên ghế sa-lon, nghĩ đến chuyện lần trước hai người ngồi ăn cơm chung, cô không khỏi cảm thán thế giới này biến hóa thật nhanh. Vài ngày trước đó hai người cùng nhau trải qua rất nhiều việc, mơ hồ giây giây phút phút đều ở bên nhau. Sáng hôm nay quay lại công ty còn ngồi chung một chỗ như vậy, nhất thời trong giây phút này cô không biết nên nói gì, cho nên trầm mặc mấy giây.
“Cậu . . . . . .”
“Cậu. . . . . .”
Hai người đồng thanh nói, vội vàng cũng khiêm nhường nói:
“Cậu nói trước đi.”
“Cậu nói trước đi.”
Hứa Tử Ngư nhìn bộ dạng bối rối không biết làm sao của Tống Lương Thần, cô nhịn cười không được: “Sáng hôm nay rất là vui đó, đồng nghiệp của mình đều nói tổng giám đốc Tống đối với nhân viên thật tốt.”
“Cũng là vì cậu đó, nếu không phải là do cậu không chịu phối hợp, thì mình cũng đâu phải tốn kém nhiều tiền và gấp rút chuẩn bị như vậy chứ.” Tống Lương Thần im lặng nhìn cô: “Mình thấy cậu nên sớm nói chuyện này với đồng nghiệp đi, hiện tại có rất nhiều bất tiện đó.”

“Dễ dàng lắm sao?” Hứa Tử Ngư nói: “Bây giờ không phải là rất tốt sao, toàn bộ tia bức xạ ở trong phòng làm việc đều được xử lý ổn thỏa. Cậu đang rất được lòng của mọi người, nếu nói ra, toàn bộ hứng thú cùng cảm kích cũng không còn, mở miệng ra mọi người sẽ nghĩ mình như thế nào đây?”
“Cô bé ngốc nghếch này, còn ngụy biện sao.” Tống Lương Thần nhìn bộ dáng của cô mà hả hê cười, vội vàng nói: “Mau ăn cơm đi, thức ăn của nhà này cũng không tệ, ngon hơn lần trước nhiều đó.”
Hứa Tử Ngư nhìn thức ăn ở trên bàn trong lòng liền cảm động, nhưng lại không nói ra khỏi miệng: “Kỳ thật sau này cậu cũng không cần phải tốn công tốn sức như vậy nữa, mình đi ăn với đồng nghiệp là được rồi.”
“Lần trước chẳng phải bác sĩ đã căn dặn cậu chú ý nhiều một chút sao, ăn cơm chính là chuyện lớn, cậu cũng đừng tùy tiện mà đi ra ngoài ăn như vậy, sau này trưa nào cậu cũng phải ăn cùng mình.”
“Nhưng buổi trưa nào mình cũng đến phòng của tổng giám đốc chẳng phải sẽ rất kỳ lạ sao?”
“Cho nên mình mới muốn cậu sớm nói với mọi người đó.” Tống Lương Thần dừng lại một chút: “Nếu không thì để mình nói dùm cậu nhé.”
“Đừng, để mình suy nghĩ thêm chút nữa đi, lúc trước chẳng phải đã bàn xong rồi sao, một tháng nữa mà!” Hứa Tử Ngư gắp thức ăn, ăn vào quả nhiên rất ngon. Vội giúp Tống Lương Thần gắp một miếng mà nói: “Thật không tệ nha, cậu ăn thử một chút đi.”
Tống Lương Thần nói: “Ăn từ từ thôi, trước tiên cậu đưa điện thoại di động của cậu ra đây.”
“Làm gì thế?” Hứa Tử Ngư vội vàng lấy điện thoại di động trên bàn đưa cho anh, rồi nói: “Đây chính là riêng tư của mình, thần thánh cũng không thể xâm phạm nha!”
“Ai muốn xem riêng tư của cậu chứ, lúc nãy mình dùng di động gọi cho cậu, mới phát hiện số của mình nằm trong danh sách đen của cậu nha!”
“Ah, quên, quên mất!” Hứa Tử Ngư vỗ đầu một cái, mấy ngày qua cô ở chung một chỗ với anh, danh sách đen này cũng đem quên luôn rồi, vội vàng cầm điện thoại di động lên sau đó xóa đi.
“Hứa Tử Ngư ơi Hứa Tử Ngư, trái tím của cậu thật là ngoan độc nha.” Tống Lương Thần nhìn cô: “Nếu như không phải là mình biết rõ chuyện cậu mang thai, thì có phải cậu tính cứ như vậy mà không liên lạc với mình nữa không?”
“Không có nha, thật ra thì lúc ấy mình cũng chưa nghĩ ra mình sẽ nói với cậu như thế nào, khi đó vừa nhìn số điện thoại của cậu gọi đến lòng của mình liền loạn cả lên.” Hứa Tử Ngư để điện thoại xuống, vội vàng nói: “Đói quá đi, chắc em bé cũng đã đói bụng rồi, mau ăn cơm đi!” Dứt lời liền bắt đầu gắp thức ăn vào chén, rất tự nhiên mà ăn.
Tống Lương Thần bất đắc dĩ nhìn cô vừa ăn vừa thỉnh thoảng nhìn mình, cho nên anh cũng không thể giận nổi, cũng đành bưng cơm lên ăn.

Hứa Tử Ngư đang ăn nghĩ đến chuyện sáng nay đi họp, không nhịn được thở dài nói: “Chuyện phúc lợi mà cậu gi¬ao cho Chu Minh Vĩ phụ trách thật là thú vị.”
“Hả?” Tống Lương Thần thấy mặt của cô hào hứng bừng bừng, trong lòng không khỏi có chút lo âu: “Thú vị?”
“Đúng vậy.” Hứa Tử Ngư nhớ lại bộ dạng của ông ấy lúc sáng họp liền không nhịn được mà cười sặc sụa: “Ông ấy giống như Đường Tăng vậy, lẩm bẩm lẩm bẩm, một câu nói mà nói mấy lần.” Vào giờ phút này Chu Minh Vĩ cũng đang ở bên ngoài dùng cơm mà không ngừng nhảy mũi, trưa hôm nay ông may mắn cùng Tống Lương Thần, hai nhân vật cũng trở thành đề tài mà mấy bà mấy cô trong ngành lôi ra để bàn tán.
Tống Lương Thần nghe cô nói như vậy, lập tức nghĩ đến chuyện sáng nay anh sắp xếp nhiệm vụ cho Chu Minh Vĩ cho nên anh cũng không biết trả lời như thế nào, liền cười nói: “Minh Vĩ cái gì cũng tốt, nhưng chính là nhìn thấy nhiều phụ nữa quá cho nên nhất thời lúng túng không biết nói thế nào, hôm nay mình đặc biệt cho ông ta rèn luyện một chút.”
(diepdiep: he he anh này xạo quá, chứ không phải anh kêu Minh Vĩ ráng câu giờ để anh Thần nhà ta có thời gian biến phòng làm việc thành vườn cây sao.)
“Ah, thì ra là như vậy.” Hứa Tử Ngư gian xảo cười nhìn Tống Lương Thần: “Mình còn tưởng rằng tổng giám đốc Tống lo lắng mình tiếp xúc với nhiều tia bức xạ, cho nên còn đặc biệt sắp xếp để ông ta câu giờ chứ.”
“Nào có.” Tống Lương Thần gắp cho Hứa Tử Ngư một miếng cá: “Ăn nhiều cá một chút, đừng chỉ ăn trứng gà không thôi.” Sau đó anh cuối đầu ăn, bên tai của anh ửng lên một mảng hồng hồng. Rất hiếm khi Hứa Tử Ngư thấy được dáng vẻ xấu hổ của anh, cô mím môi lén cười.
Ăn cơm xong, Hứa Tử Ngư giúp Tống Lương Thần dọn dẹp một chút, sau đó cô muốn trở về phòng làm việc ở lầu dưới. Tống Lương Thần kéo tay cô lại: “Chờ chút đã, mình có việc muốn thương lượng với cậu.”
“Chuyện gì thế?” Hứa Tử Ngư xếp chân bằng ngồi trên ghế sô-pha mềm mại, uống ly nước ép trái cây mà Tống Lương Thần đưa tới.
“Cậu có muốn đến phòng tổng giám đốc làm việc không?”
“Làm việc tại phòng tổng giám đốc?” Hứa Tử Ngư nhìn Tống Lương Thần một chút, xác định mình không có nghe nhầm, cô nói: “Mình thấy làm biên tập là rất tốt rồi, tại sao phải chuyển đến phòng tổng giám đốc làm chứ?”
“Hiện tại cậu làm biên tập ở đó, lượng công việc mình không nắm giữ được, ngoài ra nếu cậu đến tầng 12 làm việc, thì cho dù là đi làm hay đi ăn cơm, thì cũng sẽ dễ dàng hơn.”
“Nhưng hiện tại công việc này mình thấy rất vui vẻ, công việc của tổng giám đốc mình chưa làm qua, cũng chẳng có gì là hứng thú cả.”
Tống Lương Thần gật đầu một cái nói: “Nếu đã nói như vậy, cậu cũng đã có suy tính, vậy mình cũng không muốn ép buộc nữa, nhưng cậu cũng không cần vì công việc mà ảnh hưởng đến thân thể nha.”
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, sau đó lại có chút kinh ngạc mà nhìn anh, rồi nói: “Mình còn tưởng rằng cậu sẽ tiếp tục thuyết phục mình nữa đó.”
“Về chuyện công việc và sự nghiệp, nếu như cậu đã có mục tiêu và ý tưởng, thì mình cũng không muốn vì phán đoán của mình mà sẽ ảnh hưởng đến cậu.”
Hứa Tử Ngư nghe những lời này, trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp: “Lương Thần, cám ơn cậu.”
“Ngốc quá.” Tống Lương Thần ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng vòng tay qua vai cô, kéo cô vào ngực mình: “Giữa chúng ta cần gì nói cám ơn với không cám ơn chứ.”

“Kỳ lạ.” Hứa Tử Ngư dựa vào vai của anh rồi thì thầm: “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, mình chưa bao giờ biết cậu là một người như vậy.”
“Vậy cậu nghĩ mình là người như thế nào?”
“Chính là một người không có chút tình cảm, rất nghiêm túc, một người đàn ông không dịu dàng chút nào!” Hứa Tử Ngư nói xong, đầu của cô liền bị gõ một cái.
“Mình hư như vậy sao?”
“Dám đánh lén mình!” Hứa Tử Ngư lấy cánh tay ở sau ót của cô ra: “Cậu vốn dĩ chính là như vậy nha, vẫn luôn là mặt nghiêm, từ lúc học cấp ba, cậu lúc nào cũng cằn nhằn mình.”
“Đó là bởi vì cậu thường xuyên bất cẩn, không tự bảo vệ được mình, luôn quá sơ sót, mình trông thấy cũng không yên tâm.”
“Với lại, cậu giống như thầy giáo vậy.” Cô chu mỏ nhìn Tống Lương Thần, anh từ thanh niên đẹp trai trẻ tuổi, phát triển càng ngày càng thành thục, gương mặt của anh thay đổi càng ngày càng tinh xảo, nhưng mà phong cách ông cụ non của anh vẫn không đổi.
“Thầy giáo?” Mặt của Tống Lương Thần đều đầy vạch đen nhìn Hứa Tử Ngư: “Cậu cảm thấy mình giống thầy giáo lắm sao?”
“Một chút xíu. . . . . .” Hứa Tử Ngư khoa tay múa chân, thấy sắc mặt của anh dần đen lại, vội vàng bào chữa: “Thật ra thì bây giờ nhìn thầy giáo cũng rất được, rất hoàn hảo.”
“Cũng may đó.” Tống Lương Thần đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai mượt mà của cô: “Vậy Tiểu Ngư có thích thầy Tống hay không đây?”
Hứa Tử Ngư bị anh sờ sờ cảm thấy có chút nhột nhột, hơi thở bên cổ của cô vô cùng mập mờ, vội vàng đỏ mặt đưa tay đẩy anh ra: “Đừng lộn xộn nha . . . Chỗ này là phòng làm việc đó.”
“Không sao.” Tống Lương Thần nhìn cô, thấy mặt cô ửng đỏ như trái đào, chẳng những không có buông tay mà ngược lại còn nhích mặt lại gần hơn nữa: “Dù sao hiện tại cũng không có ai.”
“Mình biết sai rồi, mình nhận sai, mình thích thầy Tống mà, ai da, cậu đừng làm như vậy . . . . . .” Hứa Tử Ngư bị Tống Lương Thần trêu đùa cho nên hô hấp cũng có chút gấp gáp, đưa tay đẩy nhưng đẩy không được, ngược lại còn bị anh chen lấn, hô hấp của anh dồn dập phả trên ngực: “Chuyện này, thầy Tống . . . . .”
“Sao vậy?” Tống Lương Thần nhỏ giọng hỏi, đồng thời lồng ngực của anh rung động theo, khiến cho tinh thần của cô run rẩy, Hứa Tử Ngư nuốt nước miếng rồi nói: “Nước chanh lúc nãy cũng không tệ nha, ha ha . . . .Hay là cậu nếm thử một chút trước đi.”
“Nước chanh không tệ sao?” Tống Lương Thần một tay ôm hông của Hứa Tử Ngư, không để ý cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng, anh nhẹ nhàng đặt cô ở trên ghế sa-lon, ngón tay khẽ vuốt cái miệng nhỏ nhắn của cô, vì khẩn trương mà không ngừng nói chuyện, anh nói: “Vậy phải nếm thử một chút xem sao.”
Dứt lời liền cúi đầu hôn cô. Nụ hôn của anh rất dịu dàng mà vô cùng sâu, giống như đang rất chuyên tâm thưởng thức vị chua chua ngọt ngọt của chanh vậy, anh xâm chiếm khoang miệng của cô, nhuộm dần hương vị ngọt ngào của nhau, Hứa Tử Ngư trước tình huống này giống như người hoàn toàn mất phương hướng vậy, không còn sức lực cùng khả năng tự điều khiển cơ thể nữa, đầu lưỡi của cô bị anh trêu ghẹo khiến cho đầu óc của cô choáng váng, cuối cùng cô cũng chủ động duỗi thẳng lưỡi của mình ra, thận trọng cùng anh dây dưa.
Hô hấp của hai người càng ngày càng nặng nề, bàn tay của Tống Lương Thần theo đường xẻ tà của cái sườn xám của cô mà bắt đầu vuốt ve, cô giật mình dùng tay bắt lại, rồi nói: “Lương Thần . . . không phải ở chỗ này.” Giọng nói mềm mại rất đáng yêu, chính cô cũng bất giác giật mình. Tống Lương Thần hít một hơi thật sâu, lưu luyến buông ra, đưa tay sờ đôi môi đỏ hồng có chút sưng của cô, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy, sau đó ranh mãnh mà cười: “Được rồi, không phải ở chỗ này, về nhà chúng ta sẽ tiếp tục.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui