Trong điện thắp hương lễ phật, Diệp Lạc luôn đỡ Phó Thanh Nguyệt cẩn thận quỳ xuống.
Thân thể Phó Thanh Nguyệt đã có vẻ cồng kềnh, thân hình hai người lớn, Diệp Lạc lại không dám dùng nội lực, cả đoạn đường đi vô cùng vất vả, trên trán đầy mồ hôi.
Lúc Phó Thanh Nguyệt thành kính quỳ lạy, Diệp Lạc cũng ngẩng đầu nhìn.
Phật trang nghiêm, cười từ bi, Diệp Lạc nhìn xong, lại cúi đầu xuống, nhìn hai tay mình.
Trắng mịn như ngọc, mười ngón thon gầy, nhưng không biết đã dính bao nhiêu máu tươi rồi. Bây giờ quỳ gối trước Phật tổ, thì có tư cách gì cầu mong Phật tổ phù hộ cho nguyện vọng trong lòng chứ?
Lương Tích Nghi thắp hướng xong thì sang đây, đứng ở bên chờ bọn họ.
Quân Hoằng và Quân Nặc không vào, bọn họ cả người máu tanh, từ lâu đã chặt đứt hi vọng được Phật tổ phù hộ rồi.
Phó Thanh Nguyệt quỳ lạy xong, Lương Tích Nghi cũng tới đỡ tẩu ấy đứng lên, vừa đi ra ngoài, vừa cười nói: “Thanh Nguyệt, bây giờ ngươi đã có chồng có con, còn tâm nguyện gì mà muốn tới cầu Phật tổ phù hộ nữa?”
Phó Thanh Nguyệt tay vỗ bụng, trên mặt là sự vui vẻ của người sắp làm mẹ: “Ta hy vọng đứa bé bình an ra đời, cũng hy vọng Diệp đại ca khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, có thể cùng nhau nhìn đứa bé lớn lên.”
Nụ cười trên mặt Diệp Lạc vẫn còn, nhưng trong lòng thì vừa chua xót vừa đau, nếu ca ca thật sự có thể sống lâu trăm tuổi, nàng nguyện dùng tất cả để đổi lấy. Nhưng trên đời này không có nhiều kỳ tích như vậy, ca ca rời đi là việc không ai có thể khống chế được, tâm nguyện này nhất định thất bại.
“Không cần lo lắng, đứa bé này, ta sẽ yêu thương nó hơn cả chính mình. Ta cam đoan nó sẽ hạnh phúc hơn chúng ta.”
Nàng đã sớm nghĩ xong rồi, cả đời này của nàng, chưa chắc đã có phúc khí có đứa bé của chính mình. Nếu ca ca ra đi, nàng sẽ thay ca ca yêu thương nó, cho nó mọi thứ tốt nhất, để cho dù nó không có phụ thân, cũng có thể được hưởng sự yêu thương của phụ thân.
Mắt Thanh Nguyệt ươn ướt, nàng đương nhiên là hiểu ý của Diệp Lạc. Nàng nhẹ nhàng cầm tay Diệp Lạc: “Đứa bé có ngươi, đương nhiên sẽ là người hạnh phúc nhất.”
Lương Tích Nghi cười khẽ hai tiếng, nói với Quân Nặc đang đi tới: “Xem đi xem đi, hai người kia ở nhà ngọt ngào chưa đủ, còn muốn ở trước mặt chúng ta ân ái nữa.”
Quân Nặc thản nhiên cười nói: “Vợ chồng Diệp thị lang tình thâm, sớm đã nghe thấy, cũng không phải hôm nay nàng mới biết.”
Diệp Lạc quay đầu nhìn hắn: “Đúng vậy, Thanh Nguyệt và đứa bé là bảo bối của Diệp phủ chúng ta, không che chở cẩn thận, về nhà ta sẽ bị mọi người đuổi đi.”
“Ai dám đuổi ngươi?” Lương Tích Nghi mở to hai mắt, Diệp Tri không phải là chủ Diệp phủ sao?
Diệp Lạc vẻ mặt đau khổ: “Ta là người không có địa vị nhất Diệp gia, không bảo vệ tốt Thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia/ Tiểu tiểu thư tương lai, thì đóng cả cửa lớn để ta ngủ ngoài đường. Đúng không, Thanh Nguyệt?” Nàng nháy mắt nhìn Phó Thanh Nguyệt, bộ dáng vô cùng vô tội.
Phó Thanh Nguyệt buồn cười, liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, ở Diệp phủ chàng đáng thương nhất.”
Quân Hoằng đi phía sau, không nói một lời nào.
Đây là Diệp Tri mà hắn chưa bao giờ gặp, không hề bình tĩnh thong dong, cũng không phải giảo hoạt khiến người ta tức muốn chết, nụ cười của nàng tuy rất nhẹ, nhưng vẫn sáng ngời ôn nhu, thậm chí còn có mấy phần làm nũng.
Hắn vẫn luôn khinh thường đường đường là nam tử hán lại có thần thái của nữ tử, nhưng đặt vào người Diệp Tri, lại cảm thấy thật tự nhiên. Cười nhẹ nhàng đáng yêu, như là trời sinh nàng nên là bộ dáng đó.
Diệp Lạc đỡ Phó Thanh Nguyệt lên kiệu, sau đó chính mình đi bên cạnh, bảo mấy kiệu phu cố gắng đi chậm nhất, thỉnh thoảng lại nhìn vào kiệu xem.
Quân Nặc và Quân Hoằng đều thấy rõ ràng, bước chân của mấy kiệu phu mạnh mẽ, hơi thở lâu, tuyệt đối là cao thủ nhất đẳng, trong ngàn vạn thủ hạ của bọn họ, cũng chưa chắc đã có thể tìm ra mười người như vậy. Nhưng bây giờ, mấy người này lại là kiệu phu?
Điều này, không chỉ nói lên Diệp Tri rất quan tâm Phó Thanh Nguyệt, càng nói lên thế lực to lớn của Diệp phủ, che giấu thật kĩ, chỉ sợ đã vượt qua dự đoán của bọn họ.
Ánh mắt Quân Nặc càng tối đen lại, liên tục nhìn về hai người phía trước.
Lúc đi đến giữa sườn núi, Diệp Lạc bỗng nhiên giơ tay bảo dừng lại.
“Làm sao vậy?” Quân Hoằng nhìn thấy sắc mặt của nàng, lập tức đi lên, hắn biết, nhất định là có chuyện xảy ra.
Lương Tích Nghi và Quân Nặc cũng đi lại đây, nghi hoặc nhìn nàng: “Sao lại không đi?”
Diệp Lạc nhìn bọn họ, nhíu mày: “Thất Điện Hạ, Thất Hoàng tử phi, chúng ta gặp phải phiền toái rồi. Thân thể Thanh Nguyệt không tiện, ta sợ không thể lo cho an nguy của các ngươi. Lại không xác định được ý đồ của đối phương, ta thấy tốt nhất chúng ta vẫn nên tách ra thì hơn. Thất Điện Hạ, phiền ngài và thị vệ của ngài đi sang bên trái nhé.”
“Không được: “ Lương Tích Nghi lập tức phản đối: “Các ngươi chỉ có vài người, chẳng may có gì nguy hiểm, Thanh Nguyệt làm thế nào bây giờ? Ta phải đi cùng nàng, có chúng ta đi cùng, ít nhất sẽ thêm ít người.”
“Không cần.“ Diệp Lạc cự tuyệt, ngữ khí ôn hòa, nhưng là tươi cười đã lạnh hơn: “Đao kiếm không có mắt, tốt nhất là Thất Hoàng tử phi cách xa Thanh Nguyệt một chút, đừng để hộ vệ Diệp phủ bảo vệ không chu toàn.”
Nàng vừa nói xong, Diệp Thập Nhất đã hai tay cầm kiếm, đứng giữa Lương Tích Nghi và kiệu của Phó Thanh Nguyệt.
“Tích Nghi!” Phó Thanh Nguyệt ngồi trong kiệu cũng nghe ra, nàng xốc rèm kiệu lên: “Ta không sao đâu, ngươi và Thất hoàng tử đi trước đi. Các ngươi cũng ở đây thì mục tiêu lại lớn hơn.”
Lương Tích Nghi cắn môi không nói lời nào, Quân Nặc mở miệng: “Diệp Thị Lang, nếu đã như vậy thì chúng ta tách ra một khoảng cách. Nếu đối phương nhằm vào chúng ta, ngươi có thể đưa phu nhân rời đi. Nếu đối phương vì các ngươi, nếu có gì nguy hiểm, chúng ta cũng có thể viện trợ, không biết ý ngươi thế nào?”
Diệp Lạc không muốn nói nhiều với bọn họ nữa, giơ tay: “Cứ vậy đi.”
Quân Nặc mang theo người lui về phía sau một chút, hai nhóm người cách nhau mấy trăm bước.
Diệp Lạc lúc này mới quay đầu nhìn Quân Hoằng: “Một mình ngươi đến?”
