Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Edit – Lam Sắc.

Diệp Lạc hơi sửng sốt, rồi hiểu ra Quân Hoằng đang rối rắm cái gì. Nàng cũng không nói gì, đi qua xem Quân Hoằng viết chữ.

Nói thực là, chữ của Quân Hoằng, thật sự rất đẹp, rất có khí khái.

Diệp Lạc thở dài một hơi, chữ của nàng rất không đẹp. Nhớ tới lúc trước ngày ngày bị gia gia đuổi chạy khắp núi, lại thấy hối hận. Nếu lúc ấy chuyên tâm một chút thì không biết chừng cũng có thể không biết xấu hổ mang chữ mình ra khoe.

Nhìn người ta xem, đang tức giận còn có thể bình tĩnh luyện chữ. Nếu mà là nàng thì càng tức giận chữ càng như gà bới, càng viết càng bực bội thêm.

“Quân Hoằng, ngươi viết chữ rất đẹp.”

Câu này vừa nói ra,Quân Hoằng chỉ thấy cơn tức lan ra cả người: “Ai thảo luận việc viết chữ với ngươi hả?”

Diệp Lạc cười tủm tỉm nhìn hắn: “Mười vạn binh mã Yên Nhiên mang đến, ta sẽ giao cho Dịch Kinh Hồng và Chiêm Xuân, do bọn họ phụ trách, bảo vệ sự an toàn của kinh thành. Ta chỉ ở giữa thôi, không phải ta nhận.”

Lửa giận cháy hừng hực từ sáng sớm đến giờ, bỗng nhiên tắt hẳn, nhưng trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì. Quân Hoằng “Ừ” một tiếng, lại cầm bút lên, bắt đầu viết chữ, nhưng tất nhiên nét chữ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Diệp Lạc nhìn ra cảm xúc của hắn thay đổi, cũng cúi đầu nhìn hắn viết, hồi lâu, nàng mới hỏi: “Lúc ngươi tức giận thường viết chữ à?”

“Ai bảo với ngươi là ta tức giận?” Quân Hoằng liếc nàng một cái: “Ta thích viết thì viết thôi.”

“Vậy lúc ngươi tức giận không thể đập phá hay mắng người sao?” Diệp Lạc coi như không nghe thấy hắn nói: “Cứ nghẹn trong lòng sẽ thành bệnh đấy.”

Một hồi lâu, Quân Hoằng mới ngẩng đầu lên cười cười: “Quân Vương tức giận, nặng thì sinh linh đồ thán, nhẹ thì máu chảy thành sông, sao có thể dễ dàng biểu lộ ra chứ.”

Giọng của hắn rất nhẹ, nụ cười của hắn, lại khiến Diệp Lạc nhìn mà đau lòng. Trong lúc nàng tự do tự tại đi khắp đó đây, hắn đã phải học cách làm Quân Vương. Mọi vui buồn đều phải che giấu dưới bề ngoài ung dung đẹp đẽ quý giá.

“Quân Hoằng!” Nàng gọi một câu.

“Hả?”

“Ta không có tình cảm với Yên Nhiên, sau này, cũng không ý cưới nữ tử khác.” Cho dù bây giờ nàng không nhận tâm ý của hắn, nhưng cũng không muốn nhìn thấy hắn vì mấy việc nhỏ này mà không vui.


Khóe miệng Quân Hoằng hơi hơi nhếch lên, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, vui vẻ nói: “Nam nhân khác cũng không được.”

Có lẽ, cũng có thể nói là không nam nhân nào có thể nữa.

Nụ cười của Diệp Lạc nhạt đi một chút: “Được.”

Quân Hoằng hoàn toàn yên tâm, hắn hiểu cách làm người của Diệp Tri, nhất ngôn cửu đỉnh, nếu hắn đã hứa hẹn như vậy, thì chắc chắn sẽ làm vậy.

Ở một góc khác, chân Chiêm Xuân mềm nhũn, Vi Kì phải đỡ hắn. Hai người nhìn nhau một cái, khóc không ra nước mắt. Sao lại có thể xảy ra chuyện này được chứ?

Dịch Kinh Hồng đến, mấy người thương nghị với nhau. Sắp xếp phòng hộ cho kinh thành, bố trí từng tầng một. Ngoài sáng trong tối đều xếp đặt cẩn thận.

Sau đó, Dịch Kinh Hồng và Chiêm Xuân đi ra ngoài thành bàn bạc với Quân Võ.

Việc ở đây đã xong xuôi, Diệp Lạc cũng nên đi rồi.

Hai người đều hiểu điều này, cho nên khi Quân Hoằng giữ Diệp Lạc lại ăn cơm, nàng không từ chối.

Nhưng khi đồ ăn được mang lên bàn, thì Diệp Lạc ngây ngẩn cả người.

Cả một bàn đều là món nàng thích. Nàng cố gắng tìm một món không thích lắm hoặc là ghét, nhưng không hề có.

Trừ Vô Nhai ra thì có lẽ ngay cả sư huynh cũng không biết rõ như vậy.

Nàng biết lúc trước Quân Hoằng luôn bố trí người quan sát nàng. Nhưng mấy việc râu ria này, không thuộc phạm vi ám vệ chú ý. Nàng không tin được, một vị Quân Vương, lại có thể quan tâm tới nàng như vậy.

“Còn không ăn đi, lát nữa nguội mất.” Quân Hoằng gắp cho nàng một miếng vân chưởng đậu hủ: “Thừa dịp còn nóng ăn đi.”

Diệp Lạc nhận lấy, một lúc lâu, mới nói: “Sao ngươi có thể biết chứ?”

“Đó là đương nhiên, không biết ta là ai sao.”


Kỳ thật là ai cũng không quan trọng, quan trọng, là hắn có tâm tư này.

Diệp Lạc hít mũi, cười tươi như hoa: “Đúng vậy, ăn rất ngon!”

Nếu nàng gặp Quân Hoằng trước, thì tình yêu của nàng, có thay đổi không?

Có lẽ, sẽ không như bây giờ, không bệnh mà chết.

“Quân Hoằng, nếu, ta nói là nếu. Khi tình cảm của ngươi xung đột với lợi ích quốc gia, nhất định phải chọn một trong hai, ngươi sẽ chọn thế nào?” Đột nhiên nàng rất muốn biết, nếu Quân Hoằng cũng đứng trên lập trường của sư huynh, thì hắn sẽ làm thế nào?

Quân Hoằng chần chờ một chút. Dù sao thì vấn đề này cũng không dễ trả lời. Không phải tình cảm, thì là nghĩa khí, thật khó vẹn toàn.

Diệp Lạc im lặng nhìn hắn, không hề thúc giục.

Thật lâu sau đó, Quân Hoằng mới trả lời. Có lẽ cũng không hề hoàn mỹ, nhưng đây đã là đáp án tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra vào lúc này: “Nếu thay đổi triều đại, người tiếp theo nhậm chức là một vị vua tốt, hơn nữa tính mạng của dân chúng không bị uy hiếp, thì ta sẽ bỏ đi. Dù sao thì dân chúng bình thường, cũng chẳng quan tâm người đó là ai, chỉ cần bọn họ có thể an cư lạc nghiệp là được rồi. Thiên hạ là của người trong thiên hạ, mà ta, cũng nằm trong đó. Thiên hạ này, sẽ có người trong thiên hạ đến quản. Nhưng còn người ta yêu, nếu ngay cả ta cũng bỏ rơi hắn, thì còn ai bảo vệ hắn nữa.”

Diệp Lạc hơi động, nhưng nàng vẫn hỏi tiếp: “Nếu, người nhận chức là bạo quân thì sao? Hơn nữa sau khi nhận chức, lại giết hại dân chúng Sùng Hưng thì sao?”

Quân Hoằng nắm chặt nắm đấm, trên khuôn mặt tuấn tú bắt đầu có vẻ đau khổ: “Nếu thật sự như vậy, nếu thực sự chỉ có thể lựa chọn một thứ, ta… ta nghĩ ta sẽ buông tha tình yêu của ta. Không phải vì ta là Quân Vương của Sùng Hưng, mà là vì, ta là nam nhân Sùng Hưng.”

Diệp Lạc im lặng, chậm rãi cúi đầu.

Quân Hoằng nhìn về phía nàng, hỏi rất cẩn thận: “Diệp Tri, có phải ta nói sai rồi không?” Không đợi nàng trả lời, lại nói tiếp: “Ta không muốn lừa ngươi. Nhưng nếu thực sự có một ngày như vậy, cho dù có sai, ta cũng sẽ làm như vậy.”

Diệp Lạc hít mũi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười: “Không, Quân Hoằng, ngươi làm rất tốt.”

“Ngươi đột nhiên hỏi ta cái này để làm gì?”

“Không có gì, chỉ tò mò thôi.” Diệp Lạc cười nhẹ: “Đúng rồi, dựa theo kế hoạch, ngày mai Hổ Bí Doanh và Kỵ Binh Doanh sẽ về kinh, ta sẽ chặn bọn họ ở ngoài kinh, sau đó dẫn bọn họ đi. Từ nay về sau, ta sẽ không gửi tin về, ta sẽ âm thầm tác chiến với Diệp Tinh Dương.”


Sư huynh là nhân tài trong quân sự, không ai hiểu rõ hơn nàng, nếu mà có người nội ứng ngoài hợp với, thì nhất định sẽ ở chỗ nàng. Lúc này, chưa nói tới trong kinh thành có bao nhiêu người theo dõi, chỉ nói tới quân đội của Bộ Binh nàng dẫn theo, cũng đã có không biết bao nhiêu người có tâm cơ kín đáo. Cho nên, nếu muốn bảo trì tuyệt mật, thì chỉ có thể ngăn cách tuyệt đối với bên ngoài.

“Thế nếu ngươi cần viện trợ thì sao? Hoặc là ta có tin tức gì cần truyền cho ngươi thì sao?” Trong lòng Quân Hoằng lo sợ không yên, vừa nghĩ tới mấy tháng tới, thậm chí là nửa năm, một năm, hắn không biết đối phương sống hay chết. Đúng là một loại dày vò.

Diệp Lạc lấy trong lòng ra một con dấu, ấn vào nghiên mực trên bàn, rồi ấn lên giấy Tuyên Thành: “Ngươi nhìn này. Đây là ký hiệu của Diệp gia mà chỉ mình ta có. Nếu có người mang thư đến có cả ký hiệu này thì đó là người của ta. Còn nếu ngươi cần nói gì đó cho ta, thì đến Diệp phủ nói cho Tang Du là được.”

“Diệp Tri, ngươi chỉ có ba tháng thôi.” Hai hàng lông mày nhíu chặt của Quân Hoằng dần dần giãn ra: “Ba tháng sau, ta đến biên quan.”

“Quân Hoằng…….” Diệp Lạc có chút bất đắc dĩ.

“Diệp Tri, ngươi không cần ngăn cản, ta biết rõ thực lực hai bên. Quốc khố Sùng Hưng chỉ có thể duy trì nửa năm nữa. Nếu sau ba tháng mà còn chưa thắng, lại thêm thanh danh của Phong Phi Tự, tất nhiên sẽ có người nhân cơ hội ra tay, làm nhiễu loạn lòng quân. Nếu lúc đó ta có thể ở biên quan, thì ít nhất cũng bảo đảm được lòng quân không tan rã. Ta đã cân nhắc thiệt hơn rồi, ta không làm việc lỗ mãng đâu.”

Diệp Lạc nhìn hắn, có lẽ cực khổ thực sự sẽ làm người ta trưởng thành. Quân Hoằng trưởng thành nằm ngoài sự kiến của nàng. Có lẽ không bao lâu nữa, hắn có thể thực sự không cần nàng giúp đỡ rồi.

“Được, Quân Hoằng. Chúng ta từ biệt tại đây đi.”

“Diệp Tri.“ Quân Hoằng nâng chân đuổi theo hai bước: “Ta thật sự luyến tiếc, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta luyến tiếc, ngươi đi đi.”

Diệp Lạc dừng một chút, không quay đầu lại. Dừng lại một lát, nàng mới đi tiếp, nhưng lần này, bước chân đã chậm hơn nhiều.

Đi được rất xa rồi, nàng mới quay đầu lại, vẫn thấy Quân Hoằng bình tĩnh nhìn theo.

Lúc đó, không biết là cái gì thúc đẩy mà nàng nói ra một câu: “Chờ ta trở về, sẽ nói cho ngươi biết một bí mật của ta.”

“Được!” Quân Hoằng cười tươi.

Diệp Lạc cũng cười theo, thậm chí, còn có mấy phần ngọt ngào mơ hồ.

Đêm đó, Diệp phủ sáng trưng cả đêm.

