Edit: Lam Sắc.
Hồng tụ thiêm hương: hồng nhan thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương. (Nguồn leosansutu.wordpress.com)
Khi Quân Hoằng nghe thấy Diệp Tri đặt tên con là Diệp Thiên Hạ, lông mi hung hăng nhảy vài cái.
Chiêm Xuân tiếp tục nói: “Hoàng Thượng, nô tài cho rằng một thần tử lấy tên như vậy, cực kì không ổn. Hơn nữa ngài và Diệp đại nhân lại thân mật như vậy, người có tâm sẽ dùng cớ này để công kích ngài.”
Quân Hoằng trầm mặc một lát, nói: “Kệ hắn đi.”
Dịch Kinh Hồng cúi đầu, nghĩ sở dĩ công tử lấy tên này, là vì tên của nàng và Đại công tử lấy từ câu “Nhất diệp lạc tri Thiên Hạ thu.” Đặt là Thiên Hạ, là muốn bù lại sự đau xót khi mất Đại công tử sao?
Trích trong câu Sơn tăng bất giải sổ giáp tử, Nhất diệp lạc tri Thiên Hạ thu.
(Sư trên núi không cần cởi mấy lớp áo, Một chiếc lá rụng cũng hay trời sang thu)
Câu gốc: Ngô đồng nhất diệp lạc, Thiên Hạ tận tri thu. Xem thêm tại: http://.thivien.net/forum/Ng%C3%B4-%C4%91%E1%BB%93ng/topic-LsfCOH3ENwhu2i52VgKiCg http://.thivien.net/forum/Ng%C3%B4-%C4%91%E1%BB%93ng/topic-LsfCOH3ENwhu2i52VgKiCg
Người Diệp phủ đương nhiên là không có dị nghị gì, bởi vì trên dưới toàn phủ, người có thể gọi là “Thiên Hạ”, cũng chỉ có mỗi tiểu thư, bọn họ không sao cả.
Mười ngày sau, Diệp Lạc trở về triều, đương nhiên cũng biết chiến sự ở biên quan. Nàng không nói gì, chỉ đi về Hộ Bộ, nhìn chằm chằm người đột nhiên nhảy ra.
“Bảo bối thân yêu, không nhận ra ta sao?” Người đó có một đôi mắt xếch, ngẩng đầu lên từ sau chồng sách của Hộ Bộ, cười như không cười nhìn chằm chằm Diệp Lạc.
Diệp Lạc mở to hai mắt nhìn: “Quân Hối, ngươi về từ khi nào thế?”
Quân Hối đứng lên, đi tới trước mặt nàng, làm bộ muốn ôm nàng. Diệp Lạc lại như trốn ôn dịch, nhanh chóng né tránh: “Mới đi từ trong son phấn ra thì cách xa ta một chút.”
Quả nhiên Quân Hối ngoan ngoãn đứng lại, vẻ mặt, bộ dáng vô tội: “Ta đã nói rồi mà, lần đó là hiểu lầm thôi.”
Diệp Lạc vẻ mặt ghét bỏ: “Một lần bất trung, cả đời không cần.”
Quân Hối hít hít mũi, rất là ủy khuất: “Được rồi, thượng thư đại nhân, ta không ôm ngươi nữa. Đến đây ngồi đi, cũng phải cùng nhau làm việc chứ?”
Diệp Lạc trừng hắn, cẩn thận đi sang đó ngồi: “Không có đâu…….”
Lời còn chưa dứt, đã bị ôm chặt chẽ, Quân Hối vui vẻ kêu to: “Ha ha, cuối cùng cũng ôm được…….”
Lời cũng chưa dứt: “phanh” một tiếng. Quân Hối mắt gấu mèo, quy củ ngồi sang một bên, thanh thanh cổ họng: “Diệp Tri, ta cho ngươi xem thu nhập gần đây nhé.”
Diệp Lạc nhẹ nhàng thở một hơi, cuối cũng thế giới cũng im lặng. Có một số người, không dùng bạo lực là không được.
Hai người làm việc đến trưa, một loạt chính lệnh Quân Hoằng ban bố kia vẫn có hiệu quả. Một số thương gia nhiều tiền đều nộp trước thuế hai năm, trong thời gian ngắn thì quốc khố có thể chống đỡ được.
Diệp Lạc gõ gõ bàn, trong mắt tràn ngập ý cười: “Quân Hối, có ngươi ở đây thì tiền sinh tiền sẽ không phải vấn đề, ta cũng không cần lo nữa.”
Quân Hối cười cười: “Diệp Tri, cám ơn ngươi!”
“Gì cơ?” Diệp Lạc nghi hoặc.
“Để ta có đất dụng võ. Đến tận bây giờ, ta vẫn luôn thấy mình luôn tự do, bài xích cung đình, nhưng cũng không thể dung hợp hoàn toàn với giang hồ.” Thu lại ý cười đùa trong mắt, lời Quân Hối nói đều nhuốm màu bi tráng.
Diệp Lạc hắt xì một cái, khoát tay: “Không liên quan đến ta, người làm chủ là Hoàng Đế ca ca của ngươi.”
Quân Hối im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên tiến lại gần: “Ai cơ?”
“Làm sao vậy?” Diệp Lạc không hiểu.
“Hoàng huynh biết rồi à?”
“Biết cái gì?”
Ánh mắt Quân Hối ánh vòng một vòng trên người nàng, cười rất thâm ý.
“Phanh” một tiếng nữa, rốt cuộc cả hai mắt của hắn đã cân bằng, đều hoa lệ biến thành mắt gấu mèo.
Diệp Lạc vẫy vẫy tay: “Mắt mà cứ nhìn chỗ không nên nhìn thì không tốt đâu.”
Quân Hối ôm mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Từ biệt năm năm, ngươi vẫn chẳng thay đổi. Ngươi cũng bạo lực như vậy với sư Huynh thân yêu của ngươi à?”
“Sư Huynh ta hả?” Diệp Lạc tà bễ liếc hắn một cái: “Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Đối với hắn á, ta không động thủ, ta sẽ động kiếm. Ngươi có muốn thử một chút không?”
Quân Hối nhảy ra xa: “Ta không có phúc đó đâu. Bỏ đi, ta về nhà ôm chính phi, sườn phi của ta đây.”
Diệp Lạc nhìn bóng dáng thon dài của hắn, rồi nhìn trời. Sao lúc trước nàng có thể làm banh với tên kia chứ?
“A, đúng rồi: “ Quân Hối lại nhảy về: “Hỏi ngươi chuyện này.”
“Chuyện gì?”
Quân Hối nhìn bốn phía, hạ thấp giọng: “Có thể mượn đường của Diệp gia không?”
“Không được.” Diệp Lạc không thèm nâng mắt.
“Vì sao?” Quân Hối trừng nàng.
Diệp Lạc cười cười: “Diệp gia là của Thiên Hạ thiếu gia nhà ta. Ngươi đi hỏi nó đi, nó đồng ý là được. Ta không làm chủ được đâu.” Nàng không muốn đem cả Diệp gia vào lốc xoáy triều đình. Nếu không một khi có gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ không có đường lui. Coi như nàng ích kỷ đi, một mình nàng thì không sao, nhưng cả Diệp gia thì nàng không thể không lo được.
Quân Hối nhất thời há hốc miệng, Diệp Thiên Hạ còn chưa đầy tháng, đợi nó đồng ý, thì quỷ cũng già rồi.
“Diệp Lạc, ngươi sẽ không gả được.” Quân Hối nghiến răng nghiến lợi.
“Chẳng sao cả, Thiên Hạ nhà ta sẽ nuôi ta.” Diệp Lạc lơ đễnh, sau đó để người nào đó đang tức giận đến hộc máu lại, nghênh ngang rời đi.
Mới ra cửa, đã ngây người.
Quân Hoằng đứng một mình trước cửa, chắp tay nhìn ra ngoài đình viện, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại: “Ngươi việc xong rồi à?”
Diệp Lạc đi sang: “Sao ngươi lại ở đây?”
Quân Hoằng cười cười: “Hôm sinh nhật ngươi vốn định mời ngươi tới Phượng Hoàng lâu ăn, cuối cùng lại không đi được, hôm nay đi không?”
Diệp Lạc lắc đầu: “Ta muốn về nhà với Thiên Hạ.”
Quân Hoằng nhìn nàng: “Đi đi, Thiên Hạ nhà ngươi ngày nào cũng có thể gặp, nhưng Phượng Hoàng lâu thì không phải lúc nào ta cũng có thể mời ngươi ăn.” Đi được vài bước, không thấy Diệp Lạc nhúc nhích, lại quay đầu lại: “Nhân tiện, ta và ngươi bàn lại việc khoa khảo.”
Diệp Lạc đi đến bên cạnh hắn: “Được.”
Nhưng mà Phượng Hoàng lâu, cũng chỉ ở trong mộng của Diệp Lạc thôi.
Hai người còn chưa đi được xa, Phong Gian Ảnh đã thở hổn hển đi tới. Nhìn thấy Diệp Lạc như nhìn thấy vị cứu tinh: “Công tử, Hồng Tụ quận chúa đến.”
Quân Hồng Tụ? Đầu Diệp Lạc bỗng to ra.
Quân Hoằng mặt đen sì: “Trẫm cũng đi xem.”
Trong Diệp phủ, vẫn chưa tháo hết đồ trắng, Quân Hồng Tụ mang theo một bọc đồ nhỏ, tố y tóc đen, đứng ở đại sảnh.
Thấy Diệp Lạc và Quân Hoằng đi tới, thì hành lễ với Quân Hoằng trước, rồi mới chuyển sang Diệp Lạc, thi lễ: “Công tử, Yên Nhiên đến rồi.”
Diệp Lạc còn chưa mở miệng nói gì, nàng ấy đã nói tiếp: “Công tử, người yên tâm, ta không có ý gì khác, ta chỉ nghĩ là một mình ngươi chăm sóc tiểu thiếu gia sẽ rất mệt.” Mắt nàng ấy đỏ ửng, lại vẫn cố cười: “Nhất là khi phu nhân mới ra đi, nhất định ngươi sẽ không chăm sóc tốt được. Ta sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia giúp ngươi. Người hầu không thể cẩn thận như ta được. Công tử, đợi tiểu thiếu gia lớn một chút, ngươi muốn ta đi, thì ta sẽ đi. Thật đấy. Công tử, ta sẽ nuôi dạy tiểu thiếu gia cho tốt. Ta đã học hỏi nhũ mẫu trong phủ rồi.”
Tay nàng ấy nắm chặt túi đồ, vì khẩn trương mà càng nắm càng chặt, trên ngón tay, có vết hồng hồng.
“Quận chúa…….”
“Công tử, gọi ta là Yên Nhiên đi.” Nàng ấy nhìn Diệp Lạc cầu xin, giọng nói như sắp khóc.
“Yên Nhiên, ngươi không thể ở lại. Để lỡ thì giờ của ngươi, ngươi bảo ta nói thế nào với Nhàn Vân vương gia đây?”
“Công tử, ngươi không cần lo. Ta đã nói với phụ thân rồi. Ông ấy bảo ông ấy cho ta ba năm.” Quân Hồng Tụ không nói, nàng dùng cái chết để ép buộc thế nào, Nhàn Vân vương gia rơi vào đường cùng mới đồng ý với nàng. Cho nàng ba năm, nếu ba năm sau nàng có thể gả cho Diệp Tri, thì Vương phủ sẽ chuẩn bị một phần đồ cưới đầy đủ, gả nàng vào Diệp phủ. Nếu, ba năm sau, Diệp Tri vẫn không nhận nàng, thì nàng phải ngoan ngoãn trở về, nghe theo sự sắp xếp của phụ thân mà xuất giá.
Nàng không biết ba năm sau, sẽ có kết quả thế nào, nhưng ít nhất, nàng còn có thời gian ba năm, để ở chung với công tử, đủ để an ủi công tử, không để công tử cô độc.
“Hồng Tụ, ta thực sự không phải phu quan của ngươi.” Diệp Lạc thực sự không đành lòng. Một nữ tử tú ngoại tuệ trung như vậy, nếu thật sự vì nàng mà chậm trễ hạnh phúc, thì cả đời này nàng cũng không thể tha thứ cho mình. Nhưng, đây không phải thời cơ tốt nhất cho nàng để lộ thân phận.
“Công tử, Yên Nhiên không có yêu cầu gì, ngươi để ta ở lại đi, để ta giúp ngươi đi.”
Nếu Diệp Lạc là một nam tử chân chính, đối mặt với tình ý sâu đậm như vậy, tất nhiên sẽ bị rung động. Nhưng nàng là nữ nhân, làm sao nuốt nổi ân mỹ nhân chứ.
Diệp Lạc không biết nên nói gì, Quân Hoằng lại kéo nàng: “Diệp Tri, ngươi đi theo ta.”
Cũng không cần biết nàng có đồng ý hay không, kéo nàng vào một gian phòng: “Vi Kỳ, trẫm muốn nói với Diệp Tri mấy câu.” Sau đó đóng cửa lại.
“Diệp Tri!” Hắn thở ra hơi nóng phun thẳng lên đỉnh đầu Diệp Lạc: “Ta cho phép ngươi có một Phó Thanh Nguyệt, không có nghĩa là cho phép ngươi có thêm một Quân Hồng Tụ. Dù sao ngươi đã có Diệp Thiên Hạ kéo dài huyết mạch rồi. Sau này, ngươi không thể có thêm ai khác nữa, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân.”
Tuy nàng thực sự không có khả năng có ai khác, nhưng những lời này của hắn quá bá đạo rồi nhé. Diệp Lạc trừng hắn nửa ngày: “Đây là việc riêng của ta, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta chứ?”
“Dựa vào việc ta thích ngươi.“ Bỗng nhiên Quân Hoằng bắt lấy tay nàng, nhanh chóng hôn lên mặt nàng một cái. Diệp Lạc không phản ứng kịp, đợi đến khi cảm giác ấm áp kia rời khỏi, nàng mới giơ tay sờ sờ hai má, nàng mà lại bị này tên nhóc thối này hôn trộm à?
Trên mặt Quân Hoằng ửng đỏ: “Cho nên không cho phép lại đi trêu chọc người khác nữa.”
“Quân Hoằng, ta trịnh trọng nói lại lần nữa, ta không thích ngươi.” Diệp Lạc đẩy hắn ra, đi ra xa hắn vài bước. Nếu không phải là sợ Vi Kỳ đang giữ cửa, mà hắn lại là Hoàng Đế, thì nàng đã sớm cho hắn một quyền rồi.
“Ta có gì không tốt chứ?” Đề tài này lại quay lại, Quân Hoằng thật sự không hiểu, vì sao nàng không thích hắn chứ?
Diệp Lạc tức điên lên, ngoài kia có Quân Hồng Tụ, trong này có Quân Hoằng, Quân gia bọn họ cứ phải đối nghịch với nàng à?
“Ngươi cái gì cũng tốt, nhưng ta vẫn không thích.”
Quân Hoằng bỗng nhiên cười: “Ngươi thích ta.”
Diệp Lạc muốn nói nàng thích ở đâu chứ, nhưng Quân Hoằng lại nhảy sang đây, hôn một cái lên mặt bên kia: “Võ công ngươi tốt hơn ta. Nếu không thích ta thì sẽ không để ta hôn. Ta biết rồi, rất tốt, ngươi đuổi Hồng Tụ đi đi, dù sao ta không thích ngươi để muội ấy ở đây.”
Nói xong lời này, bỗng cảm thấy đã xong việc, mỹ mãn xoay người, mở cửa ra ngoài.
Diệp Lạc nhịn rất lâu, mới đem nắm đấm đã vươn ra được một nửa thu về.
“Lạc Lạc, hắn là Hoàng Đế, không thể đánh hắn.” Nàng cố gắng khống chế bản thân.
Có lẽ cảm thấy đã chiếm được hứa hẹn của Diệp Lạc, Quân Hoằng cũng không ở lại đại sảnh nữa, mà lập tức hồi cung. Hắn còn để Quân Hối chờ hắn trong cung đấy.
Cho nên, tất nhiên hắn không biết, Diệp Lạc về đại sảnh, nhìn ánh mắt si tình và cầu xin của Quân Hồng Tụ, thở dài một tiếng sau, hỏi: “Thị vệ hộ tống ngươi đâu?”
“Ở khách điếm.” Hồng Tụ không muốn nói, nàng sợ công tử bảo thị vệ tới đón nàng về, nhưng khi đối mặt với công tử, nàng không nói dối được.
Diệp Lạc cười cười: “Đêm nay, ngươi chăm sóc Thiên Hạ giúp ta đi.”
Quân Hồng Tụ vừa mừng vừa sợ: “Công tử, ngươi đồng ý sao?”
Diệp Lạc nhìn về phía nàng: “Nếu qua đêm nay ngươi vẫn muốn ở lại.”
Nàng nghĩ với thân phận của Quân Hồng Tụ, nếu việc chung thân chậm trễ vì nàng, thì một ngày kia thân phận nữ nhi của nàng bị bại, cho dù trong tay có thánh chỉ của Tiên Hoàng, cũng không thể trốn tránh được sự tức giận của Nhàn Vân vương gia và sự áy náy với Quân Hồng Tụ.
Cho nên đêm nay, chặt đứt hoàn toàn si niệm của nàng đi. Nếu Quân Hồng Tụ nể tình nghĩa cũ, thì sẽ giấu giếm giúp nàng; Nếu nàng ấy cảm thấy mình bị lừa mà chiêu cáo thiên hạ, nàng cũng có thể đưa Thiên Hạ rời khỏi triều đình.
Dù sao, thiên hạ của người khác vốn không phải trách nhiệm của Diệp Lạc nàng.
Ở trong cung, Quân Hối có chút bất an. Quân Hoằng từ khi sinh ra đã được phong làm Thái Tử, sinh ra đã cao quý, không hề giống với những hoàng tử thứ xuất lại không được coi trọng như bọn họ. Nếu lần này không phải do Diệp Lạc đề cử, thì hắn cũng không có khả năng vào trong triều đình, dốc sức cho Sùng Hưng giang sơn này.
Tuy rằng hắn không biết vì sao Quân Hoằng lại cố ý giữ hắn ở trong cung đến đêm, còn cả bàn đồ ngon trước mặt nữa.
Quân Hoằng có thể hiểu được sự không tự nhiên của Quân Hối, chính hắn cũng không tự nhiên mà. Tình cảm huynh đệ, là một từ rất mới mẻ trong khái niệm của hắn. Không đánh chém nhau đã tốt lắm rồi, còn nói gì đến tương thân tương ái chứ.
Nhưng hắn nguyện ý thử một lần.
Giơ chén rượu lên, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Lục hoàng đệ, Diệp Tri nói ngươi có tài kinh thương, cũng tận trung với Sùng Hưng. Trẫm không hiểu biết về ngươi. Nhưng hôm nay, nếu Trẫm đã đồng ý đề nghị của hắn, cho ngươi vào Hộ Bộ, thì từ nay về sau, sẽ không hoài nghi ngươi. Diệp Tri sẽ không ở Hộ Bộ vĩnh viễn, nên trẫm giao Hộ Bộ cho ngươi, ngươi cứ việc làm đi.”
“Hoàng Thượng!” Quân Hối biết, đối với người trong hoàng thất có thể tín nhiệm như vậy đã không phải chuyện dễ dàng. Mà nay, Thiên Tử đương triều nói với hắn như vậy, thì hắn còn gì mà cố kỵ. Ánh mắt có chút cay cay, hắn giơ ly rượu: “Hoàng huynh, chúng ta là huynh đệ!”
Quân Hoằng cũng bưng chén lên, uống cạn sạch: “Đúng, chúng ta là huynh đệ.”
Uống hết một ly, lại rót một ly.
Có lẽ do chưa từng trải qua cái gọi là tình cảm huynh đệ ở gia đình bình thường, nên hai người phá lệ mà quý trọng bầu không khí khó có được này. Uống một hồi lâu, Quân Hối ôm cổ Quân Hoằng, uống rượu, nói về chuyện giang hồ.
Nào là khoái ý ân cừu, hào hùng đại nghĩa, nghe xong Quân Hoằng hỏi: “Ngươi và Diệp Tri, là quen biết ở chốn giang hồ à?”
“Diệp Tri? A, huynh nói là Tiểu Diệp Tử sao, đúng đúng đúng, huynh biết không? Lần đầu tiên đệ nhìn thấy nàng*, nàng mặc đồ khất cái, bộ dạng đó thật đáng thương, lúc đó đệ thương hại, cho nàng tờ ngân phiếu một trăm lượng. Ai ngờ nàng ném trả đệ, sau đó nói với đệ một câu, huynh đoán là cái gì?”
*Nàng với hắn trong tiếng trung là một từ.
“Cái gì?” Quân Hoằng ngồi ngay ngắn.
“Nàng nói, cho đệ hai trăm lượng bạc, sau đó đệ đừng để ý tới nàng nữa.” Quân Hối cười: “Sau đó đệ mới biết là nàng dỗi với sư huynh nàng, cố ý để sư huynh nàng đau lòng!”
“Sư Huynh hắn à?”
Quân Hối cười rộ lên: “Ha ha, là nghe nàng nói, chưa thấy bao giờ.”
Quân Hoằng cúi đầu nói một câu: “Thật muốn nhìn bộ dạng hắn lúc đó!”
Quân Hối vỗ mạnh vai hắn: “Yên tâm đi, sẽ có cơ hội mà.” Nói tới đây, đột nhiên hắn quay đầu nhìn bằng đôi mắt say lờ đờ mông lung: “Hoàng huynh, huynh đã khai huân (khai trai) chưa?”
Quân Hoằng đá hắn một cước: “Nhàm chán.”
Quân Hối lại dán sát vào: “Hoàng huynh, Phụ Hoàng quản huynh thật chặt. Không bằng đêm nay đệ mang huynh đi thể nghiệm nhé?”
Trong đầu Quân Hoằng bỗng nhớ tới hình ảnh hoạt sắc sinh hương bị hắn cố ý chặn lại, sắc mặt ửng hồng, đứng dậy: “Từ công công!”
“Dạ!”
“Lục hoàng tử say rồi, đưa đệ ấy hồi phủ đi.”
Quân Hối bĩu môi, trách không được đến bây giờ huynh ấy còn không biết Tiểu Diệp Tử là nữ. Cho dù nàng giả trang, lúc trước không phải hắn chỉ ôm eo nàng một cái là đã biết là nữ sao.
“Hoàng huynh, có cơ hội nhất định phải nếm thử một lần đấy.”
Như vậy, huynh mới không bị Tiểu Diệp Tử lừa chứ!
Hắn là không dám lắm lời, bằng không hoàng huynh không làm gì hắn, nhưng ngày sau của hắn, có thể sẽ vô cùng đau khổ. Ngẫm lại thủ đoạn chình người của Tiểu Diệp Tử, men say cũng nhạt đi vài phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...