Quân Hoằng nhìn nàng, “Hừ” một tiếng: “Ngươi cho rằng Bản Cung cũng liều lĩnh như ngươi à, một mình vội vàng bỏ việc chạy lên núi?”
Hắn vốn xem Dịch Kinh Hồng thẩm tra vụ án thái y, lại đi đến Diệp phủ hỏi xem vì sao hôm nay Diệp Tri không tới nha môn, kết quả vừa đi đến gần Diệp phủ, liền thấy Diệp Lạc dẫn theo một thị vệ chạy như điên. Hắn ở đằng sau gọi vài tiếng, Diệp Tri lại không nghe thấy, càng chạy càng nhanh.
Hắn nhớ tới tin tức ám về truyền về, bảo là phu thê Thất hoàng tử xuất hiện ở trên núi phía Đông Nam ngoại thành, nhìn hướng Diệp Tri đi, lại chính là Đông Nam.
Nhất thời kinh hoàng, đây là thời khắc mấu chốt, bọn họ sẽ không tính kế với Diệp Tri chứ? Chỉ mới nghĩ vậy mà hắn đã muốn toát mồ hôi lạnh, lập tức triệu tập mấy chục thị vệ nhanh chóng chạy lên núi.
Nhưng tốc độ của Diệp Tri quá nhanh, hắn đến đỉnh núi, thì vừa hay nhìn thấy cảnh bọn họ hoà thuận vui vẻ chuyện trò, Thái Tử Điện Hạ lập tức tức giận.
Hắn lòng như lửa đốt chạy tới, còn hắn(Diệp Lạc) lại ở đây vợ chồng ân ái, huynh đệ tình thâm?
Nghĩ đến đây, Quân Hoằng trừng mắt nhìn hắn, rồi mới gọi một tiếng, gọi một tiếng mà kéo được cả một đám người nhảy ra.
Diệp Lạc suýt nữa há hốc mồm, thế tiếng hít thở không đồng đều vừa rồi nàng nghe thấy, rốt cuộc là người của Quân Hoằng, hay là mấy người khác?
“Vi Kỳ, chúng ta lại gặp mặt.” Nàng giơ tay chào hỏi.
Vi Kỳ đen mặt không muốn để ý tới nàng, nhưng dưới ánh mắt chằm chằm của chủ nhân nhà mình, không thể không gật đầu trái lương tâm coi như đáp lại.
Diệp Lạc ánh mắt vui vẻ, càng nhìn càng cảm thấy tiểu tử này thật đáng yêu: “Vi Kỳ, khi nào Thái Tử không cần ngươi nữa, ngươi tới Diệp phủ chúng ta nhé?”
Quân Hoằng liếc nàng một cái, đối với hành vi đào góc tường trắng trợn của người nào đó không thèm để ý tới.
Mà Vi Kỳ lại nhịn không được: “Ta không thèm đi, Diệp gia các ngươi hao tài tốn của, một ổ rắn chuột.”
“Thế nào là hao tài tốn của, một ổ rắn chuột?”
Vi Kỳ hận nghiến răng: “Thắp hương cũng cần nhiều người như vậy, không phải hao tài tốn của thì là cái gì.”
Diệp Lạc thưởng thức cảnh Vi Kỳ tức muốn giơ chân, cười ra tiếng. Khóe mắt trông thấy Diệp Ngũ từ xa trở về, thì thu lại nụ cười: “Sao rồi?”
Ánh mắt Diệp Ngũ lạnh lùng: “Đúng như công tử nghĩ!”
“Vậy sao?” Tay Diệp Lạc bắn ra, lại cười với Vi Kỳ, nói: “Vi Kỳ, bảo vệ Thái Tử Điện Hạ nhà ngươi cho tốt, nhân tiện cũng giúp ta bảo vệ Phu nhân nhà ta luôn!”
Vi Kỳ ngoắc một bọn thị vệ tới sai bảo, vây Quân Hoằng và Phó Thanh Nguyệt ở giữa, trên mặt vẫn tràn đầy khinh thường: “Ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, vô dụng!”
Diệp Lạc nhìn lướt qua, nụ cười trên mặt càng sau hơn: “Diệp Ngũ, ngươi ở lại, Thập Nhất, chúng ta đi xem.”
“Diệp Tri!” Quân Hoằng gọi Diệp Lạc lại.
Diệp Lạc quay đầu cười cười: “Ta đi rồi sẽ về.”
“Tiểu thư, chúng ta làm thế nào?” Ngồi trên cây, Diệp Thập Nhất dán sát vào Diệp Lạc, nhìn đám người ẩn nấp phía dưới.
Diệp Lạc cười xán lạn: “Dám đánh chủ ý lên Thiếu phu nhân, thì nên chết.”
Nàng tuyệt đối không chấp nhận ánh mắt những người này chuyển tới người thân của nàng, một lần đạt được thì bọn họ sẽ tiếp tục có ý tưởng này.
Rút kiếm ở thắt lưng ra, ánh mắt nàng dừng lại, “Thập Nhất, bảo vệ tốt chính mình, tuyệt đối không để ai lọt lưới.”
“Dạ!” Ánh mắt Diệp Thập Nhất không động chút nào.
Sau một lát, hai người trở về, trừ tóc tai hơi có rối, thì trên quần áo cũng không có giọt máu nào.
“Ngươi làm gì đấy?” Vi Kỳ trường xuyên phải đắm mình trong máu nên rất mẫn cảm với mùi máu tươi, nhưng mùi máu tươi nồng như vậy thì không có khả năng quần áo vẫn sạch sẽ được.
Diệp Lạc quay đầu nhìn hắn: “Điểm huyệt.”
“Thế không có máu.” Vi Kỳ tất nhiên không phải kẻ ngốc.
Diệp Lạc vẫy tay gọi Diệp Thập Nhất: “Thập Nhất, đến, thỏa mãn sự quan tâm của Vi Kỳ đi.”
Thập Nhất đi tới, mặt không thay đổi: “Điểm huyệt thì không thể động, một đao một người rất nhanh.”
“Chỉ hơi mệt thôi, không sao!” Diệp Lạc gật đầu bổ sung.
Vi Kỳ hóa đá, nửa ngày, mới phản ứng lại, chỉ vào mũi Diệp Lạc: “Ngươi, ngươi, ngươi, đồ lãnh huyết vô tình, cuồng giết người.”
“Không, không, không!” Diệp Lạc học theo hắn, nghiêm trang lắc đầu: “Ta có thay đổi chủ ý, để một người chạy thoát.”
Thập Nhất phối hợp vô cùng tốt, chậm rãi giải thích: “Để hắn trở về nói cho chủ nhân của hắn, còn dám đánh chủ ý lên Thiếu phu nhân, giết không tha.”
Vi Kỳ âm thầm hạ quyết định trong lòng, cho dù sau này Điện Hạ không cần hắn nữa, hắn đi làm ăn mày cũng tuyệt đối không đến Diệp phủ.
Quân Hoằng đi tới: “Ngươi nhiều thị vệ như vậy để làm gì hả? Sao lần nào cũng tự mình đi đầu?”
Diệp Lạc lắc đầu thở dài: “Không có biện pháp mà, ta thích như vậy.”
“Lần sau không được như vậy, rất nguy hiểm.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, không chớp mắt: “Ngươi có thể thích cái khác, nhưng không thể thích cái này.”
Diệp Lạc mất hứng: “Điện Hạ ngài quản quá rộng rồi đấy.”
“Cái này, Bản Cung sẽ quản.”
Xem đi, thật bực mình, cái mác Thái Tử còn bê ra cơ, Diệp Lạc tức giận trừng hắn một cái: “Ngày mai, ngươi phải đổi là Trẫm, việc ngươi phải xen vào, là việc của thiên hạ.”
Quân Hoằng hít sâu một hơi: “Diệp Tri…….”
“Thanh Nguyệt.“ Diệp Lạc bỗng nhiên quay đầu về phía cỗ kiệu hỏi: “Nàng không sao chứ?”
“Ta rất tốt, không có việc gì.”
“Ừ, vậy chúng ta đi thôi.”
“Diệp Tri, ta có lời muốn nói cho ngươi.” Quân Hoằng đứng im không nhúc nhích.
Diệp Lạc quay lại, thản nhiên cười: “Điện Hạ, bất luận là chuyện gì, đều không quan trọng bằng việc ngày mai ngươi có thể ngồi trên vị trí. Việc khác, để nói sau đi. Ta đưa Thanh Nguyệt về Diệp phủ trước, sau đó sẽ đến Đông Cung, thương lượng với ngươi và Uy Viễn Đại Tướng Quân về việc ngày mai.”
Giơ tay: “Khởi kiệu, hồi phủ.”
Ngày mai, Quân Hoằng sẽ trở thành vua của một nước, đồng thời, cũng chọn ra một nữ tử ngồi bên cạnh hắn làm mẫu nghi thiên hạ.
Chuyện nàng đã hứa, dù kết quả thế nào, ít nhất, nàng sẽ dùng toàn lực ứng phó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...