Ngài Fred! Tại Sao Là Em


Trương Ý Nhi được ngài Fred nắm tay dẫn dắt đến chiếc giường rộng lớn, hắn đặt cô nằm xuống giường rất dịu dàng mà vuốt ve: “Thiếu tiền sao?” Hắn hỏi một cách thản nhiên, không nghe được có ý chế giễu nhưng cũng không quá tôn trọng.
“Vâng.” Cô gái nhỏ nhẹ đáp, vô cùng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nhút nhác dù tận sâu trong tâm hồn trong trẻo đang dần bị nhuộm đen.
Frederick Nhược Đông nhếch miệng, hắn thẳng lưng dựa vào đầu giường: “Biết vì sao tôi chọn cô không?” Hắn hỏi.
Cô gái nhỏ ngây thơ lắc đầu, cô thành thật không biết, nhan sắc của cô thế nào cô tự hiểu, nếu so cái khuôn mặt này với khuôn mặt đại mỹ nhân của những cô nàng kia, cô không đấu lại.

Về thân hình, chắc có thể phần lớn là vì nó: “Em… không biết ạ.” Cô lơ mơ đáp.
Frederick dùng mu bàn tay ma sát một bên má mềm mại của Trương Ý Nhi, hắn cười cho cô biết đáp án: “Vì ở cô có sự đơn thuần và…” Hắn hạ giọng nguy hiểm: “Sự khác biệt rõ rệt giữa thân thể này và cái khuôn mặt này.” Dứt lời không báo trước siết lấy gáy người phụ nữ hôn sâu.
Đèn ngủ vẫn còn sáng trưng mà hắn hình như không có ý định tắt đi, Trương Ý Nhi dần dần thả lỏng cơ thể chìm trong nụ hôn quá mức thuần thục của hắn.


Bỗng Frederick dừng lại bất ngờ, giọng nói khàn khàn: “Tới lúc cô nên chủ động rồi.”
Lời này như đánh tỉnh sự mất hồn vừa rồi, Trương Ý Nhi đáp “dạ” một tiếng, dựa vào những điều bà Hỷ dạy và cả những video đã xem qua, cô ngồi dậy nâng những ngón tay có chút run rẩy cởi đi khăn tắm còn treo trên vai, ngay sau đó cả cơ thể trong bộ váy ngủ chẳng có bao nhiêu vải lồ lộ trước đôi mắt thâm sâu của Fred Nhược Đông.
Hắn nheo mắt ngắm bờ vai đáng giá được mua bảo hiểm của Trương Ý Nhi thật lâu, một bờ vai dáng móc treo đồ hiếm thấy, quyến rũ và đặc biệt khiến cặp mắt xanh lục càng lúc càng đậm màu hơn.
Trương Ý Nhi không chống đỡ nổi cái nhìn quá mức trực tiếp, quá mức trần trụi của ngài Fred, cô cắn nhẹ cánh môi dưới, hít sâu lần nữa nâng tay lên, nhịp độ run rẩy đã được cô cố gắng áp chế.
Frederick vẫn không có cử động nào ngoại trừ ánh mắt bén nhọn đang chăm chú vào từng chi tiết trên thân thể người phụ nữ, cho đến khi bàn tay cô đặt ngay thắt lưng chuẩn bị gỡ khăn tắm trắng tinh ra, hắn mới có hành động.
Bị hắn chặn lại bàn tay, Trương Ý Nhi giật mình nâng mắt khó hiểu quan sát hắn.

Có điều người ấy lại không nói gì, bàn tay dần thả lỏng lướt nhẹ trên cánh tay trần của cô.

Chợt hắn ôm eo cô kéo mạnh một cái, toàn bộ thân thể Trương ý Nhi ngồi hẳn trong lòng người đàn ông.

Môi hắn hạ xuống bờ vai quá mức hút hồn, giọng nói mê hoặc vang lên: “Có biết sau đêm nay cô sẽ ra sao không?”
Trương Ý Nhi chống hai tay trên bờ vai rộng lớn của ngài Fred, nghe hắn hỏi cô lần nữa lắc đầu bình tĩnh đáp: “Dù ra sao em cũng đã thuộc về ngài Fred.”
Tiếng cười khẽ như tiếng đàn Cello phát ra từ vùng cực băng lạnh giá, người đàn ông có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của Trương Ý Nhi và lần đầu tiên hắn không để cho phụ nữ phục vụ mình mà tự chính mình chủ động, sự dịu dàng trước đó đều thay thế bởi dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông.

Frederick lột sạch bộ váy mỏng tanh trên người cô, tay hắn bao bọc lấy đồi núi đủ đầy và căng mọng rồi hôn cô một cách cuồng dã.

Hơi thở của cả hai quyện vào nhau như hai con sói của núi rừng hoang dã lao vào nhau với ham muốn thưởng thức mùi vị, thưởng thức sức dấp dẫn điên cuồng từ đối phương.


Ánh trăng trên bầu trời đêm vẽ nên những hình ảnh thật tuyệt đẹp trong căn phòng đang dâng trào lửa tình, nó bừng bừng rực cháy không cách nào ngừng lại.

Những hơi thở lúc nông lúc sâu, những tiếng rên chân thật lúc nhỏ lúc lớn, từng sự cảm thụ, từng sự hứng tình đều cho thấy rõ thể xác của bọn họ kết hợp một cách nhịp nhàng và đẹp đẽ đến nhường nào.
“Sau đêm nay…” Người đàn ông nói trong cơn khoái cảm: “Cô sẽ chẳng còn là cô nữa.” Thân thể này chỉ thuộc quyền sở hữu của Frederick Nhược Đông hắn, trong khoảnh khắc nếm trải sự ngân vang, mỹ miều và lâng lâng của dục tình hắn thở nặng nề thì thầm bên tai Trương Ý Nhi: “Cô là của tôi.”
Ngoài trời đang mưa như bày tỏ sự buồn bã, tiếc thương của người dành cho cô gái nhỏ đã ngâm mình trong cái hố đen của vũ trụ.
Khoảng hai giờ sáng, Frederick Nhược Đông trần như nhộng nhàn nhã tựa vào đầu giường thưởng thức ly rượu đắt tiền, hắn nheo mắt nhìn cửa kính, những cành lá khẽ đung đưa theo cơn gió mùa thu ảm đạm.

Mưa đã tạnh.
Nghe tiếng rên nho nhỏ, hắn nghiêng đầu liếc người con gái đang phủ kín chăn ngủ mê man, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng chỉ có bờ vai trần lộ ra ngoài.

Trong đôi mắt hắn hiện lên tia âm u, ánh đèn vàng nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt yêu nghiệt để lại vài chiếc bóng của hàng mi đang phe phẩy.


Hắn đặt ly rượu trên bàn, xuống khỏi giường quấn khăn tắm quanh hông rồi chầm chậm rời khỏi căn phòng vẫn còn đậm mùi dục tình.
Lion đứng trông ở ngoài vừa nghe tiếng cửa mở đã biết là ngài Fred, hắn đứng nghiêm chỉnh chờ ngài ra lệnh, tình huống này vốn đã quá quen thuộc chỉ là lần này có hơi khác biệt về mặt thời gian.
Thanh âm trầm khàn như phát ra từ cõi địa ngục khiến người ta run sợ: “Ngày mai làm phẫu thuật cho cô ta.”
Trong mắt Lion lóe lên một tia ngạc nhiên nhưng chỉ qua một giây như không có gì, hắn gật đầu nhận mênh lệnh: “Vâng, ngài Fred.”
Trở về với căn phòng thuộc về mình, Fred Nhược Đông nhè nhẹ khép cửa đi thẳng vào phòng thay đồ mặc hờ áo choàng rồi mới đến chiếc ghế thiết kế như ngai vàng của đế vương, hắn thả thân thể mình lên đó, cảm giác nhẹ tênh bao trùm nhưng thoáng cái đã bị một cổ không khí nặng nề thay thế.

Tấm lưng ướt đẫm mồ hôi vừa trắng nõn vừa mịn màng không chút tì vết của người con gái hiện lên trong tâm trí hắn một cách rõ rệt.
Hắn vân vê mặt dây chuyền hình mặt trăng khuyết màu đen trên cổ, mắt híp lại rồi nở một nụ cười ma mị, tiếng cười dần dần khuếch tán khắp căn phòng rộng lớn, nó vang vọng như xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp truyền đến trái tim cô gái đang rơi vào cơn ác mộng không bao giờ tỉnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui