Ngài Fred! Tại Sao Là Em


Trương Ý Nhi mím môi, cô muốn nói trọng điểm không phải vấn đề đó, cô cũng chẳng hiểu nhầm, y giải thích cái gì chứ: “Chuyện trong hang động tôi đã hứa với anh rồi, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài.” Cố nhấn mạnh lần nữa.

Dạ Huyền gật đầu, chợt nhớ đến gì đó, ánh mắt y lướt đến phần đùi đã được lớp quần rộng rãi che khuất: “Vết thương của cô…”
Hơi bất ngờ vì y còn nhớ đến chuyện này, Trương Ý Nhi lắc đầu, còn vui đùa nói: “Chút vết thương nhỏ này như gãi ngứa thôi.”
Môi mỏng người đàn ông động một chút, như không có gì xảy ra tiếp tục chuyện chính: “Tôi muốn hỏi, rốt cuộc tại sao cô ở đó, đừng dùng cái lí do đi thực hành dã chiến rồi lạc đường.” Y chuyển dời ánh mắt từ đùi cô đến khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn: “Tôi không phải Huyền Bạch.”
Trương Ý Nhi thở dài, cô cào cào mái tóc, cảm thấy nhức não quá thể, mặt mày không được dễ chịu cho cam: “Sao anh cứ muốn làm rõ chuyện này, cũng không liên quan đến anh.”
“Rất liên quan.” Xem bộ dạng này có lẽ cô nhóc trước mắt thật sự có lý do không thể tiết lộ, thật ra cô nói đúng, chuyện cô xuất hiện trong rừng không liên quan đến y, chỉ là y muốn biết thôi.

Chính y cũng chẳng rõ mình bị làm sao, mỗi lần nhìn thấy cô nhóc này, y luôn có những suy nghĩ, những hành động không giống như bình thường.

Chuyện liên quan đến cái mũi khác người của mình ngài Fred đã căn dặn tránh để lộ ra ngoài, cô cũng cảm thấy nên cất giấu bí mật đó nhưng tên Dạ Huyền chết tiệt cứ thích đeo đuổi tới cùng.

Mẹ nó, tức chết cô rồi.

Ngẫm rồi ngẫm, thời gian trôi qua không rõ là bao lâu Dạ Huyền định bỏ qua không tra khảo nữa thì Trương Ý Nhi ra bộ láo liếc đảo mắt quanh phòng, thân thể sáp lại gần y, mặt mày của cô hơi nhăn nhó, có lẽ để ra được quyết định cuối cùng cô đã suy nghĩ rất kỹ: “Phòng này có camera không?” Cô hỏi, trên mặt bày rõ sự lo lắng hiếm thấy.

Mùi hương dịu nhẹ lướt qua khoang mũi, người con gái cách y gần như vậy khiến Dạ Huyền không được tự nhiên, y cụp mi đáp: “Không có camera.” Đây là phòng bệnh dành riêng cho y, sẽ không lắp đặt mấy thứ kia.


“Được rồi, chuyện này có chút đặc biệt, vì sự bình yên của mình nên tôi không muốn để ai biết.

Anh phải hứa nhất định giữ kín miệng.”
Cuối cùng Dạ Huyền cũng nâng mắt chiếu thẳng vào con ngươi màu nâu nhạt của cô, y nhếch miệng trào phúng: “Trông tôi là người rất nhiều chuyện à?”
“Cũng không phải, tôi chỉ dặn dò như vậy.” Trương Ý Nhi hít sâu một hơi, lần nữa ghé sát, môi cô đặt bên tai y, cánh tay cũng vô tình mà chạm vào vai người đàn ông.

Thân thể Dạ Huyền cứng đờ, y không khó chịu khi tiếp xúc gần với cô, không có ý tránh né mà còn mặc cho cô không ngừng thổi giọng dịu nhẹ bên tai, hơi thở ấm ấp của cô phả ra lãng vãng thấm đượm vào da mặt y cũng thấm đượm vào trong thân thể làm nhòa đi sự lạnh giá trong trái tim y.

Y nghe cô nhỏ giọng thì thầm: “Khứu giác của tôi thuộc dạng đặc biệt, có thể ngửi thấy những mùi hương mà người thường không phát hiện.”
Đáp án này đúng là ngoài sức tưởng tượng, một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt người đàn ông, chỉ một hai giây y đã hoàn toàn hiểu mọi chuyện.