Rạng sáng, Diệp Lạc kéo chăn cho Thiên Hạ xong, đi ra cửa. Nhìn một núi đồ trước mắt, khóe miệng co giật: “Yên Nhiên, ta có khôi giáp trong người, không cần cẩm bào đâu, ngươi cất đi đi. Thập Nhị, ta đi đánh giặc, không phải đi du xuân, ngươi không cần chuẩn bị nhiều điểm tâm như vậy đâu. Thập Cửu, ta bây giờ là nam nhi, ta không cần son phấn gì cả. Còn cả Tang Du nữa, ta chỉ cần một thanh kiếm là đủ rồi, ngươi không cần mang toàn bộ binh khí của Diệp phủ đến đây đâu, ta có phải kho vũ khí di động đâu. Thập Bát, ngươi lại đây cho ta, đừng có trốn ra góc khóc nhè như thế. Giản Phàm, ừm, thuốc của Giản Phàm, ta có thể mang đi được.”

“Tiểu thư.“ Tang Du đi tới: “Để ta đưa ngươi đi nhé.”

“Không.“


Thập Bát cũng đến gần: “Tiểu thư, ta đi cùng ngươi nhé, một mình ngươi ở quân doanh không tiện đâu.”

Diệp Lạc lắc đầu, ánh mắt đảo qua: “Ta phó thác Thiên Hạ cho các ngươi, có các ngươi ở đây, ta mới có thể yên tâm đi được.”

Nàng khoát tay: “Diệp Tấn, dẫn theo người của ngươi, xuất phát.”

Năm trăm phủ binh Diệp gia, lả tả đứng dậy, trong nắng sớm, giống như thanh kiếm tốt mới ra lò, không mang theo không khí xơ xác tiêu điều, mà là sự im lặng sắc bén.

Diệp Lạc dẫn theo đoàn người, lặng yên rời khỏi Diệp phủ.

Bước chân của năm trăm người, nhưng không ảnh hưởng tới sự yên tĩnh của buổi sáng sớm. Thiên Hạ ngủ say trong phòng, không hề hay biết gì.

Tào Võ mới dẫn Hổ Bí Doanh và Kỵ Binh Doanh đi tới ngoại ô, đã bị người ngăn lại.

Giữa đường lớn, là một người một ngựa, thanh sam (áo xanh), tóc đen, dung mạo tuyệt thế, đó là Thừa Tướng trẻ nhất của Sùng Hưng vương triều – Diệp Tri.

Nàng mở thánh chỉ trong tay ra, mở miệng: “Đi thôi, Tào Thống Lĩnh.”

Tào Võ nhận thánh chỉ, không nói một lời đã đứng dậy, dẫn dắt đội ngũ thay đổi phương hướng không chút do dự.

Diệp Lạc giơ roi ngựa lên, đi đầu đội ngũ. Cùng lúc đó,, một đám người mặc thanh sam tương tự Diệp Lạc cũng xông ra, xếp thành đội ngũ chỉnh tề, bảo vệ Diệp Lạc ở giữa.

Tào Võ và Khương Tán nhìn nhau, bọn họ đều là là người học võ, tất nhiên là nhìn ra được, những người mặc thanh sam này, người người võ nghệ phi phàm, hơn nữa còn trải qua huấn luyện tác chiến vô cùng nghiêm khắc. Nếu không sẽ không thể ự nhiên xông lên mà vẫn duy trì được đội hình chiến đấu không chút sơ hở như vậy.

“Đây là đội ngũ của ai?” Khương Tán rất thích người tài, vừa thấy những người này, lại thấy ngứa ngáy trong lòng. Hổ Bí Doanh bọn họ là đội ngũ tinh nhuệ nhất Sùng Hưng. Nếu muốn chiêu người chắc sẽ được nhỉ?

Tào Võ nhìn hồi lâu, đột nhiên lắc lắc đầu: “Bỏ suy nghĩ đó của ngươi đi. Những người này, không phải là người Bộ Binh.” Khí thế như vậy, không phải Bộ Binh bọn họ có thể đào tạo được.

Khương Tán chậc lưỡi: “Thật là đáng tiếc.”

Tào Võ lại nở nụ cười, lúc này phụng chỉ đi theo Diệp tướng xuất chiến, có lẽ trải nghiệm phấn khích nhất trong quân của hắn.

Lúc này, đội quân này không hề biết rằng, mấy tháng sau này, bọn họ sẽ để lại một đoạn truyền kỳ, lưu lại đời sau.

“Hoàng Thượng, chúng ta về thôi.” Trên đỉnh núi rất xa, Vi Kỳ khuyên Quân Hoằng. Bọn họ không biết lúc nào Diệp Tri xuất phát, đã đứng đây từ nửa đêm rồi.

“Ừ!” Quân Hoằng đáp, ánh mắt vẫn gắt gao đuổi theo bóng dáng Diệp Lạc, cho đến khi, không thấy gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui