Giống như đang hẹn giờ vậy, Hứa Tử Ngư vừa mới nghỉ ngơi được một chút, Tống Lương Thần liền gõ cửa bước vào. Anh ngồi xuống đối diện với Hứa Tử Ngư, nhìn thức ăn trên bàn rồi hỏi: “Không hợp khẩu vị sao?”
“Không có, rất được, nhưng là mình không đói bụng.” Cô cười hai tiếng liền ngưng, ngay cả mình cũng cảm thấy có chút giả dối.
“Cậu. . . . . . Thật ra thì cậu không cần phải khách sáo với mình như vậy đâu.”
Hứa Tử Ngư thở dài một cái, vô lực vuốt vuốt ngực sau đó lại xoa xoa huyệt thái dương mà nói: “Nói thật, thật ra thì mình cũng không biết phải cư xử như thế nào với cậu nữa.”
“Sao?” Người đàn ông đẹp trai trước mặt đang chờ câu nói kế tiếp của cô.
Hứa Tử Ngư thở dài một cái nói: “Trước đây quan hệ của chúng ta chỉ đơn thuần là quan hệ bạn học, sau đó lại xảy ra chuyện đó, mình đã cố gắng khôi phục và giữ quan hệ như cũ, nhưng hiện tại, cậu là ba của đứa bé trong bụng mình, còn là ông chủ của mình nữa. . . . . . Mình không biết, không biết nên lấy thân phận gì để nói chuyện với cậu.”
“Tiểu Ngư, cho đến bây giờ cũng không có thân phận nào khác cả, chúng ta chính là Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần.”
“Cậu. . . . . .” Đối diện với người đàn ông vô cùng hiền hoà này, Hứa Tử Ngư cảm thấy quả đấm của mình giống như đang đánh vào bông gòn vậy, không hề bị suy suyễn.
Tống Lương Thần ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng rầu rỉ của Hứa Tử Ngư, không khỏi cười. Anh tiện tay cầm đôi đũa lên gắp một miếng cá hồi, không chút nghĩ ngợi liền bỏ vào trong miệng.
“Ah!” Hứa Tử Ngư vội vàng ngăn anh lại, cũng vội vàng nói: “Đôi đũa đó mình đã dùng qua, sao cậu lại lấy mà dùng chứ?”
“Tớ biết.” Tống Lương Thần không nhanh cũng không chậm lại gắp thêm một miếng đậu hũ ở bên cạnh nói: “Mình không ngại.” Trong lòng Hứa Tử Ngư nói, cậu không để ý nhưng tôi để ý đó, nhưng dù sao cơm canh này cũng là do người ta mua về, cũng không tiện mà ngăn cản anh.
Mỗi món Tống Lương Thần cũng đều nếm thử một miếng, sau đó bỏ đũa xuống nói: “Quả thật không hợp với khẩu vị của cậu.”
“Sao?” Hứa Tử Ngư nghe anh nói mà sửng sốt, sau đó mới hiểu thì ra anh là thay mình nếm thử món ăn, mặt mo của cô hơi đỏ khi anh nở nụ cười. Mất nửa buổi cô mới nói ra thành lời, ho một tiếng nói: “Mình cảm thấy, thật ra thì chúng ta ở trong công ty nên làm bộ như không quen biết thì tốt hơn.” Nói xong cô ngẩng đầu lên nhìn Tống Lương Thần, mặt của đối phương hình như có đen đi một chút.
Anh không có trả lời đề nghị của cô, ngược lại hỏi: “Tối hôm trước còn bình thường, tại sao đột nhiên lại nhập viện vậy?”
“Thì là tối hôm qua cơm nước xong. . . . . . Không cẩn thận thì ngất xỉu.” Cô nhìn sắc mặt của anh, vội vàng giải thích: “Bác sĩ nói không sao, chỉ là huyết áp có chút thấp thôi.”
“Mình cảm thấy, thời gian này cậu nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Tống Lương Thần nói: “Cậu nhìn sắc mặt của cậu xem, không tốt chút nào cả, có nghĩ tới chuyện nghỉ phép hay không, cậu muốn nghỉ ở bệnh viện hay ở nhà dưỡng thai?”
“Ở nhà dưỡng thai?” Suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, nhíu mày hỏi lại: “Chẳng lẽ chủ tịch mới muốn xa thải mình sao?”
“Tiểu Ngư, ý của mình không phải như vậy!”
“Không phải là như vậy thì là như thế nào?” Hứa Tử Ngư nhìn vào mắt của anh, phán ra một câu.
“Tình hình hiện tại, làm sao mình có thể nhìn cậu vác cái bụng bự mà đi làm chứ? Chăm sóc cậu và con chính là trách nhiệm của mình, mình. . . . . .” Tống Lương Thần nhìn sắc mặt của Hứa Tử Ngư có chút không tốt, nhất thời không biết là nên nói tiếp hay không.
Ah, thì ra là như vậy, tất cả đều là trách nhiệm của anh. Hứa Tử Ngư cảm thấy mình có chút buồn cười, trên đường đến đây suy nghĩ đủ loại, rồi còn giúp mình thử món ăn, cô thậm chí còn cho rằng, cho là anh có ý với mình. Cũng đúng thôi, cô cho tới bây giờ đều nhìn không ra lòng của Tống Lương Thần, cũng không phải là lần đầu hiểu nhầm ý của anh, trước kia thì không nói làm gì, gần đây nhất chính là mấy ngày trước, ngày mà cô đi khám bệnh, anh chân trước rời khỏi bệnh viện, thì chân sau đã với Thích Lôi hẹn hò?
“Tống Lương Thần, mình cảm thấy cậu rất lợi hại.” Hứa Tử Ngư chậm rãi đứng dậy mà nói: “Cậu luôn khiến ình cảm thấy mình đặc biệt thiếu nhãn tâm, còn đặc biệt tự mình đa tình. Cậu yên tâm, quan hệ của chúng ta, mình tuyệt sẽ không tiết lộ ra đâu. Còn nữa, đứa bé là của mình, mình có thể tự sinh và tự nuôi nó, không cần cậu phải lo lắng.”
Cô xoay người rời khỏi phòng, lại bị Tống Lương Thần kéo tay lại: “Tiểu Ngư, cậu đừng như vậy, sắp làm mẹ rồi, sao lại dễ xúc động như vậy chứ!”
“Đúng vậy, mình chính là dễ xúc động như vậy đó. Trên thế giới này không ai mạnh mẽ bằng mình đâu, mình cũng không cần và cũng không chịu nổi sự quan tâm của cậu đâu.” Hứa Tử Ngư trở tay muốn hất tay của Tống Lương Thần ra, ai biết anh nắm chặt như vậy chứ, sống chết cũng không buông, làm cho cô không thể hất ra được mà suýt chút nữa đem tay mình ngắt đứt.
Cô đau đến nỗi kêu lên một tiếng, xoay người nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng. Tống Lương Thần cũng không nghĩ tới cô lại trở mặt như vậy, cô đột nhiên phát điên khí thế bừng bừng như vậy khiến anh nhất thời khiếp sợ, Hứa Tử Ngư nhân cơ hội tránh thoát tay của anh, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
“Tiểu Ngư!” Tống Lương Thần thở dài một tiếng vội vàng đuổi theo, lại bị cô trợ lý Rita ngăn lại: “Tổng giám đốc Tống, bên đại diện của Thiên Độ đã đến. Đang ở trong phòng họp chờ ngài.”
“Vậy cứ để cho họ tiếp tục chờ đi.” Tống Lương Thần sải bước đi về phía trước, Rita ở sau lưng anh không nhanh không chậm nói: “Tổng giám đốc Tống đừng quên, chỉ có giải quyết xong Thiên Độ thì mới có thể thuận lợi tiếp nhận công ty này.”
Bước chân của Tống Lương Thần chậm lại, Rita tiếp tục nhắc nhở mà nói: “Hôm nay Thiên Độ đến đây cũng coi như là rất có thành ý rồi, nếu như đắc tội bọn họ thì chuyện sẽ rất khó giải quyết, vậy tổng giám đốc Tống xem xét, như vậy có phải sẽ làm trái với điều kiện khi chuyển nhượng công ty hay không?”
“Tiểu Ngư, sao vậy?” Tiểu Bạch thấy Hứa Tử Ngư trở về vị trí làm việc, hai mắt đỏ hồng giống như là đã khóc, chẳng lẽ thật sự là có bi kịch sao? Trong lòng cô bất ổn nhưng cũng không dám hỏi, chỉ sợ Hứa Tử Ngư bị công ty xa thải thật, nếu mình còn hỏi nữa sẽ khiến cho cô ấy đau lòng hơn.
“Tiểu Bạch, làm phiền cậu nói với Tả Trung Đường, mình xin phép nghỉ mấy ngày.” Hứa Tử Ngư tắt máy vi tính cầm túi xách lên, sau đó đứng dậy nói: “Hai ngày này mình có chút chuyện phải về quê một chuyến.”
“Sao? Cậu còn muốn xin nghỉ phép?” Tiểu Bạch bắt lấy cánh tay của Hứa Tử Ngư lại, cô kêu “Đau” một tiếng khiến cho Tiểu Bạch sợ hết hồn, cô ấy vội vàng kéo tay áo của cô lên, trên cổ tay của Hứa Tử Ngư, vị trí mà lúc nãy bị Tống Lương Thần nắm, giờ đã để lại một vết hơi bầm tím.
“Không sao, vừa rồi không cẩn thận đụng trúng thôi.” Hứa Tử Ngư thu hồi cánh tay lại nói với Tiểu Bạch: “Thật là ngại quá, mấy hôm nay mình cứ làm phiền đến cậu.”
“Chị Ngư, chị đừng nói như vậy, chị nhớ chú ý sức khỏe nha, nếu không em sẽ lo lắng đó.” Tiểu Bạch tiễn Hứa Tử Ngư đến thang máy, nhìn Hứa Tử Ngư rời khỏi, Tiểu Bạch vẫn còn chưa kịp trở về phòng làm việc liền trông thấy thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc mở ra, Tống Lương Thần vội vã từ bên trong đi ra.
“Tổng . . .Tổng . . . Tổng . . . giám đốc, xin chào.” Tiểu Bạch còn đang đắm chìm trong nỗi bi thương của Hứa Tử Ngư chưa kịp hồi hồn, liền thấy trai đẹp Tống Lương Thần lao đầu bước tới, trong lòng thầm nghĩ anh ta mặt đen như vậy mà nhìn còn rất đẹp trai và phong độ, đây đúng là nghiệp chướng nha. Nhưng khi nghĩ lại, vừa rồi anh ta khiến cho chị Ngư phải khóc thành ra như vậy, nhất định không phải là người đàn ông tốt, ngay sau đó cô ấy lại cảm than, hiện tại đàn ông tốt thật không còn nhiều, vất vả lắm mới có được một người đẹp trai nhưng lại là mặt người dạ thú.
Tống Lương Thần đi về phía trước hai bước, rồi sau đó suy nghĩ một chút, xoay người lại hỏi: “Nhân viên này, phiền cô vào trong gọi Hứa Tử Ngư ra đây một chuyến.”
Trong lòng Tiểu Bạch tự nhủ một tiếng ‘Tiêu rồi’, Hứa Tử Ngư mới xin nghỉ phép thêm giờ lại bị chủ tịch phát hiện nữa, sợ rằng cứ tiếp tục như vậy chắc công việc sẽ khó giữ được đó. Đứng nguyên tại chỗ, Tiểu Bạch rối rắm không biết nên nói thật hay không. Tống Lương Thần thấy cô không nói gì cả trong lòng có chút gấp, không muốn hỏi thêm gì nữa liền đi vào khu vực làm việc.
Cô nhân viên bên bộ phận tổng đài thấy tổng giám đốc đi tới, vội vàng đứng dậy đồng thời tươi cười chào, Tống Lương Thần nói với cô ấy một câu, cô ấy gật đầu một cái rồi gọi điện thoại, trong chốc lát liền trông thấy Tả Trung Đường tóc tai bù xù từ một phòng khác hấp tấp chạy đến.
“Tổng giám đốc Tống, ngài tìm tôi sao?” Một giọt mồ hôi hột từ trên trán của Tả Trung Đường chảy xuống, hiện tại cô không biết vị chủ tịch mới tìm cô là phúc hay là họa đây.
Tống Lương Thần bảo cô ấy cùng đi ra khỏi khu làm việc, sau đó nói: “Tôi muốn tìm Hứa Tử Ngư.”
“Hứa Tử Ngư?” Lúc nãy Tả Trung Đường chạy ra rất gấp, không có mang theo mắt kính 800 độ của mình. Cho nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Tiểu Bạch đang đứng ở sau lưng anh khoa tay múa chân, cũng không biết cô ấy đang muốn nói cái gì nữa.
“Cô . . . . . .” Ý của Tả Trung Đường là muốn Tiểu Bạch lại gần thêm một chút nữa, Tiểu Bạch bất đắc dĩ lặng yên không tiếng động đi tới gần Tống Lương Thần, mấp máy môi mà nói: “Xin nghỉ rồi.” Nhưng hiển nhiên, bạn Tiểu Bạch đã đánh giá quá thấp trình độ cận thị của Tả Trung Đường rồi, cô ta híp mắt thế nào cũng không nhìn thấy rõ, một mặt còn nhỏ tiếng lặp lại ý tứ của Tiểu Bạch: “Rửa rau? Ăn cơm? Bắn chết? Tình sát?”
Tống Lương Thần thấy Tả Trung Đường nói mà chẳng hiều gì cả, còn khiến cho anh sợ hết hồn hết vía, sau đó anh theo tầm mắt của cô ta mà quay người lại. Tiểu Bạch đang mấp máy cái miệng lên mà nhắc nhở, chợt cảm thấy có một luồng khí cực lạnh đánh tới bên người mình. Cô hơi quay đầu lại, chủ tịch mới nhìn cái miệng của cô rồi hỏi lại: “Xin nghỉ?”
“Dạ, đúng.” Tả Trung Đường kinh sợ, rốt cuộc cũng hiểu nãy giờ Tiểu Bạch đang nói cái gì, vội vàng giải vây nói: “Hứa Tử Ngư vừa mới xin nghỉ phép.”
“Cô ấy đi đâu?” Tống Lương Thần nhìn thấu đầu mối ở bên trong, Tả Trung Đường không trả lời, mà là tiếp tục nhìn Tiểu Bạch.
“Về quê.” Tiểu Bạch dưới ánh mắt soi mói của Tống Lương Thần mà thành thật khai báo địa điểm, sau đó giật mình cùng xỉ vả bản thân mình đứng trước người đàn ông đẹp trai này không có chút tự chủ nào, cũng may đây không phải là cuộc chiến tranh cách mạng, chứ không mình nhất định là một tên phản đồ rồi.
Tống Lương Thần gật đầu một cái nói: “Cám ơn.” Sau đó xoay người bước vào thang máy dành cho tổng giám đốc. Gọi điện thoại cho Hứa Tử Ngư, tắt máy. Anh day day huyệt thái dương, cô bé này luôn có cách khiến cho anh phải phát điên.
“Tả Trung Đường, cô có phát hiện ra gì không?” Tiểu Bạch đưa mắt nhìn tổng giám đốc sau khi rời khỏi, xoay người nhìn gương mặt đầy vạch đen của Tả Trung Đường rồi nói: “Dường như chủ tịch mới có chút tức giận.”
“Thấy chứ.” Tả Trung Đường nói nhỏ: “Bà đây sớm muộn gì cũng bị mấy cô hại chết đó.” Dứt lời giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc bù xù mà nói: “Đi theo tôi một chuyến, nói rõ ràng cho tôi biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...