Cô không cần giải thích gì nữa, chỉ một câu đã rõ ràng những thắc mắc và ngờ vực suốt nhiều ngày qua trong y.

Trương Ý Nhi thủ thỉ xong cũng ngồi thẳng lưng trở lại, cô nàng chớp chớp mắt quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông, nhưng hình như y chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên hay gì cả.

Vẫn là bộ dáng quanh năm không đổi đó.

Cô bĩu môi chống cằm ngó y: “Vậy… anh tin chưa?”
Dạ Huyền nhìn cô, phần má bị bàn tay cô đè ép hơi lún vào, kết hợp với cặp mắt trong vắt như dòng nước suối, trông cô lúc này cực kỳ đáng yêu.


Y cứ vậy mà không chớp mắt ngắm người con gái nhỏ xinh.

“Này… anh vẫn không tin?” Trương Ý Nhi thật sự tức giận, cô phồng má đứng bật dậy, hít thở sâu nhằm kìm chế những câu mắng sắp thốt ra, cuối cùng không chịu được định xoay người rời đi thì cổ tay bị kéo lại một cách mạnh mẽ.

Cả cơ thể cô không chút phòng bị cứ thế ngã trên thân hình cứng rắn của người đàn ông, tiếng kêu nho nhỏ cũng bị y dùng bàn tay to lớn, sạch sẽ của mình bịt lại: “Cô muốn gọi mọi người vào đây à.”
Cô gái nhỏ chớp mắt đáng thương lắc lắc đầu, cô phát hiện mặt y nhăn nhó, có lẽ là cô đụng trúng vết thương của y rồi.

Dù tức giận nhưng đầu óc cô vẫn còn rất tỉnh táo, muốn rời khỏi ngực người đàn ông, vì dáng vẻ lúc này của cả hai vô cùng mờ ám, mà Trương Ý Nhi không muốn nhất là có gì mờ ám với bất cứ người đàn ông nào ngoại trừ ngài Fred.

Tiếc là vòng tay người này như được làm từ sắt thép, dù đang bị thương thế thì sức lực ở cánh tay vẫn vô cùng mạnh mẽ.

Y không buông lỏng dù chỉ một chút, vẫn siết chặt eo nhỏ mềm mại của cô không rời.

“Tôi chưa nói là không tin cô.” Giọng của y dường như trầm hơn trước một tầng, mà Trương Ý Nhi cũng không phát hiện, tâm trí lúc này đều chạy thẳng xuống nơi bàn tay người đàn ông đang siết chặt.

Không thoát ra khỏi gọng kìm của y được, Trương Ý Nhi hết cách, lại sợ động chạm quá mạnh vào vết thương trên ngực y, cô cực kỳ nhẹ nhàng đặt bàn tay bé nhỏ của mình trên phần ngực không có vết thương rồi nhíu mày nhỏ giọng: “Anh… anh bỏ tôi ra đi, tôi sợ động chạm đến vết thương của anh.”
“Không sao, dù sao cũng là cô cứu chữa chúng.”

Ý của y là sao? Trương Ý Nhi nghệch mặt nhìn y chằm chằm, sau đó bị cái nhìn quá mức chăm chú của y làm cho ngại ngùng cụp mắt, đúng là… dù cặp mắt y không đẹp, không hút hồn như ngài Fred nhưng vẫn khiến người ta không dám nhìn lâu.

Nhìn lâu rất dễ chìm vào cái vực thẳm đen tuyền ấy.

Dạ Huyền không rõ chính mình đã bị cái gì, chỉ là mùi hương quá thanh mát còn cả dáng vẻ dễ thương của cô khiến y không kìm được muốn gần gũi với cô một chút.

Ngón tay ngay eo mềm trong vô thức ma sát nhẹ, phát hiện thân thể cô cứng đờ, Dạ Huyền cũng giật mình, không đợi cô giãy giụa lần nữa y đã thả lỏng tay.

Thoát được vòng tay cứng như thép, Trương Ý Nhi mất tự nhiên không dám nhìn y nữa, cô đứng thẳng người chỉnh trang lại quần áo đoạn muốn đi: “Nếu vậy… tôi đi đây.

Anh dưỡng thương cho tốt.”
Dạ Huyền gọi cô lại, y đã thoát khỏi tình huống kỳ lạ vừa rồi, trở lại là Boss của Ám Dạ: “Tôi có vật này cho cô, coi như đáp trả phần ân tình cứu mạng.” Từ hộc bàn gỗ bên cạnh giường, y lấy ra con dao có hình mô phỏng oan hồn mà Trương Ý Nhi đã từng thấy, thậm chí còn từng sử dụng.

“Tặng cô.”
Trương Ý Nhi định theo phản xạ từ chối thì bị cái nhìn “không được từ chối” của y bắn sang, những lời từ chối liền nuốt lại vào bụng, hai tay nâng lên nhận lấy con dao, kỳ thật cô cũng thích nó, chỉ là nó chưa bao giờ thuộc về mình nên cô không có ý nghĩ sẽ chiếm nó làm của riêng.

Hiện tại chính chủ nhân của nó mang nó tặng cho cô, cô cực kỳ vui vẻ.

Nâng niu nó trong lòng bàn tay như thể nó đã trở thành bảo bối mới của mình.

Cô gái nhỏ vuốt ve con dao, cặp mắt phượng cong lên cười với y: “Cảm ơn anh.” Lại hỏi: “Nó có tên không?”
Y nhìn cô đoạn đáp: “Tiểu Phong Lan Ma.”

“Tiểu Phong Lan Ma? Lạ quá.” Trương Ý Nhi nghiêng đầu chăm chú vào cái hình oan hồn được khắc trên con dao, có lẽ vì vậy mà có thêm chữ “ma” sao?
Dạ Huyền không giải thích gì thêm, chỉ nhìn cô nhóc như đứa trẻ ngáo ngơ vừa có được đồ chơi mình yêu thích.

Trước khi rời đi Dạ Huyền không nhịn được mà hỏi: “Frederick Nhược Đông có tốt với cô không?”
Bước chân của Trương Ý Nhi khựng lại, cô mím môi rồi xoay người đối diện với cặp mắt như chim ưng mà lúc này còn xen lẫn một chút cảm xúc khó nhận thấy, cô hơi ngờ vực nhưng rồi như cố tình không nhận ra mỉm cười gật đầu: “Ngài ấy rất tốt với tôi.”
“Tạm biệt anh.” Nói rồi cô cùng với con dao mà y đã tặng mở cửa rời đi.

Tiếng cửa vang lên âm thanh khe khẽ tựa như sự dịu dàng và ngọt ngào mà cô gái ấy mang đến, mọi cảm xúc được che giấu dưới hàng mi đang cụp xuống bỗng run run, y nâng mắt nhìn lòng bàn tay như vẫn còn lưu lại xúc cảm chạm vào bờ eo mỏng manh, mềm mại của người con gái.

Mùi hương độc nhất vô nhị len lõi ăn sâu vào tâm khảm của y tự lúc nào mà chính y cũng không phát hiện.

Có lẽ là ngay từ lần đầu tiên, cái lần đầu tiên định mệnh ấy.

Người con gái giữa tiết trời mùa đông giá lạnh, vạn vật đều được phủ một tầng sắc trắng của tuyết, cô gái nhỏ mặc bồ quần áo màu đỏ chói lọi đi phân phát quà cho từng em nhỏ tại quảng trường rộng lớn, rõ ràng là một đêm Giáng Sinh hạnh phúc bên gia đình thì cô phải một mình không ngừng làm việc để mưu sinh, mặc cho cơ thể mảnh khảnh yếu ớt, mặc cho bầu trời đầy tuyết trắng, cũng mặc cho vận mệnh không mỉm cười với mình, cô vẫn nở nụ cười, hun da thịt trắng nõn trong cái lạnh thấu tâm can.

Nụ cười của cô như chứa cả bầu trời đầy pháo hóa rực rỡ, sự lạnh giá cũng chẳng thể che lấp được nụ cười ấm áp ấy, cũng không thể ngăn cản được trái tim người đàn ông ngồi trong chiếc siêu xe đắt đỏ đập chậm lại.

Y cảm thấy lò sưởi trong khoang xe cũng không thể nào sánh bằng nụ cười nhỏ xinh hiện lên trên khuôn mặt vì lạnh mà ửng hồng của cô.

Và đó là lần đầu y gặp người con gái thuần khiết nhất thế gian..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui