Huyền Nhân nhàn nhạt nhìn cô ta một cách chớp nhoáng rồi tiếp tục trở lại quan sát màn hình camera, hiện tại cô nàng đáng ghét kia đang cùng với Huyền Bạch tựa gần nhau như đang trao đổi thứ gì đó, mắt hắn nheo lại gọi điện cho Huyền Dụ.
Dạ Huyền dù tập trung vào hình ảnh trước mắt nhưng từ lúc Huyền Nhân mở cửa cho Ngô Á y đã phát hiện, chỉ là y không buồn để ý, từ khi y bị thương hầu như ngày nào cô ta cũng xuất hiện trong căn phòng này, y có chút không thích nhưng cũng không phản đối, dù sao y vẫn coi cô ta là con gái của ân nhân, là em gái nuôi của mình.
Cái nhìn sắc bén như thường lệ bắn về phía cô ta, y chỉ ừ một tiếng coi như đáp lại, sau đó ra lệnh cho Huyền Nhân đang hỏi Huyền Dụ về thứ mà Huyền Bạch đang cho người con gái kia xem là gì.
Hắn sợ Huyền Bạch ngu xuẩn sẽ cho người ngoài tổ chức xem những thứ bí mật.
“Báo với tiểu thư Frederick, Dạ Huyền muốn gặp.” Cô nàng kia cứ lãng vãng nói linh tinh, còn chưa chịu rời khỏi Huyền Bạch, y mà còn không cảnh cáo thì danh dự của y mất sạch mất thôi.
Lần đầu tiên không biết làm cách nào trước một người phụ nữ, dù sao cô đã cứu y một mạng, làm người không thể lấy oán báo ân, vẫn nên đàng hoàng mà cảm ơn cô một tiếng, vừa hay hiện tại cô đang trong địa bàn của y, nhân cơ hội này giải quyết cho xong ân nghĩa với Trương Ý Nhi.
Nói cho cùng y không muốn thiếu nợ người khác, một nguyên nhân nữa là y muốn thương lượng lại với cô chuyện cả hai đã vô tình chạm mặt tại hang động kì lạ kia.
Y thật sự rất hiếu kỳ, làm cách nào cô lại xuất hiện đúng lúc tại đó, đừng nghĩ có thể lừa được y, với cái đạo hạnh nói dối đầy sơ hở của cô chỉ có thể lừa được Huyền Bạch ngu ngốc thôi.
Ngô Á cắn môi, mày cô ta nhíu lại như có như không tìm tòi gì đó trên mặt Boss chỉ là cô ta không phát hiện ra được gì, bàn tay lặng lẽ nắm lại.
Huyền Nhân nhận lệnh, bước chân vững vàng đi đến cửa, trước khi rời khỏi phòng ánh mắt mang vài tia lạnh lướt qua người Ngô Á.
Mà cô ta hoàn toàn không hay biết có một cặp mắt nguy hiểm găm trên người mình.
Trương Ý Nhi còn đang cùng Huyền Bạch xem “bí quyết làm đẹp” thì cửa phòng vang lên tiếng động nho nhỏ.
Ngay sau đó cái tên đàn ông không biết điều xuất hiện trong tầm mắt, Trương Ý Nhi cho hắn ta một cái nhìn không chút thiện cảm lại tiếp tục nghe Huyền Bạch nói tiếc rằng Huyền Bạch cũng bị Huyền Nhân làm phiền nên dừng lại.
“Không phải anh đang chăm Boss à?” Huyền Dụ có hơi ngạc nhiên hỏi, mới vừa rồi còn gọi hỏi mình linh tinh sao chưa gì đã chạy xuống đây rồi.
Huyền Nhân phớt lờ em trai, hắn nhìn chằm chằm Trương Ý Nhi lạnh nhạt lên tiếng: “Boss muốn gặp tiểu thư Frederick.” Cũng chẳng biết bọn họ đã quen với cách gọi này từ lúc nào, có lẽ là ảnh hưởng từ Boss.
Người nào đó kinh ngạc, có chút đần mặt ra vài giây mới bình thường trở lại: “Tại sao?” Cả hai có gì để nói, những gì cần thương lượng đều ở trong hang động kia giải quyết xong rồi mà.
Tiếc là không đợi cô suy nghĩ xong thì Huyền Nhân đã hối thúc: “Frederick tiểu thư, thời gian không có nhiều.” Đây rõ ràng là ra lệnh chứ mời cái khỉ.
Cô gái nhỏ hừ hừ hai tiếng, lườm Huyền Nhân thật bén, tay nâng lên chỉnh sửa lại khăn quàng cổ đoạn đứng dậy ngó Huyền Bạch: “Tôi đi đây, anh dưỡng thương cho tốt.” Nói thêm với Huyền Bạch một câu toan rời đi thì Huyền Bạch đã kéo lấy cổ tay của cô lại đặt quyển sổ “bí kíp làm đẹp” vào tay nhỏ.
“Tặng cô đấy, quà Noel nhé.” Huyền Bạch lần đầu tặng quà cho con gái, dù da mặt có dày đến đâu cũng hơi ngại ngùng, tầng hồng hồng hiện lên trên hai má làm cho Huyền Dụ đứng gần đó cũng tròn mắt, tên khốn này cũng biết đỏ mặt á.
Mẹ nó, cái này còn nói là không có hứng thú với phụ nữ, rõ ràng là có nhé.
Tất cả chỉ là ngụy biện cho âm mưu muốn tiếp cận con gái người ta thôi.
Quá không chơi đẹp, Huyền Dụ bĩu môi, hắn nghĩ có nên nhắc nhở Trương Ý Nhi không, ý nghĩ này vừa hiện lên, hắn liền vội đánh vào đầu mình hai cái lẩm bẩm: “Mẹ nó, mày điên rồi Huyền Dụ à.”
“Em ngốc cái gì đó?” Huyền Nhân đang tính cùng Trương Ý Nhi rời đi thì chứng kiến em trai của mình đang trưng ra cái bản mặt đần độn, còn tự đánh mình.
Thành thật cả hai ngoài cái khuôn mặt giống giống này thì gần như không có bất cứ điểm nào trùng nhau như một cặp song song cần có.
Khác trứng cũng không nên khác đến thế chứ.
Huyền Dụ bặm môi không đáp anh trai mà dè dặt ngó Trương Ý Nhi, ngay sau đó bị nụ cười tươi như hoa của cô làm đứng hình, đến việc định lườm cô một cái cũng quên luôn.
Đến khi Trương Ý Nhi cùng Huyền Nhân đi rồi hắn mới hoàn hồn, thở dài thườn thượt, vừa rầu rỉ vừa lầm bầm: “Người phụ nữ đáng ghét, yêu tinh, hồ ly.”
“Anh mắng ai đó, có tin tôi nhúng đầu anh xuống hồ không?” Huyền Bạch tai thính nghe rõ mồn một liền ôm cái gối vứt vào người Huyền Dụ.
Huyền Dụ bị đột kích bất ngờ không kịp phòng ngự, hét lên: “Mắng ai kệ tôi nhé, đồ lừa đảo.”
“Cái gì?”
Cả hai tiếp tục tranh cãi đến sức đầu mẻ trán, chỉ thiếu điều lao vào quyết đấu một trận sinh tử.
Trương Ý Nhi đi sau Huyền Nhân lên tầng năm, bỗng cô hỏi: “Này, không có thang máy à?”
Khóe miệng Huyền Nhân cong lên nụ cười khinh khỉnh, hắn liếc cô nhạt nhẽo đáp: “Ám Dạ không có tiền lắp thang máy.”
Môi cô nàng nào đó run run, không nhịn được nâng tay giơ nắm đấm lên cao giả bộ đánh vào lưng Huyền Nhân, còn chưa kịp thu hồi tay về đã bị người ta bắt tại trận.
“Làm gì?”
“Tay mỏi đó.” Thông minh lắm cô Frederick à, Trương Ý Nhi cười giả trân với hắn, xoay xoay cổ tay ra vẻ tay đúng là mỏi thật, cô không hề nói dối đâu.
Huyền Nhân nhìn cái bộ dạng làm bộ làm tịch của cô nàng lại liếc hai thuộc hạ phía sau, phát hiện bọn họ đang nín cười.
Hắn chớp mắt cảnh cáo.
Rõ ràng muốn động thủ với hắn, gan lớn đây, tại địa bàn của bọn hắn mà cũng dám dùng nắm đấm không có bao nhiêu sức đòi đập hắn cơ đấy.
Huyền Nhân thừa nhận chưa từng gặp một cô nhóc nào không sợ trời, không sợ đất như vậy, khiến hắn… có chút buồn cười.
Khóe miệng còn chưa kịp nhếch lên đã ngay tức thì thu lại, chẳng hiểu sao có hơi buồn bực.
“Boss, cô Frederick đã đến.”
Huyền Nhân gõ nhẹ vào cửa, vừa thông báo xong thì bên trong đã truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Dạ Huyền: “Vào đi.”
Trương Ý Nhi không hề có chút lo lắng nào, thật ra cô cũng đã nghĩ về chính mình, hình như cô không nhát gan như ngài Fred hay nói, ngược lại còn vô cùng mạnh dạn, cũng không sợ chết lắm, có lẽ đi theo Frederick Nhược Đông dần dần cô cũng nhiễm một phần khí thế của hắn, như hiện tại đứng trước Boss của tổ chức Ám Dạ có thể khiến bất cứ ai đều sợ hãi thế nhưng cô thậm chí một chút nhút nhát cũng không tồn tại.
Không phải chỉ dựa vào việc cô có ân cứu mạng với y mà đơn giản cô thật sự không sợ y.
Cô nàng nở nụ cười thản nhiên, tiến lên cách hắn hai bước chân: “Ngài Dạ có vẻ đã dưỡng thương rất tốt.”
Người đàn ông nhíu mày cho cô một cái nhìn đáng ghét rồi ra lệnh: “Lui xuống hết đi.”
“Anh Huyền, em…”
“Lui xuống.” Không đợi Ngô Á thốt trọn vẹn câu y đã cắt ngang.
Tính tình của y như thế nào thuộc hạ tại Ám Dạ đều hiểu rõ, y đã bảo lui xuống thì chớ có kỳ kèo đòi ở lại.
Lúc này Trương Ý Nhi mới phát hiện ra trong phòng còn có một cô gái trẻ, tầm tuổi của cô, dường như khá quen mắt nhưng nhất thời cô chẳng nhớ ra là gặp ở đâu, mà cô cũng không cố nghĩ làm gì.
Chỉ là ánh mắt cực kỳ không thiện cảm của cô ta găm trên người khiến cô khó chịu.
Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai người Dạ Huyền và Trương Ý Nhi, y mới lên tiếng: “Ngồi đây.” Mắt y nhìn cô lại nhìn cái ghế bên giường ra hiệu, Trương Ý Nhi ò một tiếng cũng không e ngại, bước đến đặt mông ngồi xuống một cách nhẹ nhàng, không gây tiếng động.
Khoảng cách cả hai chỉ còn cách một cánh tay, Trương Ý Nhi bị y nhìn đến da đầu cũng run run, cô hắng giọng: “Anh muốn gặp tôi à?”
Y nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, muốn ngồi dậy nhưng vết thương quá nặng hơi khó khăn trong việc cử động.
Trương Ý Nhi không nghĩ nhiều đứng dậy giúp y thẳng lưng, còn chu đáo đặt một cái gối phía sau lưng y.
Xong cô tỉnh bơ ngồi trở lại ghế, chuyện vừa rồi như không có gì ảnh hưởng tới mình.
“Tôi muốn thương lượng với cô chuyện ở trong hang động, không phải muốn gặp cô.” Người đàn ông âm trầm, cặp mắt đen láy xoáy sâu vào con ngươi cô gái nhỏ.
Rõ ràng vấn đề muốn gặp hay không muốn gặp chẳng quan trọng thế mà y cứ thích làm rõ ràng như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...